Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 75: Ngoại truyện




Hôm nay, Ôn Lĩnh cảm giác bản thân như đang nằm mơ.
Hôm nay, cô và Cố Dung Khanh kết hôn, Cố Dung Khanh mặc một chiếc váy trắng, trên đầu còn có khăn voan cưới, và còn câu nói "Tôi nguyện ý." Dường như nó chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đó là giấc mơ mà cô không dám mơ.
Nhưng mà ngày hôm nay, giấc mơ ấy đã thành hiện thực, lúc trao đổi nhẫn cô nắm chặt lấy tay Cố Dung Khanh, rất thành kính và uy nghiêm, vì đó là Cố Dung Khanh.
Cái giấc mơ này của cô có biết nhiêu người ao ước, cũng là mong ước bao lâu nay của cô.
Bây giờ, nữ thần mà cô hàng ngày mong ước đang ngồi trên chiếc giường tân hôn, lẳng lặng chờ cô.
Bỗng nhiên, Ôn Lĩnh khẩn trương, ngày hôm nay bận rộn suốt cả ngày làm cho cô có chút hoảng hốt. Ngoại trừ lúc hai người tuyên thệ đọc lời thề, cô mới cảm giác được sự chân thật. Tựa như bây giờ vậy.
Các cô thật sự đã kết hôn.
Cố Dung Khanh ngồi ở trên giường nhìn từng cử chỉ nhỏ của Ôn Lĩnh, khoé miệng cô lộ ra một nụ cười, cái nụ cười này ở trong mắt Ôn Lĩnh, cực kỳ xinh đẹp.
Cố Dung Khanh cười rất đẹp, Ôn Lĩnh biết chứ. Nhưng mà bây giờ đây, nụ cười kia vì cô mà nở.
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh đưa tay ra, ý bao cô đến đây. Nhưng mà Ôn Lĩnh lại không có chút phản ứng nào, đôi lông mày đẹp Cố Dung Khanh nhíu lại, trong ấn tượng của cô, Ôn Lĩnh không phải là người như vậy?
Mặc dù cũng thành thật đó, nhưng mà bây giờ sao lại thêm chất phác vậy.
"Em đứng ở đó làm gì?" Cố Dung Khanh lạnh mặt, lời nói ra còn mang theo chút chất vấn.
Ôn Lĩnh nghe Cố Dung Khanh nói chuyện, mới lấy lại tinh thần, sau đó có chút bất an, cô chọc Cố Dung Khanh không vui rồi sao? Đôi tay có chút khẩn trương đang nắm chặt lấy nhau, lại không dám không nghe lời Cố Dung Khanh, từng bước đi đến mép giường.
"Em tắm chưa?"
"A?"
Lại cái vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch này, Cố Dung Khanh không thèm để ý đến cô nữa, cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh không chớp mắt, cho đến khi Cố Dung Khanh đi vào nhà tắm đóng cửa lại, trên gương mặt Ôn Lĩnh mới hiện lên sự mất mát.
Đúng vậy, Cố Dung Khanh là vậy đó, Cố Dung Khanh không yêu cô.
Cô cũng không biết, tại sao Cố Dung Khanh lại đồng ý kết giao với cô, cũng không biết tại sao lại đồng ý kết hôn.
Nói là kết giao chứ trong lúc kết giao, số lần cô và Cố Dung Khanh gặp mặt đến được trên đầu ngón tay, Cố Dung Khanh bận rộn với công việc, dường như không có thời gian để ý đến cô.
Cô đôi khi cô suy nghĩ, có lẽ Cố Dung Khanh thích cô là vì cô là người biết điều.
Suy cho cùng thì Cố Dung Khanh nói cái gì thì cô nghe cái đó, lúc cần xuất hiện thì xuất hiện, lúc không nên thì không xuất hiện. Hơn nữa, Cố Dung Khanh cũng đâu cần cô xuất hiện.
Lúc kết hôn, lại càng tuỳ ý, cô chỉ nói sang chuyện đó một chút thôi, nói cái gì mà bạn học kết hôn này nọ, thế là Cố Dung Khanh hỏi cô, "Em muốn kết hôn sao?"
Lúc đó, Ôn Lĩnh sửng sốt, theo bản năng liền gật đầu.
Lúc đó, Cố Dung Khanh trầm mặc một lát, sau đó giọng còn nói rất tuỳ ý, "Vậy chúng ta kết hôn đi."
Đúng, rất tuỳ ý, tuỳ ý như vậy đó.
Cố Dung Khanh không để cô rơi vào ký ức lâu lắm, vì cô ấy đã tắm rửa xong, tắm xong Cố Dung Khanh mặc trên người một cái váy tơ lụa, trên tóc vẫn còn nước.
Trong phút chốc, Ôn Lĩnh thẩn thờ, cô chưa từng gặp qua một Cố Dung Khanh như vậy, cô nhìn theo bóng dáng Cố Dung Khanh, bất giác mà nuốt nước miếng.
Dáng người thật đẹp a.
Cố Dung Khanh bị cô nhìn chằm chằm có chút không vui, lại nhíu mày, lạnh lùng nói, "Em đi tắm đi."
"A...a...." Ôn Lĩnh hoảng hốt, tay chân luống cuống cầm quần áo vào nhà tắm, thầm mắng bản thân, vừa rồi suy nghĩ cái gì đâu không à.
Thật vô sỉ mà.
Nhìn Ôn Lĩnh hoảng loạn đi vào nhà tắm, Cố Dung Khanh trầm tư, kết hôn với Ôn Lĩnh có phải là lựa chọn đúng của cô không?
Ôn Lĩnh tạo cho cô một cảm giác rất thoải mái, lại ân cần săn sóc và hiểu chuyện.
Rất phù hợp với yêu cầu của cô về một nửa kia.
Nhưng mà chỉ thế thôi sao?
Thôi bỏ đi, cũng không quan trọng lắm, kết hôn cũng đã kết rồi chẳng lẽ còn muốn ly hôn sao?
Nếu đã chọn rồi thì phải duy trì nó, đó là tính cách của Cố Dung Khanh, cô không phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng. Nghĩ thông suốt, Cố Dung Khanh cầm máy sấy làm khô tóc, bôi xong kem dưỡng lập tức lên giường, cầm kịch bản xem.
Cô xem kịch bản không được bao lâu thì Ôn Lĩnh đã tắm xong, Cố Dung Khanh ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục xem kịch bản.
"Dung Khanh, ngủ chưa?"
Cố Dung Khanh không trả lời cô, Ôn Lĩnh mím môi, đợi một lát nữa Cố Dung Khanh vẫn không trả lời cô, cô bước mấy bước đi về phía trước, sau đó từ từ leo lên giường, đắp chăn lên người làm vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn Cố Dung Khanh.
Thật ra thì Cố Dung Khanh nghe được Ôn Lĩnh hỏi đó, nhưng mà... cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng mà Ôn Lĩnh cứ nhìn chằm chằm cô, chẳng lẽ vội vàng vậy sao? Nghĩ đến chuyện đó, không biết sao mặt Cố Dung Khanh lại đỏ lên, kịch bản một chữ cũng không xong.
Đặt kịch bản sang một bên, tắt đèn, chui vào trong chăm, bởi vì Cố Dung Khanh đã tắt đèn bên đó, cho nên Ôn Lĩnh không nhìn thấy rõ mặt Cố Dung Khanh.
Vừa định nhìn kỹ một chút, giọng nói lạnh lùng của Cố Dung Khanh truyền đến, "Không phải buồn ngủ sao?"
"A?"
"Tắt đèn." Nói xong Cố Dung Khanh đem thân mình xoay qua, đưa lưng về phía Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh tắt đèn, cũng nằm xuống.
Nói thật, cô cũng hồi hộp lắm chứ, lần đầu tiên chung chăn gối với Cố Dung Khanh, cô có thể ngửi được mùi hương trên người Cố Dung Khanh, lại nhớ đến Cố Dung Khanh mới tắm xong, lửa trong ngày càng nóng.
Kết hôn rồi, có thể làm chút chuyện khác chứ nhỉ?
Thật ra Ôn Lĩnh cũng không biết nữa, nói ra thì thật buồn cười, lúc cô và Cố Dung Khanh trong giao đoạn kết giao cũng không có làm chuyện gì thân mật, nhiều lắm thì cô chủ động nắm tay Cố Dung Khanh.
Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là cô chuyện gì cũng không biết nha, lúc cô và Cố Dung Khanh bắt đầu kết giao, người bạn tốt An Nhược của cô, đã bắt đầu gửi không ít phim ảnh cho đến tiểu thuyết cho cô xem.
Lý thuyết thì cô rất quen thuộc.
Nhưng mà cô không dám thực hành.
Nhưng mà bây giờ không giống như trước, cô và Cố Dung Khanh đã là quan hệ hợp pháp.
Cô dịch dịch cơ thể, nhích gần đến Cố Dung Khanh, từ phía sau lưng ôm lấy vòng eo nhỏ của Cố Dung Khanh, tay còn sờ nắn cái eo nhỏ.
Cảm giác được cơ thể Cố Dung Khanh đang run rẩy, sau đó cũng không có bất cứ hành động nào.
Lá gan Ôn Lĩnh lớn hơn một chút, đặt đôi môi lên cổ Cố Dung Khanh, môi chạm nhẹ vào da thịt, thật mềm và thơm.
Cố Dung Khanh vì khẩn trương mà tay nắm chặt lại... thật ra lúc Ôn Lĩnh xoay người lại, cô đã nghĩ tới rồi, cũng có thể từ lúc xác định sẽ kết hôn, Cố Dung Khanh đã nghĩ đến giờ phút này, nếu đã quyết định kết hôn thì phải chuẩn bị tốt làm chuyện này.
Nhưng mà... cô vẫn chưa quen khi bị Ôn Lĩnh chạm vào.
Da chạm da... Cố Dung Khanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Ôn Lĩnh, còn hơi ấm của đôi môi.
Giống như ngọn lửa nóng bỏng sau gáy Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh phát hiện Cố Dung Khanh không có né tránh cô, thế là càng làm chuyện lớn mật hơn.
Ôn Lĩnh nhấm nháp làn da mềm mại kia... hơn nữa ngày càng không an phận.
"Hwm... ưm..."
Cho đến lúc, Cố Dung Khanh không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, đôi tay đặt lên bả vai Ôn Lĩnh, thì Ôn Lĩnh mới dám khẳng định, Cố Dung Khanh nguyện ý.
Thậm chí cực kỳ nghe lời.
Lần đầu tiên, ở trước mặt Cố Dung Khanh thể hiện bản thân Ôn Lĩnh có bao nhiêu yêu cô ấy, Ôn Lĩnh cực kỳ hưng phấn.
Cái loại khoái cảm kích thích này làm cho Ôn Lĩnh phát điên.
Cô nhìn gương mặt ửng đỏ của Cố Dung Khanh, thậm chỉ khoé mắt cũng đã có vài sợi tơ máu, lúc động tình Cố Dung Khanh cực kỳ cực kỳ xinh đẹp.
Cố Dung Khanh ôm lấy đầu Ôn Lĩnh, đến nổi một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.