Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 31.2:




Từ khi Ôn Lĩnh đến đón Ôn Noãn về, Cố Dung Khanh còn không có cơ hội để nhìn thấy Ôn Lĩnh.
Hai người ai bận việc người nấy, Ôn Lĩnh cũng vội vàng hoàn thành bộ <<Nữ Tướng>>
Mà Cố Dung Khanh sẽ có bộ phim chiếu vào cuối năm, bận tuyên truyền xong còn phải tham dự các lễ trao giải cuối năm. Bộ phim được chiếu vào đầu năm rồi, Cố Dung Khanh một lần nữa được vào danh sách đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Trong khoảng thời gian này, Cố Dung Khanh vẫn là Cố Dung Khanh, vẫn là con người điên cuồng làm việc, dường như không có thời gian suy nghĩ đến chuyện Ôn Lĩnh. Cho đến buổi trao giải, cô mới gặp đc Ôn Lĩnh nhưng mà... Ôn Lĩnh có hành động thân mật với một nữ diễn viên.
Vốn dĩ Tiểu Hàng ở phía sau giúp đỡ Cố Dung Khanh nâng làn váy, đột nhiên Cố Dung Khanh dừng chân lại, Tiểu Hàng ở phía sau không chú ý lảo đảo xém chút nữa đụng vào Cố Dung Khanh, cô vừa ngẩng đầu định hỏi có chuyện gì, nào ngờ đã thấy Ôn Lĩnh ở trước đó cùng với....
An Nhược!
Mấy năm gần đây, An Nhược cũng là nữ diễn viên nổi tiếng, lần này cũng được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Đến thời điểm hiện tại, An Nhược chính là đối thủ lớn nhất của Cố Dung Khanh, cho nên fan của hai nhà không ngừng xéo xắc nhau, cảm thấy chị gái mình mới là đẹp nhất, khả năng diễn xuất cũng tốt, đương nhiên An Nhược cũng đẹp nhưng mà vẻ đẹp này không giống Cố Dung Khanh, là kiểu người đẹp ôn nhu dịu dàng.
Cố Dung Khanh không biết, từ khi nào mà Ôn Lĩnh lại thân với An Nhược như vậy, nhìn hai người có những hành động thân mật với nhau, còn vừa nói vừa cười, Ôn Lĩnh thậm chí còn bắt tay rồi vỗ vỗ lên vai người phụ nữ kia.
Cố Dung Khanh nhìn thấy hai người như vậy trong lòng lại bắt đầu gợn sóng, còn có uỷ khuất nữa....
Từ bữa tiệc đóng máy lần trước, Ôn Lĩnh không thèm liên hệ với cô.... Mặc dù, Ôn Lĩnh đã nói sẽ không yêu cô nữa, các cô cũng đã ly hôn, nhưng mà Cố Dung Khanh vẫn tự uỷ khuất, đặc biệt là nhìn Ôn Lĩnh và An Nhược trò chuyện vui vẻ với nhau.
Cố Dung Khanh được bố trí ngồi sau Ôn Lĩnh, hai người kia to nhỏ thì thầm với nhau đều lọt vào mắt Cố Dung Khanh....
Bởi vì Lương Mị có việc cần xử lý, cho nên hôm nay Tiểu Hàng đi cùng Cố Dung Khanh. Hiện tại, cô đang ngồi cạnh Cố Dung Khanh, nhìn phía trước là Ôn Lĩnh và An Nhược....
Cô nhớ Chị Lương! Ô ô ô.
Lương Mị đang ở Vạn Dương làm việc bỗng nhiên hắt xì....
Một trận gió lạnh thổi vào, Lương Mị bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, mắt quay quắc nhìn, phát hiện của sổ chưa có đóng lại. Cô đi qua đóng cửa sổ lại, nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên phát rầu, cô sắp 30 tuổi rồi, không biết đến khi nào mới có được gia đình của bản thân. Gần đây, cô không có liên lạc với Lâm Tự, cái đoạn tình cảm ngoài dự liệu này....
Sau khi cô trở về thủ đô, việc đầu tiên là xử lý chuyện của Cố Dung Khanh, sau đó mới liên lạc với bạn trai, cùng với anh ta ngã bài, thật ra hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã với nhau. Người trong nhà đều biết, nếu chỉ là kết giao bình thường việc chia tay sẽ rất đơn giản, nhưng mà hai người bọn họ....
Người trong nhà đều nghĩ rằng, hai người sắp kết hôn, từ lúc nhỏ đã tác hợp, lúc trước cô có bạn gái thì mới dừng lại một đoạn thời gian. Nhưng lúc sau, khi cả hai xác nhận kết giao.... Cha mẹ hai bên lại vui mừng đủ điều, cô cũng cảm thấy ba mẹ vui vẻ là được rồi, hơn nữa bản thân cũng không định tìm thêm người phụ nữ nào.
Nhưng mà bây giờ không phải vậy.
Bạn trai cô đang ở nước ngoại bận rộn chuyện sinh con. Hiện tại, không có cách nào trở về.
Cô cũng thật không hiểu, hôn nhân đồng tính ở trong nước đã sớm được chấp nhận, vì sao anh ta lại còn muốn làm như vậy.
Kết quả anh ta nói, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích Lương Mị, nhưng mà từ lúc người đàn ông kia xuất hiện, làm cho anh ta cảm nhận được tư vị của tình yêu, và không biết mở miệng như thế nào để nói với Lương Mị.
Lương Mị hỏi anh ta, hai người đã bên nhau bao lâu rồi?
Anh ta nói đã hơn một năm, lúc nói chuyện còn xấu hổ.
Lương Mị nghe được muốn nổi đoá, rồi bảo chờ anh ta về nước, cùng cha mẹ hai bên nói rõ ràng. Sau đó cúp máy.
Cô thật không nghĩ tới người bạn trai thanh mai trúc mã này của cô, cư nhiên nằm 0.
Thật ra đối với cô cũng không có gì là không tốt, chỉ là không ngờ được, cái chuyện cẩu huyết này sẽ xảy ra trên người cô....
Lương Mị chờ việc này xử lý xong hết rồi, cô sẽ liên hệ với Lâm Tự. Nào ngờ hôm nay nói chuyện với Cố Dung Khanh, cư nhiên bị Cố Dung Khanh giáo huấn một phen.
Không sai, là Cố Dung Khanh giáo huấn người ta đó.
Có thể là vì đoạn tình cảm với Ôn Lĩnh, đã thức tỉnh con người này.
Cố Dung Khanh nói với cô, "Nếu chị không liên lạc với Lâm Tự, sẽ làm cho Lâm Tự u sầu."
Thật ra Lương Mị cũng muốn liên lạc lắm, nhưng cô cảm thấy chuyện bản thân còn chưa xử lý xong, cho nên lòng còn chút thẹn.
Rồi Cố Dung Khanh lại nói tiếp, "Hai người có thể.... Hỏi thăm? Nhưng mà chị với cô ấy đang là cái gì... cũng không phải...."
Cố Dung Khanh nói nửa ngày, cũng chả biết là nói cái gì....
Cái này làm cho Lương Mị có chút an ủi, bằng không cô cho rằng bản thân còn không có suy nghĩ bằng Cố Dung Khanh.
"Được rồi, chị biết rồi, em và Tiểu Hàng chú ý an toàn." Lương Mị nhanh chóng cúp điện thoại, cô cảm thấy trạng thái gần đây của Cố Dung Khanh không đúng.... Thậm chí có chút bệnh thần kinh....
Còn giới thiệu cho cô cái gì mà 36 kế theo đuổi vợ....
Cô cầm lấy điện thoại, mở trang cá nhân của Lâm Tự lên, Lâm Tự gần đây hay đăng ảnh của Ôn Noãn, thật muốn có một đứa con đáng yêu như vậy.
Không biết đầu óc của cô bị hỏng rồi hay sao đó, bình luận ở dưới bài đăng.
[Muốn sinh con thì phải làm sao bây giờ?]
Đúng là phản hồi của thẳng nam mà....
Tiểu Hàng thì không rõ Lương Mị đang làm cái gì, nhưng mà cô biết chị Cố nhà mình sắp nhéo hỏng cái váy rồi....
Tầm mắt của Cố Dung Khanh không rời khỏi Ôn Lĩnh và An Nhược, hậm hực thở phì phì nhìn có chút đáng yêu....
Mà hai người Ôn Lĩnh và An Nhược cũ vừa nói vừa cười.
"Cố Dung Khanh đang nhìn cậu kìa." An Nhược ghé vào tai Ôn Lĩnh nói, loáng thoáng nhìn về phía Cố Dung Khanh, bắt gặp được bộ dáng uỷ khuất của Cố Dung Khanh, nhìn cái dáng vẻ này của ảnh hậu Cố, đúng thật là làm cho người ta sáng mắt mà, cô cười ôn nhu với Ôn Noãn nói, "Cô ấy đang ghen nha."
"Đừng có nói lung tung, mình và cô ấy không còn quan hệ gì với nhau."
"A? Phải không?" An Nhược lấy tay nắm lấy cằm Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh cảm nhận được khí lạnh.... Người khác có thể không biết nhưng cô biết rõ cô gái này!
Nhìn gương mặt xinh đẹp ôn nhu này của An Nhược, có ai nào ngờ người này chính là một quỷ ấu trí!
Có quỷ mới biết fans của An Nhược thích cô ở điểm nào.
Ôn Lĩnh muốn lấy cái tay của An Nhược xuống, nhưng mà lại bị An Nhược cản lại, thậm chí giọng nói còn mềm nhẹ... "Cậu đừng có cử động."
Giờ khắc này, Tiểu Hàng muốn tàng hình, a a a a! Bà chủ của cô thật sự quá lạnh a!
Cố Dung Khanh chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có ngày chính bản thân nhìn thấy Ôn Lĩnh ở cùng với người khác... sẽ không giữ được bình tĩnh, cực kỳ tức giận a!
Ngay lúc này, Kỷ Thần Hi đến, bởi vì có công việc nên cô ta đến trễ.
Lúc đến rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Cố Dung Khanh, cô ta vẫn như cũ mặc một chiếc váy màu đen.
"Chị có chút việc đến trễ."
Nhưng mà Cố Dung Khanh một ánh mắt cũng không nhìn chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nói cho có lệ, "Ừm."
Trong lòng Kỷ Thần Hi khổ sở. Hôm nay, cô không có bộ phim nào được đề cử, nhưng bởi vì Cố Dung Khanh cho nên cố tính đẩy bớt công việc, giành thời gian đến đây nhưng mà Cố Dung Khanh vẫn thờ ơ như cũ.
Hơn nữa còn nhìn chằm chằm về phía trước? Cô theo tầm mắt của Cố Dung Khanh nhìn theo, cư nhiên còn thấy được Ôn Lĩnh... còn có An Nhược???
Lúc An Nhược nhìn thấy Kỷ Thần Hi, lại bắt đầu thì thầm to nhỏ với Ôn Noãn, nội dung là, "Sao Kỷ Thần Hi vẫn xinh đẹp như vậy a~"
Ôn Lĩnh nghe vậy liền cho cô một ánh mắt lạnh lẽo, không tiếp tục nói nữa...
An Nhược không thèm để ý lại tiếp tục nói, "Cái tình cảnh này đúng là sống lâu mới có thể thấy được...."
Ôn Lĩnh ngồi thẳng dậy nói, "Lát nữa sẽ đến lượt cậu."
Quả nhiên một lát sau người chủ trì tuyên bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
"Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần này chính là..... An Nhược!"
An Nhược ưu nhã đi lên sân khấu nhận thưởng, cảm ơn những người hỗ trợ sau lưng cô, "Tôi còn muốn cảm ơn bạn tốt của tôi, nhiều năm như vậy vẫn luôn ủng hộ tôi...."
Lúc nói đến đây, Cố Dung Khanh nhìn Ôn Lĩnh và An Nhược đang ở trên sân khấu...
Đau lòng vô cùng, cũng tự trách bản thân vô cùng.
Ba năm qua, lúc cô nhận thưởng, chưa từng để Ôn Lĩnh đến cùng cô, cũng chưa từng cảm ơn Ôn Lĩnh.
Nếu có thể... cô hy vọng về sau lúc cô ở trên sân khấu nhận thưởng, ở dưới sẽ có Ôn Lĩnh làm bạn...
Nữ chính xuất sắc nhất, Ôn Lĩnh cứ nghĩ sẽ là của Cố Dung Khanh. Cố Dung Khanh đã đạt giải này ba năm liên tiếp, ai biết được năm nay An Nhược lại đạt giải....
"A! Ôn Lĩnh bảo bối, mình đạt giải rồi!" An Nhược đi tới ôm lấy Ôn Lĩnh.
"Chúc mừng!" Mà cô cũng thật lòng vui cho An Nhược, các cô đã là bạn tốt nhiều năm, cô biết thứ An Nhược muốn chính là cái này, mấy năm gần đây liều mạng đóng phim, nhưng mà vẫn luôn thua Cố Dung Khanh, lần này đạt được nữ chính xuất sắc nhất, coi như cũng xứng đáng với công sức bao năm cố gắng.
Cố Dung Khanh nhìn thấy cảnh này, phải cắn răng chịu đựng.
Sau khi kết thúc, Kỷ Thần Hi đã rời đi, cô ta cũng không có trong danh sách đề cử, cho nên cũng không cần phải làm phỏng vấn với phóng viên.
Hơn nữa thái độ lãnh đạm của Cố Dung Khanh làm cho cô cảm thấy không thú vị, chào hỏi Cố Dung Khanh xong đã đi rồi. Cố Dung Khanh gật đâu, hiện tại tâm tư cô đều tập trung vào Ôn Lĩnh và An Nhược, căn bản không rảnh quản Kỷ Thần Hi.
Ở hậu trường phỏng vấn, Cố Dung Khanh nhìn thấy hai người vẫn còn đang chơi đùa với nhau, lập tức lại hậm hực.
Cô tức giận đi đến đó, cái hành động này làm cho Tiểu Hàng thất thật đột ngột, bởi vì Cố Dung Khanh đi quá nhanh nên cô không đuổi kịp, Cố Dung Khanh đi vội vàng, chân thiếu chút nữa dẫm lên váy dài....
Lúc Cố Dung Khanh sắp đến trước mặt hai người, An Nhược mới chịu thả Ôn Lĩnh ra, chào hỏi Cố Dung Khanh. Gương mặt của An Nhược cười lên thực sự rất ôn nhu, lại ngọt, cái này làm cho Cố Dung Khanh nghẹn lại một bụng tức, cuối cùng chỉ gật đầu đáp lại, mà Ôn Lĩnh vẫn không nhìn đến cô....
Điều làm cho cô tức giận hơn là....
An Nhược trước khi đi phỏng vấn còn tặng cho Ôn Lĩnh một cái hôn gió, nghịch ngợm nói, "Ôn Lĩnh bảo bối, cưng chờ chị trở lại nhé!" Nói xong còn chớp chớp mắt.
Cả người Ôn Lĩnh cứng đờ.... Sau đó, cô nhìn Cố Dung Khanh đi lướt qua mặt cô, sau đó còn trừng mắt tức giận liếc cô một cái!
Tiểu Hàng đi ở phía sau cười cười với Ôn Lĩnh.
Chờ hai người đi rồi, Ôn Lĩnh mới phản ứng lại, Cố Dung Khanh vừa rồi... là ghen sao?
Cô đứng một bên nhìn Cố Dung Khanh và Tiểu Hàng, Tiểu Hàng gật gật đầu.... Ôn Lĩnh sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ Tiểu Hàng biết cô nghĩ cái gì sao?
Kết quả Tiểu Hàng nói với cô một câu, "Em hiểu mà!"
Bà chủ của cô ăn dấm cũng không quá dễ dàng.... Một người trước giờ cảm xúc vẫn bình đạm, đột nhiên bây giờ cảm xúc lúc lên lúc xuống, thay đổi quá lớn.... Bây giờ, cô muốn nói với Ôn Lĩnh một câu. Là trước kia, chị đối xử với chị ấy tốt quá, cho nên chị ấy mới cảm thấy rất an toàn khi ở cùng chị, không có một chút cảm giác nguy hiểm nào cả!
"Ôn Lĩnh bảo bối, chúng ta đi ăn thôi." An Nhược kết thúc phỏng vấn đã trở lại, lập tức nhào đến bên người Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh sợ An Nhược đi nhanh quá bị vấp ngã, nhanh tay đón lấy người.
An Nhược thực sự rất vui vẻ, đã lâu rồi cô không được gặp Ôn Lĩnh, mấy năm gần đây bận như chó, quanh năm suốt tháng còn không có thời gian gặp nhau.
Ôn Lĩnh vừa định gật đầu đồng ý, nào ngờ Cố Dung Khanh lại đi đến, sắc mặt không quá tốt. Ôn Lĩnh cho rằng có thể là do không đạt được nữ chính xuất sắc, chứ không lẽ là.... Thôi đừng suy nghĩ quá nhiều.
Cố Dung Khanh đúng thật là ghen, từ lúc An Nhược nhào vào trong người Ôn Lĩnh, cô vẫn luôn chú ý mọi nhất cử nhất động của hai người này, không ngờ được Ôn Lĩnh còn ôm lấy An Nhược....
Sự ghen tị làm cho cô phát điên.... Cô đi đến trước mặt hai người, ngập ngừng một lát, nhất thời lại không biết nói thế nào.... Chẳng lẽ lại nói: An Nhược, cô không được ôm Ôn Lĩnh.
An Nhược thoát ra khỏi người Ôn Lĩnh, lễ phép chào hỏi với Cố Dung Khanh, "Tiền bối Cố, chào chị!"
Nhìn thấy nụ cười tươi kia, làm lý trí Cố Dung Khanh thu hồi lại, cô cười nói, "Chúc mừng!"
"Cảm ơn tiền bối!" Nụ cười trên mặt An Nhược vẫn duy trì, trong lòng nghĩ thầm, Cố Dung Khanh không hề nhận ra cô.
Tầm mắt Cố Dung Khanh lại chuyển về trên người Ôn Lĩnh, cô nhìn gương mặt thờ ơ của Ôn Lĩnh, lại nhớ đến vẻ mặt lúc Ôn Lĩnh trò chuyện với An Nhược, còn gọi là Ôn Lĩnh bảo bối sao? Thật là... chẳng biết xấu hổ!
Ôn Lĩnh đã bao lớn rồi? Con cũng đã lớn rồi, còn gọi là bảo bối nữa! Nghĩ đến chuyện con cái, đột nhiên cô nhớ đến Ôn Noãn, Ôn Lĩnh đi như vậy rồi Tiểu Noãn làm sao bây giờ?
"Tiểu Noãn đâu?"
"Lâm Tự giúp tôi chăm sóc Tiểu Noãn."
Vừa nghe Cố Dung Khanh nhắc đến Tiểu Noãn, An Nhược có chút hưng phấn lôi kéo tay Ôn Lĩnh nói, "A đúng rồi, con gái nuôi của mình đâu? Sao cậu không mang con bé đến đây?"
Con gái nuôi!!! Cố Dung Khanh thực sự chịu không nổi nữa rồi, lôi lôi kéo kéo Ôn Lĩnh thì thôi bỏ qua vì có làm gì được đâu, rồi bây giờ còn gọi con gái cô là con gái nuôi?!
Vậy cuối cùng hai người này là cái quan hệ gì?
Ôn Lĩnh lập tức cảm nhận được thái độ của Cố Dung Khanh thay đổi, một gương mặt rất lạnh.... Ôn Lĩnh muốn trấn An Nhược cô....
"Dung Khanh, chuyện này.... Tiểu Nhược, cậu ấy...." Ôn Lĩnh trừng mắt với An Nhược, trêu chọc Cố Dung Khanh thì được rồi, làm gì nói đến Ôn Noãn làm gì a.
Cố Dung Khanh nghe được Ôn Lĩnh dịu dàng gọi Tiểu Nhược.... Trong lòng đã uỷ khuất càng uỷ khuất hơn, nhìn Ôn Lĩnh u oán, nói một câu không đầu không đuôi, "Tôi mới không cần biết quan hệ của hai người là gì!"
Ôn Lĩnh và Tiểu Hàng đều ngây người.... Đây vẫn là Cố Dung Khanh chứ???
Chỉ có An Nhược làm như không có chuyện gì lại lôi kéo tay Ôn Lĩnh, ở trước mặt Cố Dung Khanh mà quơ quơ, "Tiền bối cảm thấy... hai chúng tôi là cái quan hệ gì?"
Cố Dung Khanh chớp chớp mắt, nhìn tay hai người nắm chặt, lòng bắt đầu khủng hoảng....
Ôn Lĩnh không phải là người thích cùng người khác có hành động mờ ám, Ôn Lĩnh thực sự rất để ý chuyện của cô và Kỷ Thần Hi trước đó, Ôn Lĩnh không giống cô, cho nên tuyệt đối sẽ không để mấy cái chuyện không liên quan này xảy ra đúng không?
Cố Dung Khanh nghĩ rất đúng, Ôn Lĩnh không thích như vậy.... Cho nên cô thả An Nhược ra rồi nói, "Nháo đủ chưa?" Sau đó giải thích với Cố Dung Khanh, "Cô ấy là bạn học của tôi, quan hệ rất tốt."
Ôn Lĩnh tạm dừng lại một chút rồi nói tiếp. "Chuyện Tiểu Noãn là con gái nuôi của cô ấy.... Là chuyện của mấy năm trước rồi, cô ấy thực sự rất thích Tiểu Noãn, cho nên...."
Giải thích xong, An Nhược lại không vui, cô trừng mắt với Ôn Lĩnh nói, "Tối hôm nay, tôi sẽ xử trảm cậu!"
Ôn Lĩnh cười cười sủng nịnh, "Được rồi, biết rồi, nghe cậu hết.'
Mà trong lòng Cố Dung Khanh càng khổ sở hơn, sao cô lại vô tâm đến mức bạn của Ôn Lĩnh cũng không biết? Nhưng hình như Ôn Lĩnh chưa từng nói với cô....
Suy nghĩ cẩn trọng một tí, thì giữa cô và Ôn Lĩnh hình như việc không hiểu biết về bạn bè của nhau lắm, cô rất ít hỏi mấy cái này.
Trách không được cả hai sẽ đến bước này.
Cô muốn về nhà cho nên chào hỏi hai người rồi gọi Tiểu Hàng đi.
Chờ Cố Dung Khanh rời đi, Ôn Lĩnh lắc đầu nói với An Nhược, "Bọn mình cũng đã ly hôn rồi, sao cậu còn tỏ thái độ vậy với cô ấy?"
An Nhược hừ một tiếng không trả lời.
Sau khi hai người rời khỏi lễ trao giải, An Nhược nói muốn ăn món Nhật, Ôn Lĩnh lái xe mang cô đến một nhà hàng gần đó.
Ôn Lĩnh biết An Nhược ăn rất nhiều, biết rằng dạo gần đây An Nhược cũng kiềm chế rồi nhưng khi nhìn thấy bàn đồ ăn An Nhược gọi, Ôn Lĩnh vẫn có chút kinh ngạc.
An Nhược một bên ăn một bên hỏi Ôn Lĩnh, "Cậu muốn tái hôn với chị ta à?" Ôn Lĩnh lắc đầu, sau đó An Nhược còn nói thêm, "Mình thấy cậu đối với chị ta vẫn còn tình cảm."
"Có tình cảm không có nghĩa là muốn tái hôn." Ôn Lĩnh không phủ nhận chuyện cô vẫn còn tình cảm với Cố Dung Khanh, nhưng sống trên đời không phải chỉ cần tình cảm.
"Cậu cũng thật chung tình a!" An Nhược có chút khinh thường, cô không thích Cố Dung Khanh, từ thời đại học đã không thích Cố Dung Khanh rồi. Cho nên Cố Dung Khanh không có ấn tượng gì với cô thì cũng là chuyện rất bình thường. Lúc học đại học cô cũng là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, không giống Cố Dung Khanh là nhân vật gây sóng gió. Nhớ tới nhân vật sóng gió liền nhớ đến Kỷ Thần Hi, tự nhiên nhớ đến đoạn thời gian Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi tai tiếng bay đầy trời.
"Mấy ngày trước, mình nhìn thấy hot seacrh của Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi, tức muốn chết!" Buông thả đôi đũa xuống, rống lên với Ôn Lĩnh.
Nhìn cái dáng vẻ phẫn nộ kia, Ôn Lĩnh cười cười hỏi, "Không phải cậu cũng chung tình lắm sao?"
Nghe Ôn Lĩnh nói vậy, mặt An Nhược đỏ cả lên....
Nhưng mà vẫn tức giận a!!!
Từ thời đại học, An Nhược đã thích Kỷ Thần Hi, Ôn Lĩnh và An Nhược quen biết nhau cũng là vì Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi, ở trong trường fan của hai nữ thần cũng không có thiếu, Ôn Lĩnh và An Nhược cũng là hai người trong số đó, hai người một người thích Cố Dung Khanh một người thích Kỷ Thần Hi, giống như cắn xé lẫn nhau....
Cuối cùng không hiểu vì sao lại trở thành bạn tốt của nhau.
Chẳng qua là vì cuối cùng chỉ có Ôn Lĩnh ôm nữ thần về nhà, còn An Nhược lại không có.... An Nhược chỉ đơn thuần là yêu thầm, thậm chí lúc có cơ hội tiếp xúc với Kỷ Thần Hi, cô còn không có biểu lộ gì cả.
Không thích Cố Dung Khanh là bởi vì Kỷ Thần Hi, cô vẫn luôn không xem trọng cuộc hôn nhân của Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh, thậm chí đến cả hôn lễ của hai người cô còn không muốn tham gia, Ôn Lĩnh bắt cô làm phù dâu nhưng mà cô xuất hiện cũng đứng ở một góc, cho nên vì vậy mà Cố Dung Khanh mới không có ấn tượng với cô.
Mà Ôn Lĩnh cũng hiểu, nguyện ước năm đó của từng người chính là được kết hôn với nữ thần của mình. Các cô không nghĩ là sẽ xuất hiện trong hôn lễ của đối phương, vì vậy An Nhược có thể đến là tốt lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.