Mùa đông, thành Giang Châu.
Giang Châu- một thành lớn nằm tại hướng Đông Bắc của Đại Chu, cách kinh đô Hoa Kinh hơn tám trăm dặm, dân cư đông đúc, hải sản phong phú, dồi dào, ở Đại Chu nổi tiếng gần xa.
Thành Giang Châu nằm chếch về hướng Bắc, lại thêm xa biển; mỗi khi vào đông đều là tuyết trắng phủ đầy, một mảng trắng xóa, thế nên nơi đây còn được gọi là "Tuyết Thành". Phong cảnh như thế đối với người khác đẹp không sao tả xiết, chỉ là đối với người dân thành Giang Châu mà nói, xem nhiều đến mức nhạt nhẽo, hơn nữa tuyết đọng quá dày nên không thể đi ra ngoài, bởi vậy tại thời điểm bão tuyết lớn nhất, rất nhiều nhà đều đóng cửa không ra ngoài, trong thành cũng phá lệ an tĩnh, ít có người đi đường.
Chỉ là, không phải nhà nào cũng an tĩnh như thế, ít nhất là nhà giàu phía nam thành, trong phủ Võ An Bá vô cùng ầm ĩ.
Võ An Bá - Ninh Như Hải, có thân phận là hậu duệ quý tộc ở vùng Giang Châu, tổ phụ là Ninh Quốc Công- Ninh Quyền, hắn bản nhân càng là văn võ song toàn, 18 tuổi liền đậu Thám Hoa, trước nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, sau thành Binh Bộ viên ngoại lang, sau tấn thăng thành thị lang; 23 tuổi bỏ văn từ võ, phòng thủ biên quan ba năm, nhiều lần lập chiến công, một đường thăng đến võ tướng quân, thụ phong "Võ An Bá", trở thành thanh niên tuấn kiệt, người người ngưỡng mộ ở thành Hoa Kinh.
Đáng tiếc ý trời trêu người,vào thời điểm lúc hắn hăng hái, khí phách nhất, tổ phụ Ninh Quyền lại đột ngột đổ bệnh mà qua đời; phụ thân hắn sau đó cũng hậm hực chết vì thất bại trong cuộc tranh đấu nội bộ gia tộc, đại bá thừa kế tước vị Ninh Quốc Công, việc đầu tiên làm chính là liên hợp với vài tên trọng thần trong triều, tìm cái cớ tước bỏ quân chức của hắn, tiếp theo đẩy hắn ra khỏi Hoa Kinh, đem hắn biếm(*) thành thống lĩnh quân lính bảo vệ thành Giang Châu.
(*): giáng chức
Cũng may tuy rằng giáng chức, nhưng Ninh Như Hải ít nhất vẫn còn tước vị. Khác với Hoa Kinh, thân phận hắn ở Giang Châu này tuyệt đối là hiển hách, mười mấy năm cày cấy xuống dưới, Ninh phủ sớm đã thành phủ đệ số một số hai ở Giang Châu.
Phía bắc Ninh phủ có một cái tiểu viện gọi là Tương Liên viện.
Nơi này ngày thường ít có người đặt chân tới, lúc này trong sân lại tụ tập một đám người, nhóm nha hoàn tôi tớ hoặc là cầm dù hoặc là mang theo lò sưởi, chúng tinh phủng nguyệt (*),vây quanh hai phụ nhân quần áo đẹp đẽ ở phía trước, đang cùng một thân ảnh lẻ loi giằng co.
(*): Các vì sao sáng tôn lên ánh trăng=> một đám người vây quanh ủng hộ người họ kính trọng
Hai phụ nhân ở giữa, một người ổn trọng đoan trang, áo ngoài màu lam, thêu hình hoa cỏ, nhìn hơi lớn tuổi một chút, tóc mây(*) cày hai cây trâm mã não; người còn lại, một thân áo khoác vàng thêu hoa phù dung, trông trẻ tuổi hơn rất nhiều, khóe mắt, đuôi lông mày đều được tô vẽ cẩn thận, giữa trán còn điểm hoa điền(**), bộ diêu(***), vòng cổ, vòng tay, nhẫn càng là không thiếu thứ gì, phối hợp gương mặt kiều diễm phong tình, quả nhiên là kim bích lộng lẫy, quý khí mười phần.
(*): Mái tóc đẹp của phụ nữ á đông
(**): một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa.
(***): loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại
Chỉ là, biểu tình trên mặt phụ nhân lại không phù hợp một thân trang điểm tỉ mỉ, ngược lại mày liễu dựng ngược, vươn móng tay sơn đỏ chỉ thẳng thiếu niên lạnh lùng quỳ trên nền tuyết,sắc bén nói: "Tiện tì vĩnh viễn là tiện tì, quả nhiên sinh ra nhi tử cũng không phải cái thứ gì tốt, làm việc bỉ ổi bậc này còn dám không thừa nhận, chẳng lẽ thừa dịp lão gia không ở trong phủ, liền dám như vậy mục vô tôn trưởng(*), vô pháp vô thiên!"
(*): trong mắt không có trưởng bối, không biết lớn nhỏ
Thiếu niên ước chừng 13-14 tuổi, vào lúc đông lạnh đến nỗi nước đóng thành băng như thế này, y chỉ mặc sam(*) màu xám trắng bên ngoài khoác một kiện áo nửa xanh nửa đen, có lẽ vì quỳ trên nền tuyết đã lâu, gương mặt tái nhợt đã bị đông lạnh đến hơi hơi đỏ lên.
(*):áo khoác cổ chéo
Đối mặt với lời chỉ trích, thiếu niên cũng không có đáp lời, mà đôi mắt sáng ngời nâng lên, lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Không tính khoảng sân rộng, mặt đông góc tường có cây hòe già, mái hiên nghiêng nghiêng, gậy tre bị vứt một bên, cùng với giấy dán trên cửa sổ —— y nhớ mang máng đó là lúc hắn mười tuổi năm ấy, cùng mẫu thân và muội muội vào thời điểm đón giao thừa, chân tay vụng về xiêu xiêu vẹo vẹo cắt ra.
Hết thảy đều giống như đúc với trí nhớ.
Y lại nghiêng ánh mắt, về thiếu phụ mặc thanh y(*) bên cạnh y, thiếu phụ cũng giống y ăn mặc đơn bạc, tóc búi sơ, làn da khô khốc u ám, khóe mắt còn mang theo nếp nhăn; tuy nhiên, nếu xem xét kĩ ngũ quan, đây hẳn đã từng là một mỹ nhân xuất sắc.
(*): Trung Quốc thời phong kiến, nha hoàn mặc áo màu xanh
Bên chân thiếu phụ còn có một tiểu cô nương mặc váy hoa, tựa hồ lá gan tương đối nhỏ, vẫn luôn lôi kéo làn váy phụ nhân, tránh ở phía sau, phát hiện thiếu niên nhìn nàng, nàng khuôn mặt nhỏ luôn mang theo khiếp đảm mới ngọt ngào cười một chút, hướng y kêu: "Ca ca."
Tiếng "Ca ca" này kêu đến thiếu niên trong mắt nổi lên một trận hơi nước, y hướng tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, sau đó như là thẹn thùng, lại nhanh chóng đem đầu cúi thấp xuống.
Thiếu niên cuối cùng đem ánh mắt dừng ở đôi tay chính mình.
Nguyên bản thon dài to rộng, vết thương phủ đầy đã không còn, thay vào đó là một đôi tay còn chưa nảy nở tinh tế, trên mu bàn tay còn có vài vết nứt da, nhẹ nhàng chạm vào một chút, đau.
Thẳng đến giờ khắc này, y mới tin tưởng, nơi này không phải âm tào địa phủ, cũng tuyệt không phải cảnh trong mơ, mà là Ninh phủ tại Giang Châu, hơn nữa còn là Ninh phủ ở Giang Châu mười mấy năm trước —— địa phương y từ nhỏ lớn lên.
Thiếu niên đó là Ninh Uyên.
Y không rõ hết thảy là chuyện như thế nào, vốn nên bị thiêu đến không còn gì, cư nhiên không chết, ngược lại về tới thời điểm chính mình còn nhỏ.
Theo ký ức, ngoại trừ khuôn mặt mơ hồ của Tư Không Húc, chính là lửa nóng tứ phía, sau đó y hình như là ngất đi, ý thức hỗn độn. Hoàn hồn lại, bên tai là một trận ồn ào, không đợi y mở mắt ra, toàn thân y đã bị kéo lên, lôi kéo giống muốn dẫn y chỗ nào, y mơ mơ màng màng chỉ cho là Hắc Bạch Vô Thường tới câu y đi âm tào địa phủ, thẳng đến khi y bị người ấn quỳ gối trên nền tuyết, cảm giác lạnh băng đến xương mới làm y hoàn toàn thanh tỉnh.
Mở mắt ra, y quả thực cho rằng chính mình đã xuống âm phủ rồi, bởi vì y cư nhiên thấy mẫu thân cùng muội muội sớm đã qua đời nhiều năm, nguyên bản nghĩ nếu có thể đoàn tụ ở âm phủ cũng không tồi, nhưng mà khi y lưu ý đến những người chung quanh, y lại khiếp sợ phát hiện, sự tình tựa hồ không có đơn giản như vậy.
Tái thế trọng sinh —— tuy rằng chuyện này khó mà tưởng tượng được, nhưng nó thật là đã xảy ra. Ninh Uyên không biết có phải do lời thề "Nếu có kiếp sau" trước khi chết bị ông trời nghe được hay không, hay hắn vì muốn chứng minh mình không phải "Vương bát đản", cho nên hắn mới "Trời xanh có mắt" một lần. Tuy vậy, Ninh Uyên cũng không tiếp tục tự hỏi nữa, bởi vì trước mắt đang có một cái đại phiền toái chờ y đi thu thập.
"Còn không mau nói! Ngươi rốt cuộc đem đồ vật giấu đi đâu?". Mỹ phụ tiến lên một bước, móng tay cơ hồ đều phải chọc tới trên chóp mũi Ninh Uyên rồi.
Ninh Uyên chưa lên tiếng, mẹ đẻ Đường thị vẫn luôn đứng ở bên người y lại nhíu mày, đã mở miệng trước: "Tam phu nhân, thiếp thân không tin Uyên Nhi sẽ làm ra chuyện như vậy, trong đó có phải hay không có cái gì hiểu lầm?"
Giọng Đường thị ôn nhuận như nước, nghe thấy thanh âm mẫu thân, Ninh Uyên cổ họng giật giật, cảm xúc dâng lên, cắn chặt môi mới không có rơi nước mắt.
"Hiểu lầm? Đường Ánh Dao, khối ngọc bích kia là Chiêu Nghi quận chúa ban cho Tương Nhi, mong hắn năm sau thi Hương đậu Giải Nguyên(*),không thể làm mất được, vẫn luôn được Tương Nhi cất giữ ở trong phòng, sao nhi tử ngươi vừa tới cửa một chuyến, ngọc bích liền không cánh mà bay? Không phải tiểu tử này trộm, chẳng lẽ khối ngọc bích kia biết mọc chân mà chạy!" Nghe thấy Đường thị mở miệng cãi lại, mỹ phụ vẻ mặt càng phẫn nộ: "Ta xem tiểu tử này tay chân không sạch sẽ, chắc chắn là bị cái người mẫu thân này xúi giục, với cái thân phận ti tiện này, lão gia chịu cho ngươi vào phủ đã là thiên đại ân huệ, cư nhiên cẩu không đổi được ăn phân, dám đem những cái thói xấu hạ đẳng mang vào phủ!"
(*):một học vị trong hệ thống khoa bảng, dùng để gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương
"Đủ rồi." Nàng càng nói càng hăng, lại bị một âm thanh hiền hòa đánh gãy: "Muội muội, ngươi cũng là người có thân phận, có một số lời, người ta nói, ngươi lại nói không được. Đường di nương mặc kệ xuất thân như thế nào, cũng là thị thiếp của lão gia, Uyên Nhi dẫu đã làm sai chuyện, cũng vẫn là thiếu gia trong phủ này, ngươi một câu tiện hai câu tiện, chẳng lẽ không sợ bị người truyền tới tai lão gia, đó là phép quản gia của ngươi à?"
Thấy phụ nhân áo lam vẫn luôn im lặng, nay đã lên tiếng, người phụ nữ được gọi là "Tam phu nhân" sắc mặt cứng đờ, hướng phụ nhân áo lam uốn gối, "Tỷ tỷ giáo huấn phải, là muội muội lỡ lời."
Ninh Uyên mắt lạnh nhìn một màn này, đã nhìn thấu tình hình tám - chín phần.
Đây sự việc phát sinh năm y 13 tuổi. Tam phu nhân Liễu thị vu hãm hắn trộm một khối ngọc bích trong thư phòng của thứ huynh-trưởng tử Ninh Tương của Liễu thị, vì thế một đám người trong phủ áp giải y đến viện của mẫu thân hưng sư vấn tội(*).
(*): dẫn người đến hỏi tội
Phụ nhân áo lam mới lên tiếng là Võ An Bá chính phòng, cũng chính là đại phu nhân Nghiêm thị. Trừ bỏ thị thiếp, Ninh Như Hải cùng có ba vị phu nhân, phân biệt là đại phu nhân Nghiêm thị, Nhị phu nhân Triệu thị, cùng Tam phu nhân Liễu thị. Nghiêm thị xuất thân danh môn, lại đuuợc triều đình sách phong cáo mệnh phu nhân, liền thành phu nhân chính thức trong phủ, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân tuy rằng địa vị cao hơn thị thiếp, được hưởng danh hiệu "Phu nhân", nhưng bở vì không có phong mệnh, ở một ít trường hợp chính thức, cũng chỉ có thể bị gọi là di nương.
Đẩy lui Liễu thị, Nghiêm thị gương mặt hiền từ mà nhìn về phía Ninh Uyên, ôn nhu hỏi nói: "Uyên Nhi, ngươi nói thật với mẫu thân, ngươi thật sự không có lấy ngọc bích trong thư phòng Tương Nhi sao?"
Nhìn Nghiêm thị hiền từ, Ninh Uyên trong lòng xẹt qua rất nhiều sự tình bách chiết thiên hồi(*).
(*):Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả
Đời trước, Nghiêm thị cũng từng dùng ngữ khí đồng dạng hỏi y, nhưng thật sự không phải y làm, lại xuất phát từ lòng tin với mẹ cả, cho nên hắn cắn chết cũng không có thừa nhận, nhưng không ngờ lòng người lại có mưu tính hãm hại, như thế nào có thể không chuẩn bị chu toàn. Cuối cùng y bởi tuổi còn nhỏ, chịu không nổi gia pháp, đành để mẫu thân chịu thay, cũng vì trận gia pháp lần này mà tổn hại đến căn cơ thân thể của mẫu thân, lại thêm khí lạnh xâm nhập, khống chống đỡ đến được đầu xuân liền buông tay nhân gian, bỏ lại hắn cùng muội muội.
Mẫu thân mất sớm vẫn luôn là nỗi đau suốt đời của Ninh Uyên, hiện tại nếu có thể có cơ hội một lần nữa, y đương nhiên không có khả năng lại giẫm vào vết xe đổ, vì thế y tròng mắt vừa chuyển liền dập đầu thật mạnh, "Mẫu thân, Uyên Nhi biết sai rồi, kia ngọc bích là do Uyên Nhi trộm!"
Hắn lời này vừa ra, không riêng gì Nghiêm thị, ngay cả hắn mẫu thân Đường thị, cùng cách đó không xa Liễu thị, cũng đều mang theo kinh ngạc biểu tình sững sờ ở đương trường.
Nghiêm thị thiếu niên gầy yếu nhìn trước mặt, thần sắc nhanh chóng trở nên đoan chính, trong mắt mang một tia trách cứ, "Cư nhiên là ngươi? Ngươi vì cái gì lại làm vậy, phụ thân cho các ngươi đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ những đạo Khổng Mạnh đó, có câu nào dạy ngươi trộm cắp sao!"
"Mẫu thân, thi thư cố nhiên không có dạy dỗ những cái đó, nhưng Uyên Nhi làm như vậy là có nguyên nhân, xin cho Uyên Nhi giải thích vài câu!" Ninh Uyên dập đầu như đảo tỏi, đầu nhỏ không ngừng hướng tuyết tuyết trên đất mà dập đầu, phát ra tiếng bang bang trầm thấp.
Ninh Uyên trong lòng tính toán rất khá, tuyết vốn mềm mại,lại rơi rất dày, dáng vẻ vẻ dập đầu trông có vẻ kinh người,nhưng thực tế một chút cũng không đau, Nghiêm thị xưa nay coi trọng mặt mũi,luôn là bộ dáng hiền lương thục đức, y làm thế này, mục đích tất nhiên là vì làm cho Nghiêm thị ngại mặt mũi trước mọi người mà không lập tức trách phạt, thay vào đó nghe y nói cho hết lời.
Quả nhiên, nghe thấy Ninh Uyên thoải mái hào phóng nhận tội, Liễu thị tính toán lập tức tiến lên, thuận nước đẩy thuyền kêu bọn hạ nhân hành gia pháp, lại bị Nghiêm thị trừng mắt, lùi trở về, nàng ta ho nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu Từ ma ma bên người.
Từ ma ma hiểu ý, tiến lên đỡ Ninh Uyên, giúp hắn vỗ rớt bông tuyết dính trên tóc mái, "Uyên thiếu gia mau dừng lại, cẩn thận làm chính mình bị thương, phu nhân làm việc từ trước đến nay rõ ràng, như thế nào lại không nghe ngài giải thích!"
"Đúng vậy Uyên Nhi." Nghiêm thị cũng dùng ngữ khí mềm mỏng nói: "Ngươi nếu là có cái gì ủy khuất cứ việc cùng mẫu thân nói, mẫu thân thay ngươi làm chủ."
"Kia liền cảm tạ mẫu thân." Ninh Uyên giả ý vừa khóc nức nở vừa nói: "Sở dĩ Uyên Nhi trộm lấy ngọc bích của nhị ca, tất cả đều là vì tổ mẫu."
"Hàm hồ, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta, là lão phu nhân xúi giục ngươi trộm đồ!" Liễu thị cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn nói dối cũng tìm cái cớ tốt một chút, đừng đem nước bẩn đổ lên người lão phu nhân!"
"Đương nhiên không có khả năng là tổ mẫu xúi giục, tổ mẫu đức cao vọng trọng, tôn nhi ngưỡng mộ đều không kịp, sao có thể đem hành động sai trái liên lụy đến tổ mẫu." Ninh Uyên hít hít cái mũi, " Uyên Nhi mấy ngày trước đây đọc 《 Trăm hiếu thư 》, bị cảm động, mắt thấy đầu xuân là đại thọ 60 của tổ mẫu, liền làm theo, vẽ lại một quyển 《 Trăm hiếu thư 》 muốn cùng tổ mẫu tận hiếu đạo, chỉ tiếc giấy lá thông quá quý giá, Uyên Nhi tiền tiêu hàng tháng không đủ, lại nghe nói nhị ca từng nói hắn từ trước đến nay không thiếu mấy cái đồ vật bài trí đó, liền nghĩ lặng lẽ lấy cũng không sao...... Nhưng ta thật sự không biết khối ngọc bích kia trân quý như vậy, Uyên Nhi có sai, thỉnh mẫu thân trách phạt!" Nói xong, y lại dập đầu một cái thật mạnh trên nền tuyết.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, tuy là Liễu thị chanh chua, giờ phút này cũng nói không ra lời, mà Nghiêm thị trên mặt, càng là thần sắc đại biến.
Chỉ vì lời này của Ninh Uyên nghe như bình đạm không có gì lạ, lại cơ hồ mỗi một câu đều giấu giếm huyền cơ.
Đương kim Thánh Thượng lấy nhân hiếu trị thiên hạ, coi trọng nhất hiếu đạo, 《 Trăm hiếu thư 》 đó là ở lúc Thái Hậu nương nương đại thọ 60, Thánh Thượng mang tới giấy lá thông, ngự bút từ các loại điển tịch, trích ra một trăm đoạn văn về hiếu nghĩa, sao chép một quyển, đặt tên "Trăm hiếu", tặng cho Thái Hậu. Phương thức sáng tạo khác người, thêm tùng bách hàng năm xanh tươi, lấy lá thông chế giấy ngụ ý trường thọ, thực mau, 《 Trăm hiếu thư 》 liền ở dân gian lưu hành, trở thành lễ vật vãn bối kính hiến cho trưởng bối mừng thọ.
Ninh Uyên nếu thật là vì cái lý do ăn trộm ngọc bích, Nghiêm thị thật đúng là không thể làm khó hắn quá, bằng không nếu bị lão phu nhân biết, lão nhân gia sẽ nghĩ nàng như thế nào? Tôn tử của ta bởi vì hướng ta tẫn hiếu mà phạm sai lầm, con dâu lại cho phạt nặng hắn, chẳng lẽ là con dâu không thể chịu được người khác đối tốt với lão thái thái? Cái danh "Bất hiếu" này Nghiêm thị là trăm triệu lần không dám ôm vào người.
Huống chi mới vừa rồi Ninh Uyên lại chỉ ra, là bởi vì giấy lá thông quá đắt, bạc của hắn không đủ, cho nên mới ra hạ sách này —— việc này liền càng khó xử lí, mọi người đều biết, giấy lá thông mặc dù so với giấy Tuyên Thành đắt hơn chút, nhưng một chồng giấy có thể đắt đến cỡ nào? Ninh phủ ở Giang Châu cũng coi như hậu duệ quý tộc hào môn số một số hai, thiếu gia trong phủ sao có thể bạc mua giấy mà cũng không có? Suy cho cùng, nguyên nhân chính là Ninh Uyên ở trong phủ không được coi trọng, Liễu thị liền tuỳ thời ầm thầm hạ lệ bạc của hắn.
Việc này Nghiêm thị cũng biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở không quản mà thôi, không nghĩ Ninh Uyên cuối cùng còn làm trò, trước mọi người nói ra hắn nhị ca từng nói"Không thiếu mấy cái đồ vật bài trí đó", hai bên đồng dạng là thứ tử, vốn nên cùng ngồi cùng ăn, nhưng một bên liền tiền mua giấy còn không có, một bên ngọc bích do phụ thân cho cũng để vào mắt, việc này nếu là không cẩn thận truyền ra, bên ngoài sẽ có người nói nàng thân là đại phu nhân lại nặng bên này nhẹ bên kia, quản gia vô phương.
Nghĩ đến chỗ này, Nghiêm thị lại hung hăng trừng mắt nhìn Liễu thị. Nàng kỳ thật trong lòng biết rõ ràng, Liễu thị không vừa mắt Ninh Uyên đã lâu, hôm nay nàng ta quậy ra chuyện, Nghiêm thị vì đồng dạng không thích ả xuất thân thấp hèn Đường thị, cho nên kh Liễu thị tìm tới cửa, mới thuận nước đẩy thuyền mà theo nàng đi một chuyến, không ngờ lại làm chính mình lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hơi có sai lầm liền sẽ khiến bản thân chịu cảnh xấu hổ.
Nghiêm thị cũng hoài nghi mới vừa rồi Ninh Uyên có phải cố ý nói cho nàng nghe hay không, nhưng nhìn thiếu niên gầy yếu quỳ gối trên nền tuyết trước mắt, vì gió lạnh nên run bần bật, trên mặt xanh trắng còn mang theo nước mắt, liền đánh mất cái ý niệm này —— một đứa trẻ mười ba tuổi có thể biết cái gì, điều hắn nói cũng là tình hình thực tế, không có thêm mắm thêm muối lật ngược phải trái, nếu còn muốn tiếp tục phạt hắn, thực không tốt lắm.
Nàng tiến lên hai bước, vươn cánh tay trắng trẻo đầy đặn, tự mình đem Ninh Uyên từ trên nền tuyết đỡ lên, "Hài tử ngoan, ngươi tuy rằng có sai, nhưng một mảnh hiếu tâm đáng quý, mẫu thân làm sao phạt ngươi được."
Ninh Uyên mở to hai mắt, nức nở nói: "Mẫu thân thật sự không phạt Uyên Nhi sao?"
Nghiêm thị dịu dàng mà lau sạch nước mắt trên mặt hắn, "Đó là đương nhiên, ngươi đem ngọc bích trả cho nhị ca ngươi, sau đó phải hướng mẫu thân bảo đảm, về sau thiếu cái gì, cứ việc tới tìm mẫu thân nói, mẫu thân cho người an bài, không thể làm ra chuyện trộm đồ người khác nữa."
"Chính là, chính là khối ngọc bích kia hiện tại đã không còn ở chỗ ta." Ninh Uyên lộ ra biểu tình xấu hổ, "Ta vốn dĩ tính toán bán đi đổi chút tiền, sau đó mua giấy lá thông, kết quả nhất thời tìm không ra, không cẩn thận đánh mất."
Nghiêm thị gật gật đầu, "Kia cũng không sao, ném liền ném, chỉ là không có lần sau." Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Liễu thị, dùng mang theo ngữ khí trách cứ nói: "Đi tra một chút, Trúc Tuyên đường tiền tiêu hàng tháng là chuyện như thế nào, nếu có thiếu, lập tức bổ sung!"
Liễu thị thuận theo mà ủy khuất nhún gối.
"Uyên Nhi cảm tạ mẫu thân, mẫu thân dạy bảo, Uyên Nhi ghi nhớ trong lòng." Ninh Uyên gật gật đầu, lại quay đầu nhìn Liễu thị, "Liễu di nương còn tức giận Uyên Nhi sao?"
Liễu thị sắc mặt sớm đã khó coi tới cực điểm, nàng vô luận như thế nào đều không thể tưởng tượng được, sự tình sẽ chuyển biến bất ngờ như vậy. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ cần Ninh Uyên không thừa nhận, nàng liền lập tức phái người lục soát viện, tự nhiên sẽ từ viện này "tìm" ra đồ vật, đến lúc đó nhân chứng vật chứng có đủ, như thế nào cũng phải làm hai mẫu tử này lột da. Nhưng Ninh Uyên cư nhiên lại đem sự tình giải quyết ổn thỏa, tiết mục nàng tập luyện tốt liền rốt cuộc không có biện pháp dùng tới, nàng không có khả năng vạch trần Ninh Uyên —— kia khác nào nàng tự mình lạy ông tôi ở bụi này.
"Không trách không trách." Mắt thấy Nghiêm thị đã có quyết định, Liễu thị chỉ có thể không kiên nhẫn mà xua xua tay.
"Về sau cũng sẽ không trách Uyên Nhi sao?" Ninh Uyên tiếp tục hỏi.
"Về sau cũng sẽ không!" Liễu thị buồn bực mà ném ra một câu như vậy, phẩy tay áo, dẫn đầu rời đi.
"Lăn lộn từ sáng sớm, ngươi cũng mệt mỏi, ở chỗ này chăm sóc nương ngươi, sau liền hồi chỗ ở của bản thân đi thôi." Nghiêm thị cuối cùng chiếu cố Ninh Uyên một câu, ngay sau đó cũng mang theo người dư lại, mênh mông cuồn cuộn mà rời đi. Nhất thời, cả sân vốn chen chúc chật chội, người đi nhà liền trống, chỉ để lại Ninh Uyên mẫu tử ba người.
"Uyên Nhi, con theo ta tiến vào." Thấy một đám người đi xa, Đường thị thanh âm mang theo hàn khí, đẩy rèm cửa vào phòng ngủ.
Muội muội Ninh Hinh Nhi hồn nhiên, tung tăng nhảy nhót kéo tay Ninh Uyên, Ninh Uyên từ trên nền tuyết đứng lên, vỗ vỗ đầu gối, cười khổ nắm tay muội muội đi theo sau lưng Đường thị vào nhà.