Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 14:




Chỉ thấy nàng kia đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái trâm cài trên tóc nàng kinh ngạc cảm thán“Cái trâm cài đầu thật xinh đẹp”
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy hành động của đối phương có chút đột ngột, nàng còn chưa phản ứng lại, thì nữ tử này lại không chút khách khí duỗi tay trái ra muốn đem trâm cài trên đầu nàng lấy xuống.
Hạ Thính Ngưng không dự đoán được nàng sẽ có loại hành động này, nàng vội vàng lui về phía sau một bước tránh được cánh tay nàng ta. Nàng cảm thấy có chút tức giận: nữ tử này không khỏi quá mức vô lễ đi, thế nhưng một câu cũng không hỏi đã trực tiếp duỗi tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng xuống. Thực xem nàng giống như chết người không bằng
.
Vãn Ngọc đứng ở một bên vừa định lên tiếng, lại bị Hạ Thính Ngưng ngăn trở, nên nàng đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hậm hực hờn dỗi trừng mắt nhìn nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trước mắt này.
Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn về phía đối phương “Vị cô nương này, chẳng lẽ không có người dạy cô nương,Không hỏi mà tự lấy đó là trộm sao?”
Vương Ngọc Kiều mắt thấy Hạ Thính Ngưng tránh được chính mình, làm hại tay nàng ta bắt hụt, trên mặt nàng ta đã có chút bất mãn.
Hiện tại lại nghe thấy Hạ Thính Ngưng nói như vậy, sắc mặt nàng ta càng là phát ra khó coi “Không phải chỉ là một cái trâm cài đầu sao, ngươi ra giá đi, ta muốn thứ này.” mới vừa rồi nàng ta lên lầu, liếc mắt một cái liền chú ý tới nữ tử trước mắt cùng với cái trâm cài tóc ở trên đầu nàng.
Tuy rằng nàng có dung mạo xuất chúng, nhưng hấp dẫn nàng ta lại là cái trâm cài tóc tinh xảo xinh đẹp kia. Không chỉ có chế tác tinh xảo, hình thức cũng là đặc biệt chưa bao giờ gặp qua. Càng làm cho nàng ta tâm động chính là trâm cài tóc này theo bước chân của nàng di chuyển càng phát ra lấp lánh, khiến nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Mỗi tháng Vương Ngọc Kiều nàng đều ra vào cửa hàng trang sức rất nhiều lần, đồ trang sức mà nàng ta gặp qua không có một ngàn loại cũng có tới tám trăm loại nhưng lại chưa từng gặp qua cái trâm cài tóc nào xinh đẹp giống như trước mắt này, khiến nàng ta hận không thể lập tức chiếm làm của riêng.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu chân mày nói“Ta có nói qua muốn bán cho ngươi sao?” cái trâm cài đầu này là nàng tự thiết kế dựa theo sở thích của chính mình, hơn nữa nàng cũng không thiếu tiền, dựa vào cái gì phải bán cho người khác. Lại nói, đồ vật thuộc về nàng, nàng sao có thể để người khác nhúng chàm.
Giọng nói của Vương Ngọc Kiều có vẻ đặc biệt khó chịu đứng lên “Thế nào, chẳng lẽ sợ ta không trả nổi bạc? Nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư là Vương Ngọc Kiều, Túy Hương Lâu này chính là do nhà ta mở, ngươi muốn bao nhiêu bạc chỉ cần nói là được.”
Càng nói trên mặt nàng ta càng hiện vẻ đắc ý, người Vương gia nàng cũng coi như là người có mặt mũi ở tại kinh thành này. Vương Ngọc Kiều nàng nghĩ muốn cái gì mà không có, cái trâm cài tóc này giống nhau nàng cũng đã định phải có rồi.
Ở trong lòng Hạ Thính Ngưng cười nhạo một tiếng, Vương Ngọc Kiều? Tên này cũng thật đủ tục. Lại nhìn nàng trang điểm kiểu một thân nhà giàu mới nổi, giống như sợ người khác không biết nhà nàng có tiền.
Chẳng lẽ người Vương gia đều có đức hạnh như vậy? Kia cũng thật làm nàng thất vọng.
Nhẹ nhàng liếc Vương Ngọc Kiều một cái, Hạ Thính Ngưng thản nhiên bỏ lại hai chữ “Không bán” Nàng cũng không có thời gian ở đây khua môi múa mép cùng đối phương, nên nàng vong qua người nàng ta rời đi.
Hạ Thính Ngưng nửa điểm cũng không đem nàng ta để vào mắt, vương Ngọc Kiều thiếu chút nữa giận sôi lên, nàng ta vẫn luôn là nữ tử được nuông chiều nhất trong nhà, người nào đều không phải muốn lấy lòng nàng ta, đã bao giờ chịu qua đãi ngộ như vậy.
Nhất thời ba bước làm hai bước, nổi giận đùng đùng tiến lên ngăn cản đường đi của Hạ Thính Ngưng, hung tợn đẩy nàng một cái “Nếu hôm nay ngươi không đem cái trâm cài tóc lưu lại, liền đừng mơ rời khỏi đây.”
Hạ Thính Ngưng nhất thời không phòng bị, trọng tâm không ổn, bị đẩy một cái thân thể liền đụng vào bên hông cánh cửa.
“Tiểu thư!” Vãn Ngọc cao giọng kinh hô, dưỡi tay ra, nhưng vẫn là không kịp đỡ lấy nàng.
Ngay tại lúc Hạ Thính Ngưng sắp đụng phải cánh cửa, thì cửa phòng bên cạnh mở ra, một đôi tay thon dài kịp thời tiếp được nàng.
Đau đớn đoán trước không thấy có, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy chính mình ngã vào một cái ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt. Sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, tựa hồ là rất an toàn, nàng theo bản năng mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là mộtnam tử mặc y phục trắng như tuyết, cổ tay áo có một vòng đường viền hoa phức tạp dùng tơ vàng thêu lên. Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh trong suốt như mã não.
Mắt của hắn dình dáng rất xinh đẹp, da thịt trắng mịn như sứ, môi màu hông nhạt vô cùng đẹp mắt.
Nam tử như ngọc này vững vàng đỡ lấy Hạ Thính Ngưng, sau khi xác định nàng đứng vững, mới nhẹ nhàng buông tay, vẻ mặt tự nhiên lại có chứa một tia xin lỗi “ Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, cho nên ta có chỗ thất lễ mong cô nương thứ lỗi.”
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu tỏ vẻ không sao “Công tử khách khí, chuyện xảy ra là có nguyên nhân, không cần để ý.”
Nàng cũng không phải là nữ tử của triều đại này, đối với nam nữ thân cận vô cùng xem trọng. bất quá chính diện nhìn nhau, Hạ Thính Ngưng so vừa rồi càng thêm nhìn thấy rõ ràng đối phương.
Chỉ thấy y phục nam tử này đang mặc là tuyết bạch gấm y loại tốt nhất, vạt áo, cổ tay áo đều dùng tơ vàng điểm xuyến thêu lên, vừa đơn giản nhưng cũng rất cao quý.
Cả người thản nhiên đứng ở nơi đó, càng có vẻ thanh nhã thoát tục. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền biết này nam tử này nhất định có lai lịch không đơn giản.
Mà Vãn Ngọc đứng một bên vừa mới từ trong sỡ hãi lấy lại tinh thần bước nhanh tới, khẩn trương nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng từ trên xuống dưới, rất sợ nàng có chỗ không ổn, thẳng đến xác định tiểu thư nhà mình hoàn hảo không tổn hao gì, mới thở phào nhẽ nhõm. Sau đó cảm kích hướng vị nam tử ôn nhã cao quý trước mặt đã cứu tiểu thư hành lễ nói“Đa tạ công tử ra tay cứu giúp tiểu thư nhà ta.”
Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên khoát tay nói “Một cái nhấc tay mà thôi.”
Vãn Ngọc ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mắn tiểu thư không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bằng không nàng hỏng mất.
Nghĩ lại lại nhớ đến đầu sỏ thiếu chút nữa hại tiểu thư gặp chuyện không may còn đang đứng ở một bên, Vãn Ngọc nhất thời thập phần tức giận xoay người nói “Ngươi người này tại sao lại ác độc như vậy, tiểu thư nhà ta là người ngươi có thể đẩy sao?”
Vừa rồi nếu không có người cứu giúp, chỉ sợ đầu của tiểu thư sẽ bị đụng đến chảy máu.
Vương Ngọc Kiều nghe xong, tức giận đến trừng mắt lên. Nàng đường đường là đại tiểu thư của Vương gia, nhưng lại bị một cái tiện tì chỉ vào mặt mắng, chuyện này nếu như truyền đi ra ngoài, còn không phải bị người nhạo báng sao.
Lập tức liền trợn tròn mắt, giọng nói càng thêm sắc nhọn “Ngươi là cái gì mà dám nói với ta như vậy. Bất quá là một cái tiện tì mà thôi, cẩn thận bổn tiểu thư cho người lột da ngươi. Hơn nữa ta cũng chỉ đẩy nàng một cái, là tự nàng không đứng vững, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.”
Cho dù thực sự bị ngã, kia cũng là nàng xứng đáng, ai bảo nàng không đem cái trâm cài tóc lấy ra.
“Ngươi....” Vãn Ngọc tức giận, người này quả thực chính là vô sỉ, không thể tưởng được lại có nữ tử như vậy.
Hạ Thính Ngưng tiến lên phía trước vài bước đem Vãn Ngọc bảo hộ ở phía sau “Vương Ngọc Kiều, ngươi nghe kỹ cho ta, cái trâm cài tóc này ta không bán. Ngươi nếu như thức một chút, hiện tại liền ngoan ngoãn cút về nhà cho ta. Bằng không, cũng đừng trách ta thủ hạ không lưu tình. lầu hai này vẫn là rất cao, ngươi nói, nếu như ngươi từ nơi này ngã xuống, không biết sẽ gãy mấy cái xương, phải ở trên giường nằm bao lâu?”
Vương Ngọc Kiều càng nghe càng kinh hãi, nàng ta bị ánh mắt mãnh liệt của nàng làm cho sợ tới mức phải lui về phía sau vài bước, cao giọng hét lên “Ngươi dám.”
Hạ Thính Ngưng lạnh lùng khinh thường một tiếng, châm chọc nhìn nàng ta “Ta có cái gì mà không dám, chẳng lẽ cha ngươi không có dạy ngươi: Dân không được cùng quan đấu sao?. Ngươi bất quá cũng chỉ là chi nữ của một nhất giới thương nhân mà thôi, thực đem Vương gia của ngươi trở thành hậu hoa viên hay sao?. cho dù ta thực sự đem ngươi đẩy xuống, người Vương gia ngươi cũng không làm gì được ta. Nếu như ngươi còn dám càn quấy, ta liền để cho người vào đây, vứt ngươi đi ra ngoài.”
Dừng một chút nàng lại tiếp tục nói “Thuận tiện sẽ đem chuyện hôm nay của truyền đi ra ngoài. Xảo quyệt ngang ngược, không biết cấp bậc lễ nghĩa, cộng thêm chuyện ngươi cướp đồ của khách nhân ở trong tửu lâu. Thanh danh bị truyền đi như vậy, ta muốn xem, về sau trong kinh thành này, còn có công tử nhà nào dám can đảm tới cửa cầu hôn ngươi.”
Vương Ngọc Kiều vừa tức vừa vội, hai tay siết chặt khăn tay, nàng ta không nghĩ tới Hạ Thính Ngưng mới nói mấy câu liền có thể trực tiếp đem nàng ta uy hiếp.
Nàng ta cũng biết, nhà nàng ta tuy rằng giàu có, nhưng trong ngày thường phụ thân nàng ta vẫn không thể không nịnh bợ những quan lớn. Hiện tại càng là trông cậy vào nàng ngày sau có thể định được một cửa hôn sự thật tốt, như vậy sinh ý của Vương gia nàng về sau mời có thể giống như cá gặp nước.
Đây cũng là mục đích nàng ta không có việc gì liền đến tửu lâu đi lại vài vòng, chính là hi vọng có thể kết bạn với nhiều thanh niên anh tuấn có quyền thế.
Nếu chuyện hôm nay thật sự bị truyền đi ra ngoài, thanh danh của nàng ta nhấ định là khó giữ, vậy nghĩ cũng đừng nghĩ có thể gả cho nhà tốt.
Vương Ngọc Kiều nghĩ đến cái này, càng là vừa giận lại vừa sợ, chỉ có thể hung hăng dậm chân, căm giận không cam lòng dẫn bốn tỳ nữ rời đi.
Bách Lí Dung Cẩn luôn luôn cười yếu ớt nhìn Hạ Thính Ngưng, nữ tử này rất là thông minh, mới nói mấy câu liền triệt để gây khó dễ được đối phương, trí tuệ linh động, bộ dáng càng là không giống với tiểu thư khuê các bình thường.
Nữ tử như vậy hắn vẫn là gặp lần đầu tiên, không kiêu ngạo không nóng nảy, làm cho người ta không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.
Đang lúc hắn cười yếu ớt, bóng dáng yểu điệu trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, hắn lại cảm thấy một trận choáng váng, bóng tối hướng hắn đánh úp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.