Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 3:




Đây là … cái gì? Nâng nâng tay, rất tốt, móng vuốt xù lông trước mắt di chuyển lên xuống vài cái, cúi đầu nhìn nhìn ngó ngó, màu lông sáng mượt, là một tấm da hổ hiếm có. Tư Văn liền bùng nổ, xuyên việt đến thân thể người khác thì thôi, này mẹ nó biến thành dã thú là sao thế này! MN, chẳng lẽ nguyên chủ của thân thể này là một con yêu tinh hổ? Có cần phải lừa đảo đến thế không!
Con hổ to lớn cứ như vậy mà ở trên giường nóng nảy đi đi đi lại, chỉ là thân mình hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho sự nóng nảy kia dần dần thành ra đáng yêu. Og đứng ở cửa, trầm mặc nhìn con hổ xiêu xiêu vẹo vẹo, một lúc lâu sau, lên tiếng nói: “Cậu nên ăn cơm chiều.”
Thân hình con hổ cứng đờ, vội vàng xoay lại nhìn anh, thế nhưng không đợi nó xoay xong, bởi vì quá mức kích động mà bước nhầm chân, rầm một tiếng ngã xuống giường.
Og yên lặng cùng con hổ nằm trên mặt đất nhìn nhau một lúc, khóe miệng không thể nhận ra mà hơi nhếch lên, sau đó, trước ánh mắt vội vàng của con hổ, bình tĩnh nói: “Thú con vừa biến hóa xong thường sẽ vì không khống chế được lực lượng mà đột nhiên biến hóa giữa hình thú và hình người, cậu lần đầu tiên biến hóa, không giỏi khống chế lực lượng như người khác, cho nên biến thành thú là rất bình thường, chờ đến lúc cậu nắm giữ lực lượng thuần thục, tự nhiên sẽ tốt hơn. Đây là bữa tối của cậu, ba ngày sau, tôi sẽ dạy cậu kĩ xảo đi săn, nhưng trong thời gian này, cậu cần thuần thục chuyển hóa giữa hình người và hình thú.”
Nói xong liền ném một động vật không biết tên nãy giờ vẫn khiêng trên vai xuống, làm bụi đất bay lên, sau đó mặt không chút thay đổi rời đi. Tư Văn trợn to mắt nhìn bóng người đàn ông càng đi càng xa, miệng há hốc, muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp, anh hơi sửng sốt, lúc này mới chân chính cảm giác được việc bản thân biến thành một con dã thú là thật.
Thế nhưng, anh zai à, ít ra anh cũng phải mang lửa tới chứ, không có lửa, ngài định bắt tôi ăn thịt sống sao? Tuy rằng tôi hiện tại là dã thú, nhưng cũng là con người nha, không thể kỳ thị nhá! Anh ngốc ngốc nhìn con vật hơi giống lợn rừng đã chết nằm trên mặt đất, khá lớn, bụng bắt đầu sôi ùng ục, sau đó tự nhiên cảm thấy cực kì đói bụng, mà thịt lợn dưới đất kia nhìn thật ngon lành. Tư Văn lập tức chảy mồ hôi lạnh, quả nhiên biến thành dã thú thì sẽ có tập tính tương quan, trước kia anh cũng không chảy nước miếng với thịt tươi, lại càng không cảm thấy mùi máu tươi trên người lợn rừng thật mê người.
Mà mặc kệ anh nghĩ như thế nào, con lợn rừng này là phải ăn, bởi vì anh thật sự rất đói bụng. Từ lúc anh tỉnh lại đến giờ đã gần hết một ngày, mà anh hôn mê bao lâu cũng không biết, chỉ có một chén nước nhỏ xíu kia, anh đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Thế nhưng anh không muốn ăn đồ sống, chỉ có thể chọn cách biến thành hình người, sau đó nhóm lửa nấu chín con mồi rồi mới ăn. Áp chế ý tưởng dư thừa trong lòng, Tư Văn cẩn thận ngẫm nghĩ lời người nọ nói, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi cảm nhận cổ lực lượng như có như không trong cơ thể.
Có lẽ là do đói khát kích phát tiềm lực của thân thế, không bao lâu anh đã cảm thấy cả người nóng lên, khi mở mắt ra cũng đã biến được về hình người. Anh yên lặng nhìn bầu trời đã trở nên u ám, ra khỏi phòng, định đi tìm vài thứ để đánh lửa.
Giờ đi ra, Tư Văn mới nhìn thấy rõ cảnh vật nơi này, hai gian phòng ở làm bằng đá, bên trái có một gốc đại thụ che trời, không biết là loại gì, bốn phía cỏ dại cũng không nhiều, thưa thớt mọc lên trên mặt đất hơi vàng. Trong viện có một cái vại đá cực lớn, đậy bằng một tấm ván gỗ bóng loáng, nhấc nắp lên, bên trong tràn đầy nước trong. Phòng không có cửa, Tư Văn có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong một căn phòng khác có một bếp lò bằng đá, anh liền đi vào, nhưng cũng ngay lập tức phát hiện nơi này mặc dù có bếp lò, nhưng ngoại trừ bếp thì cái gì cũng không có, bên trên bếp thậm chí còn có một tầng bụi rất dày.
Chưa từ bỏ ý định, đi lại trong phòng, anh chán nản phát hiện nơi này ngoại trừ cái bếp lò kia thì thật sự không có bất cứ thứ gì. Không thú vị nhìn nhìn bên trong bếp lò, hai cục đá nhỏ nhỏ, hồng hồng hấp dẫn sự chú ý của anh, này có phải đá đánh lửa không? Nhưng mà, mặc kệ có phải không, đập đá vào nhau sẽ có tia lửa xuất hiện, nếu tia lửa rơi vào trên củi khô ráo là có thể có lửa.
Tư Văn lập tức cầm lấy hai cục đá hồng bên trong bếp, sau đó ngạc nhiên phát hiện đá này không ngờ rất ấm, chờ đến lúc tìm đủ nhánh cây khô, đánh hai cục đá vào nhau, Tư Văn lại một lần nữa 囧. Ai có thể nói cho anh biết cục đá này vì sao sẽ bốc lửa, giống như ngọn nến đang cháy? Anh lại một lần nữa cảm thấy giới hạn cùng tam quan* của mình lại được cập nhật.
*tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Yên lặng tự giễu cợt trong lòng, động tác trên tay cũng không chậm, vội vàng đem tảng đá để sát vào củi, đợi bắt lửa liền lập tức ném cục đá trên tay xuống đất, vừa rơi xuống mặt đất cục đá liền tắt. Tư Văn không kịp cảm thán, nhanh tay nâng nhánh cây, lửa cuối cùng cũng cháy, mang con mồi vừa xử lý qua để lên trên ngọn lửa, chậm rãi nướng.
Đến khi mùi thịt nướng từ từ bay ra, Tư Văn đã đói đến trắng cả mắt, anh vốn không có dao, trầm tư suy nghĩ một chút liền nghĩ đến móng vuốt của mình, anh thử thú hóa bàn tay, tuy thất bại nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng làm được. Chỉ là quá mất thời gian, cộng thêm thời gian nướng thịt cùng tìm nhánh cây, có lẽ đã qua nửa đêm.
Tuy thịt không có bất cứ đồ gia vị nào vừa tanh vừa khó ăn nhưng Tư Văn vẫn ăn một hơi hết gần một nửa, không có cách nào khác, anh thật sự rất đói, còn thừa là do sau khi hơi no, không thể chịu nổi vị thịt nữa nên dừng lại. Nhưng mà như vậy cũng coi như tạm ổn, lâu lắm không ăn, anh cũng không muốn ăn quá nhiều thịt một lúc.
Giải quyết xong cơn đói, vài vấn đề tất yếu phải tự hỏi cũng dần dần trở lại đầu Tư Văn. Nơi này hẳn không phải là cái thế giới anh vốn sinh sống, anh cũng chưa từng nghe nói con người có thể biến thành dã thú, mà Mặt Trăng màu lam tối trên bầu trời kia càng làm anh chắc chắn rằng anh bây giờ không ở trên Trái Đất, ánh trăng ở Trái Đất là màu trắng đúng không, là phản xạ ánh sáng của Mặt Trời.
Thêm cả thân thể của anh bây giờ, đủ loại dấu hiệu làm trong lòng anh xuất hiện một suy đoán không tốt, nơi này, có lẽ chính là một thế giới đặc thù trong các loại thế giới xuyên việt mà bạn anh đã nói với anh, thế giới Thú Nhân: tất cả đàn ông trưởng thành đều có thể biến thành dã thú, hay là nói, bọn họ vốn giống dã thú hơn giống người.
Anh đau đầu cau mày, anh là một người hiện đại, biết một ít kĩ xảo cách đấu, nhưng nếu đánh nhau với dã thú mà dùng cách đấu thì thật sự là vô dụng. Hơn nữa, nếu không đoán sai, với con mồi lớn như vậy, muốn giết chết hẳn là dùng hình thú mà không phải hình người, mà giết chết, nhất định sẽ xuất hiện máu me cùng bạo lực mà anh chưa từng gặp, vậy nên, việc quan trọng nhất bây giờ là học tập kỹ xảo dùng hình thú đi săn như thế nào.
Từ cuộc nói chuyện của Og với thiếu niên kia, Tư Văn phán đoán rằng trình độ sản xuất của nơi này hẳn là không cao lắm, nếu không cũng không trong lúc thời tiết còn chưa quá mát mẻ như thế này mà vẫn bọc da thú thật dày. Cho nên sinh tồn ở đây có lẽ chủ yếu dựa vào con mồi mà Thú Nhân giết được, còn về cây nông nghiệp, còn chưa biết là có hay không, anh cũng không quên điều người bạn học kia nói cho anh biết về thế giới Thú Nhân, thế giới Thú Nhân phân hai loại, một là tương lai, một và cổ đại. Vị trí của anh bây giờ thật rõ ràng là loại thứ hai, vậy nếu đã là cổ đại, đồ vật thu hoạch có lẽ là không nhiều.
Thế nhưng điều duy nhất làm anh cảm thấy may mắn là chủ nhân của thân thể này trước đây hình như chưa từng biến hóa, nói cách khác, không có ai biết anh ta hóa thành hình người sẽ có bản tính cùng tính tình như thế nào, cho nên, chỉ cần anh cẩn thận một chút, với lí do đó, có lẽ có thể giúp anh hiểu biết thêm về tình trạng của thế giới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.