Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 13: Về tới nhà




Lôi Tấn nguyên bản nghĩ ở thời điểm hắn tìm thấy người. Phỏng chừng có thể quá mức hưng phấn mà lao lên cùng với mỗi người mà hắn gặp phải nắm tay một cái, để biểu đạt sự vui sướng khi trở lại nhân gian của hắn. Nhưng mà trải qua nửa tháng lặn lội đường xa, khi tới được cái thôn này, Lôi Tấn lại đột nhiên rất bình tĩnh. Trong bình tĩnh lại mang theo chút mờ mịt, mọi thứ khác lạ xung quanh tất cả đều nói cho hắn biết, hắn thực sự đã tới một thế giới lạ lẫm rồi. Hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ, thậm chí cả ngôn ngữ cũng xa lạ. Trừ bỏ khăn tắm giắt ở bên hông kia, đã không còn thứ gì có thể chứng minh cho sự tồn tại của thế giới kia là sự thực.
Không chết thì sẽ sống tốt, Lôi Tấn luôn tin tưởng những lời này, nếu như vậy thì tất cả bắt đầu lại từ đầu đi. Lôi Tấn lặng lẽ siết tay, tự khích lệ mình.
Minh Nhã ở trong lòng ngực hắn liếm liếm cằm hắn lấy lòng, mấy ngày ở chung, hắn đối với tiểu tử cứ thỉnh thoảng lại giở một hành động vô cùng thân thiết cũng đã tập thành thói quen, chỉ cần không phải trêu quá mức, Lôi Tấn sẽ nhắm một mắt mở một mắt, theo nó đi, hiện tại hắn bị như vậy, cũng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, không xuống tay đánh nó.
Kỳ thực trong lòng Lôi Tấn còn có chút cảm tạ tiểu tử này, nếu như không có nó, hắn tới giờ cũng tìm chưa thấy cái thôn này đâu, đừng thấy đầu tiểu tử kia không lớn, liên tục chạy hơn mười ngày đường, ngay cả đại nam nhân thân thể cường tráng như hắn còn có chút chịu không nổi, huống chi tiểu tử kia còn thường xuyên đi phía trước dò đường, rất nhiều lần là do tiểu tử kia tỉnh tảo, bọn họ mới tránh khỏi lũ động vật ăn thịt đang đi kiếm mồi. Ngẫu nhiên nó làm nũng, Lôi Tấn sẽ ôm nó đi.
Một người trẻ tuổi thân hình cường tráng đi ngang qua họ, sau khi đi qua vài bước, đột nhiên quay đầu lại. trong đôi mắt màu lam xám loé lên một tia sáng khó hiểu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lôi Tấn
Lôi Tấn ngoài mặt thì thản nhiên, kỳ thật trong lòng đã vòng đi vòng lại tám vòng mười vòng, không phải là một tên nhìn hắn giống dân quê liền muốn khi dễ hắn đi, chính là trên người hắn toàn thân cao thấp cũng chẳng có thứ gì đáng giá, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Nghe nói địa phương càng bần cùng thì càng bài xích bên ngoài, chẳng lẽ là không muốn cho hắn vào thôn? Nhưng hắn thực vất vả mới tìm thấy nơi này a, dù thế nào cũng muốn nghỉ chân chút, ít nhất cũng phải hiểu biết một chút về thế giới này mới có thể nghĩ ra bước tiếp theo nên đi thế nào, hoặc là hỏi thành thị gần nhất ở chỗ nào, hắn cũng không muốn cả đời ở cái chỗ nông thôn này.
Nhưng mà, việc cấp bách phía trước là có thể trụ lại thôn này đã.
Lôi Tấn nghĩ dù thế nào cũng phải bày tỏ thực tốt trước, để người ta thấy hắn không phải kẻ xấu, sau đó sẽ mượn cơ hội hỏi xem chỗ này có nơi nào có thể ở nhờ một đêm không.
Lôi Tấn vừa muốn mở miệng, lại nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, ngôn ngữ không thông.
Không sao, dù sao đã làm lão Đại nhiều năm như vậy, điểm tố chất ấy vẫn phải có, mỉm cười không phải là ngôn ngữ thông dụng nhất của toàn thế giới sao, trước cười một cái, tranh thủ chú hảo cảm đã. Nghĩ tới đây, Lôi Tấn đối với người trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười mà bản thân tự nhận là tao nhã khéo léo.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ánh mắt người trẻ tuổi kia tựa hồ sáng hơn, giống như hai ngọn đèn nhỏ vậy, lại còn chủ động đi về phía hắn
Tuy cảm thấy thái độ người này có chút quái dị, nhưng mặc kệ thế nào, đó là một khởi đầu tốt, Lôi Tấn bày ra nụ cười tươi tiêu chuẩn khoe tám cái răng chậm rãi chờ người tới, tuy rằng giờ phút này hắn càng muốn nhanh chóng kiếm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước, cổ họng đã nhanh khô rát rồi, kể từ sáng nay sau khi rời khỏi đường men theo sông, tới giờ đã qua khoảng bốn, năm tiếng đi? Bởi vì thời điểm gặp phải mấy người lúc sáng mặt trời chỉ mới nhô lên, giờ đã ở giữa trời, đừng nói một chút nước cũng không uống, dọc theo đường đi toàn là thảo nguyên, đến ngay cả trái cây dại cũng không tìm thấy, đành phải theo tiểu tử kia nhai ít cây cỏ, mặc dù có chút chua xót khó nuốt, thế nhưng có thể giảm bớt chút cơn khát, mới chống cự được tới giờ.
Người trẻ tuổi thực sự hưng phấn bước nhanh tới trước, ánh mắt chằm chằm nhìn Lôi Tấn chớp cũng không chớp.
Lôi Tấn ở trong lòng thầm mắng một tiếng. Dựa vào, chưa thấy nam nhân anh tuấn như lão tử a, đáng nhìn chằm chằm như vậy sao? Trên đầu lão tử cũng không dài ra hai cái sừng.
Trên mặt lại thêm phần nhu hoà, một tay ôm cả người Minh Nhã, một bàn tay bày ra tư thế uống nước với người trẻ tuổi kia, ý hỏi có thể cho hắn chút nước hay không?
Người trẻ tuổi sững sờ nhìn theo hắn.
Lúc này Minh Nhã đang nằm trong lòng giống cái của mình một lòng muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi cũng phát hiện có gì đó không đúng, từ trong ngực Lôi Tấn ngẩng đầu lên.
“Tề La, sao ngươi ở đây?” Ra là hàng xóm nhà nó a.
“Minh Nhã, sao lại là ngươi?” Tề La cũng thực kinh ngạc, Minh Nhã không phải ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm sao? Như thế nào đã nhanh về như vậy, lại còn nằm trong lòng một giống cái xinh đẹp nữa chứ.
“Ngươi sao trở về nhanh như vậy, con mồi của ngươi đâu, Minh Nhã?” Bộ tộc có một quy định. Khi rèn luyện kinh nghiệm trở về phải mang theo thu hoạch của bản thân để mọi người thấy mới được chấp nhận.
“đây là giống cái chính ta tìm được.” Cái đầu mao nhung của Minh Nhã hưng phấn cọ cọ lên ngực giống cái của mình
“Giống cái của ngươi?” Tề La nhận đả kích, cái này cũng khó trách, giống cái trong bộ tộc rất ít, y trưởng thành đã lâu, đều còn chưa có giống cái thuộc về mình, Minh Nhã lại vừa mới trưởng thành, lần đầu một mình ra ngoài, lại có được một giống cái, này là cái vận cứt chó gì a? Hơn nữa lại còn là một giống cái xinh đẹp mà y chưa từng thấy qua như vậy, nhìn da thịt bóng loáng của hắn đi, ôm vào trong ngực nhất định rất thoải mái.
Tề La tỏ vẻ thực sự đỏ mắt a, nhưng mà cũng không có biện pháp, cái khác không nói. Dù sao hai tên ca ca của Minh Nhã kia một tên cũng không dễ chọc, huống hồ nếu bọn họ nguyện ý, giống cái này chính là cộng thê của huynh đệ họ.
Bất quá hai vị kia thực sự được các giống cái trong bộ tộc yêu thích, nói không chừng bọn họ còn nghĩ muốn có được giống cái của bản thân ấy chứ. Nhưng nói lại, giống cái này thực sự rất đẹp a, hai vị kia có chịu buông tay hay không là một chuyện, bất kể như thế nào, giống cái này tuyệt không tới tay y được.
Mệt y còn tưởng ban nãy giống cái kia luôn cười với y là vì có hảo cảm với y a.
Lôi Tấn từ lần gặp mấy người trong rừng kia đã nghi ngờ tiểu tử này có thể trao đổi với con người, thế nhưng sau đó, vì không gặp thêm được người nào, hơn nữa lại vội vã chạy đi, nên hắn đã gác chuyện này qua một bên, nhưng mà lúc này nhìn cảnh một người một vật bộ dáng vui vẻ trò chyện cùng nhau, Lôi Tấn xác định tiẻu tử này quả thực có thể nói chuyện với người, hơn nữa người nơi này tựa hồ đối với chuyện động vật mở miệng nói chuyện, tuyệt không ngạc nhiên, hoặc là nói tập mãi thành thói quen.
Lôi Tấn cảm thấy chuyện này tuyệt không thể kéo dài, buổi tối hôm nay hắn sẽ thẩm vấn người kia một chút, rốt cuộc đang giấu bí mật gì.
“Tề La, ngươi đi trước đi, quay về nhà của ta, giống cái của Minh Nhã không biết đường, mà hắn cũng nghe không hiểu chúng ta nói cái gì.”
Minh Nhã hiện tại đang nghĩ ngợi, mang giống cái về nhà cho a cha cùng a sao xem, về sau là có thể cùng giống cái của mình ngủ chung một chỗ rồi (khụ khụ, Minh Nhã, ngươi quên ngươi còn có hai ca ca sao?)
Hai người các ngươi có ý tứ gì.
Tề La có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn giống cái kia, không biết đường, y có thể hiểu, dù sao cũng không phải là người trong bộ tộc, nhưng mà nghe không hiểu bọn họ nói cái gì là có ý gì? Phải biết rắng, ngôn ngữ của các bộ tộc trên đại lục này cũng không khác nhau nhiều lắm, cho dù có là người không cùng bộ tộc gặp gỡ, cho dù có nghe không hiểu hết, thì cũng nghe hiểu được tám phần, nhưng nghe ý tứ này của Minh Nhã, lời bọn họ nói, giống cái này đúng là nửa phần nghe cũng không hiểu, như thế có chút kì quái, giống cái này rốt cuộc từ đâu tới a?
Cho dù có kỳ quái, Tề La vẫn là hướng giống cái kia gật gật đầu, ý bảo đi theo y.
Dọc theo đường đi Lôi Tấn phi thường buồn bực, bởi vì hắn phát hiện người ở thế giới này phi thường cao lớn, hắn vốn đối với bản thân cao một thước tám mà tự hào, khả hiện tại phát hiện bản thân ở thế giới này, hắn toàn bộ giống như nhị đẳng tàn phế mà trong miệng người ta thường hay nói. Cũng không biết có phải nguyên nhân vì chiều cao thiếu hụt hay không, mà từng người hắn nhìn thấy tựa hồ cũng dùng sức theo dõi hắn, giống như hận không thể ở trên người hắn nhìn chăm chú ra một cái lỗ.
Đáng giá sao? Không phải chỉ là thấp hơn một chút sao? Lại không lừa gạt lão bà của ngươi, không hầm con gái ngươi, sao cứ nhìn chằm chằm ta như vậy hả? Lôi Tấn vừa đi vừa nói thầm
Lôi Tấn tự nhiên không biết trong bộ tộc này rất nhiều năm chưa từng thấy qua một giống cái mới tới, hơn nữa bộ dáng còn phi thường xinh đẹp, tuy rằng không nhất định không có ý kiến gì, thế nhưng nếu có thể nhìn tự nhiên muốn hung hăng trừng hai con mắt để nhìn. Mọi người tự nhiên cũng không hề xem nhẹ Minh Nhã đang nằm trong ngực giống cái, trong lúc nhất thời, chuyện Minh Nhã ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm lại đem về một giống cái xinh đẹp đã truyền ra khắp bộ tộc.
Thừa dịp trước khi họ còn chưa có cử hành nghi thức, các thú nhân giống đực chưa có giống cái nóng lòng muốn qua nhà Minh Nhã kiến thức thử một phen.
Tề La mang họ tới trước một căn phòng thì ngừng lại, Lôi Tấn giương mắt nhìn, phòng làm từ đá xanh bình thường, nóc nhà là cỏ tranh màu vàng, đá vụn xây thành tường viện, tiểu hàng rào làm cánh cửa.
Minh Nhã hưng phấn từ trong ngực Lôi Tấn nhảy xuống, lao tới bên trong cánh cửa hô “A cha, a sao, Minh Nhã đã về.”
Cửa phòng được mở từ bên trong, một thanh niên tóc đen mắt xanh bước ra
Lôi Tấn cảm thấy thế giới trong khoảng khắc đó đều chìm xuống, thế giới trước mắt cũng chỉ còn thân ảnh của người thanh niên kia, thì thào tự nói “Mỹ nhân, tuyệt đối là mỹ nhân, lần này xem ra buôn bán có lời rồi.”
Thanh niên tóc đen nhìn Lôi Tấn, trên gương mặt luôn luôn lãnh đạm hiện lên ý cười mang vài phần ý tứ hàm xúc khó hiểu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.