Sau khi mấy hô hấp khi truyền tống trận pháp nổ tung, một đạo nhân ảnh xuất hiện thập phần đột ngột trên tinh cầu này.
- Hừ, đúng là rất chu đáo a, trực tiếp hủy diệt truyền tống pháp trận đối diện, nhưng mà, ra tay vẫn còn quá nhẹ, không có đồng loạt hủy diệt hành tinh này, nếu như các ngươi cũng hủy diệt luôn hành tinh này, có lẽ ta sẽ không cách nào phát hiện ra tung tích của Thiên Giới, nhưng hiện tại, ha ha, các ngươi cũng không cách nào che dấu hành tung a.
Âm thanh thanh thúy, ở bên cạnh phế tích truyền tống pháp trận, đạo nhân ảnh kia cũng mơ hồ hiện ra chân dung, đó là một thiếu nữ trẻ đẹp chừng hai mươi tuổi, thiếu nữ này dung mạo cực đẹp, mặc một bộ kim sam màu vàng, trên năm ngón tay trái đeo một chuỗi kim linh, theo gió nhẹ nhàng lay động, phát ra từng âm thanh thanh thúy dễ nghe.
- Vốn ta cũng không muốn phiền toái như vậy, nhưng không có biện pháp, nhưng cũng chỉ ở Thiên Giới mới có thứ mà ta muốn, cho nên, chỉ có thể từ trong chỗ sâu trong hư không mà tìm.
Thiếu nữ này trầm tư, kim linh trong tay nhẹ nhàng lay động, từng tiếng thanh thúy dễ nghe như có thêm táng mạng, hóa thành một đạo áng sáng hoa lệ, bay đến bên trên phế tích truyền tống trận, rất nhanh, ở trước mặt thiếu nữ này, xuất hiện một đồ ảnh lập thể về Hư Không Đồ, nhưng cái Hư Không Đồ này vô cùng phức tạp, tấm Hư Không Đồ này biến ảo không ngừng, nhất tinh hệ, nhất tinh vân, thành từng mảnh tinh vân, cuối cùng nhất, cũng không biết biến ảo bao lâu, rốt cục định dạng thành một Đại Thế Giới màu xanh da trời.
Mà cái Đại Thế Giới màu xanh da trời này, diện tích vô cùng khổng lồ, chung quanh có thời không phong bạo tàn sát bữa bãi vây quanh, vũ trụ nổ tung, còn có hư không lôi đình, những thứ cuồng bạo này giống như muốn khóa chết Đại Thế Giới này vào bên trong, mà ở bên ngoài Đại Thế Giới màu xanh da trời này, còn có thể nhìn thấy thời không biến ảo vô cùng vô tận, mỗi một khắc, thời gian và không gian đều biến hóa rất khác nhau, sinh ra vặn vẹo, thiếu nữ nhìn thấy, cũng chỉ thấy được Đại Thế Giới màu xanh da trời này, thấy nó ẩn mình trong vô cùng vô tận thời không, lúc này nhìn nó còn đáng sợ hơn cả huyễn cảnh khủng kiếp nhất trên Huyễn Ba Trì nhiều, một khi bị vây vào bên trong, không nói tới việc không có khả năng nhúc nhích được, thậm chí trong thời gian ngắn sẽ diễn sinh ra một quái vật thôn phệ, giết chết bản thân, thần hồn câu diệt.
- Thiên Giới, quả nhiên là Thiên Giới, là Thiên Giới trong truyền thuyết, ồ, tại đây rốt cuộc là địa phương nào, là tinh vực nào?
Bỗng nhiên lúc này, trước mặt Hư Không Đồ của thiếu nữ sáng lên, giống như hơi nước, đã bắt đầu biến mất.
- Thú vị, cũng dám ở trước mặt ta đùa nghịch loại thủ đoạn này...
Hàn quang trong mắt thiếu nữ lóe lên, kim linh trong tay nổ mạnh một cái.
Linh linh linh linh linh linh tiếng chuông thanh thúy vang lên, mà tiếng chuông này từ vô hình hóa thành hữu hình, Hư Không Đồ trước mặt của nàng cũng rõ ràng lại.
Cùng lúc đó, ở sâu trong hư không, phía trên Thái Hoa Sơn, con mắt của Tạo Hóa Đồng Tử đang ngồi xếp bằng mở ra, trong ánh mắt lóe ra hào quang kinh hãi.
Sau đó, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt giống như sắc mặt của trẻ sơ sinh biến thành một màu trắng xám, từng sợi máu tươi từ trong khóe mắt của hắn, trong tai, khóe miệng, lỗ mũi chảy ra.
Bỗng nhiên lúc này, hắn hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, mãnh liệt kích phát tiềm lực cường đại, hai tay mãnh liệt điểm một cái, giống như hắn hiểu cái gì đó, một tầng nhàn nhạt, một tầng lụa mỏng vô hình, đem trọn Thiên Giới, trên hành tinh vô danh của Vạn Tinh Hải, đột nhiên trên Hư Không Đồ của thiếu nữ xuất hiện một tầng lụa mỏng, lúc này đây, nữ tử cũng chưa kịp phản ứng, hình ảnh trên Hư Không Đồ lập tức biến thành mơ hồ.
- Đáng chết!
Nhìn thấy hình ảnh Hư Không Đồ trước mặt biến mất, sắc mặt nữ tử trầm xuống, một tia khí tức khắc nghiệt bao phủ toàn thân của nàng.
- Kỳ thật, ngươi không cần tức giận như thế, nếu Thiên Giới dễ dàng tìm ra như thế, đó không còn làThiên Giới!
Một tiếng thở dài vang lên trong tai của nàng.
- Không ngờ lão bất tử như ngươi lại rời núi a?
Nữ tử cũng không quay đầu lại hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phế tích của truyền tống trận pháp dưới chân.
- Lão bất tử ra rời núi, đương nhiên là vì Thiên Giới... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Không gian lay nhẹ, một đầu ngưu màu vàng xuất hiện, đầu ngưu này từ từ đi trong hư không, mà trên lưng của nó, có một lão già khô gầy ngồi đó, nhẹ tay vuốt khẽ chòm râu còn vài sợi, con mắt hơi khép hờ, không còn chút sinh khí nào, nếu như không phải âm thanh từ trên người của hắn phát ra, liếc nhìn thấy, giống như là người chết.
- Thiên Giới, hắc hắc, khó được a!
Nữ tử kia cười lạnh hai tiếng, hình như cũng không muốn nói thêm cái gì, trực tiếp biến mất trong hư không.
- Vậy ngươi cứ từ từ tìm đi, tìm được báo cho ta biết một tiếng.
Âm thanh từ từ đi xa.
- Ha ha, làm sao mà dễ dàng tìm được như vậy, cho dù có tìm được truyền tống trận pháp, cũng rất khó tập trung được vị trí cụ thể a.
Lão già khô gầy than nhẹ một tiếng, đôt mắt của hắn nhìn chằm chằm vào truyền tống trận pháp, đem vị trí phế tích nhớ trong lòng.
- Nhưng mà, ta không cách nào trực tiếp thông qua nó tìm ra vị trí của Thiên Giới, nhưng có thể thông qua biện pháp ngu ngốc, lợi dụng không gian quy tắc từ từ suy diễn vị trí của nó a!
Lão già thở dài một tiếng, khoát tay, quấy rối toàn bộ vị trí của phế tích, vuốt bò mông, sau đó biến mất khỏi hành tinh này, mà ở phía trên hành tinh này, lại có một số nhân vật thần bí xuất hiện, biến mất, đương nhiên cũng có người cảm thấy húng thú với phế tích, nhưng mà, sau khi phát hiện phế tích bị người ta động tay động chân, mắng một tiếng, bất đắc dĩ rời đi.
...
- Thương thế của ngươi rất nặng, thật sự không có chuyện gì à?
Lúc này, ở trên Thái Hoa Sơn, sắc mặt Huyền Quy tôn giả đầy lo lắng nhìn Tạo Hóa Đồng Tử, từ khi hắn biết Tạo Hóa Đồng Tử tới nay, hắn chưa từng nhìn thấy tên này thụ thương nặng như vậy.
- Không có chuyện gì, chỉ bị một kiện tiên khí tinh thần quái dị làm bị thương thì bỏ đi, nhưng không ngờ được, trên đời này vẫn còn đẳng cấp tiên khí như vậy, cho dù ở thời đại Thượng Cổ, cũng chỉ có Ngọc Hoàng Đại Đế mới có một kiện.
- Rốt cuộc là người nào, làm sao lại tinh tường như vậy?
- Không có, ta chỉ biết lực lượng của hắn thâm bất khả trắc, nếu quả thật quyết tuyệt, tuy nhiên giữa chúng ta cách vô số thời không, hắn vẫn có thể dễ dàng giết chết ta.
- Cường đại như vậy, chẳng lẽ là Nhân Tiên?
- Nhân Tiên cũng không làm được điểm này, cho dù là Nhân Tiên đã đạt tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, cũng không có khả năng có uy lực lớn tới như vậy.
- Không thể nào, đây là thời đại gì chứ, chẳng lẽ trong lần thiên địa đại kiếp nạn, vẫn còn Thần Tiên tồn tại?
Nghe Tạo Hóa Đồng Tử nói thế, sắc mặt Huyền Quy tôn giả biến thành cổ quái, trong giọng nói tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.
- Nếu thật là Thần Tiên, chúng ta cũng không cần phải cố gắng làm gì, người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay, là có thể đâm chết chúng ta rồi a.
- Theo lý là như thế, nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn nói chắc như vậy được.
Tạo Hóa Đồng Tử lắc đầu nói ra.
- Mặc dù nói là trải qua một lần thiên địa đại kiếp nạn, nhưng chắc chắn trong hư không vẫn có Thần Tiên tồn tại, thậm chí là Địa Tiên ở tầng thứ cao hơn, Thiên Tiên tồn tại, nhưng mà, phương thức tồn tại của họ, thời gian xuất hiện, khẳng định là bị thiên địa pháp tắc hạn chế, ngươi ngẫm lại xem, trong hai đại tinh vực của Vạn Tinh Hải, không phải cũng có Nhân Tiên tồn tại hay sao? Nhưng Nhân Tiên lại không thể đơn giản rời khỏi Đại Thế Giới, nếu không, nhất định sẽ bị hư không lôi phạt oanh kích, Nhân Tiên đã có hạn chế lớn như vậy, huống chi là tầng thứ cao hơn Thần Tiên, thậm chí Địa Tiên, Thiên Tiên chứ? Tiên chi ngũ giai, thiên địa thần nhân quỷ, cũng chỉ có đạt tới cấp độ Thần Tiên mới có thể siêu thoát tất cả, nhưng cái gọi là siêu thoát này, lại bị một quy tắc khác trói buộc, làm gì có cái gọi là tự do chân chính, chỉ sợ còn không có tiêu dao bằng những Quỷ Tiên như chúng ta, ít nhất chúng ta có thể tự do tự tại ngao du hư không, nhưng mà, chỉ là tốc độ quá chậm, khả năng cũng chỉ có hiểu được cái gọi là vô thượng đại đạo kia, ký thác hư không, mới thật sự là tự do a, đáng tiếc, ta vĩnh viễn không đạt tới tầng thứ đó, tuy ngươi cũng còn một tia cơ hội, nhưng mà, hắc hắc...
- Nhưng hi vọng của ta còn khó khăn hơn cả con kiến tu luyện thành người a, có phải thế không?
Huyền Quy tôn giả đối với khinh thị của Tạo Hóa Đồng Tử cũng không có tức giận, trái lại chỉ cười tự giễu.
- Ta biết rõ ta có bao nhiêu cân lượng, đời này cũng không có hi vọng đột phá tới Nhân Tiên a, có thể tấn chức Thiên Quân, cũng đã là thắp nhang thơm cầu tổ tiên phù hộ rồi.
Huyền Quy tôn giả cười hắc hắc.
- Ngược lại tên tiểu tử Chu Báo kia, ta càng ngày càng không nhìn thấu, ngươi thì sao?
- Hắn có chút vấn đề, nhưng vấn đề không lớn, có lẽ là một vị Thái Cổ đại năng bố trí xuống một quân cờ, hoặc là một tồn tại chuyên môn làm rối, những người như chúng ta, ngay cả bố cục của những Thái Cổ đại năng này cũng không thấy rõ, nào dám vọng động bình luận thêm vào chứ?
- Chu Báo, trả mạng cho con ta!
Tây Tam Vực, truyền tống pháp trận, lúc vòng sáng hiện ra, Thiên Quân từ bên trong đi ra, Huyễn Nhật pháp vương, Ngọc Thái Huyền, Hồng Thái Sư, Nguyên Thiên Cương, Xích Huyết Ma Tôn, bốn gã Thiên Quân, một gã Tôn Giả đỉnh phong lục tục đi tới, thần sắc của bọn họ rất khó coi, thậm chí là nói, không thể nhìn nổi, ở bên cạnh bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít đều là một đám đệ tử tinh anh, nhưng nhân số cũng không nhiều.
Mà sau khi mấy người này đi ra, chỉ thấy truyền tống pháp trận lại sáng lên, nhưng lần này chỉ có hai người là Chu Báo và Tiêu Thăng, mới vừa xuất hiện, đã nghe được tiếng rống thảm thê lương, một bàn tay trắng như ngọc xuyên phá hư không lao về phía Chu Báo.
- Đúng là muốn chết mà!
Bàn tay xuyên phá hư không còn chưa đi tới Chu Báo, thì bị Hư Không Đại Thủ Ấn màu đen đụng phải, sau đó là một hồi âm thanh nổ liên tục, sau đó cả hai bàn tay đều biến mất.
Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, cho nên mấy Thiên Quân và Tôn Giả vừa mới xuất hiện chưa kịp phản ứng, tranh đấu đã chấm dứt.
Sau khi bàn tay màu đen và bàn tay màu trắng va chạm vào nhau, đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một đám người im lặng.
- Thằng này là ai?
- Sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn, ngươi giết con của hắn, đương nhiên hắn muốn tiêu diệt ngươi.
Tiêu Thăng ở bên cạnh nói ra.
- Làm sao hắn biết ta giết con của hắn?
- Không có người nào là đồ ngu cả, thời điểm chúng ta đi, phát sinh chuyện như vậy, ngươi nghĩ rằng mấy đại tông môn ở Tây Tam Vực chúng ta nguyện ý ngậm bồ hòn làm ngọt hay sao? Tuy Tề Diệu có tư chất không tệ, nhưng phong cách làm việc đúng là ngu ngốc, hắn làm chuyện gì cũng không có khả năng giấu diếm sơ hở, người khác không phải không biết.
Tiêu Thăng thản nhiên nói ra, ánh mắt quét về phía chung quanh truyền tống pháp trận, có một đám người chờ thật lâu, những người này, chỉ có một người tới từ Đông Tứ Vực, Tiên Cung Thanh lão, trừ hắn ra, tất cả đều là tinh anh của tất cả đại tông môn ở Tây Tam Vực, mặc dù không có Thiên Quân, nhưng đều là đại Tôn Giả của các thế lực, đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh.
- Tiêu Bạch Địch, có phải là sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn trả cái giá lớn, đã đạt thành hiệp nghị với ngươi, cho nên các ngươi mới quyết định không truy cứu chuyện của Tề Diệu phải không?
- Tiêu Thăng, chuyện này...
Sắc mặt Tiêu Bạch Địch có chút xấu hổ, dù sao lúc này là do Tề Diệu làm quá mức, chuyện hắn làm đã đủ cho các đại tông môn ở Tây Tam Vực liên hợp lại phản kích Thiên Ngoại Thần Sơn rồi, nhưng rất rõ ràng, Thiên Ngoại Thần Sơn cũng thập phần thông minh, sau khi biết rõ chuyện này, lập tức hạ thấp tư thái, trả một cái giá thật lớn, lấy được sự thông cảm của các tông môn khác, nhưng đối với Tiêu Thăng và Chu Báo mà nói, là chuyện không công bình.
- Ngươi không cần giải thích với ta, ta đã không chết trong tay Tề Diệu, cũng không phải chưởng giáo Trường Sinh Điện...
Tiêu Thăng cười tự giễu, hắn sinh ra ở tông môn, sinh trưởng ở tông môn đương nhiên biết rõ trong siêu đại hình tông môn, lợi ích cao hơn tất cả, chỉ cần Thiên Ngoại Thần Sơn chịu xuất ra lợi ích cực lớn, tất cả đều có thể thương lượng.
Mà sắc mặt của Thanh lão ở bên cạnh không tốt lắm, dù sao hôm nay sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn vừa ra tay là đối phó Chu Báo, mà Chu Báo là người của Tiên Cung, chỉ tiếc, nơi này là Tây Tam Vực, mà không phải là Đông Tứ Vực, Đông Tứ Vực và đại tông môn ở Tây Tam Vực không dễ đối phó, lúc này sở dĩ cho đối phương mượn truyền tống trận, chủ yếu là vì giá trị bọn họ bỏ ra đủ lớn.
Cho nên, tuy sắc mặt của hắn cực kỳ lúng túng, nhưng lại không tiện phát tác, liền chuẩn bị mời mọi người rời đi. Đọc 𝘁гu𝑦ện 𝘁ại ﹟ T г 𝖴 𝓶 T г u 𝑦 e n.𝐕𝑁 ﹟