Thôn Thiên

Chương 50: Cướp giật Kim Tàm




"Liễm Khí Ẩn Thân Phù" có thể duy trì liên tục ba, bốn canh giờ. Thời gian ba, bốn canh giờ này, Dương Lăng toàn bộ dùng để đả tọa Luyện Khí, chờ cho trời sáng. Lúc Dương Lăng chạy trốn, đồng thời ba đạo kim sắc kiếm quang hạ xuống Ngọc Ky Lĩnh, nơi đây chính là nơi Dương Lăng đánh chết Đại Phương chân nhân.
Trong kiếm quang hiển lộ ra ba gã tu sĩ kim sắc đạo bào, chính là ba người này dọa cho Dương Lăng bỏ chạy. Ba người này tu vi cực cao, nhìn lướt qua chiến trường, liền đại khái đã nhìn ra, một người nói: "Kim Đan bị lấy, hồn phi phách tán! Chúng ta đành phải về hồi bẩm với trưởng lão viện, dùng ‘ Hoán Thần **’ có thể tra ra thân phận hung thủ. Hơn nữa đã nhiều ngày trong nội môn có việc trọng đại muốn chúng ta xuất lực, trì hoãn không được, chúng ta phải sớm trở lại."
Ba người Thái Huyền Môn không ở lại lâu, lược khán vài lần, rồi điều khiễn kiếm quang trở về Thái Huyền Môn. Nếu mà Dương Lăng vẫn đi về hướng tây, với ngự kiếm thần tốc của ba người, tất nhiên có thể gặp phải. Một khi lần thứ hai gặp nhau, ba người tất sẽ tìm ra vị trí của Dương Lăng, khi đó cực có khả năng có đại phiền toái.
Dương Lăng không biết hắn đã tránh thoát một lần kiếp nạn, lúc này đã là lần thứ hai giá khởi kiếm quang, nhưng hướng phương Đông bay đi. Lại bay bốn, năm nghìn dăm, Dương Lăng bay trên một mặt hồ thật lớn. Mặt hồ rộng như biển, chẳng biết là ngang dọc mấy nghìn dặm, rất nổi danh Cửu Châu "Cổ Lan Hồ" .
Dương Lăng trên mặt hồ phi hành vài trăm dặm lộ trình, mắt thấy phía dưới có một cái đảo nhỏ, ngoài quái thạch lởm chởm, không có lấy một ngọn cỏ. Dương Lăng liền hạ kiếm quang xuống, quyết định dừng lại một đoạn thời gian, hoàn thành nhiệm vụ đả thông năm chỗ huyền khiếu hôm nay.
Trên đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ, chính là hợp tâm ý Dương Lăng, không cần lo lắng bị người quấy rầy. Nhìn kỹ chung quanh, Dương Lăng tuyển một cây cao hơn mười trượng, có bộ rễ ôm trọn một tảng đá phải hơn mười người mới có thể ôm hết, kiếm quang đảo qua, liền khai ra một cái thạch động, vừa đủ chỗ cho Dương Lăng đã tọa.
Dương Lăng hướng về động khẩu xuất ra Ẩn thân phù, lại ra lệnh cho lưỡng đại ma đầu biến hóa thành hai luồng hắc quang cở nắm tay canh giữ ở cái động khẩu, lúc này mới yên tâm bắt đầu đả thông huyền khiếu. Năm chỗ huyền khiếu, Dương Lăng một canh giờ liền hoàn thành, thời gian thặng dư liền bắt đầu nghiên cứu đan kinh, trận pháp.
Dương Lăng từ lúc tìm được phương pháp nhờ kim quang luyện khiếu, mỗi ngày đều có thời gian dùng cho nghiên cứu trận pháp, luyện đan, thu hoạch rất nhiều. Người tu đạo phổ thông bị vây ở Luyện Khí Kỳ, mỗi ngày đều bận về việc.. đả thông huyền khiếu, căn bản không có dư thừa thời gian dùng để làm chuyện khác. Nhân vì nguyên nhân này, có cực ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ có cơ hội nghiên cứu trận pháp, đan kinh, tối đa chỉ đại lược lý giải một ít.
Dương Lăng thì bất đồng, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian, tự nhiên có nhiều thời gian nhàn rỗi suy nghĩ nghiên cứu đan kinh, trận pháp chi đạo. Pháp trận là thi triển đạo pháp trung gian, nếu không có pháp trận, thì lợi hại của pháp thuật cũng vô pháp thi triển. Ngoài ra, pháp trận còn có thể chế tác phù lục, trận môn, pháp khí, trận đồ v…v…, tác dụng rất nhiều. Hiểu được pháp trận, vô luận đối với đề thăng thực lực, hay đối với lĩnh ngộ thiên địa áo nghĩa, đều có trợ giúp cực lớn. Nếu không, Dương Lăng cũng sẽ không cố sức mà học tập pháp trận.
"Đối với pháp trận lý giải càng nhiều, càng cảm giác pháp trận là một đạo huyền diệu không gì sánh được, ta đối với tám đạo kiếm phù lý giải cũng càng sâu khắc. Xem ra ngày sau muốn hoàn toàn khống chế kiếm phù, còn phải dựa vào trên lĩnh ngộ pháp trận." Lúc Dương Lăng nghiên độc qua một quyển pháp trận thư tịch, bỗng nhiên nhớ tới đạo kiếm phù trong đan điền.
Tám đạo kiếm phù từ khi bị luyện khử đi ô uế, Dương Lăng liền khống chế trong đó một đạo Kiền Nguyên Kiếm Phù. Bất quá, kiếm phù này uy lực quá lớn, Dương Lăng để luyện hóa nó thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ, tiêu hao chẳng biết bao nhiêu là đan dược mới miễn cưỡng khống chế một tòa chủ trận của kiếm phù.
Muốn hoàn toàn khống chế kiếm phù trong ba trăm sáu mươi lăm tòa pháp trận, còn không biết phải tiêu hao bao nhiêu pháp lực, Dương Lăng cảm giác mình dù là luyện thành Long Hổ Kim Đan, cũng không nhất định có thể làm được. Mà muốn cùng thời khống chế tám đạo kiếm phù, càng thêm thiên nan vạn nan, sợ rằng phải tu luyện tới Đạo Quân, Đạo Tôn tầng thứ tiên cấp, thì mới có thể thành công.
Dương Lăng tâm niệm khẽ động, tâm thần cùng đạo kiếm phù trong đan điền liên hệ. Nguyên khí tại trong pháp trận thong thả vận chuyển, hồi lâu, một cổ kiếm ý đường đường chính chính, uy hiếp vạn loại phát sinh, kiếm ý này dần dần tràn đầy thân thể Dương Lăng, ngưng tụ mà không tiêu tan, rèn Luyện Khí lực Dương Lăng.
Dương Lăng lúc này cũng chỉ có thể chậm rãi cảm ngộ một tia kiếm ý, vô pháp thi triển kiếm thuật. Bởi vì kiếm phù còn không có thể thu nạp kim cách duệ khí, tự nhiên cũng vô pháp luyện ra kiếm khí, chỉ có như vậy một cổ mênh mông kiếm ý cuồn cuộn.
Dương Lăng cảm thụ kiếm ý, nguyên thần dần dần cùng kiếm ý hợp làm một, dần dần, nguyên thần Dương Lăng cũng có chứa một tia ý sắc bén, đường đường chính chính, uy hiếp vạn loại. Thời gian bất tri bất giác trôi qua, nguyên thần Dương Lăng cùng kiếm ý không ngừng tiến hành ma hợp.
Khi Dương Lăng từ trong tu luyện tỉnh lại là lúc sắc trời đã thành hắc ám tối đen. Đưa cho tiểu hồ ly một quả linh đan, Dương Lăng nghĩ thầm: "Chờ ba trăm sáu mươi lăm chỗ chủ yếu huyền khiếu đả thông, nhất định phải tìm kiếm một tòa kim quáng địa mạch để mà tu luyện kiếm khí, đem Kiền Nguyên Kiếm Trận luyện thành."
Vào lúc nửa đêm, đang nghiên cứu trận pháp, Dương Lăng bỗng nhiên cảm giác được một cổ pháp lực ba động từ phương tây truyền đến. Dương Lăng lập tức ra lệnh cho ma vương Ba Tuần bay đi kiểm tra, Ba Tuần phi hành mấy trăm dặm, phát hiện giữa Cổ Lan Hồ bắn ra một đạo bạch quang, và trên chín tầng trời ánh trăng tỏa sáng.
Ma đầu cùng Dương Lăng tâm ý tương thông, vừa nhìn xuống, Dương Lăng phán đoán dưới đáy hồ có yêu linh buổi chiều đi ra hấp trụ ánh trăng. Cửu Châu đại địa có hàng tỉ yêu linh, loại chuyện này cũng không lấy làm ngạc nhiên, Dương Lăng không muốn hỏi nhiều, chuẩn bị bảo Ba Tuần lui về.
Nhưng chính vào lúc này, bốn phương tám hướng lại bay tới hơn mười đạo kiếm quang, có một người quát lên: "Bày trận!"
Hơn mười người giương tay lên, lập tức có một trăm lẻ tám đạo bạch quang đánh vào đáy hồ, trong nháy mắt, Dương Lăng cảm thụ được một cổ cường đại pháp lực từ đáy hồ truyền ra. Dương Lăng hơi kinh dị: "Nhóm người này chỉ bất quá tới bắt yêu linh, hà tất tế ra đại trận uy lực mạnh mẽ bực này?"
Dương Lăng vừa thấy yêu linh phun ra nuốt vào quang hoa, yêu khí cũng không cường thịnh lắm. Yêu vật ở đáy hồ, tối đa có thể có tu vi Luyện Khí thất, bát trọng đã không tệ rồi, không có khả năng hấp dẫn nhiều tu sĩ như vậy chạy tới. Không thể nghi ngờ nhóm người này cũng không phải là trùng yêu linh mà đến, vậy là vì cái gì?
Dương Lăng lòng hiếu kỳ khởi lên, vì vậy mới phóng xuất ma đầu Thấp Bà, lặng lẽ từ một hướng khác tới gần đại trận. Dương Lăng cũng không bỏ qua được, lưỡng tôn ma đầu trên người đều có Liễm Tức Ẩn Thân Phù, chậm rãi tới gần. Không phải Dương Lăng vô cùng cẩn thận, bởi vì trong mười lăm đạo kiếm quang, có năm đạo kiếm quang chủ nhân là Kim Đan Kỳ cao thủ, còn lại người thấp nhất cũng đều là nhân vật Trúc Cơ Kỳ, Dương Lăng không dám sơ ý.
Lưỡng ma đầu ở trạng thái ẩn thân, vì thế dũng cảm đến gần, đem tất cả đều thấy rõ ràng. Mười lăm tên tu sĩ, cước đạp kiếm quang cũng không phàm, chí ít cũng là tuyệt phẩm Linh Khí, có hơn phân nửa là Bảo Khí. Tất cả mọi người mặc kim sắc đạo bào, khiến Dương Lăng liếc mắt là nhìn ra bọn họ đều là Thái Huyền Môn đệ tử.
Dương Lăng trong lòng càng cảnh giác, bảo nhị ma cẩn thận hành sự, rất sợ kinh động đến bọn Thái Huyền Môn đệ tử. Trong mười lăm người, có một người pháp lực tối cao, Dương Lăng cảm giác đối phương chí ít không thể yếu hơn Đại Phương chân nhân, hơn nữa người này đạp dưới chân chính là một thanh thượng phẩm Bảo Khí phi kiếm. Đạo nhân tai lớn mặt chữ điền, màu tía, giọng nói như chuông đồng, lúc này quát lên: "Địa Võng Trận bày ra, đợi Kim Tàm vừa ra, chúng ta chính là dùng Kim Huyền Kiếm Trận bắt cho được nó!"
Mọi người đều tuân mệnh, hiển nhiên người nói cực có uy vọng.
"Kim Tàm là vật gì vậy?" Dương Lăng sưu biến Tự Ma chân nhân ký ức, cũng không biết Kim Tàm là cái gì.
Đúng vào lúc này, một gã Thái Huyền Môn đệ tử giọng căm hận nói: "Kim Tàm này thật ghê gớm! Chúng ta Thái Huyền Môn tích góp từng tí một được ba mươi sáu tòa Kim Sơn, rốt cuộc bị nó ăn mất mười chín tòa, tổn thất thảm trọng, ngay cả chưởng giáo chí tôn đều kinh động! Để truy bắt nó, chân truyền đệ tử chúng ta bị phái ra hơn năm trăm, nội môn đệ tử càng xuất động trên vạn người."
Một người Thái Huyền Môn đệ tử khác "Ha ha" cười: "Vậy cũng không phải là chuyện xấu, Kim Tàm này là kỳ vật nhất đẳng nhất ở trên trời dưới đất, thọ nguyên vô tận. Chưởng giáo chí tôn suy tính, Kim Tàm này chí ít đã có tám vạn năm thọ mệnh. Kim Tàm chuyên ăn kim thiết, ăn tươi lúc chuyển hóa là Thái Ất chân kim, dùng cho tự thân lớn mạnh. Nếu như bắt được Kim Tàm, chưởng giáo chí tôn có thể từ trong cơ thể nó luyện ra đại lượng Thái Ất chân kim! Thái Ất chân kim a! Chúng ta Thái Huyền Môn một tòa thập ức bát thiên vạn cân kim tinh chi sơn, sợ rằng ngay cả ngón tay cái Thái Ất chân kim cũng luyện không ra, vật ấy trân quý không gì sánh được!"
Đệ tam danh đệ tử cũng cười nói: "Ah! Trước khi Kim Tàm chạy đến Thái Huyền Môn, không biết đã ăn hết nhiều ít Kim Sơn, hấp qua bao nhiêu kim khí. Vật ấy tối thông linh, trên trời dưới đất, chỉ cần kim khí hội tụ nơi nào, nó đều có thể tìm được."
Người đệ tử thứ nhất "Ha hả" cười nói: "Mấy sư đệ nói có lý, chúng ta có thiên đại vận khí! Chờ chúng ta xông vào bắt nó giao cho chưởng giáo chí tôn, đây chính là một cái đại công lao! Kim Tàm trong bụng chất chứa Thái Ất chân kim, e rằng có thể vì mỗi một danh đệ tử Thái Huyền Môn luyện chế một thanh cực phẩm phi kiếm!"
Mười lăm tên Thái Huyền Môn đệ tử, mỗi người đều vui sướng, chỉ chờ bắt được Kim Tàm, lập tức là có thể lập được đại công, từ trong môn phái nhận vô số ban thưởng.
Bọn người này đối thoại, những câu đều nhập vào trong tai Dương Lăng, nghe được Dương Lăng hoa cả mắt, thần trí hầu như không được mê mẫn, hô hấp cũng gấp gáp lên.
"Tuy rằng chẳng biết lai lịch Kim Tàm, nhưng Thái Ất chân kim này lại là thứ tốt! Thái Ất chân kim, theo truyền thuyết chỉ có tiên nhân mới có thể luyện chế, tồn tại ở nhân gian số lượng cực kỳ thưa thớt, dù cho một tí cũng là vô giá. Nghe bọn hắn nói chuyện, trong cơ thể Kim Tàm này chất chứa bao nhiêu là Thái Ất chân kim!" Dương Lăng trái tim đập rất nhanh, trên mặt cơ nhục đều giật giật, trong Ma Vực, tham đoạt chi ma Ô Ngưỡng bỗng nhiên táo bạo đứng lên, phát ra trận trận rống to. Dương Lăng tâm sinh tham niệm, ma đầu này lập tức cũng rục rịch, muốn đi đoạt Kim Tàm.
"Kiền Nguyên Kiếm Trận, không biết phải thu nạp nhiều ít kim khí mới có thể luyện thành! Nếu luận kim khí phẩm chất, Thái Ất chân kim là nhất bất quá, chỉ là chuyện này vô cùng nguy hiểm! Năm tên Kim Đan Kỳ cao thủ a! Ta thật theo chân bọn họ còn chưa được, sẽ bị đánh cho tan tành không còn một mảnh! Thế nhưng nếu như cứ như vậy mà buông bỏ, cơ hội như vậy suốt đời cũng tìm không được, Kim Tàm nhất định sẽ bị Thái Huyền Môn thu đi, luyện chế vô số thanh cực phẩm phi kiếm..."
Chứa nhiều ý niệm trong đầu đổi tới đổi lui, bàn tay xoa xoa trên đầu tiểu hồ ly đang ngủ say, khiến cho tiểu gia hỏa bất mãn mà nói lầm bầm vài tiếng.
Bỗng nhiên hung hăng cắn răng một cái, Dương Lăng thầm nghĩ: " Nhân vô hoành tài bất phú, mã bất dạ thảo bất phì! Chỉ cần có đủ Thái Ất chân kim, ngày sau cái phi kiếm gì có thể cùng Kiền Nguyên Kiếm Trận của ta so sánh với? Liều mạng thôi!"
*(( Nhân vô hoạnh tài bất phú, mã bất dạ thảo bất phì: Người không có của hoạnh tài thì không giàu, ngựa mà không ăn đêm thì không béo phì ND))
Tiểu hồ ly không biết Dương Lăng đã hạ một cái quyết định thật là lớn mật, nó vẫn đang phây phây mà ngủ, lại bị Dương Lăng nhẹ nhàng đem cất vào trong tay áo, sau đó bấm ấn quyết, triệu hồi lưỡng ma.
Chỉ trong chốc lát, lưỡng ma đều trở lại bên cạnh Dương Lăng. Dương Lăng lại phóng xuất tam ma khác, tam ma mổi con nhận một đạo Liễm Khí Ẩn Thân Phù. Sau đó, Dương Lăng lại cho mỗi con ma đầu một đạo "Thiên Tà Sát Phù" . Cuối cùng, Dương Lăng lấy ra thêm trương hạ phẩm Đạo Phù cấp bậc "Đại Băng Diệt Phù" giao cho Ba Tuần. Trong Ngũ ma, chỉ có Ba Tuần, Thấp Bà mở ra linh trí, Dương Lăng sợ đến lúc đó vô pháp điều khiển từ xa chuẩn xác, nên tinh tế phân phó cho nhị ma một lần nữa.
Nhị ma cái đầu to đùng gật gật, giọng ồ ồ nói: "Chủ nhân yên tâm! Ta tất không có làm nhục mệnh!"
Dương Lăng phủ trên người một đạo Liễm Tức Phù, điều khiễn kiếm quang lặng lẽ hướng phía nam bay đi. Dương Lăng nếu muốn cướp đoạt Kim Tàm, với Luyện Khí lục trọng thực lực của hắn, căn bản không có bất luận cái cơ hội nào để trực tiếp tham dự. Mặc kệ thành hoặc không thành, Dương Lăng quyết định chỉ để ngũ đại ma đầu đứng ra. Dù là thất bại, ai cũng tra không được trên đầu hắn. Đến lúc đó ý niệm trong đầu Dương Lăng khẽ động, ma đầu sẽ hôi phi yên diệt, vết tích toàn bộ biến mất.
Dương Lăng một đường bay về phía nam, dần dần tốc độ nhanh hơn. Dọc theo đường đi, Dương Lăng cư nhiên liên tục gặp phải vài tu sĩ của Thái Huyền Môn, đều bị Dương Lăng lặng yên tránh đi. Toàn bộ Thái Huyền Môn hầu như vận dụng phân nửa lực lượng tìm kiếm Kim Tàm, có thể thấy được Thái Huyền Môn đối với Kim Tàm coi trọng cở nào.
Không nói Dương Lăng một đường đi về phía nam, ngũ đại ma đầu được chủ nhân mệnh lệnh, lập tức bắt đầu chấp hành. Ngũ ma đều sử dụng Ẩn Thân Liễm Khí Phù, nên ai cũng nhìn không thấy chúng nó, lén lút tới gần "Địa Võng Trận ", lẳng lặng chờ đợi.
Mười lăm tên Thái Huyền Môn đệ tử, thỉnh thoảng hướng "Địa Võng Trận" phun ra một ngụm chân khí, nguyên khí, Địa Võng Trận dần dần co rút lại. Lâu lâu có một đạo kim quang từ đáy hồ vọt lên. Sau nửa canh giờ, một con Hà Bạng Tinh từ trong Địa Võng Trận chạy ra. Một gã chân truyền đệ tử Thái Huyền Môn tiện tay phóng xuất một đạo kiếm quang, kiếm quang nhất giảo, liền đem Hà Bạng Tinh giết chết, lấy đi bạng châu.
Đáng tiếc cho Hà Bạng Tinh này một chiêu là bị hạ, buổi tối lén lút đi ra hấp thu ánh trăng, lại bị ác nhân chém giết. Một cái oan hồn đã chầu trời.
Chém Hà Bạng xong, khoảng chừng nửa canh giờ sau, đánh vào đáy hồ một trăm lẻ tám can trận kỳ bỗng nhiên đồng thời phóng xạ ra cường liệt bạch quang. Một tiếng huýt gió lanh lảnh từ đáy hồ phát ra, mười lăm tên đệ tử Thái Huyền Môn sắc mặt đều rất khẩn trương, Tử Diện chân nhân quát lên: "Kim Tàm muốn đi ra! Chuẩn bị kiếm trận!"
Cửu đạo kiếm quang trong nháy mắt đan vào thành một mảnh kiếm võng, lập tức bao trùm lấy bầu trời. Hạ có Địa Võng Trận, thượng có Cửu Cung Kiếm Trận, mười lăm tên Thái Huyền Môn đệ tử có chín thành nắm chắt bắt được Kim Tàm. Kiếm trận nhất thành, tên đi đầu Tử Diên chân nhân xuất ra một cái tế cảnh trường bình màu ngân bạch, trên mặt bảo quang lưu chuyển, dĩ nhiên là nhất kiện tuyệt phẩm Bảo Khí!
Mười lăm người này khẩn trương nhìn thẳng vào mặt hồ, bỗng nhiên một đạo kim quang rít lên lao ra, hóa thành một đạo kim tuyến. Kim tuyến này xông lên, Cửu Cung Kiếm Trận lập tức phát động, cửu kiện Bảo Khí cấp phi kiếm tổ chức thành kiếm võng cản trở, "Đinh" một tiếng đem kim tuyến bắn trở lại.
Tử Diên chân nhân đem trường bình miệng bình hướng về phía trước, quát lên: "Nhiếp!" Lập tức có một đạo bạch quang tráo bằng nắm tay vây kim tuyến lại, kim tuyến đứng yên, biến hóa thành một con tiểu tàm trùng bằng ngón út, toàn thân kim sắc. Kim Tàm bị bạch quang ràng buộc, không giãy dụa được, vẫn đang từng tấc từng tấc một hướng miệng bình tới gần.
Tử Diện đạo nhân cắn chót lưỡi, phun trên miệng bình một ngụm tinh huyết, quát lên: "Nhiếp!" Lúc này đây bạch quang bỗng nhiên sáng ngời, Kim Tàm cũng vô pháp kiên trì, bị hút vào trong bình một chút.
Tử Diên chân nhân "Ha ha" cười to: "Lưỡng Nghi Bình quả nhiên là khắc tinh của Kim Tàm, nếu không có như vậy, chúng ta tuyệt không thành công đơn giản như vậy." Tất cả mọi người thoải mái cười to.
Đang lúc Tử Diên chân nhân ngửa mặt lên trời cười to, ma đầu Ba Tuần đã lặng lẽ tới gần trên mặt lộ ra một tia dữ tợn, tay vung ra một trảo mãnh liệt, đã đem Âm Dương Bình cướp được vào tay. Bằng vào Liễm Khí Ẩn Thân Phù thần diệu, mười lăm người chỉ khẩn trương chú ý Kim Tàm, ai cũng nghĩ không ra ngũ đại ma đầu lại đứng ở phía sau, mười lăm người không có một ai cảm thấy được.
Tử Diên chân nhân là Kim Đan Hậu Kỳ tu sĩ, Ba Tuần thực lực xa không bằng hắn. Nhưng Ba Tuần xuất kỳ bất ý, dĩ nhiên dễ dàng đắc thủ. Ma đầu này được Dương Lăng dặn dò, được cái bình lập tức rời đi. Quanh thân hắc quang chợt lóe, có Ẩn thân phù phụ trợ, hóa thành một đạo hắc quang che phủ bầu trời, cuồn cuộn nổi lên mang Âm Dương Bình hướng phía bắc bay đi.
Tử Diên chân nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giận dữ, điên cuồng hét lên nói: "Đuổi! Đuổi theo! Trên trời dưới đất, hắn cũng trốn không thoát lòng bàn tay Thái Huyền Môn!" Âm Dương Bình bởi mới từ môn phái đưa tới, chưa kịp tế luyện, Ba Tuần đem cướp đi, nên hắn căn bản vô pháp thu trở về.
Mười lăm đạo kiếm quang, hung ác độc địa hướng Ba Tuần đuổi theo. Khi Ba Tuần bay đi, là lúc phủi tay đánh ra một đạo "Thiên Tà Sát Phù ", hồng bạch lưỡng sắc kỳ quang rít lên hướng mọi người giết tới. Đồng thời trong lúc này, ẩn dấu phía sau mười lăm người còn lại bốn vị ma đầu cũng cùng lúc xuất thủ, đem bốn đạo Thiên Tà Sát Phù đánh ra. Bốn đạo phù cũng không tiếp cận giết người, chỉ cản trở ai tới trước, năm đạo phù cùng hướng người nào tới gần là giết tới, vì thế cản trở không cho mọi người đi tới.
Mười lăm tên Thái Huyền Môn đệ tử đối phó với Thiên Tà Sát Phù cũng không phải việc khó, nhưng còn truy kích Kim Tàm là khẩn yếu quan đầu, làm sao có thể đình lại? Nhãn thần tóe máu mọi ngươi dùng toàn lực, mười lăm người mỗi người phun ra một ngụm tinh huyết, chỉ một hơi thở liền phá tiêu năm đạo sát phù.
Thiên Tà Sát Phù uy lực không kém gì trung phẩm Pháp Khí, một thời nửa khắc làm sao có thể phá tan. Chỉ trùng trình một lát, tứ ma còn lại đã đuổi theo Ba Tuần, ngũ đại ma đầu đều biến hóa thành ngũ đoàn hắc khí. Đoàn hắc khí này bỗng nhiên hợp thành một khối, sau đó chia ra làm ngũ cổ, ba cổ tiếp tục bay về phía nam, một cổ hướng đông, một cổ đi tây. Mười lăm tên đều mở to hai mắt nhìn, vừa giận vừa vội, rốt cuộc đuổi theo người nào? Ai cũng không biết Âm Dương Bình nằm trong tay ai.
Tử Diên chân nhân như muốn phun huyết, quát: "Năm người một tổ, mau!" Mười lăm người, lập tức phân ra ba đường, lưu lại năm người chống đối Thiên Tà Sát Phù, nhắm hướng đông, tây, bắc ba phương hướng điên cuồng đuổi theo.
Thấp Bà hướng đông, một đường bay mấy nghìn dặm, vận khí của nó tương đối tốt, không có gặp phải truy binh. Tam đầu Minh ma hướng bắc, gặp một nhóm Thái Huyền Môn đệ tử đón đầu, bao gồm năm tên Kim Đan tu sĩ. Tam tôn ma đầu cười quái một tiếng, hắc quang chợt lóe, đều tiêu thất không thấy, là do Dương Lăng tâm niệm khẽ động, đem tam ma thu về trong Ma Vực.
Ba Tuần hướng tây bôn đào (chạy trốn), phía sau Tử Diên chân nhân cùng một gã Kim Đan tu sĩ khác đuổi theo không bỏ. Âm Dương Bình chính ở trên người Ba Tuần, ma đầu này bay ra nghìn dặm hơn, dần dần bị lưỡng đạo kiếm quang phía sau làm cho chống đỡ hết nổi. Lúc này Dương Lăng đã bay về hướng phía nam trên nghìn dặm đường, đã là trong giải đất an toàn, chuẩn bị đem thu về trong Ma Vực.
"Yêu ma lớn mật!" Chính vào lúc này đây, ở hướng Tây một đạo kim sắc kiếm quang bắn nhanh mà đến, uy thế to lớn, không thể địch nổi, ngay cả hai gã Thái Huyền Môn chân nhân tu sĩ phía sau Ba Tuần cũng dừng bước chân lại.
Kiếm quang kia rất nhanh, giết tới hướng ma vương Ba Tuần. Dưới pháp lực uy áp thật lớn, Dương Lăng cư nhiên vô pháp đem nó thu về trong Ma Vực.
"Sát!" Ba Tuần cự nhãn vừa mở, bỗng nhiên hướng phía trước phóng xuất một đạo hắc quang. Hắc quang này vô thanh vô tức, không có nửa điểm uy thế. Nhưng lúc bay ra nghìn trượng, bỗng nhiên mở rộng mạnh ra, một cổ diệt tuyệt khí tức kinh khủng tràn ra.
"A! Đại Băng Diệt Phù!" Hai gã chân nhân khiếp sợ kêu to, liều mạng bỏ chạy thoát đi.
Đại Băng Diệt Phù vừa ra, kim sắc kiếm quang này lập tức bị buộc khai, uy thế lập tức tiêu tán. Được một đường sinh cơ này, ma vương Ba Tuần quanh thân hắc quang co rụt lại, liền được Dương Lăng thu hút về Ma Vực.
"Đáng trách!" Đang bị hắc quang vùi lấp kim sắc kiếm quang bỗng nhiên sáng ngời, một đạo kim hồng kinh thiên đảo qua, hung hãn mà đem Đại Băng Diệt Phù do hắc quang sinh sôi tạo thành bổ ra, hắc quang tùy theo tiêu tán.
Nhưng ma đầu Ba Tuần chạy đâu chẳng thấy, quỷ ảnh cũng không còn. Kim sắc kiếm quang vừa thu lại, hạ xuống một gã tu sĩ dáng dấp thiếu niên. Thiếu niên này đầy mặt sắc giận dữ, hầu như phát cuồng, ngửa mặt lên trời hét lớn: "Thiên Tà Lão Tổ, Thái Huyền Môn ta tất sẽ san bằng Thiên Tà Điện!"
Hai gã Tử Diên chân nhân vẻ mặt trắng bệch bay đến trước mặt người thiếu niên, Tử Diên chân nhân run giọng nói: "Đệ tử tham kiến Ngũ Nhạc Đạo Tôn."
"Đồ ngu! Nếu phát hiện ra Kim Tàm, vì sao không sớm thông báo cho đệ tử còn lại?" Thiếu niên giận dữ, một cổ khí thế thốt nhiên phát sinh, ép tới hai gã chân nhân cấp tu sĩ thiếu chút nữa từ bầu trời rơi xuống.
Tử Diên chân nhân mặt xám như tro nguội, hắn nhóm người này một mình xuất thủ mà không thông tri cho những người khác, tự nhiên là muốn có nhiều một chút công lao, nhưng bọn họ lại không ngờ tới cư nhiên có người dũng cảm chếm đoạt đồ của Thái Huyền Môn. Trong vòng Cửu Châu, ai mà có đại can đảm như vậy chứ?
Người thiếu niên tựa hồ cũng đoán được nguyên nhân, âm trầm cười: "Rất tốt!" Cũng không thèm để ý tới Tử Diên chân nhân hai người, kiếm quang nổ một tiếng, cư nhiên thi triển Phích Lịch Kiếm Độn Chi Thuật, ngay lập tức đi mấy nghìn dặm.
Hai gã chân nhân trên mặt đã không còn một tia huyết sắc, bọn họ biết mình tất nhiên sẽ bị môn phái trọng phạt, thậm chí sẽ bị cướp đi pháp lực, biếm xuống làm nô lệ trong môn không bằng trâu ngựa, trọn đời vô pháp tu chân. Hai người trong lòng vòng vo trong đầu trăm nghìn ý niệm, một hồi lại muốn chạy trốn, rồi lại biết mình quyết định như vậy tuyệt không được, cuối cùng quyết định trở lại môn phái, có thể còn có một đường sinh cơ.
"Thiên Tà Lão Tổ, nếu ta không chết, tất báo cừu này!" Hai gã chân nhân tu sĩ trong lòng điên cuồng mà hét lên.
Dương Lăng cũng không ngờ tới, Thái Huyền Môn lại đem toàn bộ sự việc tính toán trên đầu Thiên Tà Lão Tổ. Bất quá dù là đã biết, Dương Lăng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì lúc này hắn dùng tốc độ cao nhất hướng phía nam chạy đi. Đoạt Kim Tàm rồi, tự nhiên đi được càng xa càng tốt.
Trời đã sáng nhưng còn hơi tối một chút, Dương Lăng bay một ngày đêm, vẫn bay vào trong vô biên vô hạn hoang dã núi lớn mới dám dừng lại. Tìm kiếm một chỗ an toàn, Dương Lăng hạ kiếm quang xuống, khẩn cấp mà chuẩn bị kiểm tra thử Kim Tàm là vật gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.