Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 24: Em chờ anh




Thời Minh Quang:”…”
Sắc mặt Thời Minh Quang lập tức tối sầm lại: “Tống Nhã Đình! Cô rốt cuộc có biết xấu hố hay không!”
“Đảy không phải là chuyện thường tình sao? Tại sao em phải xấu hổ? Dù sao đi nữa thì anh có nhận món quà cảm ơn này không?”
Thời Minh Quang đáp lạnh băng: “Không cần”.
Gương mặt Tống Nhã Đình hiện rõ nét thất vọng:Anh có phải là… không được không?”
gân xanh trên trán Thời Minh Quang giật giật không ngừng: “Cô nói ai không được? Cô nói lại lần nữa xem?”
Tống Nhã Đình bày ra gương mặt vô tội: “Đây là một phân tích hợp lý dựa trên sự thật, anh nghĩ lại xem, một người đẹp tuyệt sắc như em tự tiến cử lẻn mà anh cũng không cần, không phải là không được thì là gì?”
Thời Minh Quang cười lạnh: “Cô thực sự nên tự soi lại mình đi”.
“Em không cần soi gương cũng biết mình đẹp đến đâu”.
Thời Minh Quang:
Anh thường xuyên cảm thấy Cư Sơn Tình gửi Tống Nhã Đình đến bên cạnh mình chính là muốn tức chết anh.
Tang Du ho khan một tiếng cắt ngang bọn họ: “Cậu ba, cuộc họp sắp bắt đầu rồi”.
Thời Minh Quang dùng ngón tay nhấn xuống bả vai Tống Nhã Đình, trầm giọng nói: “Tối nay chờ xem ông đây thu dọn cô thế nào”.
Tống Nhã Đình chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn đáp: “Vậy em tắm rửa sạch sẽ chờ anh”.
Thời Minh Quang: ”…”
Thời Minh Quang đanh mặt: “Đi thôi
Âm thanh trò chuyện giữa hai người họ rất nhò, những người khác căn bản không nghe thấy được.
Hồ Lệ Tỉnh: “Làm phiền cậu của Nhã Đình rồi, xảy ra chuyện như vậy em Nhã Đình cũng chịu rất nhiều tủi thân, nhà trường nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, cho cậu một lời giải thích hợp lý…”
Thời Minh Quang nhàn nhạc liếc Tôn Khả Khả đang quỳ trên mặt đất một cái, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con sảu cái kiến, trầm giọng nói:
“Nếu lời giải thích của mấy người không thỏa đáng, chuyện này sẽ không dề dàng trôi qua như vậy đâu, dù sao người của tôi đã chịu oan ức lớn như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được”.
Hồ Lệ Tinh nghe từ ‘người của tôi’ có chút nghi ngờ.
Trong lòng nghĩ hẳn là anh muốn nói ‘người nhà của tôi’ nhưng sót một từ, liền đáp: “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý”.
Thời Minh Quang ‘ừm’ một tiếng liền cùng Tang Du rời đi.
Hồ Lệ Tinh lại tiền bố của Triệu Kiến Châu đi, sau đó mới quay sang nói với hai người: “Các em về lớp trước đỉ, đừng để chậm trề học tập. về phần chuyện của Tôn Khả Khả, trường học rất nhanh sẽ phát thông báo”.
Hai người gật đầu rồi cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Tống Nhã Đình cúi đầu lấy ra một cây kẹo mút bỏ vào trong miệng, nhạy cảm phát hiện ra Triệu Kiến Châu đang nhìn bản thân liền khựng lại, hỏi: “Anh cũng muốn ăn à?”
Triệu Kiến Châu đỏ bừng mặt:”… Không phải”.
Tống Nhã Đình rồ’ một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.
Khi đến trước của lớp, Tống Nhã Đình liền vẫy coi như đang chào tạm biệt cậu ta rồi đỉ vào trong.
Đã sắp đến giờ tan học, các bạn học thấy cô tiến vào lập tức bùng nổ: “Sao cậu ta lại quay lại rồi! Lưu Kỳ không phải nói là cậu ta bị đuổi học rồi sao?”
“Mẹ của Tôn Khả Khả lại đến trường học để gây rốỉ rồi, phía nhà trường vậy mà vần mắt nhắm mắt mở! Bố của Tống Nhã Đình rốt cuộc đã quyên góp bao nhiêu cho trường học vậy?”
“Chẳng trách Tống Nhã Đình lại hống hách như vậy, nội quy trường học chẳng là gì đối với cậu ta cả, ép người ta tự sát còn sống yên lành như vậy… thôi quên đi, sau này đừng chọc ghẹo tới cậu ta nữa, kẻo lại chuốc họa vào thân như Tôn Khả Khả”.
‘Thật kỉnh tởm! TÔI muốn báo cáo ngôi trường tồi tệ này lên Bộ Giáo dục!”
‘Tôn Khả Khả ván này thảm rồi../
Tống Nhã Đình như không nghe thấy những lời này chỉ đi thẳng về chỗ ngồi của mình nhàn nhã chơi game.
Triệu Kiến Châu vẫn đứng ở cửa không hề rời đi.
Nghe được những lời nghị luận này, trong lòng cảm thấy đôi chút khó chịu, nhịn không được nói: “Mọi người đừng nól lung tung nữa, sự tình không phải như vậy!”
Lớp trướng Lương Vĩ lập tức quay đầu nói: “Triệu Kiến Châu? Cậu điên rồi à? Rốt cuộc cậu đứng ở bên nào? Cậu không phải là thích Tỏn Khả Khả sao? Tại sao lại nói đỡ cho Tống Nhã Đình?”
Không nhẳc đến thì không sao, vừa nói chuyện này Triệu Kiến Châu liền ghê tởm giống như nuốt phải ruồi bọ vậy.
Cậu ta quả thực thích Tôn Khả Khả, nhưng là thích dáng vẻ tốt bụng dịu dàng mà cỏ ta ngụy tạo ra, không phải là con người chân chính kia.
Âm hiếm, độc ác, giả dối…
Cậu ta liền cáu kỉnh đáp: “TÔI không thích cậu ta! Ai đối tốt với tôi thì tôi đứng về phía người đó”.
Có người nói: “Không phải đó chứ Triệu Kiến Châu… mới qua bao lâu mà cậu đã bị Tổng Nhã Đình thu mua rồi? Tôi nhớ nhà cậu không thiếu tiền mà, câu ta cho câu bao nhiêu rồi?”
“Có lẽ đây chính là sức mạnh của đồng tiền, có tiền thật là tốt, giết người phóng hỏa đều có thế dùng tiền để dàn xếp…
Triệu Kiến Châu hoàn toàn khỏng thế tưởng tượng nối Tống Nhã Đình làm thế nào kiên trì với những lời đồn đại vô căn cứ này cho tới hiện tại.
Cậu ta không phải đương sự khi nghe những lời này còn thấy rất ấm ức khó chịu, Tống Nhã Đình nhìn thong dong như vậy, thực ra trong lòng rất uất ức phải không?
‘Tống Nhã Đình không cho tôi tiền!”, Triệu Kiến Châu nói: “Cậu ấy cũng không bức ép Tôn Khả Khả tự sát!”
“Cậu đang nói gì!’
Lưu Kỳ nghe nói Tống Nhã Đình vậy mà lành lặn trở lại lập tức đuối tới.
Vừa rồi nghe được Triệu Kiến Châu nói, cô ta không thể tin được thốt lẻn: “Cậu vậy mà nól giúp Tống Nhã Đình?”
‘Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”
“Tôi thấy cậu là bị Tống Nhã Đình lừa gạt rồi”.
Lưu Kỳ tiếp tục phẫn nộ nói; “Khả Khả bị cô ta hại thành như vậy, nhà trường không phạt cô ta cũng thôi đi, nhưng ngay cả cậu cũng giúp cõ ta biện minhlTriệu Kiến Châu, cậu không cảm thấy có lồi với Khả Khả sao?”
“Tôi..
II
Triệu Kiến Châu còn chưa dứt lời thì chủ nhiệm Hách Liên đã vội vàng chạy đến, nói:
“Các em, nhà trường tố chức một cuộc họp khấn cấp, hiện tại lập tức tập hợp xuống sân ở dưới tầng, sẽ có rất nhiều lãnh đạo trường học ờ đó, mọi người đều phải có mặt, đã nghe thấy chưa?”
Lưu Kỳ nghe vậy liền quay phắt người cười lạnh với Tống Nhã Đình: “Tống Nhã Đình, nhất định là hình phạt của cô tới rồi! Cô chắc chắn sẽ bị đuổi học, đừng tưởng rằng trong nhà có chút tiền bạc liền muốn làm gì thì làm”.
Mọi người cũng vổ tay tán đồng: “Nhà trường cuối cùng cũng làm được một chuyện có tính người rồi
“Nồi nhục nhã của THPT số một rốt cuộc cũng sắp bị đuối học rồi?”
“Xem ra tiền cũng có lúc không dùng tới được, ha ha ha, đi, đi thôi, sao có thể bỏ lỡ loại chuyện này! Chúng ta mau đi thôi!”
“Hì hì, đỉ mau đi mau, mau đi xem náo nhiệt thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.