Biên:pastelxduck
_ XAVIER _
"Sát thủ của Satan đang ở đây." Ba tôi nghiêm trọng nói. Mặc dù trông ông vẫn rất bình tĩnh nhưng tôi biết rất rõ, bên trong ông đang sợ hãi.
Vài tiếng trước, khi chúng tôi đi tới cửa tiệm tạp hóa thì phát hiện một xác chết nằm ngoài cửa tiệm, và trên ngực hắn có viết hai chữ 'SA'. Ngay lập tức, cả tộc được điều đến và bây giờ chúng tôi đang tổ chức họp tộc khẩn cấp.
"Mọi người không nghĩ thật trùng hợp khi số lượng rouge tăng mạnh trong thời gian gần đây sao?" Bác tôi đề xuất ý kiến.
Vài giây im lặng trôi qua, ba tôi nói "Chẳng lẽ có liên quan đến cô gái mới chuyển tơ-" Không để ông nói hết câu, tôi gầm lớn, mọi người ngạc nhiên nhìn sang tôi.
Chậc, tôi quên nói với họ tôi tìm được mate rồi.
"Cô ấy là mate của con. Không có lý nào mà cô ấy có thể làm thế hay làm hại người khác." Nắm đấm tôi siết chặt, nổi bật các khớp trắng. Sao họ dám buộc tội cô gái của tôi làm những việc như thế cơ chứ?
Mẹ tôi đột ngột lên tiếng làm dịu bớt áp lực trong không khí "Con tìm thấy mate rồi sao? Xavier con yêu, tại sao con nói với chúng ta sớm hơn? Con gái nhà ai thế? Con bé tên là gì? Khi nào thì mẹ có thể gặp con bé hở? Khi nào con bé sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm?" Mẹ tôi bắt đầu đùng đùng một tràng câu hỏi y như lúc mẹ Jack biết việc cậu ta tìm thấy mate.
Tôi thở dài "Mẹ à, đây không phải là lúc cho việc này." Mẹ tôi im lặng, khoanh tay giận dỗi ngoan cố. Cả ba và tôi đều phải đảo mắt vì sự ương ngạnh của mẹ, nhưng trong lòng, tôi vẫn mừng thầm.
Bác tôi thắng giọng "Ta mừng vì con đã tìm thấy mate của mình, Xavier, nhưng nếu ta là con ta sẽ bắt đầu lo lắng cho an toàn của cô bé ấy và của cả tộc. Chúng ta không biết được khi nào Sát thủ của Satan lại ra tay lần nữa."
Tiếng gầm nhẹ thoát khỏi miệng tôi khi tôi tưởng tượng cảnh cả tộc rơi vào nguy hiểm, đặc biệt là Diana.
"Được rồi," tôi chuyển sang ngữ điệu của Alpha, mọi ánh mắt dồn vào tôi, "Đừng lơi lỏng vòng cảnh giác kể cả khi ở trường. Chúng ta cần phải huấn luyện nghiêm khắc hơn nữa và phải sẵn sàng mọi lúc mọi nơi phòng khi cô ta tấn công lần nữa hay nhằm vào một trong số chúng ta. Còn bây giờ, trừ ta ra, ai phải tới trường ngày mai thì hãy đi ngủ đi. Bọn ta cần họp riêng."
Bọn họ gật đầu rồi chen chúc đi ra ngoài. Chỉ trừ Drew - beta của tôi và Jack - delta của tôi và những người lớn được ở lại.
_ DIANA _
"Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh dậy." Tôi nói với giọng giả vờ thiếu kiên nhẫn và tức giận. Thực ra thì vài giây trước tôi còn đang vừa ăn kẹo dẻo vừa coi Bọt biển màu vàng. Này, tôi vẫn còn tính trẻ con đấy nhá.
Tên tóc vàng hoảng hốt kêu lên khi thấy rõ bộ đồ tôi đang mặc "Cô... cô... cô là..." Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào tôi.
Tôi cười hớn hở "Sát thủ của Satan? Ngạc nhiên chưa? Quá ngạc nhiên! Hahaha." Tôi mỉa mai nói.
"Nhưn- nhưng cô bị câm... và cô... cô... Xavi-"
Tôi cắt lời hắn "Câm mồm. Ta chẳng rãnh để nghe mấy tiếng tru tréo của ngươi đâu." Tôi lạnh lùng nói. Tôi đi qua một bên, nhìn cung tên, mắt lóe lên tia ranh mãnh thích thú. Tôi cười lớn "Ta không thể quên được biểu cảm ấn tượng của ngươi khi thấy ta giết tên tóc đỏ kia." Tôi nói, rút một vài mũi tên mạ bạc.
Mắt tóc vàng đen lại "Cô đã giết cậu ta?" Tóc vàng đứng dậy "Cô đã giết Robert?!" Hắn ta vụt tay chộp lên song cửa, thật sai lầm, vì tất cả song cửa đều làm bằng bạc. Hắn rít lên rụt vội tay lại.
Tóc vàng như cố tập trung vào gì đó. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, tiến đến. "Ê đần độn, ngươi không thể liên kết với bất kỳ ai khi còn đang ở trong cái phòng giam này đâu. Ta đâu có ngu ngốc tới nổi để cho ngươi tỉnh nếu căn phòng này không làm được như thế chứ."
Tóc vàng chỉnh đốn, đứng thẳng người, đáy mắt vẫn đen như trước. Hắn cười giả dối, vô ích, tôi biết hắn chỉ đang cố làm ra vẻ cứng rắn thôi, mồ hôi hắn ướt đẫm cả lòng bàn tay từ lâu rồi.
"Thì sao? Ngươi định hỏi tại sao bọn ta lại tấn công ngươi ư?" Tóc vàng giả dối tự mãn nói. Nghĩ đến đó thì, tại sao chúng lại tấn công tôi? Chậc, có lẽ hai tên ngu đần này nghĩ có thể dễ dàng bắt cóc tôi vì tôi là một con bé tay trói gà không chặt mà lại còn là 'bạn' của Alpha và có thể sử dụng tôi như một con tin. Ha. Nực cười.
Nhưng đó vốn dĩ không phải là điều tôi muốn hỏi.
Tôi lắc đầu, tiến lên một bước. "Nha, không phải thế." Tay mân mê mũi tên, đột ngột chỉ thẳng vào thái dương tóc vàng, hắn lùi lại một bước. Hạ tay, tôi khuỵu người, ghim thẳng mũi tên vào chân hắn. Tên tóc vàng hét lên mà không có âm thanh nào phát ra, té huỵch xuống sàn, tay ôm cẳng chân đang đổ máu.
Tóc vàng hoảng sợ nhìn tôi, hoàn toàn thú nhận khiếp sợ. "Thế thì là gì?" Tóc vàng nghiến răng kèn kẹt, thử rút tên ra nhưng không thành công.
Tôi rút tiếp một mũi tên khác, lần này là đâm vào tay, hắn thật sự hét lên thảm thiết. Tôi cười khẩy "Cứ hét thoải mái đi. Căn phòng này cách âm." Đảm bảo hắn không thể đứng lên hay cử động tay còn lại được nữa, tôi mở cửa lồng, bước vào. Tôi quỳ một gối cách tóc vàng nửa foot.
Rút sẵn con dao từ giày, vung nó tùy hứng trong không khí. Chuyển sang giọng âm nguy hiểm trong bầu không khí yên lặng. "Hãy kể cho ta nghe về những rouge và ma cà rồng khác, Randy."
Tiếng nuốt nước miếng vang lên vô cùng rõ ràng "Ta- ta không biết ngươi đang nói gì hết." Tôi cười to, kề sát con dao nguy hiểm ngay thanh quản hắn.
"Ngươi tưởng mình đang lừa con nít ư? Nhìn cho kỹ đi." Mũi dao di chuyển từ cổ họng xuống ngực, màu máu đỏ tươi rỉ ra. Vết thương sẽ không thể lành nhanh chóng như thường lệ vì hung khí là một con dao bạc. "Nói, nếu ngươi muốn nhìn thấy tên tóc đỏ hay Robert gì gì đó tương tự."
"R-Robert còn sống ư?"
"Ta yêu cầu ngươi" Mũi dao găm tiến vào ngực thêm một inch "Nói". Tôi rút nhanh mũi dao ta, tóc vàng gật đầu đau đớn.
"T-tôi phải b-bắt đầu từ đâu?" Tóc vàng có vẻ thật sự muốn lại gặp tóc đỏ. "Từ đầu. Bắt đầu đi." Tôi hung dữ nói.
Randy nuốt nước miếng, nói "B-bảy năm trước, một số ma cà rồng và rouge bọn tôi cùng lập kế hoạch phản loạn. Nhưng sau đó kế hoạch tan vỡ vì một thợ săn và một điệp viên..." Hơi nóng bốc lên phủ quanh hốc mắt khi hắn kể tới đoạn đề cập tới bố mẹ tôi, tôi kìm nén. Randy tiếp tục "Tôi đoán hầu hết bọn họ đều bị giết, chỉ còn vài người giữ được mạng sống. Những người còn sống tiếp tục kế hoạch."
Tôi nhíu mày "Nhưng tại sao? Tại sao lại là bảy năm sau?"
"Như tôi đã nói chỉ còn vài... Vì vậy họ đợi nhiều năm sau để phục hồi thế lực. Bọn ma cà rồng cũng vậy."
"Thế tại sao ngươi cũng tham gia?"
Tròng mắt Randy đen lại "Bởi vì chúng ta chán ghét bọn chúng. Chúng đối xử với bọn tôi chả khác nào rác rưởi! Thậm chí bọn ma cà rồng cũng thế."
Tận đáy lòng, tôi thấy cảm thương cho họ, nhưng tôi vẫn tự nhủ bọn họ đã dành lấy cái mình muốn bằng giết chóc.
"Vậy tại sao lại bắt cóc bạn của Alpha?" Tôi lại hỏi.
"T-thật ra chúng tôi bắt cô bởi vì cô l..."
Tôi nhăn mày "Tại sao?"
"Bởi vì cô là Alpha ma-"
RING! RING! RING!
Tôi thầm nguyền rủa. Tôi đáng nên để chế độ im lặng mới đúng. Thò tay vào túi lôi điện thoại. Một tin nhắn. Từ số lạ.
'Chào! Xin lỗi vì nói chuyện không trang trọng với một thợ săn như cô thế này.'
"Cái quái gì..." Tôi nheo mắt kiểm tra đây có phải tin nhắn lừa đảo không. Tôi tiếp tục đọc.
'À, dù gì đi nữa, tôi là cộng sự của cô! Xin lỗi vì không thể ở đó lúc này, tôi đang mắc kẹt trong một nhiệm vụ khác. Tôi sẽ cố đến nhanh hết sức có thể. Chadler đã đưa tôi địa chỉ và chìa khóa rồi. Thế nên. Tôi nghĩ tôi phải đi rồi. Bye :)'
Anh ta thật sự lớn tuổi hơn tôi chứ? Tính trẻ con hiện rõ qua từng lời nhắn của anh ta. Và mặt cười ư? Đùa sao? Chưa ai từng dám nhắn cho tôi một biểu tượng cảm xúc nào vì họ nghĩ thế thật vô lễ.
Tuy nhiên, tôi cũng có chút mừng. Chí ít thì anh ta không phải thể loại thanh-niên-nghiêm-túc.
Tôi cất điện thoại, tập trung vào tình hình hiện giờ. Nhìn thẳng Randy, vẻ nghiêm túc của tôi lập tức quay trở về. Tôi mở miệng "Đừng lan man, tại sao ngươi bắt cóc ta? Tại sao? Ngươi muốn điều đặc biệt gì từ Xavier?"
"T-tôi không biết! Họ chỉ ra lệnh phải bắt cóc cô!"
"Họ? Họ là ai?" Nhấn mạnh lần nữa.
Randy cuối đầu "T-tôi cũng không biết bọn họ là ai... họ chỉ gửi mệnh lệnh. Khi họ đến, cũng đều đeo mặt nạ, kính râm và áo dài tay. Chún-chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi."
"Bọn chúng ở đâu?"
Randy lắc đầu "Tối đa cách đây khoảng bảy hoặc mười kilomet."
"Khi nào chúng tấn công?"
Randy nhún vai "Họ nói vào lúc trăng tròn hay gì đó. Hoặc cũng có lẽ là vào nhật thực. Tôi không biết, họ không nói chính xác ngày."
Tôi trầm tư suy nghĩ trong giây lát, tiêu hóa hết đống thông tin.
Còn một câu hỏi. Tôi ngước nhìn Randy.
"Randy, bọn chúng sẽ tiến hành chiến dịch như thế nào?"
Hắn cười điên dại, rất lớn, bất thình lình gãy lại, nhìn thẳng tôi "Ngươi hy vọng ta sẽ nói cho ngươi biết ư? Ngươi không biết ta đã phải trải qua những gì đâu, nhờ thế mà ta có thể dẫn dắt hai đội quân. Và sao nào? Để tất cả cứ như thế sụp đổ chỉ vì con ranh như ngươi ư? Để ta nói cho ngươi biết, Sát thủ của Satan. Ta sẽ không bao giờ kể ngươi nghe đâu." Chà chà, nếu hắn ta lại can đảm như thế, tôi nghi ngờ tại sao hắn lại phun hết đống trả lời câu hỏi ban nãy của tôi chứ. Chậm đã, chẳng lẽ nhờ tên đầu đỏ Robert kia sao.
"Tốt thôi, cũng chẳng hề hấn gì tới ta hết." Tôi đứng dậy.
"Từ từ đã! Ngươi đã nói sẽ cho ta gặp Robert?" Hắn nói.
Tôi quay lưng, thò tay vào túi. "À, đúng, đúng rồi." Nắm dao, tôi phi mạnh nó đi, lưỡi dao cắm chính xác ngay vị trí tim trái.
"Ngươi... ngươi..." Mắt hắn tối sầm, phẫn nộ xẹt qua khuôn mặt hắn, cả đau đớn nữa.
Tôi nhún vai "Hửm, ta đâu có nói dối về việc sẽ cho ngươi gặp lại hắn. Ngươi sẽ thấy hắn sớm thôi, dưới địa ngục ấy. À, gửi lời chào tới Satan hộ ta luôn!" Tôi cười tinh nghịch. Randy tắt thở hoàn toàn.