Thợ Săn ♥ Alpha

Chương 11:




Dịch giả: pastelxduck
Biên: pastelxduck

_ DIANA _
"Ê!" Tôi hét lên nhìn cậu bé dễ dàng nhấc bổng tôi lên như ăn kẹo. Lúc đó tôi mười tuổi, bằng tuổi với cậu, nhưng cậu lại có thể khiêng tôi đi như thể tôi vô trọng lượng.
Cậu cười rạng rỡ, đôi mắt màu nâu phỉ ấm áp của cậu sáng lên, liếc sang tôi. "Thả tớ xuống!" Tôi than vãn la lớn nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười với cậu. Khó mà kháng cự lại cậu ấy.
Cậu cười toe toét đến tận mang tai, mắt lóe lên ranh mãnh, thay vì đặt tôi xuống mặt đất, cậu xốc tôi lên, khiêng hẳn trên vai như bao tải.
"Cậu phải biết là đầu của tớ sắp sửa chạm đất. Và khung cảnh cũng chẳng đẹp mấy khi mông cậu cứ đập thẳng vào mắt tớ mỗi khi cậu di chuyển đâu." tôi nói làm cậu bật cười khúc khích. Nếu nhìn từ xa thì chẳng khác nào cậu ta đang bắt nạt tôi nhưng đây thật sự chỉ là một trò đùa. Mà nếu đúng thế thật thì tôi cũng không ở vị trí này đâu, bạn biết mà, tôi được huấn luyện từ nhỏ bởi một cặp bố mẹ thật ngầu.
Điều... làm tôi bỗng băn khoăn không biết họ như thế nào rồi?
"Di?"
Tôi ngước lên nhìn tôi mắt ấm áp quen thuộc đang nhìn chằm chằm mình, cũng chợt nhận ra cậu đã đặt tôi xuống. "Có chuyện gì thế?" Giọng cậu đượm sự lo lắng, tôi mỉm cười, biết cậu bạn thân đang quan tâm mình. Trả lời cho câu hỏi của cậu, tôi nhún vai, cậu có thể hiểu được.
Cậu nằm xuống bên cạnh tôi, vài phút im lặng thoải mái trôi qua, chúng tôi ngượng ngập cùng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời sao phía trên. Cuối cùng tôi quyết định mở lời trước.
"Dy?" Tôi gọi, quay đầu nhìn qua cậu.
"Hmm?"
Trở lại nhìn những ngôi sao, tôi thở ra một hơi run rẩy "Cậu nghĩ bố mẹ mình sẽ ổn chứ?"
Cậu thúc khuỷu tay vào hông tôi làm tôi quay sang nhìn cậu mỉm cười. "Tất nhiên rồi. Tôi cá chắc họ đang đá vào mông những kẻ xấu và trông thật tuyệt vời."
Tôi cười khẽ rồi ngừng. "Nhưng Dy, tớ sợ lắm... Mỗi lần hai người đi làm nhiệm vụ, tớ đều nghĩ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy đến. Lỡ như... Lỡ như-"
"Sshh. Di, nếu chuyện gì đó không hay xảy ra. Cậu biết tớ luôn ở đây với cậu mà?"
Tôi cảm thấy người mình chậm rãi nhẹ bẫng vui vẻ vì lời nói đó của cậu.

"Diana! Dậy đi! Hôm nay là thứ Sáu đấy!"
Mệt mỏi, tôi từ từ nâng mí mắt nặng trĩu lên, James đang ở trong phòng và đang ngồi trên giường của tôi. Giường của tôi. Thật quá thể. Chuyện này thật sự khiến tôi bực bội. Và tôi không phải kiểu người phải thức dậy nhờ người khác nhắc nhở.
Tôi ghét việc có ai đó xâm phạm vào không gian riêng tư của mình. Cực kỳ ghét.
"Đi. Ra. Ngoài." Tôi nghiến chặt răng ra lệnh, trừng mắt nhìn anh ta. Cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến.
James giật mình nhưng hành động sau đó của anh ta khiến tôi ngạc nhiên. Anh ta phá lên cười lớn.
Có phải anh ta vừa mới-?
Tôi bối rối, khó hiểu nhìn chằm chằm James. Anh ta vừa mới phá lên cười vì cái lườm của tôi! Cái thể loại cười khó hiểu gì thế, anh ta thật quái dị!
James nhận ra cái nhìn thắc mắc của tôi, chậm rãi bình tĩnh lại. Đưa tay quệt một giọt nước mắt tưởng tượng "Cô biết không, tôi chẳng còn cảm thấy đáng sợ nữa khi biết người đe dọa tôi đã ăn nguyên một túi kẹo dẻo trong lúc dán mắt xem bọt biển Sponge Bob* đấy."
[*] Sponge Bob: phim hoạt hình nổi tiếng hồi xưa có cái con bọt biển hình vuông màu vàng mặc quần nâu thắt cà vạt ế, mị không xem phim này nên cũng chả rõ lắm.
Tôi thở hổn hển. "Anh tên-"
Trước khi tôi kịp ném cái gối vào mặt anh ta, James nhanh chóng đứng dậy chuồn ra khỏi phòng, đóng lẹ cửa lại. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười văng vẳng của anh ta, khiến tôi rên rỉ ngán ngẩm.
Cảm giác khó chịu gần như bay mất nếu tôi không chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy. Tôi đã không còn mơ về nó trong nhiều năm rồi.
"DIANA! TRƯỜNG HỌC! NHỚ CHỨ?" Tiếng vọng của James bất tôi về thực tế. Tôi sẽ đã bịt tai lại nếu không quá phân tâm. Đá chăn ra khỏi người, tôi rời giường, đi vào phòng tắm.
-
Khi chúng tôi tới trường, tất cả người sói trong trường đều giữ dáng vẻ im lặng. Có lẽ là vì vụ việc xảy ra tối qua. Có rất nhiều rogue gần sát ngay lãnh địa bọn họ nhưng không có tên nào tấn công. Chắc họ nghĩ lũ rouge đang đưa ra một tín hiệu cảnh cáo hoặc gì đó tương tư. Sai lầm rồi.
Tự nhiên tôi thấy khá thất vọng khi cả đám Tessa đều đã đi. Đặc biệt là Xavier. Các tiết học buổi sáng ngập tràn không khí căng thẳng của người sói và sự chán nản khi không có họ xung quanh. Tôi ước cậu ta ở đây.
Whoa, whoa, chờ đã. Tôi không có nhớ Xavier đâu nhé. Không, không, không bao giờ.
Ôi trời, tôi bị làm sao thế?
"Nhớ ai đó à?" Tôi ngẩng đầu nhìn James đang nhướn mày với tôi. Đã tới giờ ăn trưa nhưng chúng tôi dự định ăn ở bên ngoài thay vì trong bên trong vì dù gì đám Tessa cũng không có ở đây.
Tôi ném cho James cái lườm sắc lẻm, tôi không muốn nói chuyện với anh ta hay bất cứ ai ngay lúc này. Lợi ích của kẻ câm.
James cười khoái chí song vẫn tiếp tục ăn.
Một ngày kết thúc, mọi học sinh đều thân ai nấy lo và tránh xa khỏi tôi. Không thể tin được là tôi lại phải đi học. Tại sao tôi hôm nay tôi lại tới trường chứ? Tôi không phải hay cần phải như thế! Tôi đến trường vì vô vàn mục đích khác chứ không phải học hành.
Tôi đánh cái bộp vào sau đầu James khi chúng tôi đi ra khỏi cửa, tiến tới tự do. "Ow! Tôi đã làm gì chứ?" James rụt người lại, tay xoa xoa chỗ tôi vừa đánh.
Tôi định nói gì đó thì giật mình nhớ ra tôi còn phải giả câm. Thở ra bực dọc, tôi đạp chân anh ta rồi nhảy lên xe.
Một giây sau, James cũng leo lên ghế lái với vẻ mặt hỗn độn. Anh không nói gì trong lúc lái cho tới khi chúng tôi vào trong rừng. "Cô bị gì thế?!" Được rồi, không có ai thấy chúng tôi bây giờ nên tôi có thể nói được rồi. Người ta không thể nghe thấy chúng tôi nói gì khi chúng tôi ở trên xe nhưng họ vẫn có thể thấy được.
"Không cần thiết phải tới trường hôm nay đồ ngốc! Bọn họ đâu có ở đó!" Tôi hét lên, vung cả hai tay vào không khí.
"Nhớ ai đó ư?" Anh ta lặp lại câu nói hồi trưa, nhếch mày một cách khơi gợi.
Đúng.
Ý tôi là - KHÔNG.
James và tôi cuối cùng cũng về tới nhà, tôi lập tức nhảy ra khỏi xe sau khi nghe James nói "Cảm ơn cô mà tôi được đi ngủ sớm." Tra chìa khóa vào ổ, tôi đá cửa vào, xồng xộc đi lên phòng.
Tôi? Nhớ ai đó? Hơn thế còn là một người sói? Tôi bị làm sao thế?
Đầu tôi cứ chạy vòng vòng, thời gian trôi qua nhanh chóng, trong lúc tôi không để ý thì trời đã tối sẫm.
Có gì đó nhảy lên trong đầu tôi. Tại sao họ không tới trường? Có chuyện gì xảy ra sao?
Ồ vâng, tuyệt vời, giờ thì tôi lại đang lo lắng cho tộc người sói. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với Sát thủ của Satan máu lạnh-
Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một tiếng động, tôi nhanh chóng trở nên cảnh giác.
'thụp'
Phát ra từ phía cửa sổ. Tôi nhăn mặt.
'thụp'
Lại một tiếng vang khác cũng từ phía cửa sổ. Dè chừng, tôi rút con dao giấu dưới gối (cái gì? An toàn vẫn hơn hết chứ) rồi giấu tay ra sau lưng. Chậm rãi, tôi đẩy màn sang một bên rồi ngó xuống. Nói tôi không ngạc nhiên thì cũng không đúng.
Xavier?
Cậu đứng đó, cầm sỏi cuội trong tay, nhìn lên tôi. Ánh trăng bạc chiếu thân hình đẹp đẽ kia một cách hoàn hảo, vừa bao bọc cậu trong bóng tối lại vừa khiến cậu trông nổi bật hơn cả.
Cậu ấy đang làm gì ở đây?
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Xavier ngại ngùng cười với tôi. "Tớ vào trong được chứ?" Xavier nói, màn đêm tĩnh lặng giúp tôi nghe rõ tiếng cậu hơn hết.
Tôi dự định gật đầu nhưng rồi giơ tay ra hiệu cho Xavier đợi. Vũ khí của tôi còn đang ngổn ngang khắp phòng. Dồn hết mọi thứ có thể gây nghi ngờ xuống dưới gầm giường, tôi trở lại cửa sổ. Nhìn xuống Xavier vẫn đang kiên nhẫn chờ tôi. Nuốt cái ực, tôi chậm chạp mở cửa sổ. Tôi lùi lại, với một cái chớp mắt, Xavier đã ngồi trong phòng tôi.
Cậu ấy đang ở trong phòng tôi.
Với cả đống vũ khí của tôi dưới gầm giường và bức tường bảo vệ tôi sẽ sụp đổ vào giây phút cậu có cơ hội để giết tôi hoặc cào xé tôi tới chết. Tôi đơ người không chuyển động.
Tại sao?
Vì một số lý do nào đó tôi vẫn tin Xavier sẽ không làm như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.