Thịnh Yến

Chương 60:




Cô đã biết là như thế, ngay cả Chương Du cũng dốc lòng dốc sức vì anh, thêm một Trần Tân Dục hoặc mười Trần Tân Dục đều không phải là chuyện quá bất ngờ. Không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu, đảo mắt nhìn đi chổ khác, nói một câu nghe như rất tuỳ tiện: "Mọi người đều mong anh đạt được tâm nguyện".
Một câu nói bình thường, nhưng chỉ cô và anh hiểu trong đó bao hàm bao nhiêu đau khổ vất vả, vì vậy khi nói ra câu đó, lòng cô khó chịu vô cùng. Cô hơi nghiêng người, nhìn ra phía mặt biển đã bị mặt trời nhuộm đỏ, nói nhanh: "Không lâu nữa em sẽ đi New York".
Anh đứng sau cô, nhìn khuôn mât nghiêng của cô. Anh có thể khẳng định cô đã gầy đi rất nhiều, chiếc váy phù dâu nhìn hơi rộng, khuôn mặt vốn đầy đặn cũng gầy đi không ít.
Thời gian này anh bận rộn tới mức chẳng quan tâm được tới bữa ăn giấc ngủ của chính mình, anh còn được nghe mọi người xì xào bàn tán về việc Dung Trí Hằng đối với cô rất tốt, gần như nâng như trứng hứng như hứng hoa. Những việc xưa nay anh chưa kịp làm cho cô, Dung Trí Hằng đều làm rồi, tình yêu mà anh chưa bao giờ nói với cô, Dung Trí Hằng đã nói rồi. Anh biết mình mãi mãi sẽ không bao giờ thật sự thành công, cho dù sau này trong tay có một trăm Hải Thành, trước mặt cô, trước mặt tình yêu, anh luôn là người thua cuộc.
"Có phải tôi đã tới muộn rồi không?". Sự trầm mặc của hai người giữa không khí vui tươi náo nhiệt bỗng bị phá vở bởi sự xuất hiện của Dung Trí Hằng.
Lúc Hạng Mĩ Cảnh quay lại, nhìn thấy sự xuất hiện của Dung Trí Hằng, người đã nói mình không thể đến được, cô lập tức sắp xếp lại tâm trạng của mình, cố ý cười hỏi anh: "Không phải anh nói anh không thể được sao?".
Dung Trí Hằng chào hỏi Phương Tuân Kiệm trước, sau đó mới cười nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Muốn xem em trong trang phục phù dâu sẽ thế nào, đáng tiếc vẫn đến muộn".
Hạng Mĩ Cảnh đi về phía Dung Trí Hằng, Dung Trí Hằng giơ tay nắm tay cô, nói trước: "Tới chào hỏi tân lang tân nương đã", sau đó lịch sự nói với Phương Tuân Kiệm: "Chúng tôi đi trước".
Phương Tuân Kiệm gật đầu. Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn vào bàn tay cầm tay Hạng Mĩ Cảnh của Dung Trí Hằng, thực ra đó chỉ là cái cầm tay hết sức bình thường của các đôi tình nhân, nhưng cảnh tưởng ấy còn nhức mắt gấp trăm ngàn lần so với ánh nắng mặt trời mùa hạ, như có ai đó đang dang tay bóp chặt trái tim còn đập của anh.
Khoé miệng anh thấy mằn mặn, anh biết là nước mắt của mình, anh cũng biết chẳng ai quan tâm tới việc anh rơi nước mắt hay không, quan khách có mặt ngày hôm nay đều đang vui vẻ say sưa, còn vết thương của anh, cũng sẽ không có ngày khép miệng, bởi vì anh không cho phép, vì anh muốn mình mãi mãi phải nhớ: Để có được Hải Thành, anh đã phải từ bỏ người con gái mà anh yêu nhất trên đời này.
Khi Hạng Mĩ Cảnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trời đã hừng sáng.
Tối qua cô uống không ít, chỉ nhớ mình được bế về từ buổi tiệc, chuyện xảy ra sau đó cô đã quên hết. Cô nằm trên giường lật người, lập tức va vào cơ thể đang ngủ say của Dung Trí Hằng.
Dung Trí Hằng mở mắt.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối mờ mờ hồi lâu.
Cô xin lỗi nói: "Tối qua có phải em đã thất lễ không?".
Anh nhấc tay lên, kéo cô vào lòng, nheo mắt, khẽ cười: "Sau khi em uống say thì đúng là hơi khó phục vụ, suýt nữa anh định bỏ mặc không thèm quan tâm tới em nữa".
Anh cố ý thở dài, nói: "Anh không nỡ, nếu có thể, anh đã sớm bỏ em từ lâu rồi".
Cô cười run rẩy, cười tới nước mắt thấm ướt ngực anh.
Anh cảm thấy lành lạnh, nhưng không bóc mẽ cô, mà chỉ yên lặng nằm ôm cô.
Cô khóc một lúc, sau đó ngẩng đầu, nhìn cằm anh nói: "Em muốn ngắm mặt trời mọc".
Anh nhận lời cô không chút do dự: "Được".
Tốc độ lên của mặt trời rất nhanh, chớp mắt quầng sáng màu đỏ rực đã nhô khỏi mặt biển.
Anh ôm vai cô, men theo mép nước mà sóng không ngừng xô kia, chậm rãi.
Gió biển buổi sáng sớm vẫn mang theo hơi lạnh của nước, anh hỏi cô có lạnh không, cô lắc đầu, sau đó nhìn anh cười cười: "Mặt trời sắp lên rồi, có nắng sẽ cảm thấy ấm".
Anh kéo cô dừng lại, quay người đứng nhìn thẳng ra biển.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: "Hôm nay đã là một ngày mới rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.