Thịnh Yến

Chương 39:




Dung Trí Hằng đang mãi trò chuyện cùng Bạch Tiên Niệm, lần này không gọi Hạng Mĩ Cảnh đi theo.
Hạng Mĩ Cảnh đợi cửa thang máy khép hẳn lại, lòng mới thấy nhẹ nhõm. Cô vẫn không kìm được mà suy đoán phản ứng trong nội tâm của Phương Tuân Kiệm khi nhìn thấy cô xuất hiện vào lúc này, có điều nhìn hình ảnh mình được phản chiếu trước cửa thang máy bằng thép sáng bóng cô ngẩn người mất một lcú, quyết định không nên lãng phí tế bào não để suy đoán về phản ứng của anh làm gì.
Thang máy nhanh chóng xuống lại tầng một, cô vừa không biết Bạch Tiên Niệm ở đâu, lại cũng không định tới chổ vô vị đó, nên bấm nút về thẳng phòng.
Nhấc tay xem giờ, gần mười một rưỡi, không còn sớm nữa. Cầm đồ ngủ định đi tắm, chuông cửa vang.
Cô giật mình, nhưng rồi lập tức gạt đi ngay. Chầm chậm bước ra cửa, nhìn qua mắt mèo, người đứng ngoài lại là Dung Trí Hằng. Cô giật mình thêm lần nữa, đứng như trời trồng không động đậy.
Dung Trí Hằng đợi một lúc không thấy có phản ứng, lại nhấc tay lên bấm chuông.
Lần này không thể lẩn tránh, nếu anh thật sự có ý định gì, thì nhân cơ hội này cô sẽ nói thẳng, vậy là lên tinh thần, mở cửa trong tư thế khá hùng dũng.
Dung Trí Hằng xoè tay trước mặt cô, sau đó nói: "Có phải nên đưa cho tôi thứ gì không?".
Cô hoàn toàn không hiểu.
Anh cười nhắc: "Cô không muốn tối nay tôi ngủ ngoài hành lang chứ? Chìa khoá phòng tôi".
Cô sực nhớ ra, vội vàng chạy vào phòng lấy chìa khoá cho anh, giải thích: "Thực sự xin lỗi, tôi quên mất".
Anh gật đầu, nhận chìa khoá phòng và nói: "Có trí nhớ tốt quá sẽ không còn nhiều niềm vui nữa".
Đêm nay thật khó ngủ, rõ ràng phòng khách sạn cách bãi biển khá xa, nhưng Hạng Mĩ Cảnh luôn có cảm giác nghe thấy tiếng sóng xô bờ bên tai, khiến cô thấy ồn ào không yên. Tới hơn năm giờ thì không thể nằm mãi trên giường được nữa, vậy là cô bèn bật dậy.
Kéo rèm cửa sổ, trời xanh sẫm, qua những tán cây thưa thớt, mặt biển với đợt thuỷ triều sớm đang dâng ngoài kia vẫn một màu tối sẫm, mặt trời màu vàng lấp ló phía sau đường chân trời, rõ ràng chỉ không lâu nữa mặt trời sẽ ló rạng và trải ánh sáng rực rỡ xuống khắp nơi, nhưng trong lòng cô lại mong trời đừng mau sáng như thế.
Hạng Mĩ Cảnh chỉ đứng trước cửa sổ một lúc, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi tắm rửa, trước sáu giờ rưỡi cô đã làm vệ sinh cá nhân xong.
Chín giờ sáng nay diễn đàn chính thức khai mạc, có không ít quan chức chính phủ tham dự, bao gồm cả nhân vật có khả năng ảnh hưởng lớn đến cộng đồng doanh nghiệp Trung Quốc ở Đài Loan, Đại Lục, Hồng Kông. Dung Trí Hằng là một trong ba vị đại biểu cho hiệp hội doanh nghiệp, phải lên phát biểu khai mạc.
Nội dung bài phát biểu đã thảo xong, Hạng Mĩ Cảnh chuẩn bị hai bản, một bản đưa cho Dung Trí Hằng hôm qua, Bản còn lại cô đã soát đi soát lại những hai lượt. Độ dài khoảng bảy tám phút, nội dung tương đối thực tế khả thi, mặc dù thiếu chút hài hước kiểu Mĩ mà cô vốn nghĩ Dung Trí Hằng nên có, nhưng xét tổng thể thì lại rất phù hợp với phong cách làm việc nghiêm túc chăm chỉ của anh.
Sau khi màn khai mạc kết thúc sẽ dành một tiếng đồng hồ cho các phóng viên, nhân vật tham gia phỏng vấn chính chủ yếu là quan chức chính phủ, còn Dung Trí Hằng và những thương gia khác có khả năng sẽ chia nhau trả lời phỏng vấn.
Thực ra buổi sáng không có việc gì cần tới Hạng Mĩ Cảnh, nên cô đến nhà ăn, gặp Trình Học Chính có thói quen dậy sớm tập thể dục, còn bị anh ta cười hỏi: "Tuổi còn trẻ mà sao không ngủ nướng?".
Tối qua cô ăn nửa đĩa mì Hải Nam, cả đêm dạ dày phải hoạt động không được nghỉ ngơi, đến giờ đói ngấu ngiến, cô lấy một ít đồ ăn về chổ ngồi, cười trả lời Trinh Học Chính: "Vốn định ra ngoài ngắm mặt trời mọc, nhưng đi được nửa đường thì chợt nhớ ra đi ngắm mặt trời một mình thì không thích hợp lắm, nên mới vòng về đây. Sớm biết anh dậy chạy buổi sáng ngoài bờ biển, thì tôi đã đi cùng anh".
Trình Học Chính cười: "Đến chổ này toàn những người phụ nữ mạnh mẽ, túi tiền to, bụng to, đầu to, khuôn mặt cũng to, có mĩ nhân như cô đi cùng, thì tôi đúng là nở mày nở mặt".
Cô gật đầu phụ hoạ: "Không làm được nhân vật chính đầy sức mạnh thì đành làm bình hoa cũng tốt".
Hai người trò chuyện một lúc, bắt đầu có khách lục đục kéo vào nhà hàng.
Bạch Tiên Niệm cũng đến rất sớm, mặc dù người ở đây không phú thì quý, nhưng vì ông ta tuổi tác đã cao, lại có năm sáu người đi theo, nên khó tránh khỏi bị người khác nhìn ngó.
Đi cùng Bạch Tiên Niệm đương nhiên là Phương Tuân Kiệm, Bạch Dịch Vụ mà Hạng Mĩ Cảnh gặp tối qua không thấy đâu. Nhà hàng rộng, sạch sẽ, ngăn nắp, cô có cảm giác Phương Tuân Kiệm chắc không thấy mình, lại cảm thấy anh sống thật chẳng mấy dễ dàng.
Trình Học Chính thường thích cười đùa, nhìn thấy Bạch Tiên Niệm và Phương Tuân Kiệm, thì cười nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Người thân của sếp lớn đến rồi. Đáng tiếc tên tuổi của tôi mờ nhạt, đột nhiên chạy tới chào hỏi không thích hợp lắm".
Hạng Mĩ Cảnh hiểu ý của Trình Học Chính, cô im lặng cụp mắt. Tối qua Dung Trí Hằng đợi Bạch Tiên Niệm, có lẽ vì ông ta là trưởng bối, nhưng e cũng vì liên quan tới Từ Hi Lê. Nếu sau này Từ Hi Lê được gả cho Phương Tuân Kiệm, thì mối quan hệ lợi ích giữa hai nhà Dung, Bạch chắc chắn sẽ vô cùng vững chắc. Nói cách khác, nếu có thể bỏ đi hai từ "nếu như", Từ Hi Lê lấy Phương Tuân Kiệm, là điều không thể thay đổi.
Trình Học Chính thấy Hạng Mĩ Cảnh bỗng dưng im lặng, nhất thời không đoán được nguyên nhân, thấy mình ăn đã lưng lửng bụng, định quay về phòng, bèn nói: "Về tắm một cái, chuẩn bị tới hội trường được rồi".
Hạng Mĩ Cảnh cũng đứng dậy cùng Trình Học Chính.
Hai người đi được nửa đưởng, thì gặp Đoàn Diệu Minh.
Trình Học Chính mỉm cười, chau mày hỏi Đoàn Diệu Minh: "Sao không mời Dung tiên sinh cùng đến?".
Đoàn Diệu Minh trả lời rất nghiêm túc: "Cũng mời rồi, nhưng không thấy anh ấy trả lời, chắc còn đang ngủ".
Trình Học Chính nhìn đồng hồ, con chưa đến bảy rưỡi, vậy là nói: "Còn sớm, còn sớm, đợi đến tám rưỡi hãy đánh thức anh ấy".
Kết quả khi Hạng Mĩ Cảnh lẳng lặng chờ đợi Dung Trí Hằng tự dậy, đến tám rưỡi cũng không thấy phòng đối diện có động tĩnh gì. Cô bắt đầu cuống, đi sang gõ cửa.
Dung Trí Hằng có lẽ đang chuẩn bị sửa soạn ra ngoài, cô mới gõ được một tiếng, chưa kịp gọi tên anh, anh đã mở cửa.
Cô vô thức đứng lùi về phía sau một bước, cung kính nói: "Dung tiên sinh, sắp khai mạc rồi".
Dung Trí Hằng mặc bộ vest màu xanh xám, cà vạt màu đỏ sẫm thắt rất chuẩn mực. Mặc dù những diễn đàn được tổ chức kiểu này không phải nổi tiếng thế giới, nhưng trong cộng đồng người Hoa lại có ảnh hưởng rất lớn. Anh là đại biểu của những người kế thừa trẻ tuổi, hôm nay có lẽ là ngày quan trọng để anh đàng hoàng thể hiện khả năng của mình. Nhưng Hạng Mĩ Cảnh thoáng nhìn, thấy anh mặc đồ đẹp song sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Dung Trí Hằng biết tình trạng sức khoẻ không tốt của mình khiến Hạng Mĩ Cảnh bất ngờ, nhưng anh không tốn công giải thích, mà chỉ dặn cô lập tức gọi Trình Học Chính cùng Đoàn Diệu Minh nhanh chóng tới nơi tổ chức.
Trình Học Chính đang ngồi đợi trong phòng Đoàn Diệu Minh, nghe tiếng Dung Trí Hằng, hai người lập tức bước ra.
Thấy sắc mặt không được tốt lắm của Dung Trí Hằng, Trình Học Chính lên tiếng quan tâm đầu tiên: "Dung tiên sinh, có cần ăn chút gì trước không?".
Không rõ có phải khó chịu trong người hay không, mà Dung Trí Hằng chẳng thèm trả lời Trình Học Chính lấy một tiếng, chỉ xua tay nói không cần, cố gắng sải bước về phía thang máy.
Hạng Mĩ Cảnh theo sau ba người bọn họ tới hội trường. Dãy ghế đầu tiên dành cho đại biểu vẫn chưa có ai ngồi, nhưng những hàng ghế phía sau thì đã chật kín, chỉ còn một hai hàng phía trên trống là do các nhân vật lớn chưa đến.
Dung Trí Hằng ngồi ghế đầu tiên, Trình Học Chính và Đoàn Diệu Minh ngồi giữa, Hạng Mĩ Cảnh nhờ danh tập đoàn Hoa Hạ, cũng được bố trí một chổ bên cạnh Trình Học Chính.
Trình Học Chính thích đùa, nên vừa ngồi xuống đã nói: "Dung tiên sinh không phải căng thẳng quá mà sắc mặt nhợt nhạt như thế đấy chứ?".
Đoàn Diệu Minh kiệm lời lập tức nghiêm túc phản bác: "Ở New York, những diễn đàn thế này diễn ra thường xuyên như cơm bữa, chỉ là lên bục phát biểu vài câu mà thôi, Dung tiên sinh không căng thẳng tới thế đâu".
Trình Học Chính nhìn Hạng Mĩ Cảnh nháy mắt, sau đó cười nói với Đoàn Diệu Minh: "Biết anh là ái tướng của Dung tiên sinh, từ đại bản doanh bay qua Thái Bình Dương ngàn dặm xa xôi tới đây rồi. Chẳng qua tôi chỉ nói đùa thôi mà, tiếc cho anh ở Mĩ bao nhiêu năm như thế, mà tế bào hài hước còn ít hơn móng tay út của tôi".
Đoàn Diệu Minh trừng mắt nhìn Trình Học Chính, vẫn rất nghiêm túc đáp: "Tôi đang lo không biết Dung tiên sinh khó chịu ở chổ nào".
Trình Học Chính vừa nói vừa quay sang nhìn Hạng Mĩ Cảnh: "Ở đây ăn ngon ngủ đẹp, còn có chổ nào không dễ chịu? Không phải buổi tối ngủ không đắp chăn mà bị lạnh đấy chứ?".
Hạng Mĩ Cảnh hoàn toàn không để tâm tới cuộc nói chuyện của hai người đàn ông, trong lúc tâm hồn treo ngược cành cây thì bị Trình Học Chính vỗ vào vai một cái. Vội vàng quay đầu nhìn anh ta.
Trình Học Chính cười hỏi: "Ngắm được anh chàng đẹp trai nào rồi? Tôi sẽ làm mai cho cô".
Hạng Mĩ Cảnh hơi ngượng, nhưng rất nhanh mỉm cười đáp lại: "Các anh chàng đẹp trai ở đây đều là cực phẩm nhân gian, sớm đã bị các tiểu thư đài các đóng dấu kí tên cả rồi, người như tôi chỉ có thể đóng vai bạn xấu của nữ thứ xấu xa trong các bộ phim thần tượng, làm sao mà với tới được".
Trình Học Chính cười ngặt nghẽo: "Cô nói như thế, khiến tôi lại nhớ ra một chuyện. Mấy năm trước khi cô vừa vào Bảo Nhã chưa được bao lâu, tôi còn đang ở Hồng Tín làm giám đốc bán hàng, cô đã giúp chúng tôi tổ chức một cuộc họp cùng khách hàng với quy mô nhỏ. Kết quả một khách hàng lớn trong số đó đã bị trúng tiếng sét ái tình với cô. Tôi nghĩ xem nào, anh ta tên là Lưu gì ... Cẩm ... đúng rồi, Lưu Vĩnh Cẩm, người Yết Dương, Quảng Đông, nói tiếng phổ thông cứ lóng ngóng, nhưng khi cô và anh ta nói chuyện với nhau lại chẳng có vấn đề gì. Khi ấy anh ta muốn theo đuổi cô, lại sợ quá đường đột, vì vậy đã mời tôi ăn cơm, nói muốn tìm hiểu thêm về cô. Thực ra tôi cũng chẳng biết nhiều, lại thêm đang có chuyện phải về tổng hành dinh báo cáo, khi quay lại đã là hai tháng sau rồi. Anh ta không tìm tôi nữa, tôi tưởng anh ta thuộc dạng công tử, chỉ ham thích thứ mới lạ. Sau này có một lần gặp lại, vô tình nhắc đến chuyện ấy, anh ta nói đã gặp cô và bạn trai ở Nhật. Lúc đó tôi băn khoăn, cô có bạn trai rồi mà sao cả toà nhà chẳng ai biết gì. Kết quả vài hôm sau, Lâm Khải Sương xuất hiện. Vì vậy cô có số làm nữ chính, không phải loại vai phụ bình hoa vớ vẩn đâu".
Hạng Mĩ Cảnh nghe Trình Học Chính nhắc đến chuyện đấy, lòng bỗng căng thẳng. Người tên Lưu Vĩnh Cẩm kia, nếu thật sự gặp cô và bạn trai ở Nhật, thì có thể là đã gặp cô và Phương Tuân Kiệm. Khi đó cô mới vào Bảo Nhã được hơn một năm, công việc còn chưa bận tới mức không dứt ra được, mùa đông lạnh, Phương Tuân Kiệm muốn sang Nhật ngâm mình trong suối nước nóng, cô ngoan ngoãn đi theo. Để tránh tai mắt, nơi họ chọn để đến rất xa xôi ẩn dật, không ngờ vẩn bị người ta bắt gặp. Điều may mắn duy nhất là công việc làm ăn của Lưu Vĩnh Cẩm chủ yếu phát triển ở khu Triều Sán thuộc Quảng Đông, nên cơ hội gặp lại anh ta là không lớn.
Trình Học Chính tưởng mình vô tình nhắc đến Lâm Khải Sương khiến Hạng Mĩ Cảnh buồn, vội vàng nói: "Thực ra cao lớn đẹp trai giàu có không phải điều quan trọng, quan trọng là anh ta yêu cô và chung thuỷ với cô".
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu lấy lệ.
Nghi lễ khai mạc chính thức bắt đầu.
Hạng Mĩ Cảnh tham gia và cũng tổ chức không ít sự kiện, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự một diễn đàn kinh tế kiểu này. những người trên sân khấu hào hứng diễn thuyết còn phía dưới không ít ánh đèn flash loé lên loang loáng cùng tiếng vỗ tay rào rào rất dễ khiến những người có mặt ở đây nhanh chóng phác hoạ ra một tương lai xán lạn tươi đẹp.
Trình Học Chính và Đoàn Diệu Minh vẫn luôn quan tâm tới mọi động thái của Dung Trí Hằng, thấy anh lấy lại tư thế vững vàng nhưng hết sức chậm chạp bước lên sân khấu phát biểu, Trình Học Chính vẫn không sửa đổi bản tính hay đùa của mình: "Nếu Dung tiên sinh bị viêm ruột thừa, lát nữa đau quá ngất trên đấy, vậy thì tập đoàn Hoa Hạ chúng ta sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của diễn đàn kinh tế năm nay".
Đoàn Diệu Minh trừng mắt lườm Trình Học Chính, lạnh lùng đáp: "Dung tiên sinh cắt ruột thừa từ lâu rồi".
Hạng Mĩ Cảnh vô thức bật cười rất khẽ, hơi nhướng mắt nhìn về phía Dung Trí Hằng. Thực ra khoảng cách hơi xa, dù thị lực của cô rất khá, cũng khó nhìn rõ sắc mặt lúc này của anh, nhưng tiếng nói của anh vọng khắp hội trường, xem ra anh vẫn ổn,
Bài phát biểu ấy cô đã đọc qua, mặc dù trong lúc nói Dung Trí Hằng còn phát triển thêm ý trong đó, nhưng cô vẫn không tập trung được, tiếp theo thì suốt buổi khai mạc cô luôn ở trong trạng thái thẫn thờ.
Nghi lễ khai mạc kết thúc, bắt đầu vào phần tự do phỏng vấn dành cho phóng viên, Hạng Mĩ Cảnh, Trình Học Chính và Đoàn Diệu Minh cùng đợi Dung Trí Hằng, xem anh còn dặn dò gì không.
Sắc mặt Dung Trí Hằng chẳng khá hơn trước đó là bao, vừa ra khỏi hội trường đã bảo Đoàn Diệu Minh và Trình Học Chính đại diện tập đoàn Hoa Hạ trả lời phỏng vấn, còn mình thì về phòng, đồng thời nói Hạng Mĩ Cảnh đi mời bác sĩ.
Trước đó Hạng Mĩ Cảnh có xem sơ đồ khách sạn, cô nhanh chóng tìm thấy phòng y tế, mời hai bác sĩ đến phòng Dung Trí Hằng.
Thực sự cô không ngờ Dung Trí Hằng lại đổ bệnh vào lúc này, nhưng khi tới phòng anh, cô mới phát hiện ra anh để cửa không khép, còn người thì đã đổ lên giường,
Dung Trí Hằng không hề e ngại mà kể hết tình trạng lúc này của mình cho bác sĩ biết, bác sĩ tiến hành kiểm tra nhanh cho anh, cuối cùng đưa ra kết luận: Rối loạn tiêu hoá do ăn phải đồ kém chất lượng, khả năng miễn dịch suy giảm, dẫn đến tình trạng miệng nôn trôn tháo, chóng mặt nhức đầu.
Dung Trí Hằng cũng đoán đuộc tình trạng của mình, nhưng không chịu tiêm, ngay cả thuốc kháng sinh chỉ miễng cưỡng uống hai liều.
Hạng Mĩ Cảnh lập tức đoán ra tai hoạ bắt nguồn từ món mì Hải Nam ăn tối qua, khi mang nước ấm vào cho Dung Trí Hằng uống thuốc, cô bối rối nói: "Dung tiên sinh, đều tại tôi cả, tôi không nên đưa anh đi ăn ở quán ven đường".
Dung Trí Hằng nhanh chóng nhét vốc thuốc vào miệng, rồi cầm cốc nước uống cạn, hơi ngước đôi mí mắt nặng trịch lên nhìn cô: "Không phải cô vẩn ổn đấy ư? Tôi bị thế này không liên quan tới món mì Hải Nam, là do gần đây bận bịu quá, nên khả năng miễn dịch trong cơ thể bị suy giảm, cho dù ăn ở đâu, cũng sẽ có chuyện thôi".
Cô biết anh nói vậy là vì muôn cô yên tâm, nên lại càng thấy ngại, đón lấy cốc nước trong tay anh xong, nói tiếp: "Tôi ra ngoài nói với phó tổng Đoàn và phó tổng Trình biết tình hình của anh, cho họ đỡ lo".
Anh nhìn cô gợi ý: "Gọi điện là được rồi, không cần phải đi mất công". Sau đó nằm xuống giường, nói thêm: "Tôi ngủ một lát, cô ngồi ngoài xem ti vi, có chuyện gì tôi sẽ gọi".
Cô không tiện từ chối, nên nhận lời.
Hoạt động buổi sáng phải đến một giờ mới kết thúc, hai giờ chiều bắt đầu tiến hành giao lưu học hỏi giửa các lĩnh vực kinh doanh riêng.
Đoàn Diệu Minh Và Trình Học Chính chỉ đến thăm Dung Trí Hằng một lát, vì Dung Trí Hằng ngủ suốt, nhưng Trình Học Chính vẫn nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Mặc dù không phải như những người làm kinh doanh khác, hễ mở mắt ra là lập tức nghĩ tới chuyện hôm nay phải trả cho ngân hàng bao nhiêu tiền lãi, nhưng kiếm tiền vốn là việc rất mệt mỏi, hiếm khi có cơ hội được ngủ say ngủ đủ, nên cô ngàn vạn lần đừng làm phiền Dung tiên sinh".
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu lia lịa, xem ti vi không dám mở tiếng, di động chuyển sang chế độ rung, mấy tiếng đồng hồ trôi qua cũng chỉ dám gọi điện thoại cho bộ phận nhà hàng, gọi một bát cháo trắng và rau luộc phục vụ tại phòng. Thực ra tối qua cô không ngủ ngon lắm, sáng lại dậy sớm, giửa trưa ngồi trong phòng xem ti vi không tiếng, xem mãi xem mãi liền nhắm mắt ngủ mất. Cuối cùng vẩn là Dung Trí Hằng ra gọi cô dậy.
Cô đang nằm ngủ rất sâu, ngủ rất say, nên lcú mới vừa tỉnh dậy đại não còn chưa kịp tỉnh táo, mở mắt thấy khuôn mặt mờ mờ trước mắt là Dung Trí Hằng, cô sợ tới mức giật mình ngã từ trên sofa xuống thảm.
Dung Trí Hằng cúi người đỡ cô dậy, cười bảo: "Toàn nghe thấy cô hét, "không, không, đừng, đừng", còn tưởng có trộm vào phòng".
Cô bò dậy, vừa chỉnh lại quần áo vừa bối rối nói: "Thật ngại quá, Dung tiên sinh, tôi đã đánh thức anh dậy phải không?".
Anh lại chỉ hỏi: "Nằm mơ thấy gì thế?"
Cô nói bừa: "Mơ thấy mình là đặc công quốc tế, bắt được tên trùm buôn lậu ma tuý ở khu vực Tam Giác Vàng, kết quả thân phận bại lộ, bị rất nhiều người truy sát, mọi kĩ năng sống được học đều mang ra dùng hết".
Chẳng mấy khi thấy anh cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi còn tưởng cô nằm mơ thấy mình là công chúa".
Cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh quá gần, vậy là cúi xuống sắp xếp lại mấy chiếc gối dựa bị vứt bừa bộn trên sofa, cười đáp: "Từng này tuổi rồi mà còn mơ làm công chúa, sẽ bị xã hội vô tình này đào thải ngay". Sau đó rât tự nhiên đi vòng ra đầu kia của sofa, đứng thẳng người, chỉ vào chiếc bát được đậy trên bàn, ra hiệu cho anh: "Tôi đã gọi nhà bếp nấu cháo trắng và rau luộc, có điều chắc nguội cả rồi, để tôi đi hâm nóng lại".
Anh gật đầu đồng ý. Từ sáng tới giờ chưa ăn gì vào bụng, lại vừa nôn sạch, nên anh thấy rất đói.
Hơn ba giờ chiều xuống bếp nhờ hâm đồ ăn vẩn rất thuận lợi. Hạng Mĩ Cảnh nhanh chóng mang cháo và rau về.
Dung Trí Hằng vừa tắm xong, Hạng Mĩ Cảnh thấy anh mặc đồ ngủ thì nghi hoặc hỏi: "Dung tiên sinh, anh không tham gia thảo luận giao lưu với các doanh nghiệp cùng ngành à?".
Anh ngồi xuống trước bàn theo thói quen, đợi Hạng Mĩ Cảnh bày cháo và rau ra, mới cầm đũa lên, đáp đơn giản: "Không tham gia".
Cuối cùng cô cũng đưa ra kết luận rằng việc sức khoẻ của Dung Trí Hằng gặp rắc rối chắc chắn có liên quan tới món mì Hải Nam, điều đó có nghĩa là liên quan tới cô. Anh tới đây để tham gia diễn đàn, giờ lại mặc đồ ngủ ngồi trong phòng húp cháo trăng ăn rau luộc, nhìn rất giống kiểu "đầu voi đuôi chuột".
Dung Trí Hằng hình như chẳng bận tâm tới thời gian của buổi chiều, còn hỏi cô có đói không, có cần cùng ăn không.
Buổi trưa cô không xuống nhà ăn, một là không tiện kháng lệnh Dung Trí Hằng, hai là không tới đó cô lại thấy nhẹ nhõm hơn. Cho đến vừa rồi vào bếp mới mua hai chiếc bánh ngọt để ăn, lúc này cũng không đói, bèn bảo anh mình đã ăn rồi.
Anh gật đầu: "Rau luộc và cháo trắng đúng là chả hấp dẫn gì cả".
Cô lại thấy có lỗi: "Những quán ăn ven đường chỉ hợp với những người có dạ dày khoẻ mạnh như chúng tôi thôi".
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nói rất bình thường: "Nếu thật sự cảm thấy có lỗi như vậy, thì về Thượng Hải mời tôi ăn bữa cơm là được".
Cô giật mình, im lặng.
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô chăm chăm, hỏi tiếp: "Không muốn?".
Cô vội vàng lắc đầu, giải thích: "Tôi sợ tìm không được nhà hàng thích hợp".
Anh cong môi cười, đáp: "Yên tâm, ăn một bữa thôi mà, không để cô bị phá sản đâu".
Cô nhận lời mời anh bữa cơm này chẳng thật lòng chút nào, chỉ mong về tới Thượng Hải, Dung Trí Hằng bận ngày , bận đêm, bận tới mức quên béng bữa ăn đó thì tốt. Ngộ nhỡ anh không quên, thì cô sẽ kéo cả Dung Trí Dật đi theo, dù sao trước anh cũng đã có ý không muốn cô gần gũi quá với Dung Trí Dật, nói không chừng sẽ còn có tác dụng đặc biệt nào đó.
Hoạt động buổi sáng kéo dài, hoạt động buổi chiều lại kết thúc rất sớm.
Hơn bốn giờ, Đoàn Diệu Minh và Trình Học Chính quay về.
Tính cách Trình Học Chính vui vẻ thoải mái, lại là tâm phúc của Dung Trí Hằng, ban đầu còn nghiêm túc kể lể cho anh nghe nội dung giao lưu trao đổi với người đại diện của các công ty , tập đoàn khác, sau đó không kìm được mà nhắc đến Phương Tuân Kiệm và Phương Tử Bác.
"Vốn chẳng ai là không biết họ là anh em, vậy mà trước kia lại làm căng như thế, Phương Tuân Kiệm không ở nổi tập đoàn Hải Thành phải chuyển sang Trung Lợi, gặp nhau ở những nơi như thế này, chào hỏi qua loa cho xong là được. Ai ngờ Phương Tử Bác còn nhất định tới chào Bạch lão tiên sinh, kết quả bị từ chối, không qua được cửa của Bạch Dịch Vụ. Không khác gì vác đá tự đập chân mình".
Dung Trí Hằng nghe thấy nhưng không bày tỏ ý kiến, ngược lại còn dặn Đoàn Diệu Minh: "Chọn một nơi thích hợp, tối nay mời Bạch lão tiên sinh dùng cơm".
Xưa nay Đoàn Diệu Minh luôn răm rắp tuân theo mọi chỉ thị của Dung Trí Hằng không bao giờ thắc mắc, nhưng lúc này bỗng chau mày, hỏi: "Tối nay? Làm vậy có đường đột quá không? Chỉ e Bạch lão tiên sinh không đồng ý?".
Dung Trí Hằng đứng dậy đi vào phòng trong: "Giờ tôi sẽ đi mời ông ấy".
Hạng Mĩ Cảnh không hiểu lắm về động cơ của quyết định này, nhưng quan hệ giữa Dung gia và Bạch gia xưa nay vẫn khá tốt, sau khi Phương Tử Bác bị Bạch gia từ chối không gặp, anh lại đơn độc mời Bạch Tiên Niệm ăn cơm, đủ để mọi người thấy rõ mối quan hệ giữa hai nhà. Phương Tử Bác có tập đoàn Hải Thành, nhưng Phương Tuân Kiệm có sự ủng hộ của nhà Bạch , Dung, bên nào nặng bên nào nhẹ, điều này những người làm ăn kinh doanh tự có đánh giá.
Những bữa tối như thế, cho dù là Mãn Hán Toàn Tịch, Hạng Mĩ Cảnh cũng không muốn tham gia.
Nhìn Dung Trí Hằng đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, cô bèn xin nghỉ phép, lí do là không được khoẻ.
Tâm trạng Dung Trí Hằng khá tốt, cười hỏi có phải cô bị lây từ anh rồi không.
Cô thật sự không muốn đi, vậy là cười đáp:" Đúng thế, tôi bị lây rồi, vì vậy mong anh phê chuẩn cho tôi không phải tới làm loạn chiến trường của đàn ông các anh".
Anh buột miệng dặn: "Cô đừng ra ngoài một mình, ở khách sạn đợi tôi".
Lòng cô thoáng run rẩy, nhưng cũng chỉ còn biết gật đầu vâng dạ.
Buổi tối tới nhà hàng ăn cơm, người đến ăn không nhiều, chắc họ đã nhân cơ hội được tụ tập hiếm có này mà cùng nhau đi đến các nhà hàng hải sản tươi ngon gần đấy. Những người còn lại Hạng Mĩ Cảnh đều không quen, thế càng tốt, đồ ăn ngon trong nhà hàng rất nhiều, cuối cùng cô cũng được yên tĩnh ăn một bửa tử tế.
Ai ngờ vừa mới bắt đầu ăn, Dung Trí Dật đã gọi điện tới hỏi: "Nghe nói cô về Tam Á rồi?".
Cô thừa nhận ngay: "Tôi là nhân tài tổng hợp đa chức năng, không chừng vài bữa nữa sẽ được điều đến các nhà máy dược phẩm của Đức để nghiên cứu loại thuốc mới cũng nên".
Anh ta phì cười, hỏi cô: "Gặp những đại biểu kiệt xuất trong giới kinh doanh từ khắp nơi của Trung Quốc đổ về cảm giác thế nào?".
Cô trêu: "Cảm giác họ là Ngũ Chỉ Sơn, còn tôi là một ngọn cỏ dưới chân núi".
Anh ta phá lên cười một trận, sau đó hỏi: "Tôi định sau khi từ Vũ Hán quay về sẽ đi nghỉ ở Hawaii, cô có muốn cùng đi không?".
Cô thở dài một tiếng: "Một năm thì anh đi nghỉ phải tới hơn nửa năm".
Anh lại hỏi lần nửa: "Rốt cuộc thì cô đi hay không?".
Cô cười hỏi: "Có âm mưu gì trong lời mời này không?".
Anh ta cũng cười đáp: "Âm mưu là tìm một người đẩy hành lí giúp tôi".
Cô yêu cầu: "Đầu tiên anh hãy điều tôi về làm thư kí cho anh trước đã, nếu không cứ vài ba ngày lại nghỉ làm đi chơi như thế, sau này tôi hít gió Tây Bắc để sống à?".
Anh ta nghiêm túc đáp: "Được, đợi bao giờ về tôi sẽ làm thế".
Cô phát hiện có vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Anh nói thật?"
Anh ta đáp: "Tôi đã bao giờ gạt cô đâu".
Cô lập tức gõ trống lui binh: "Tôi không làm được công việc của thư kí đâu, thật tốn sức và thời gian".
Dung Trí Dật lui một bước: "Không làm thư kí cũng được, nhưng có thể đi Hawaii chứ?".
Cô đành mang bữa tiệc đêm Noel ra làm lí do từ chối: "Bữa tiệc tái hiện lại cuộc sống trong cung đình cổ của Orchid, mặc dù không phải do tôi phụ trách chính, nhưng tôi đã nhận lời sẽ làm phụ tá cho Chu Lệ Lệ rồi, làm gì có phụ tá nào lại bỏ việc đúng lúc quan trọng, tới khi bửa tiệc diễn ra thì xách váy vào tham dự".
Anh ta trầm giọng, nói: "Đoán ngay là cô sẽ không đi mà".
Cô an ủi: "Anh chỉ cần khoát tay, thì có cả tá cô chạy tới đòi xách túi cho anh".
Anh ta tự trào: "Có mà đòi cầm ví tiền thì đúng hơn".
Cô cười cười: "Đấy là vì anh có tiền. Tôi đến tiền cũng không có đây".
Anh ta ngập ngừng một lát, rồi hỏi: "Có chuyện gì thú vị không?".
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Tối qua Đại Dung tiên sinh đi ăn mì Hải Nam ở quán ven đường, kết quả là ảnh hưởng tới sức khoẻ, phải nghỉ hơn nửa ngày. Bạch lão tiên sinh, Phương Tuân Kiệm, và một vị tên Bạch Dịch Dụ cũng tới đây, Phương Tử Bác vừa rồi bị họ từ chối không gặp. Tối nay Đại Dung tiên sinh mời Bạch Tiên Niệm dùng cơm, tôi không tham gia".
Đầu tiên anh ta nói: "Ăn cơm với mấy người này thật chẳng thú vị chút nào, không đi tốt hơn", sau đó hỏi: "Victor sao có thể đến quán ven đường để ăn đồ?".
Cô đành khai thật: "Đại Dung tiên sinh kêu đói với tôi, lại không muốn ăn đồ của khách sạn phục vụ".
Dung Trí Dật không hỏi tiếp, cô không tiện nói hết những điều mình đang nghĩ trong lòng ra với anh ta, sau khi cân nhắc, quyết định gọi cho Lâm Khải Sương.
Lâm Khải Sương đưa Quý Thục Nghi về quê thăm mộ và mừng sinh nhật cha nên không tham dự diễn đàn lần này, Hạng Mĩ Cảnh đoán hơn bảy giờ chắc anh đã ăn xong bữa tối, không chừng đang rảnh rỗi.
Quả nhiên là Lâm Khải Sương đang rảnh. Anh không biết chuyện Hạng Mĩ Cảnh đi công tác cùng Dung Trí Hằng đến Tam Á, tưởng cô tìm anh đi uống rượu đêm, còn cố tình lên giọng: "Anh còn chưa về Thượng Hải, muốn mời anh ăn cơm uống rượu thì đợi ngày kia nhé".
Cô bèn nói: "Vậy được, ngày kia anh ra sân bay đón em, em mời anh ăn cơm".
Anh hỏi: "Em lại đi đâu?".
Cô bèn kể cho anh nghe ngắn gọn mọi chuyện.
Phản ứng của anh không quá bất ngờ.
Cô cố tình nũng nịu nói: "Giờ em đang rất rối, cần anh giúp đỡ".
Anh nghe cô nói thế, thì lòng cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn bảo: "Nói đi".
Cô rất thận trọng lựa chọn từ ngữ, nói: "Em biết rất có khả năng em tự mình đa tình, nhưng tốt xấu gì em cũng là một người phụ nữ bình thường, chuyện tình cảm nam nữ không phải em quá thành thạo nhưng cũng nhạy cảm hơn những cô gái trẻ ngây thơ. Giờ em kể cho anh nghe, anh không được cười em".
Anh đã bắt đầu bật cười: "Em có thể đi vào chủ đề chính được rồi".
Cô tiếp tục nói: "Cá nhân em có cảm giác Dung Trí Hằng đối với em không tệ".
Cô nói rất tế nhị, nhưng anh hiểu, mỉm cười hỏi: "Thế thì tốt, anh ta là nam thần trong lòng không ít phụ nữ đấy".
Cô nói thẳng với anh: "Anh ấy tốt, nhưng không có nghĩa em nhất định phải thích anh ấy".
Anh hơi bất ngờ, hỏi: "Em không thích anh ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.