Dạ Ly Lạc vừa bước lên phía trước liền bị sương mù vương cắn nuốt, Dạ Ly Lạc có dùng linh khí hộ thân nên cũng không bị ăn mòn. Càng đi vào bên
trong, Dạ Ly Lạc càng cảm thấy sự áp bức, hắn khó chịu khẽ nhếch lông
mày, điều chỉnh hơi thở xong mới tiếp tục đi lên.
Không khí đục ngầu như một loại a-xít dần dần ăn mòn linh hồn của hắn,
nhờ có ý thức tương đối mạnh nên chỉ bị ăn mòn rất ít, nhưng chỉ vậy
thôi cũng làm cho hắn hết sức khó chịu.
Thấy nơi này như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến chẳng phải Nhược Ly sẽ hết sức nguy hiểm sao, vội vàng bước nhanh hơn, ngay tại thời điểm hắn xoay người, có một miếng thịt màu đen bất ngờ tấn công hắn.
Dạ Ly Lạc phản ứng cực nhanh, lắc mình một cái tránh thoát khỏi nguy
hiểm, miếng thịt kia cũng đâu chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, tảng thịt kia giống như có linh hồn, bay vòng lại tiếp tục tấn công hắn.
Thời khắc Dạ Ly Lac xoay người cũng đã nghĩ ra, có thể hắn đã tiến vào
bên trong thực thể của sương mù vương rồi, nghĩ vậy hắn liền không dám
khinh địch, dù sao nếu bị nó hấp thụ thì hắn đừng mong thoát ra được.
Trong lúc hắn phân tâm, miếng thịt kia lại bay trở lại, Dạ Ly Lạc chớp
mắt nghĩ ra được một cách, hắn một bên trốn tránh nó, một bên lẩm nhẩm
đọc cái gì đó.
Sau đó thân thể vốn trong suốt của hắn càng thêm trong suốt, cũng chính
là trong chớp nhoáng này, từ bên trong thân thể của hắn bay ra một hồn
phách giống hắn, miếng thịt kia không hề nghĩ ngợi trực tiếp coi thường
Dạ Ly Lạc, ngất ngây tiêu sái ôm lấy hồn phách kia rồi bay đi.
Dạ Ly Lạc đưa mắt nhìn miếng thịt đã biến thành một quả cầu thịt, sau đó tỉnh bơ tiếp tục đi vào trong. Khi nãy hắn sử dụng một phần linh khí
hắc ám, tụ tập thành một chân thân giả, lừa gạt miếng thịt kia, nhưng
hắn biết trạng thái trong suốt này không duy trì được bao lâu, hắn phải
nắm chặt thời gian.
Quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc nhìn thấy một chút ánh sáng, Dạ Ly Lạc
nhắm mắt lại để cảm nhận, biết mình đã đến sát trung tâm của sương mù
vương, khuôn mặt căng thẳng lúc này mới hơi thả lỏng.
Bởi vì hắn cảm thấy được một chút linh khí yếu ớt của Nhược Ly, cho dù
rất yếu nhưng đối với hắn mà nói cũng là tin tức vô cùng tốt rồi.
Hắn hơi suy tư một chút rồi dùng lực để mở ra bức tường thịt trước mặt, nhưng thử mấy lần vẫn không có hiệu quả.
Hắn biết hắn không thể làm ra động tĩnh quá lớn, liền vây quanh bức
tường thịt trước mặt, hy vọng có thể tìm được cách phá, nhưng sau khi
quay một vòng, trừ bỏ những làm những quả cầu thịt kia chui ra thì thấy
không có gì biến đổi.
Quả cầu thịt bao lấy Dạ Ly Lạc, nhanh chóng tiến vào bên trong trung tâm sương mù vương, hắn có thể cảm thấy rất rõ ràng, cơ thể như bị thiêu
cháy khi xuyên qua bức tường thịt kia, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì sự
tỉnh táo, lưu lại từng đợt linh khí dao động.
Cảm giác bị thiêu cháy rốt cuộc giảm bớt, sắc mặt hắn lúc này đã trở nên trắng bệch, cảm thấy bọn nhục cầu bắt đầu hành động, hắn cũng không
quản thân thể lúc này khó chịu liền dùng sức để tụ tập lại toàn bộ linh
khí đang có, từ từ thiêu cháy từng quả cầu thịt, bất quá động tác này
không thể quá lớn, nếu không sẽ làm kinh động tới sương mù vương.
Đột nhiên sương mù vương phía bên ngoài kêu rên lên, cả thân thể sương
mù vương đều co quắp, làn sóng dao động khổng lồ liên tiếp, chỉ nghe một tiếng quát khẽ rất thanh thúy.
Dạ Ly Lạc lập tức phấn chấn, nếu hắn không nghe lầm, tiếng nói này là
của Nhược Ly, một đạo ngân quang đột nhiên từ phía trước lóe sáng , Dạ
Ly Lạc liền men theo ánh sáng bay qua, đã nhìn thấy Nhược Ly đứng đó,
trong tay nàng cầm Ngự Linh Châu.
Nhược Ly nhắm mắt hấp thu linh khí của Ngự Linh Châu, hàn độc màu đen
trong thân thể dần dần biến mất, sắc mặt nàng cũng từ từ hồng nhuận, cho đến lúc Ngự Linh Châu không còn sáng bóng nữa Nhược Ly đột nhiên mở
mắt, chăm chú nhìn Dạ Ly Lạc nhếch môi cười, nụ cười này khiến Dạ Ly Lạc cảm thấy như trăm hoa đua nở, làm hắn không dời được tầm mắt.
"Lạc!" Một tiếng nhỏ nhẹ gọi thần trí của hắn trở về, Dạ Ly Lạc tiến lên ôm cổ Nhược Ly, cánh tay hắn cũng run nhè nhẹ.
"Tiểu Nhược Ly, ta không thể không có nàng! Ta yêu nàng!" Dạ Ly Lạc rốt
cuộc không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, hắn ở bên tai
Nhược Ly thì thầm, lúc trước hắn thật hối hận vì đã bỏ qua nhiều cơ hội
như vậy để biểu đạt tâm ý của mình.
Nhược Ly ở trong ngực hắn ngẩn ra, đột nhiên hiểu ý cười một tiếng, sau đó gật đầu nói: "Ta biết, ta cũng yêu chàng rất nhiều!"
Dạ Ly Lạc cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó đánh trúng, ấm áp, lại ngứa ngứa, thật muốn cười quá, nhưng do thói quen ngoài cười nhưng
trong lòng không cười, lúc này hắn cười to khiến dung nhan có chút cứng
ngắc.
Hắn đột nhiên che giấu mặt mình, sợ nụ cười của mình cắt đứt mất phút
giây tốt đẹp này, hắn có chút không tự tin cúi đầu nhìn Nhược Ly đang nở nụ cười tinh quái, lại hỏi: "Tiểu Nhược Ly, nàng vừa nói gì?"
Nhược Ly ngẩng đầu lên, đột nhiên cười giảo hoạt: "Lời hữu ích không nói hai lần!"
". . . . . ." Dạ Ly Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, cũng biết lúc này không phải lúc nói chuyện yêu đương, thấy Ngự Linh Châu đã tới tay liền ôm Nhược
Ly vội vàng hướng bên ngoài chạy như bay.
"Lạc, sương mù vương bị ta dùng thuốc ngăn lại, hơn nửa khắc nữa sẽ
không thức tỉnh, chúng ta có thể thối lui an toàn." Nhược Ly cũng vội
vàng nói, Mê Vụ sâm lâm là mê tâm của Yêu Giới, không thể phá hủy.
Dạ Ly Lạc biết lúc này không phải lúc để rối rắm, yêu lực của hắn mới
vừa khôi phục nên vội vàng cất bước chạy như bay, không dám trì hoãn
chút nào.
Vậy mà mới đi hai bước, đột nhiên có một trận gió lốc màu đen thổi qua,
ngăn cản đường đi của hai người. Dạ Ly Lạc liếc mắt, lại là sương mù
vương, lòng hắn cũng chìm xuống, xem ra trận chiến này không thể tránh
khỏi.
Nhược Ly cũng lo lắng, nàng dĩ nhiên biết yêu lực trong cơ thể Dạ Ly Lạc mới vừa vặn khôi phục, trước đó lại bị oán khí ác linh xâm nhập, cần
phải có thời gian tu dưỡng, nếu như lúc này miễn cưỡng dùng lực, e là
nguyên khí sẽ bị tổn thương nặng nề.
Nhưng Dạ Ly Lạc không quan tâm nhiều như vậy, trong cốt tủy hắn vốn luôn có khí phách không chịu thua bao giờ, lúc này hắn buông Nhược Ly ra,
làm một kết giới quanh thân nàng, sau đó huyễn hóa ra Nguyệt Hoa kiếm.
Nhược Ly nín thở đứng ở trong kết giới sau lưng hắn, quan sát gió lốc
màu đen trước mặt, cảm giác có cái gì không đúng, bề ngoài nó giống như
không phải thực thể thật sự, ở bên trong mới là thực thể.
Nhược Ly đề khí, thử xem có thể vận dụng linh khí của Ngự Linh Châu vừa
được hấp thu trong thân thể không, thân thể nàng bây giờ đã có thể tu
luyện được rồi.
Nhưng trong cơ thể cũng không có linh lực dư thừa, tập trung một hồi chỉ có thể tụ tập được một ít linh khí Dạ Ly Lạc đưa vào cơ thể nàng lúc
trước, không cách nào loại bỏ linh khí, điều này khiến Nhược Ly giống
như bị một kích trí mạng.
“Chỉ một bọn tép riu, lại dám trộm Ngự Linh Châu của ta, thật sự là tìm
chết!” Giọng nói của sương mù vương rất nhẹ nhàng, hết sức linh hoạt kỳ
ảo, Nhược Ly cảm thấy bất thường, nhưng chính là không nghĩ ra, hình như so với trước đây không giống lắm.
Nhược Ly khẽ kéo ống tay áo Dạ Ly Lạc, trong lòng hắn cũng ngầm hiểu,
hắn cũng cảm thấy cỗ hơi thở của sương mù vương giờ so với lúc trước có
chút không giống.
Nhược Ly rất tự tin với suy luận của mình, nàng biết thuốc mê của nàng
nhất định là có tác dụng đối với sương mù vương, cho dù hắn có thể chất
đặc biệt cũng không thể nào bình phục nhanh như vậy được, dược này có
tác dụng rất đặc biệt, thế nào cũng sẽ không chân trước mới vừa rời đi,
chân sau hắn đã tỉnh.
“Bổn hoàng là Yêu Hoàng của Yêu giới, Ngự Linh Châu vốn là vật của bổn
hoàng, hôm nay thu hồi lại có gì không đúng?” Nhược Ly hỏi ngược lại,
giọng nói rất khí phách, hiển nhiên sức mạnh tràn đầy.
Sương mù vương lúc này lâm vào thế bí, hắn quay một vòng, sau đó liều
lĩnh quát: “Ta nói của ta thì chính là của ta!”. Trong lời nói có vẻ như rất hứng trí, Nhược Ly nghe vậy liền nhếch miệng nở nụ cười đắc ý, quả
thật sương mù vương này có vấn đề.
Nàng nháy mắt với Dạ Ly Lạc, sau đó hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Dạ Ly
Lạc không do dự nữa, nâng kiếm tiến lên, trực tiếp sử dụng kiếm khí đánh tan đám sương mù kia.
Cơn gió đen kia rõ ràng cả kinh muốn chạy trốn, nhưng sau khi đám khí
đen bị thổi tan, để lộ ra bản thể của hắn, không ngờ là một con Phượng
Hoàng đỏ như lửa.
Trong mắt Nhược Ly chợt lóe lên sự kinh ngạc, sau đó tụ tập tất cả linh
khí xuất ra Ngân vũ, trường tiên bay múa, trực tiếp đánh úp về phía hỏa
phượng hoàng kia. Tất cả sự chú ý của Phượng Hoàng đều đặt lên người Dạ
Ly Lạc, nó căn bản không chú ý đến Nhược Ly nên trực tiếp bị roi quấn
lấy cổ, không giãy giụa được.
“Ngươi dám đánh lén ta?” Hỏa phượng hoàng hết sức không xác định quá
lên, đương nhiên đối với cái kết quả này hết sức bất mãn. Thì ra chỉ là
một con tiểu phượng hoàng, nó chỉ muốn đùa chơi một chút, không ngờ lại
bị bắt.
Nhược Ly cười lạnh lùng, rõ ràng rất khinh thường cái tâm trí hết sức
đơn thuần này của nó, đây cũng không phải giang hồ tỷ võ, nói gì đạo
nghĩa giang hồ a! Còn đánh lén gì, đây chính là thời điểm mạng treo lơ
lửng.
“Ngươi chưa từng nghe qua binh bất yếm trá (*) sao?” Nhược Ly cúi đầu nhìn tiểu phượng hoàng giờ đã bị vây trong kết giới, đột nhiên cảm
thán, quả thật là một con tiểu phượng hoàng xinh đẹp.
Hỏa phượng hoàng toàn thân màu đỏ chói mắt, cả người lóe lên ánh sáng
màu vàng, ở nơi âm trầm như Mê Vụ sâm lâm này đúng là rực rỡ như ánh mặt trời, chỉ là trong lòng Nhược Ly cũng nghi ngờ, chỗ này tại sao có thể
có phượng hoàng?
“Hừ!” Tiểu phượng hoàng hiển nhiên bình thường bị chiều hư rồi, lúc này
đứng trước mặt kẻ địch lớn cũng không cảm giác được gì, ngược lại còn
nổi tính bướng bỉnh lên, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu không để ý
tới Nhược Ly.
Nhược Ly cũng không gấp, hiển nhiên tiểu tử phượng hoàng này ở Mê Vụ sâm lâm có địa vị không nhỏ, có con tin này trong tay, bọn họ tất nhiên
cũng không cần gấp gáp.
“Tiểu phượng hoàng, cho ngươi xem cái này nè!” Nhược Ly lấy ra một bình
thuốc nhỏ màu trắng, sau đó ở trước mặt nó quơ quơ, thứ mới lạ này lập
tức hấp dẫn sự chú ý của nó, mặc dù đầu chưa quay qua nhưng đôi mắt to
đã không kiềm chế được liếc sang nhìn.
Tiểu phượng hoàng thấy tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ, toàn thân nàng
tràn đầy khí phách, còn nhìn vào mắt nàng có thể khiến người ta an tâm
tin tưởng, so với nam tử mặt lạnh bên cạnh thì thú vị hơn nhiều, nó rất
thích, nhưng khi nghĩ đến thủ đoạn của nàng, trong lòng nó luôn cảm thấy không thoải mái.