Thịnh Thế Trà Hương

Chương 51: Từng bước ép sát (thượng)




Trong đại sảnh
Nhị di thái thái chậm rãi đi đến trước mặt Đại phu nhân.
Nàng ta hôm nay một kiện áo ngoài màu vàng nghệ có thêu cành lá hoa mai màu xanh lá mạ đan xen với màu thủy lam dọc cả thân vải, rủ xuống đế hài, phía dưới là váy dài màu nguyệt sắc. Đầu vấn kiểu rẽ đôi, trên đầu cắm trâm như ý kim thạch có khắc hai chữ Phúc Thọ, trước ngực đeo vòng mã não ánh xanh trong suốt, trên cổ tay đeo hai vòng ngọc màu hồng phấn có tơ vàng, toàn thân phú quý khí phái, so với Đại phu nhân cũng không chút thua kém.
“Đại tỷ…” Nhị di thái thái đối mặt với Đại phu nhân, đầu mày khóe mắt giống như mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng âm trầm, “Năm đó thời điểm lão gia mất đem vị trí chưởng quản Trà Hành tạm thời giao cho người. Nhiều năm qua, Đại tỷ cũng ít nhiều đem Trà Hành để ý gọn gàng ngăn nắp, sinh ý thịnh vượng, ta thay mặt con cháu Trang phủ cảm tạ Đại tỷ.” Nói xong, hướng về phía Đại phu nhân nhẹ nhàng cúi hạ thắt lưng, sau đó lại đứng thẳng thân mình, tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại bọn nhỏ đã lớn, Đại tỷ cũng đến lúc nghỉ ngơi hưởng phúc. Dù sao, Đại tỷ cũng chỉ là một người khác họ, vị trí đứng ra cai quản Trang phủ cũng không hoàn toàn thuộc về Đại tỷ? Điều này vừa không hợp tình, vừa không hợp lý!”
Nói tới đây, Nhị di thái thái cười cười, xoay người mặt hướng mọi người trong dòng họ, tiếp tục nói: “Hôm nay, thiếp thân thỉnh Đại nhân, thỉnh các vị lão gia tới đây, chính là muốn nhờ Đại nhân làm chứng, cũng muốn các vị lão gia cho một lời công đạo. Nay, mấy vị công tử trong Trang phủ đều đã thành nhân, có người đã thành thân, vị trí đương gia của Trang phủ có phải hay không nên vật quy nguyên chủ?”
Dòng họ Trang phủ nghe xong lời này rất ăn ý đều gật đầu.
Lúc này, ngồi ở chính vị Hồ đại nhân ha ha cười, nói: “Vốn việc nhà như thế này còn không tới phiên bản quan nhúng tay. Bất quá, bản quan thân là quan phụ mẫu, Nhị di thái thái đã khẩn thiết nhờ vả, bản quan cũng không thể bỏ mặc. Việc này cũng phải do người trong Trang phủ tự chủ, bản quan sẽ chỉ đứng một bên bàng quan, đến cuối cùng nếu cần bản quan sẽ có trách nhiệm, vì các vị chủ trì công đạo, cũng sẽ đứng ra làm chứng. Trang phu nhân, Nhị di thái thái, các vị lão gia Trang phủ, không cần cố kỵ bản quan, mọi người cứ việc phát biểu ý kiến của chính mình đi.”
Nói xong, Hồ đại nhân bưng chung trà bên cạnh bàn lên, khẽ thổi, chậm rãi nhấp một ngụm, một bộ dáng công chính nghiêm minh. Nhưng ai nấy cũng đều rõ ràng quan hệ giữa Hồ đại nhân và Nhị di thái thái, ai dám không để ý đến hắn chứ?
Nhị di thái thái cùng mọi người bên kia mặt lộ vẻ vui vẻ, Đại phu nhân và người phía bên này đều giận mà không dám nói gì.
Lúc này, người được Đại phu nhân xưng là “Đại bá”, chính là nam tử béo trắng đứng dậy, hắn rung tay áo, lộ ra ngón tay cái có đeo nhẫn chỉ thủy xanh biếc. Sau đó nhìn Đại phu nhân cười nói: “Đệ muội, tuy rằng thời điểm Tứ đệ qua đời đem Trà Hành giao cho ngươi tạm thời quản lý, nhưng đệ muội chung quy chỉ là nữ nhân, xuất đầu lộ diện cũng không thích hợp. Nhiều năm qua, nhóm thúc bá chúng ta cũng bởi vậy nghe được không ít lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến môn phong của Trang phủ. Lúc trước, bọn nhỏ còn bé, ngươi lại không tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng không nói gì cả, nhưng hiện tại bọn nhỏ đều đã trưởng thành…”
Trang Thủ Kính thanh âm mềm mỏng âm nhu, ẩn ẩn lại có cảm giác bén nhọn, nghe vào trong tai khiến cho người khác cảm giác như bị kiến cắn rất khó chịu.
Nói tới đây, Trang Thủ Kính quay đầu nhìn những người khác liếc mắt một cái, cười cười nói: “Tín Ngạn không bàn tới, đứa nhỏ này tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng dù sao cũng không thích hợp chấp chưởng Trà Hành. Tín Trung tuy rằng là một đứa nhỏ thành thật, nhưng luận năng lực, luận tài cán, cũng không bằng Tín Xuyên. Nay Tín Xuyên đã thành gia lập thất, đã trở thành một nam nhi có trách nhiệm biết đảm đương…” Hắn nói xong, quay đầu lại nhìn Đại phu nhân, cười tủm tỉm nói: “Đệ muội, đây là thời điểm đem vị trí chưởng quản Trang phủ giao vào tay con cháu đi thôi!”
Thời điểm Trang Thủ Kính nói chuyện, Trang Tín Ngạn mang theo bọn Hải Phú, Tam di thái thái mang theo Trang Minh Lan, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ tiến vào nghe thấy vậy. Nhìn thấy tình huống trong đại sảnh, vẻ mặt mọi người đều mang thần sắc kinh dị. Trang Tín Ngạn đi đến bên cạnh Nguyệt Nương, tìm được một vị trí có thể nhìn toàn cục chung quanh. Người của Tam di thái thái đều ngồi ở phía ghế dưới cùng, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ ở trong đám người thấy Tần Thiên, nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào một câu. Mà Trang Tín Xuyên, Trang Tín Trung hai huynh đệ bởi vì thương thế còn chưa phục hồi, cho nên không thể đến đây.
Đại phu nhân cười cười, đang muốn nói gì đó, thì “Nhị bá” Trang Thủ Văn, chính là nam tử nghiêm túc, bỗng nhiên đứng lên, giọng điệu của hắn so sánh với Trang Thủ Kính có vẻ cứng nhắc hơn, “Đệ muội, nam chủ ngoại, nữ chủ nội (nam nhân ra ngoài làm việc, nữ nhân ở nhà nội trợ) là đạo lý ngàn năm không thay đổi. Nay bọn nhỏ đều lớn, đệ muội lại đè đầu cưỡi cổ bọn nó như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho bọn nhỏ trở thành trò cười trong mắt thế nhân sao?”
Hắn vừa dứt lời, thì “Tam bá” Trang Thủ Khắc cũng đứng dậy, giọng thô hào, cánh tay tráng kiện vung lên nói: “Ta chỉ là kẻ thô tục, sẽ không nói đạo lý gì cả, ta chỉ biết, Trà Hành là do Tứ đệ ta một tay lập nên, là sản nghiệp của Trang phủ. Nay đem sản nghiệp Trang phủ giao cho người của Trang phủ mới là lẽ phải, Đệ muội chỉ là người khác họ đừng nên cố chấp!”
“Để Trang Tín Xuyên kế thừa Trang phủ, kế thừa Trà Hành mới là lẽ phải!” “Tiểu thúc” Trang Thủ Cái cũng tiếp lời ngay sau đó.
Những người trong dòng họ mỗi người một câu, từng bước ép sát, lời nói dường như đều hợp tình hợp lý, Đại phu nhân cơ hội muốn mở miệng cũng không có, Nguyệt Nương cùng mấy người Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, đều vì Đại phu nhân nôn nóng lo lắng, chỉ có điều các nàng chỉ là hạ nhân, trường hợp này căn bản bọn họ không thể can thiệp vào, việc kế thừa gia tộc cũng không tới phiên bọn họ xen mồm.
Nhị di thái thái mang theo thắng lợi nắm chắc trong tay mỉm cười đắc ý dào dạt nhìn Đại phu nhân, Trang Minh Hỉ vẫn bình tĩnh nhìn mọi việc đang diễn ra, Lưu Bích Quân tâm tình khẩn trương tay vò chặt khăn lụa, Tam di thái thái thì cau mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ thấy Đại phu nhân bị áp bức đều toát ra thần sắc quan tâm.
Chờ Trang Thủ Cái vừa nói xong, Nhị di thái thái liền tiếp nhận, cười nói: “Đại tỷ, ngươi xem xem, nếu chỉ một mình ta có ý nghĩ như vậy, còn có thể nói là tư tâm, nhưng ngay cả thúc bá trong dòng họ cũng đều nghĩ như vậy, xem ra vấn đề sẽ không phải ở ta, Đại tỷ có hay không nên chấp nhận đề nghị của mọi người?”
Từ lúc Đại phu nhân nghe Lam Sơn thông báo Nhị di thái thái gọi người trong dòng họ tới, biết rằng cục diện sẽ diễn ra như vậy, hiện giờ tuy rằng bị dòng họ liên hợp bức bách, cũng không mất bình tĩnh.
Đại phu nhân nhìn một vòng chung quanh, cười nói: “Hoa Anh thực cảm tạ các vị thúc bá, tuy rằng ở riêng nhiều năm, các vị thúc bá vẫn đối với sự tình Trang gia quan tâm cùng coi trọng như vậy!”
Lời này không nhẹ không nặng, làm cho bốn huynh đệ Trang Thủ Kính sắc mặt đều có chút mất tự nhiên, trong đó Nhị bá Trang Thủ Văn lạnh giọng nói một câu: “Tuy rằng đã phân gia, nhưng chúng ta đều cùng một tông, vẫn là cùng một dòng họ. Gia sự Tứ đệ có sự tình chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Chính là vậy ” Ba người còn lại lúc này mới cười nói.
Đại phu nhân mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Các vị thúc bá luôn nói ta là người khác họ, không sai, ta Giang Hoa Anh tuy rằng khác họ, nhưng cũng không phải là người ngoài!” Đại phu nhân thân đặt tay phía trước, đi từng bước một tiến về phía mấy người trong dòng họ, vừa đi, vừa nặng nề nói: “Ta là do lão gia kiệu 8 người khiêng nâng trở về làm chính thất, tên Giang Hoa Anh của ta đã được ghi trong gia phả của Trang phủ, ta sống là người của Trang phủ, chết cũng là quỷ của Trang phủ, ai có thể phủ nhận điểm này?”
Nói tới đây, bà dừng lại cước bộ, đối mặt với các thúc bá, thu liễm tươi cười, gằn từng tiếng nói: “Không sai, gia nghiệp Trang phủ là do lão gia tạo dựng, nhưng lão gia trước khi chết cũng đem mọi quyền quyết định trong Trang phủ giao cho ta, chính là vì người tin tưởng ta! Nếu ngay cả lão gia cũng nguyện ý tín nhiệm ta, người bên ngoài có tư cách gì xen vào?”
Một lời nói ra đều khiến mấy thúc bá mặt ngượng ngùng.
Nhị di thái thái thấy tình thế không đúng, vọt tới trước mặt Đại phu nhân lớn tiếng nói: “Lão gia chỉ đem Trà Hành tạm thời giao cho ngươi quản lý, cũng không phải hoàn toàn giao Trà Hành cho ngươi, lão gia nếu biết người mà hắn tín nghiệm đối với Trà Hành sinh lòng tham, chậm chạp không chịu đem vị trí chưởng quản Trà Hành giao ra, nhất định sẽ hối hận quyết định lúc trước.”
Đại phu nhân xoay người nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Tú Mai, từ trước tới nay, ta khi nào nói rằng, ta muốn độc chiếm Trà Hành, không muốn đem Trà Hành giao ra?”
“Tốt lắm!” Nhị di thái thái trừng lớn hai mắt, vươn tay hướng về phía bà, “Vậy ngươi giao ra đây! Hôm nay coi như trước mặt Hồ đại nhân, trước mặt dòng họ, ngươi hãy đem sổ sách Trà Hành, đem sở hữu quản lý Trà Hành giao hết cho Tín Xuyên!”
Đại phu nhân thẳng lưng, đem tay Nhị di thái thái cơ hồ chỉa tới trước ngực nàng lạnh lùng đẩy ra: “Ta sẽ giao ra, nhưng không phải hiện tại, lại càng không giao cho Tín Xuyên!”
Nhị di thái thái sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không giao cho Tín Xuyên thì giao cho ai?” Nàng ta xoay người, chỉ vào Tam di thái thái: “Chẳng lẽ giao cho Tín Trung yếu đuối sợ phiền phức ư!”
Tam di thái thái cả người run lên, không tự chủ được nhìn về phía Đại phu nhân, hai mắt vụt sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.