Thịnh Thế Trà Hương

Chương 142: Quỳ lạy




Không ngoài sở liệu của Trang Tín Ngạn, hai ngày sau, liền có người của Nội Vụ tìm đến Trang phủ thương nghị việc thu mua “Bích loa xuân”, điều này chứng tỏ, “Bích loa xuân” đã chính thức trở thành cống trà hoàng gia. Trận tỷ thí này Đại phòng đã toàn thắng. Lại qua hai ngày, Đại phu nhân phái người mời mấy người trong dòng họ đến, trước mặt mọi người, chính thức tuyên bố Tần Thiên trở thành Thịnh Thế đương gia.
Trong đại sảnh, Đại phu nhân tự tay nắm tay Tần Thiên, đem nàng đưa tới vị trí tôn quý nhất Trang phủ —— ghế lục hợp làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn phúc thọ song toàn trừ bỏ lão gia đã mất và Đại phu nhân cũng không có người thứ ba ngồi lên.
Đại phu nhân lui xuống vị trí chủ vị, cùng Trang Tín Ngạn ngồi ở bên trái ghế này, ngay dưới là người của Nhị phòng, người trong dòng họ thì ngồi ở bên phải. Người của Tam phòng thì ngồi ở cuối cùng. Tổng quản cùng với các quản sự, ma ma, nội tức trong ngoài viện của Trang phủ cúi đầu đứng ở bốn phía đại sảnh, mà các nha hoàn ở các viện của Đại phòng, Nhị phòng, Tam phòng đều đứng ở phía ngoài đại sảnh.
Mấy chục người tề tụ nhưng trong sảnh đường lại lặng ngắt như tờ.
Hôm nay Tần Thiên được trang điểm ăn vận ra dáng, một thân hoa phục cẩm tú thêu hoa hồng mẫu đơn, tóc vấn cao, trên đầu châu sai ngũ phượng triêu dương tơ vàng trân châu, khuyên tai minh châu hình giọt màu san hô khảm vàng ròng, trước ngực rủ xuống vòng cổ song ngư bơi lượn bằng vàng ròng cùng chuỗi hồng ngọc, trên tay nhẫn ruby khiến người cơ hồ hoa hết cả mắt.
Tần Thiên chỉ cảm thấy trên người nặng ngàn cân, rốt cục hiểu được vì sao đều nói đương gia có trách nhiệm to lớn gánh lên thân.
Cũng có thể nói là một loại “Gánh nặng” a…
Tuy rằng như thế, trong mắt mọi người Tần Thiên hiện tại ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng ngẩng đầu, đoan trang đại khí, trấn định thong dong, một chút luống cuống cũng không có, mười phần khí khái đương gia. Dòng họ biết được Tần Thiên chẳng những ở ngự tiền biểu diễn được tán thưởng, giành được danh hiệu cống trà, hơn nữa dường như còn có quan hệ với vị quý nhân Tống Thái phó, trong lòng cũng đã tiếp nhận nàng trở thành tân đương gia, nay thấy nàng khí thế bất phàm, trong lòng lại càng vừa lòng, liên tục gật đầu, hướng về Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn chúc mừng, Đại phu nhân sắc mặt vui vẻ. Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên ngồi ở chính vị, trong mắt ý cười doanh mãn.
Nguyệt Nương được Đại phu nhân sai bảo tiến về phía trước từng bước, cao giọng nói: “Các phòng các viện hướng đương gia chủ mẫu dập đầu thỉnh an!”
Đây là truyền thống của Trang phủ, chỉ cần là người làm trong Trang phủ, đều là thủ hạ của đương gia. Đương gia tiền nhiệm, trừ bỏ chủ gia, trưởng bối cùng người bên ngoại của thê tử hoặc bên nội của phu quân, người trong nhà đều phải hướng đương gia dập đầu quỳ lạy tỏ rõ tôn kính cùng phục tùng. Việc này cũng coi như vì tân đương gia thể hiện mã uy trước mọi người trong phủ!
Tần Thiên nghe thấy lời của Nguyệt nương, phản ứng đầu tiên là nhìn sắc mặt mấy  người Nhị phòng, thật sự phấn khích!
Chỉ thấy Nhị di thái thái sắc mặt trắng bệch, tức giận đến cả người phát run; Trang Tín Xuyên nháy mắt mặt đỏ lên, không nhịn được nhướn mày, sắc mặt nhăn nhó thay đổi hình dạng; Lưu Bích Quân căm tức nhìn Tần Thiên, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, giống như Tần Thiên là sát thủ giết cha nàng ta vậy; Trang Minh Hỉ tương đối bình tĩnh, tối thiểu trên mặt không có biến hóa gì, nhưng nàng rất nhanh hai tay bắt lấy tay vịn, bởi vì dùng sức quá mức, khiến móng tay trắng bệch…
Tần Thiên thu hồi ánh mắt, trong lòng vui sướng, bỗng nhiên thực chờ mong tình cảnh Nhị phòng hướng nàng quỳ xuống dập đầu.
Nghĩ đến trường hợp này, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, trang sức nặng nề trên người dường như cũng không coi là gì!
Nguyệt Nương xem xét Nhị phòng, thanh âm to rõ: “Nhị di thái thái, ở trong phủ, trừ bỏ Đại phu nhân cùng Đại thiếu gia, người có địa vị cao nhất, đã như thế, trước hết mời người tiến lên!”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng tới Nhị di thái thái. Cũng không phải tất cả mọi người đối với Tần Thiên trở thành tân đương gia tâm phục khẩu phục, lúc trước nàng chỉ là một nha hoàn, trẻ tuổi lại không có lai lịch, việc cống trà lần này bọn họ cũng không được tận mắt nhìn thấy, không biết năng lực của Tần Thiên, chỉ nghĩ là do vận khí. Đặc biệt là bọn quản sự cùng các nha hoàn, đối với Tần Thiên lúc trước thân phận chỉ ngang hàng với mình bỗng nhiên lập tức trở thành Đại thiếu phu nhân, lại trở thành đương gia, tâm lý rất đố kỵ. Bọn họ cũng đều biết tính tình Nhị di thái thái, theo bản năng muốn nhìn xem Tần Thiên bị chê cười.
Nhị di thái thái ngẩng đầu, trừng mắt Nguyệt Nương, trên mặt chuyển hoán các loại màu sắc.
Bảo nàng quỳ xuống trước mặt tiện tỳ này? Không có cửa đâu!
Nhị di thái thái tức giận đến cả người run run, lúc này lắc lắc đầu: “Ta tốt xấu gì cũng coi như là trưởng bối của Tần Thiên, ta không cần phải quỳ xuống!” Thanh âm bởi vì quá mức tức giận mà có chút run rẩy.
“Trưởng bối?” Một bên Đại phu nhân cười lạnh, “Đương gia chủ mẫu trong gia phả của Trang phủ có ghi lại phải là chính thất! Tú Mai, ngươi bất quá chỉ là một thiếp thất, cũng không biết xấu hổ tự xưng là trưởng bối của đương gia?”
Nhị di thái thái mặt trướng đỏ bừng, nhưng không cách nào phản bác Đại phu nhân, nàng ta luôn luôn kiêu ngạo, làm sao dễ dàng khuất phục như vậy, lập tức hé ra mặt tức giận ngồi bất động ở đó.
Đại phu nhân không nghe thấy thanh âm gì, liền biết Nhị di thái thái căn bản không làm theo lời của bà, sắc mặt bà không thay đổi, đứng lên mặt hướng về phía dòng họ, lớn tiếng nói: “Tam Thúc công, Nhị di thái thái nhất định không chịu hướng tân đương gia quỳ lạy, không chỉ đã vi phạm gia pháp mà lão gia lúc sinh thời đã quy định, mà còn đối với tân gia chủ bất kính! Hành vi như vậy, đã đủ để đem nàng ta trục xuất khỏi gia môn!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều khiếp sợ.
Phải biết rằng, Nhị di thái thái là lão gia đem sính lễ cưới về làm thiếp, không giống Tam di thái thái vốn là gia nô có thể tùy ý trách phạt, đánh chửi, thậm chí mua bán. Mà Đại phu nhân luôn trọng tín nghĩa, cho dù nhiều năm qua Nhị di thái thái làm việc càn rỡ, cũng chưa bao giờ phạt nặng nàng ta. Lần này Đại phu nhân vì đương gia chủ mẫu vừa mở miệng đã đòi trục xuất Nhị di thái thái khỏi gia môn, có thể thấy được Đại phu nhân đối với đương gia vô cùng coi trọng!
Trong sảnh quản sự, nha hoàn, ma ma đều ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Thiên ngồi phía trên, cảm thấy nên tự nhắc nhở mình, nhưng thấy Tần Thiên từ đầu đến cuối không nói một tiếng, chỉ dựa vào Đại phu nhân trợ uy, trong lòng lại có chút khinh thị.
Người của Nhị phòng sắc mặt đại biến, đặc biệt là Nhị di thái thái, mặt vốn đang đỏ trong nháy mắt mất đi huyết sắc, trừng lớn hai mắt lộ ra phẫn nộ và hoảng sợ, nàng ta đứng lên, ngón tay chỉ vào Đại phu nhân, run giọng nói: “Giang Hoa Anh, ngươi dám, lão gia năm đó chính mồm đã đáp ứng cha ta, cả đời đều đối xử tử tế với ta! Ngươi nếu dám đem ta trục xuất,  sẽ khiến lão gia trở thành kẻ bất nghĩa!” Nói xong, xoay người hướng tới dòng họ, đầy mặt bi phẫn: “Các vị Tông gia lão gia, năm đó lão gia đem sính lễ tới cưới thiếp thân về các lão gia đều biết, năm đó lão gia sinh ý quay vòng mất linh, là cha thiếp thân cho lão gia mượn 5000 lượng bạc giúp lão gia vượt qua cửa ải khó khăn, lão gia cảm động, nhớ nhung ân đức của cha ta, chính mồm nói sẽ đối xử tử tế với thiếp thân, nay Đại tỷ lại vi phạm lời hứa của lão gia muốn đuổi thiếp thân ra khỏi gia môn, các vị lão gia đều là trưởng bối của Trang thị, há có thể nhìn ác phụ kia làm ra việc bất nhân bất nghĩa với thiếp thân, làm bại hoại thanh danh Trang phủ!”
Đại phu nhân cười lạnh, lớn tiếng quát lớn, “Tú Mai, ngươi không cần lắm lời lẫn lộn! Không sai, năm đó lão gia quả thật đã hứa hẹn với ngươi như vậy, nhưng cũng có điều kiện, chính là, ngươi phải tuân thủ bổn phận! Nay ngươi trước làm trái với gia pháp, sau lại bất kính đương gia, bất luận là lý do nào, đều có thể đem ngươi trục xuất khỏi gia môn, ngươi càn quấy như vậy, đừng trách Đại tỷ ta kiêu ngạo không khách khí!”
Nhị di thái thái sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay nắm chặt thành quyền, nói không nên lời.
Tộc trưởng Trang Thành Chí mở miệng nói: “Lí thị, ngươi đã bươc vào cửa Trang phủ, là người của Trang phủ, đương nhiên phải tuân thủ gia quy, nếu không đừng nói ngươi chỉ là một thiếp thất, nếu là chính thất cũng khó trốn khỏi vận mệnh nhận lấy hưu thư.”
Tộc trưởng nếu đã mở miệng, Nhị di thái thái lại càng không thể nói gì hơn, nàng ta cúi đầu, suy sụp đứng ở nơi đó, mặt xám như tro tàn.
Nguyệt Nương nhìn nàng, mỉm cười, lớn tiếng nói: “Nhị di thái thái, đương gia chủ mẫu đang chờ người, mời tiến lên!”
Nhị di thái thái cắn chặt môi dưới, đầu tiên là oán hận trừng mắt nhìn Đại phu nhân liếc mắt một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, đi bước một, mỗi một bước như đang đi trên dây, thân mình không nhịn được mà run rẩy.
Đi đến trong đại sảnh, nàng ta nắm chặt hai tay thành quyền, môi dưới cơ hồ cắn đến bật máu, sau đó nàng ta nhắm mắt lại, “Bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt Tần Thiên.
“Dập đầu”, Nguyệt Nương lại nói.
Nhị di thái thái hận đến mức hai mắt đỏ lên, lại không thể không cúi đầu hướng về Tần Thiên dập một cái!
Tần Thiên nhìn Nhị di thái thái quỳ gối trước mặt, nhớ tới nàng ta lúc trước nhục nhã và hãm hại mình, trong lòng một trận khoái ý.
Vốn Nhị di thái thái nghĩ Tần Thiên sẽ mượn cơ hội này trả thù, để nàng quỳ lâu một lúc, nhân cơ hội làm mất mặt nàng ta, nhưng không nghĩ tới sau khi nàng dập đầu xong, chợt nghe thấy Tần Thiên nói: “Đứng lên đi!”
Nhị di thái thái cảm thấy ngoài ý muốn, vội vàng đứng dậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, ánh mắt lãnh liệt, như là đang nói, coi như ngươi thức thời.
Tần Thiên sao không rõ ý tứ nàng ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, ta cho dù muốn ra oai phủ đầu cũng phải đường đường chính chính mà làm, cần gì phải dùng thủ đoạn thấp hèn này khiến người khác coi thường?
Trên mặt lại không lộ ra mảy may, chỉ thản nhiên cười, dùng giọng điệu cao cao tại thượng của đương gia nói: “Nhị di thái thái, vừa rồi tộc trưởng lão gia nói rất đúng, ngươi tuy rằng là thiếp thất, nhưng cũng là người của Trang phủ, về sau trăm ngàn lần nên ghi nhớ thân phận của mình, làm việc ổn thỏa cẩn thận một chút!”
Nhị di thái thái thấy nàng vênh váo tự đắc giáo huấn mình, nhớ tới nàng bất quá chỉ là một tiện tỳ xuất thân gia nô, cảm thấy trừ bỏ phẫn nộ, còn có cảm xúc bị nhục nhã, nàng ta tức giận đến mức thiếu chút nữa uất ức trào lệ.
Nhưng trước mặt mấy người trong dòng họ, cũng không dám làm càn, chỉ thề ngầm trong lòng: tiện tỳ, đừng tưởng rằng ngươi thành đương gia ta sẽ không làm gì được ngươi, sẽ có một ngày ta nhất định thu thập ngươi!
Nhị di thái thái quỳ lạy xong, liền đến phiên phu thê Trang Tín Xuyên và Trang Minh Hỉ.
Vừa rồi Nhị di thái thái đã bị giáo huấn, ba người cũng không dám nói nhiều.
Tần Thiên nhìn ba người đi đến giữa đại sảnh.
Ba người sắc mặt đều tái nhợt, Trang Tín Xuyên đầu cúi xuống cơ hồ thấp đến tận ngực, căn bản không dám nhìn mặt Tần Thiên, hai tay nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh chằng chịt, hẳn nội tâm đang chịu dày vò rất lớn.
Tần Thiên hoàn toàn có thể hiểu được cảm thụ hiện tại của hắn, vốn nghĩ rằng đoạt được địa vị đương gia dễ như trở bàn tay, nhưng giờ lại chỉ biết trơ mắt nhìn, không những như thế, còn bắt hắn phải quỳ xuống dập đầu trước nha đầu hắn luôn xem thường, chính là điều mà nam nhân đều chịu không nổi.
Nhưng làm sao bây giờ đây? Trang Tín Xuyên, ngươi hôm nay dù chịu không nổi cũng không thể không quỳ gối trước mặt ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.