Thịnh Thế Trà Hương

Chương 124: Tỉ thí




Tần Thiên mỗi khi tới gần từng bước, Nhị di thái thái liền không tự chủ được lui về phía sau từng bước, trong lúc nhất thời, dường như ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.
“Nhị di thái thái, người hỏi ta dựa vào cái gì? Ta hiện tại sẽ nói cho người biết ta dựa vào cái gì!” Tần Thiên dừng lại cước bộ, ngang ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía chung quanh, tin tưởng mười phần cao giọng nói: “Chỉ bằng ta thật sự hiểu biết rõ ràng sự vụ lớn nhỏ trong Trà Hành, chỉ bằng ta biết được đặc tính của mỗi một loại trà trong Trà Hành, chỉ bằng ta nhớ rõ danh tính của khách nhân đã từng tiếp xúc dù chỉ một lần, chỉ bằng ta hiểu biết hầu hết việc sao chế trà ra sao!”
Tần Thiên lời nói đầy nhịp điệu, khiến lòng người kinh sợ, khiến lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người nàng.
Nàng bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước mặt Trang Tín Xuyên, nhìn hắn khẽ cười, tươi cười giảo hoạt làm cho Trang Tín Xuyên da đầu run lên, lòng thâm kêu không tốt!
Nhưng cũng không thể lảng tránh, bởi vì vấn đề Tần Thiên đưa ra giống như châu pháo liên tiếp bắn về phía hắn.
“Nhị thiếu gia, người luôn cho rằng bản thân là người thích hợp nhất trở thành đương gia, như vậy ta xin hỏi người, trong Trà Hành tổng cộng có bao nhiêu giống trà, trong đó lá trà thượng phẩm chiếm bao nhiêu?”
Trang Tín Xuyên há miệng thở dốc, trong đầu trống rỗng.
Tần Thiên vừa cười vừa nói: “Trà Hành hàng năm vận chuyển trà ra ngoài chiếm bao nhiêu phần trăm sinh ý? Trong đó lá trà nào bán được nhiều nhất?”
Trang Tín Xuyên trắng mặt, lặng lẽ lui về phía sau từng bước, dường như chỉ biết làm như vậy mới có thể giảm bớt áp lực từ trên người đối phương hướng tới.
Tần Thiên khóe miệng tươi cười càng sâu: “Ta đây lại hỏi ngươi, ngươi biết phương pháp sao chế trà không?”
Trang Tín Xuyên nhìn chung quanh, ánh mắt hướng về muội muội, mẫu thân lướt qua nhưng các nàng làm sao hiểu biết chuyện ở Trà Hành, đều chỉ có thể nhìn hắn lo lắng suông. Nhị di thái thái thấy mấy người trong dòng họ nhìn Trang Tín Xuyên ánh mắt càng ngày càng thất vọng, trong lòng hận không thể tát mấy cái lên gương mặt Tần Thiên đang mị mị cười kia! Trang Minh Hỉ tuy rằng khí hận không thôi, nhưng biết lúc này nếu như lại làm càn, tất sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng, nàng gắt gao cầm tay mẫu thân, phòng ngừa nàng cảm xúc không thể khống chế được.
Tần Thiên “Hừ” một tiếng cười lạnh, không hề để ý tới Trang Tín Xuyên đang ngẩn ngơ, quay đầu đi đến trước mặt người trong dòng họ, dựng thẳng lên ngón trỏ, cất cao giọng nói: “Thịnh Thế tổng cộng có chín mươi tám giống trà, trong đó thượng phẩm có hai mươi tư loại! Trà Hành hàng năm vận chuyển trà ra bên ngoài chiếm 7 phần sinh ý! Trong đó trà xanh bán được nhiều nhất! Mỗi loại lá trà đều có phương pháp sao chế tương ứng, ta biết sao chế trà xanh, và hoàng trà, còn lại bạch trà, trà hoa cũng biết không ít!”
Khi nói chuyện, Tần Thiên hai mắt sáng lên, mi phi sắc vũ, mồm miệng lanh lợi, sự tự tin cùng khí phách căn bản không hề giống với tư thái mà một nha hoàn thường có, so với Đại phu nhân thân là đương gia chủ mẫu cũng không hề thua kém!
Sự tự tin có thể cuốn hút người khác, có thực lực càng có thể đả động lòng người! Người trong dòng họ tuy rằng không biết tình huống trong Trà Hành, nhưng thấy Tần Thiên đối với sự vụ của Trà Hành thuộc như lòng bàn tay, biết định liệu, lời nói lưu loát thư sướng, cũng không nhịn được gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, mà trái lại Trang Tín Xuyên cũng là một người được đề cử, hỏi gì cũng không biết, đần độn, chỉ cần so sánh một chút, trong lòng tất nhiên sẽ hướng về phía Tần Thiên.
Đại phu nhân mỉm cười gật đầu, âm thầm khen ngợi, tâm vốn đang khẩn trương cuối cùng cũng thả lỏng. Bà chỉ biết bà không nhìn lầm người, Tần Thiên quả nhiên là người có thể đảm nhiệm!
Mà bên cạnh Nguyệt Nương cùng Lam Sơn thấy người ở Nhị phòng bị Tần Thiên khiến cho á khẩu không nói nên lời, trong lòng vô cùng thống khoái, nếu không phải cố kỵ tình huống, cố kỵ thân phận, thực hận không thể vì Tần Thiên mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Trang Tín Ngạn thì lẳng lặng nhìn Tần Thiên, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, thê tử của hắn là như vậy không giống người thường … Những gì hắn kỳ vọng lúc trước, đều đã nhất nhất trở thành sự thật, ai nói hắn không có phúc khí đây?
Mà Trang Tín Trung đứng ở bên cạnh Tam di thái thái trên mặt xấu hổ càng sâu, những câu hỏi của Tần Thiên hắn đều biết, vừa rồi hắn vì sao không có dũng khí lớn tiếng nói ra? Khiến phu nhân thất vọng khổ sở, bản thân quả nhiên chỉ là một kẻ vô dụng…
Nhìn thấy người trong dòng họ nhìn mình thần sắc khinh thường, Trang Tín Xuyên cũng nóng nảy, hắn ngày xưa làm việc ở Trà Hành chỉ nghĩ biện pháp thu tiền về, làm sao quan tâm mấy việc nhỏ này, nhưng rốt cuộc đã lăn lộn kinh doanh nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ không bởi vì Tần Thiên nói mấy lời như vậy mà đã trở nên rối loạn.
Dưới tình thế cấp bách, hắn lớn tiếng nói: “Thật sự là vớ vẩn, Trà Hành một ngày có bao nhiêu việc vặt, nếu chiếu theo lời ngươi nói, nhất nhất đều phải quan tâm, nhất nhất đều phải hỏi đến, vậy Trà Hành còn cần nhiều chưởng quầy, quản sự cùng tiểu nhị làm cái gì? Đem tinh lực hao phí vì mấy việc vặt này, không bằng nên nghĩ cách làm sao để sinh ý Trà Hành phát triển! Đồng thời thiết lập quan hệ với quan phủ cho thật tốt!”
Tần Thiên sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, lập tức quay đầu lại nhìn hắn nghiêm mặt nói: “Nhị thiếu gia lời này sai rồi, Trà Hành bán là cái gì? Bán chính là trà, thân là người quản lý Trà Hành ngay cả Trà Hành của mình có bao nhiêu loại trà đều không rõ ràng, nếu để người khác biết, chẳng lẽ không phải khiến người khác cười rụng cả hàm, ai sẽ còn để mắt ngươi, để mắt Thịnh Thế, ai còn dám tin tưởng cùng ngươi buôn bán. Có câu nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhị thiếu gia không cần nói đâu xa, ngay cả điều này cũng làm không được, về sau sao có thể bách chiến bách thắng, Trà Hành nếu vào tay ngươi, sẽ chỉ thất bại liên tiếp!”
Tộc trưởng Trang Thành Chí vuốt râu liên tục gật đầu.
Trang Tín Xuyên sắc mặt càng trắng bệch, nhưng nhìn Tần Thiên đứng đối diện khuôn mặt nghiêm túc, một chữ cũng không thể thốt nên lời.
Nhưng Tần Thiên càng không dễ dàng buông tha hắn như vậy, nàng hôm nay chính là muốn khiến hắn hoàn toàn mất mặt mũi trước dòng họ, về sau rốt cuộc đầu cũng không ngóc lên nổi.
Đả kích đối thủ phải dùng hết toàn lực, một kích trí mạng!
Tần Thiên tâm như băng tuyết, trên mặt lại cười đến ôn hòa, “Nay triều đình hủy bỏ chế độ quan trà, mỗi một Trà Hành đều tích cực tìm kiếm con đường kinh thương, vừa rồi Nhị thiếu gia thế nhưng nói đến biện pháp phát triển sinh ý Trà Hành, nói vậy đã có kế hoạch phát triển rất tốt đối với Trà Hành sau này, không bằng trước mặt các vị Tông gia lão gia, nói ra nghe thử một chút?”
Mấy người trong dòng họ cảm thấy hứng thú nhìn Trang Tín Xuyên, Trang Tín Xuyên trên lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, cả người lạnh lẽo, hắn nói quanh co, vẻ mặt kích động, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Dòng họ chậm rãi lắc đầu, Nhị di thái thái thì tức giận đến chết khiếp, chỉ vào Tần Thiên kêu lên: “Ngươi nói như vậy thì hẳn ngươi có khả năng chăng, vậy ngươi hãy nói ra nghe thử một chút?”
“Nhị di thái thái không cần kích động!” Tần Thiên vẻ mặt tươi cười, càng áp bức đối phương mạnh mẽ, “Nay là thời điểm như thế nào, kế hoạch phát triển đương nhiên đều phải giữ bí mật, nơi này nhiều người khó giữ bí mật, ta sao có thể dễ dàng đem bí mật Trà Hành để lộ ra, giữ bí mật cũng là trách nhiệm đầu tiên của người làm đương gia!” Nói xong, nàng nhìn Trang Tín Xuyên cười cười, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ Nhị thiếu gia cũng là bởi vì muốn giữ bí mật cho nên mới nói không nên lời?”
Trang Tín Xuyên muốn nói “Đúng” lại sợ rơi vào bẫy của Tần Thiên, muốn nói “Không phải”, trước mặt dòng họ sau này lại càng không thể ngẩng đầu lên nổi, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng.
Người trong dòng họ đối với hắn hoàn toàn thất vọng!
Nghe đến đó, Đại phu nhân “Ha ha” nở nụ cười hai tiếng, nói: “Ai mới là người thích hợp nhất để trở thành đương gia, nói vậy các vị dòng họ trong lòng đã có định luận, tuy rằng lão gia đem quyền quyết định giao cho Hoa Anh, nhưng Hoa Anh luôn tôn trọng dòng họ, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của các vị lão gia.” Nay đại cục đã định, Đại phu nhân cũng không ngại thuận nước giong thuyền, để mọi người đều có chút thể diện mặt mũi.
Trang Thành Chí cùng các vị dòng họ trao đổi ánh mắt, đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên, Trang Minh Hỉ vốn không lên tiếng bỗng tiến lên, hướng về Đại phu nhân cùng dòng họ làm lễ, nói: “Đại nương, các vị Tông gia lão gia, chẳng biết tiểu nữ có thể nói một câu được không?”
Từ lúc Tần Thiên tiến vào, nàng vẫn luôn luôn âm thầm chú ý Trang Minh Hỉ.
Trong những người ở Nhị phòng, Nhị di thái thái tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhân thâm cư đại môn, tâm kế tuy có, nhưng đối với đại sự trước mặt cũng không biết xử lý. Trang Tín Xuyên có chút khôn vặt, nhưng do làm người không chịu cố gắng, không cầu tiến, nàng cũng dễ dàng ứng phó, chỉ có Trang Minh Hỉ, nghe nói từ nhỏ đã đọc sách, thiên tư thông minh, tính cách âm trầm, giỏi về tâm kế, vừa đàng hoàng thủ lễ không giống như Nhị di thái thái, càng không hùng hổ như Trang Tín Xuyên, chỉ là nàng ta kiến thức hơi thiếu một chút, nếu cho nàng cơ hội, sẽ là một đối thủ khó vượt qua!
Bất quá nữ nhân ở thời đại này bình thường đều lấy việc lập gia đình làm mục tiêu cả đời, Trang Minh Hỉ sau khi gả đi, cũng không thể quản việc gia sự ở nhà mẹ đẻ như trước nữa, nếu không, nhất định Tần Thiên sẽ phải đau đầu rồi.
Đại phu nhân nghe thấy thanh âm Trang Minh Hỉ sắc mặt trầm xuống, theo bản năng muốn bảo nàng ta lui xuống, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tránh né cũng không phải biện pháp, bà tin tưởng ánh mắt của mình, Tần Thiên nếu ngay cả Trang Minh Hỉ ứng phó không được, cũng không thể trở thành đương gia chủ mẫu.
Nghĩ đến đây, Đại phu nhân gật đầu đáp: “Minh Hỉ, Đại nương luôn luôn đối xử bình đẳng, con cũng là người của Trang phủ, đương nhiên có quyền lợi nói chuyện.”
“Đa tạ Đại nương” Trang Minh Hỉ cung kính nói, nàng lướt qua bên người Tần Thiên, đi đến trước mặt dòng họ thì dừng lại, dùng một giọng điệu thật cung kính nói: “Minh Hỉ thỉnh an các vị Tông gia lão gia.”
Người trong dòng họ gật gật đầu.
Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, mỉm cười nói: “Tần cô nương lời vừa rồi quả thật có đạo lý, cũng vô cùng phấn khích. Nhưng Minh Hỉ lại nhớ tới trên sách vở có một câu, gọi là ‘Lý luận suông’, có những người luôn nói về chuyện lạ, có thể nói ba hoa chích choè, mê hoặc lòng người, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm lại thường thường lực bất tòng tâm!”
Thấy Tần Thiên giống như muốn phản bác, Trang Minh Hỉ cười đánh gãy, “Tần cô nương không cần gấp, ta không phải đang nói ngươi, dù sao Tần cô nương cũng chưa làm gì, đối với năng lực của Tần cô nương ta cũng không có gì phán xét! Nhưng vấn đề ở đây, năng lực là phải làm được, không phải chỉ nói suông, Tần cô nương chỉ với mấy câu nói như vậy sao khiến người ta tin tưởng ngươi thật sự có năng lực làm gia chủ? Ca ca ta ăn nói vụng về không bằng cô nương linh hoạt nhạy bén, cũng không có nghĩa là ca ca ta không có năng lực làm việc!”
Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên, hơi hơi cười, mấy người Tông gia lão gia nghe nàng nói như vậy, cũng hiểu được nàng nói có đạo lý.
Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên hai mắt sáng ngời, Nhị di thái thái vội vàng nói: “Đúng, đúng, con ta ăn nói vụng về, cho nên mới nói không nên lời, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không làm được đai sự!”
Đại phu nhân hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại thoải mái.
Tần Thiên nghe ra chút ý tứ, nhìn Trang Minh Hỉ cười nói: “Vậy theo ý của Trang tiểu thư, phải làm như thế nào?”
Trang Minh Hỉ ngang ngẩng đầu lên, ngạo khí mười phần, “Tần cô nương có dám cùng ca ca ta tỷ thí công bằng một lần? Ai thắng, người đó sẽ trở thành gia chủ Thịnh Thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.