Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 102:




Mai Tương ngay cả xe ngựa cũng không đi, một hơi chạy đến Hồ gia.
Cảnh tưởng Đổng gia phủ màu trắng đập vào mắt khiến cho hắn chấn động. Mai Tương thở mạnh, chợt cũng không dám tiến lên. Hắn đột nhiên ý thức được chính mình làm việc ngốc, cho rằng đó là cho người ta hy vọng, nhưng đó lại là sự tuyệt vọng.
Mai Tương ngơ ngẩn đứng ở chỗ đó.
Bỗng nhiên có người ồ lên: “Đây không phải Mai đại gia sao?”
Mai Tương theo tiếng quay đâu nhìn, người nói chuyện đúng là trưởng tẩu của Đổng thị ở nhà mẹ đẻ —— Tiền thị tham tài.
Tiền thị lần trước nhìn thấy Mai Tương vẫn lạnh lùng, không có sắc mặt tốt, lúc này nhìn thấy hắn, chạy nhanh nịnh bợ, khóe miệng cong lên, rõ ràng là vui sướng. Nàng nói: “Mai đại gia, ngươi tới tìm……”
Tiền thị nói chưa nói xong, Mai Tương cảm thấy khoa chịu, hắn ngẩn người, chưa nói gì trực tiếp xoay người đi. Tiền thị vội đuổi theo nói: “Sao chưa gì đã đi thế?” họ Hồ lợi hại đã chết, mà Mai phủ đại gia còn nhớ thương Đổng thị, loại chuyện tốt thấy tiền sáng mắt Tiền thị sao có thể buông tay?
Giống như nghe thấy tiếng bên ngoài, Đổng thị đi đến cạnh cửa vừa thấy.
——
Nhíu mày, sắc mặt vốn tái nhợt trắng hơn.
Thật mau, sắc mặt Đổng thị khôi phục hờ hững, nàng ngắt lời hai người: “Đại tẩu.”
Mai Tương đã xoay người bước đi, đột nhiên nghe giọng nói lạnh như băng, trong lòng không khỏi nổi lên chút chua xót. Từ lúc hồ đồ hưu thê, hắn còn chưa gặp qua nàng. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn càng thêm chua xót.
Bên cạnh Tiền thị nói với Đổng thị: “Muội tử, Mai phủ đại gia tới phúng viếng.”
Mai Tương thu lại thần sắc khó khăn, hắn xoay người lại, trong miệng xưng hô nói: “Hồ gia nương tử.” Khi nói chuyện, Mai Tương cũng không dám nhìn người đối diện.
Đổng thị nhàn nhạt nói: “Mai đại gia, bạc hôm qua ta đưa còn thiếu?”
Nàng tưởng hắn tới lấy bạc.
Sự chua xót hơi đáy lòng Mai Tương đã biến thành vị chát. Hắn vội vàng giải thích nói: “Không phải, ta chỉ là……” Nói đến chỗ này, hắn ngừng lại một chút. Tiền thị thức thời, nói với Đổng thị: “Ta vào xem Hồ đại nương.” —— sức khoẻ Hồ đại nương không tối, tuổi đã lớn, nghe được tin Hồ Tam Bưu chết, căn bản không chịu được đả kích trực tiếp liền ngất xỉu, hiện tại bên ngoài hết thảy đều là Đổng thị lo liệu.
Sau khi Tiền thị rời đi, Mai Tương mới nói: “Hồ nương tử, hôm nay ta tới chỉ là muốn nói với nàng, chúng ta ở bên ngoài đánh giặc, không tìm được người, sẽ không tin bọn họ là thật sự đã chết. Cho nên, mong rằng Hồ nương tử đừng quá thương tâm. Hơn nữa, những bạc đều là của các huynh đệ góp vào, là tâm ý, nàng nên cầm, đợi chờ hắn trở về……”
“Mai đại gia.” Đổng thị ngắt lời Mai Tương: “Mặc kệ Tam Bưu còn hay không, chúng ta đều không thể nợ bất luận kẻ nào. Số bạc kia chúng ta thật sự không thể lấy, cũng cảm tạ ý tốt của chư vị.”
Nàng p bên ngoài mềm mại, bên trong cương liệt.
Mai Tương bất đắc dĩ cụp mắt.
Đổng thị lại nói: “Cảm ơn hôm nay Mai đại gia tới phúng viếng Tam Bưu. Chúng ta cô nhi quả phụ không có tiện tiếp đãi nam khách, ở chỗ này cảm tạ Mai đại gia.” Nàng nói thoáng cúi cúi người.
Mai Tương lúc này mới dám nâng mắt, nhìn người nọ ở cạnh cửa.
Đổng thị so ban đầu gả cho hắn được chăm sóc hơn rất nhiều, chỉ là bởi vì khóc thảm thiết cho nên sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Mai Tương cúi đầu.
Chờ hắn lần thứ hai đứng dậy, Hồ gia môn đã khép lại. Hai cánh cửa đóng kín, hai bên treo cờ trắng, bị gió thổi qua, nhẹ nhàng bay, đúng là sự đau khổ thế gian không thể vãn hồi.
Bên trong, Đổng thị trầm mặc đi vào linh đường, tiếp tục quỳ gối đốt tiền giấy. Hồ gia không có thân thích, các nàng là nữ nhân, linh đường đến quan tài cũng không có, có vẻ càng thêm bình tĩnh trống vắng. Tiền thị từ trong phòng Hồ đại nương ra, đến trước mặt Đổng thị hỏi thăm nói: “Mai đại gia đi rồi? Chưa nói cái gì?”
Đổng thị ngẩng đầu, con ngươi tràn đầy sự chán ghét.
Ánh mắt p thật sự lạnh, Tiền thị còn muốn nói gì nữa, lập tức thức thời ngậm miệng.
Mai Tương thất hồn lạc phách trở về phủ, đã bị Kiều thị bảo qua viện.
Nhìn thấy hắn, Kiều thị tức giận đến ngón tay đều phải chọc đến trán hắn trán: “Tương ca nhi, con là đồ ngốc. Lúc trước người êm đẹp ở trong phủ đâu, con đi ăn loạn bên ngoài, hiện tại nam nhân của nàng không còn nữa, con lại chạy tới xem náo nhiệt!”
Mai Tương cúi đầu, không nói lời nào.
Kiều thị nói: “Nàng khẳng định sẽ không quay đầu lại, hiện tại còn mang hiếu, con đừng có ý đồ với nàng.”
“Nương!” Mai Tương buồn rầu nói: “Con làm vậy không phải muốn cưới nàng, con chỉ là chỉ là cảm thấy nàng đáng thương, lòng con khó chịu!”
“Nếu không phải muốn cưới nàng, nương vừa lúc có mấy cô nương muốn cho con nhìn……”
Kiều thị còn chưa dứt lời, Mai Tương đã đứng lên, không kiên nhẫn nói: “Nương, con tạm thời không muốn cưới ai cả.” Nói xong hắn chạy phòng mình. Mai Tương nằm ở trên giường phát ngốc, bên ngoài nha hoàn nói: “Đại gia, di nương nói sau khi đại gia trở về, còn không có……”
Mai Tương càng thêm phiền, quát: “Chỗ nào cũng không đi!”
Bên ngoài nha hoàn p câm miệng.
Hôm sau, Mai Như thỉnh an Kiều thị thỉnh an, phát hiện Kiều thị mặt lạnh, giống nhie tảng băng: “Nương, người làm sao vậy?”
Kiều thị thở dài: “Hai huynh muội các con không cho người khác bớt lo!”
Sáng sớm tinh mơ có người nói đại gia lại ra phủ. Hắn còn có thể đi chỗ nào? Đơn giản chính là đến ngồi xổm góc tường Hồ gia Hồ gia một quả phụ, một lão nương, còn có một đứa bé…… Cuộc sống gian nan, Mai Tương sợ có người khi dễ bọn họ.
Mai Như dỗ nói: “Nương tức giận ca ca sao lại lôi con vào?”
“Con cũng không làm nương bớt lo!” Kiều thị hù nàng. Tưởng tượng đến hôn sự của Mai Như, lại nghĩ nha đầu đắc tội Hoàng Hậu i, Kiều thị nhịn không được thở dài. Bà ân cần dạy bảo dặn dò nói: “Mấy ngày nay ở trong phủ đợi, chỗ nào cũng không được đi.”
“Biết.” Mai Như gật đầu.
……
Hồ Tam Bưu tang sự làm trong ba ngày.
Hồ gia không có thân thích, lại một phòng nữ nhân, chuyện này có vẻ phiền toái, trong ngoài đều là Đổng thị lo liệu. Ngày đưa tang, nàng ôm Trường Sinh đi phía trước, nước mắt liên miên. Hồ Tam Bưu không có thi thể, cho nên chỉ làm cái mộ chôn di vật. Ở trước mộ, Đổng thị vẫn ôm Trường Sinh vái đầu.
Hồ đại nương lại khóc, đấm ngực dừng chân, sớm bị người đỡ trở về nghỉ ngơi.
Ngày này trở về, Cùng Tuệ mướn xe ngựa. Lúc Đổng thị từ trong xe ngựa xuống, ven đường liền mấy người tham đầu tham não đánh giá. Mấy người này đều ở cạnh nhà. Đổng thị chỉ không để ý, bước nhanh vào bên trong. Nàng càng như vậy, càng có người ồn ào, Đổng thị vội vàng bảo Cùng Tuệ đóng cửa, nghe bên ngoài có người quát khẽ: “Các ngươi làm gì?!”
Đổng thị bước chân không dừng, ôm Trường Sinh trở về phòng.
Non nửa buổi, Cùng Tuệ tiến vào nói: “Cô nương, lúc trước Mai đại gia tới, đưa cho tay nải, nói là của cô gia. Mai đại gia nói, đây là lần này hắn hồi kinh mang về, hiện tại mới tìm được cơ hội đưa.”
Liếc mắt nhìn tay nải quen thuộc, mắt Đổng thị liền đỏ. Nàng nghiêm mặt nói: “Ngươi đi bên ngoài nói cảm ơn Mai đại gia.” Cùng Tuệ gật đầu, để tay nải trong tay xuống lui đi ra ngoài.
Tay nải ở bên cạnh, Đổng thị cởi bỏ. Thấy bên trong xếp chỉnh tề quần áo mà nàng làm, trong đó có áo còn chưa kịp mặc, có cái đã giặt qua. Đổng thị lấy từng bộ ra, phát hiện phía dưới xếp tất cả thư mà nàng gửi. Người nọ xếp thành ngay ngắn, một bức đè lên một bức.
Đổng thị lại rơi nước mắt.
Nàng một mình ngồi ở trong phòng, đặt áo ở bên gối.
……
Mai Như làm lờ ý tốt của Hoàng Hậu, lại lo lắng Thái Tử ghê tởm chơi xấu mình, khoảng thời gian này chỗ Bình Dương tiên sinh nàng xin nghỉ, cũng không mặt mũi đi Hồ gia, chỉ an phận ở trong phủ đọc sách, vẽ tranh.
Mùa đông là thời gian quạnh quẽ nhất.
Tháng ba sang năm Mai Thiến thành thân, nàng hiện tại đi theo tiểu Ngô thị học tập quản gia, chủ trì nội trợ, đón đi rước về, đương nhiên không có nhàn hạ. Toàn bộ Quốc công phủ Mai Như cùng Bình tỷ nhi là nhàn nhất. Bình tỷ nhi nhất không nhẫn nại, hơn nữa kêu ca còn hơn Mai Như.
Kỳ thật kiếp trước Bình tỷ nhi cũng không tốt, vì ăn nói mà đắc tội không ít người, cuối cùng Quốc công phủ xuống dốc, Bình tỷ nhi lại bị hưu.
Mai Như không nhìn được muội muội lại khổ như thế, ngẫu nhiên sẽ nhắc vài câu.
Tình cảm hai tỷ muội thân cận không ít.
Ở trong phủ nhàn ngốc bằng đó thời gian, Mai Như vẫn nhận được lời nhắn của Phó Chiêu. Phó Chiêu nói có chuyện gấp tìm nàng, muốn nàng đến tứ hỉ đường. Lần trước Phó Tranh chính lấy những lời này lừa nàng, Mai Như đương nhiên sẽ không phạm lần thứ hai, khỏi cho bị người nọ chế giễu.
Không gặp được Mai Như, Phó Chiêu nóng nảy.
Hắn muốn trực tiếp xin phụ hoàng tứ hôn, nhưng như vậy quá mức mạo muội, hắn sợ Mai Như không vui hoặc là không muốn, cho nên muốn giáp mặt hỏi rõ ràng, không ngờ tới Mai Như đột nhiên không để ý hắn. Phó Chiêu không hiểu gì, hoàn toàn không rõ trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
May mắn Mai Như cự tuyệt Hoàng Hậu, Thái Tử lại không có hành động, Phó Chiêu mới thoáng an tâm. Huống chi, trước mặt mọi người còn có việc lớn ——
Hôn sự của Phó Tranh.
Phó Tranh lần này thập tử nhất sinh trở về, lại thân bị trọng thương, cánh tay phải bị phế đi, Duyên Xương Đế lòng có áy náy, tự nhiên muốn ban hôn sự để đền bù đứa con trai này.
Lý hoàng hậu thay Phó Tranh nhìn trúng một mối.
Nhưng Lý hoàng hậu có tính toán, bà thay Phó Tranh tìm một người tầm thường, không công không tội. Duyên Xương Đế sau khi biết không nói gì, chỉ triệu Phó Tranh tiến cung, hỏi ý Phó Tranh.
Cái này còn phải hỏi sao?
Phó Chiêu âm thầm suy nghĩ nói, Thất ca khẳng định sẽ cầu thú Chu tỷ tỷ —— Chu Tố Khanh đến bây giờ còn không đính hôn —— Phụ hoàng nếu cảm thấy thua thiệt Thất ca, đương nhiên sẽ đồng ý việc hôn nhân này.
Kỳ thật Duyên Xương Đế cũng hiểu chuyện giữa Phó Tranh và Chu Tố Khanh, cho nên cho Phó Tranh một cơ hội.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người, Phó Tranh không cầu ai, ngược lại cự tuyệt ý tốt của Duyên Xương Đế!
Duyên Xương Đế khó hiểu, Phó Chiêu khó hiểu, mà sau khi Chu Tố Khanh biết, ở trong phủ tức giận đến mức dựa vào bàn khóc.
Trong kinh thành mọi người đều biết Chu Tố Khanh và Phó Tranh là một đôi. Nếu không phải lần trước Phó Tranh nghèo túng, Hạ thái phó ngăn trở, hai người bọn họ đã sớm thành thân…… Không ngờ tới lần này Phó Tranh không cưới ai, càng không cưới nàng, trực tiếp vứt thể diện của nàng, nàng ở kinh thành còn có mặt mũi nhìn ai?
Chu Tố Khanh càng nghĩ càng khó chịu, cũng càng nghĩ càng không phục.
Không qua mấy ngày, Hạ phủ liền truyền ra tin Chu Tố Khanh đính hôn, ngày định thân cũng đã có.
Biết được tin này, Mai Như cảm thấy bất ngờ, không hiểu ra sao. Nàng không ngờ tới Phó Tranh không cưới Chu Tố Khanh, hắn rốt cuộc đang làm gì? Mai Như không rõ.
Phó Chiêu cũng không rõ, hắn hỏi Phó Tranh: “Thất ca, sao huynh không cưới Chu tỷ tỷ?” Thế lực Hạ gia tốt như vậy, chắp tay nhường cho người khác, thật sự đáng tiếc.
“Nàng?” Phó Tranh nghe vậy lạnh lùng cười, đáy mắt đều là hàn ý, tràn đầy khinh thường. “Nhân duyên tốt của muội ấy còn ở phía sau.” Phó Tranh ý vị thâm trường nói câu.
Phó Chiêu không hiểu: “Hôn sự của Chu tỷ tỷ đúng thật là cũng được, nhưng Thất ca cưới nàng cũng không thiệt.”
Phó Tranh cười cười, chỉ giải thích nói: “Năm gần đây ý kiến Hạ thái phó cùng phụ hoàng luôn không đồng nhất, không cần thiết vì cưới nàng mà chọc phụ hoàng không vui”
Phó Chiêu cái này nghe hiểu, lại nghi hoặc nói: “Thất ca vì sao không cưới người khác? Sao huynh không cưới ai?”
Phó Tranh lúc ấy bên trái tay cầm bút luyện chữ, nghe thấy lời này, tay cầm bút thoáng cứng lại. Phó Tranh không nói gì, chỉ chậm rãi cụp mắt, đáy mắt không rõ, rõ ràng là có tâm sự, hơn nữa tâm sự còn nặng nề.
Ở trong mắt Phó Chiêu, Thất ca luôn bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt, hắn cực ít sẽ có dáng vẻ này…… Phó Chiêu bỗng nhiên hiểu, chụp đầu khiếp sợ nói: “Thất ca trong lòng có người khác?!” Lời này nói ra không thể tưởng tượng, còn không thể tin tưởng.
Nhẹ nhàng chớp mắt, Phó Tranh nhàn nhạt trả lời: “Không có.” Hắn nói rồi đặt bút.
“Thất ca gạt người.” Phó Chiêu vẫn tò mò hỏi thăm: “Rốt cuộc là cô nương của phủ nào? Thất ca sao không trực tiếp xin phụ hoàng ban hôn?” Hắn không rõ.
Phó Tranh vẫn rũ mắt, bất đắc dĩ cười cười, nhìn Phó Chiêu nói: “Đừng đoán mò.” Hơi dừng lại, hắn quan tâm hỏi: “Gần đây có nhìn thấy Tam cô nương không?”
“Không có.” Phó Chiêu mặt gục xuống dưới, lắc đầu, rất uể oải. Một lát sau, hắn lại nói: “Gần đây nàng ấy đang ở nơi đầu sóng ngọn gió không tiện ra phủ, đệ chờ tết Thượng Nguyên đi tìm nàng, đến lúc đó hẹn Tuần Tuần đi ngắm hoa đèn.”
Có lẽ là nghe được hai chữ “Hoa đăng”, Phó Tranh ngơ ngẩn, nhìn trản hoa đăng ở Đa Bảo Cách.
Phó Chiêu trong lòng hiếu kỳ, cũng nhìn theo.
Trản hoa đăng gác ở đàng kia, an an tĩnh tĩnh. Đã có chút ố vàng, ngọn bút phác hoạ phiêu dật mà linh tú, xa xa nhìn, tuy rằng quạnh quẽ lại rất đặc biệt.
Phó Chiêu bỗng nhiên có ý nghĩ, hay là người trong lòng Thất ca?
……
Đông chí là sinh nhật Chu Tố Khanh, Mai Thiến cùng Mai Như còn phải đi chúc mừng.
Một năm này Chu Tố Khanh cùng Mai Thiến đều đính hôn, Mai Như lại có danh khắc phu, không người hỏi thăm.
Hai người gặp mặt, như cũ không đối bàn. Mai Như nhìn, Chu Tố Khanh vẫn duy trì thanh danh tốt, nhẹ nhàng cười cười.
Đối với Mai Như, Chu Tố Khanh vẫn hận.
Từ khi Duyên Xương Đế lần đó khen chữ Mai Như, chữ Mai Như âm thầm đè ép Chu Tố Khanh. Hiện giờ mọi người đều truyền, tranh chữ Mai Như tranh thành nhất phái, mà trước kia kinh thành đệ nhất tiểu thư Chu Tố Khanh ngược lại xuống dưới vị trí thấp hơn, sắp bị người ta đã quên.
Chu Tố Khanh có sự thống khoái duy nhất, đại khái lần này Phó Tranh không có ở trước mặt Duyên Xương Đế cầu thú Mai Như.
Chỉ cần tưởng tượng đến Mai Như khắc phu, nàng đã muốn cười, lại nhìn Mai Như dáng vẻ thong dong, lại thầm nghĩ, tiểu sử tính xấu thì được cái gì tốt? Mỗi người đều biết Mai Như tính tình kiêu căng, hiện tại không ai muốn? Phó Tranh cũng không cưới nàng.
Nghĩ như thế, Chu Tố Khanh rất vui vẻ.
Ngày này mọi người tụ ở một chỗ, Chu Tố Khanh đương nhiên muốn thanh danh của mình nhất thành, vì thế đề nghị làm thơ, lấy bồn Lăng Ba tiên tử làm đề.
Thi văn là điểm yếu Mai Như, nàng tự mình hiểu lấy. Thơ Mai Như cư nhiên xếp hạng nhất từ dưới lên trên! Chuyện này truyền ra xác thật là có chút mất mặt, Bình Dương tiên sinh dạy ra đệ tử kém như vậy, cũng là chuyện lạ.
Ánh mắt của mọi người chế giễu hoặc cảm thấy buồn cười, Mai Như sắc mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, trong lòng vẫn có chút bực.
Không ngờ tới chuyện mất mặt này còn truyền vào trong cung đi.
Mùng một tháng giêng, Mai Như đi theo Đỗ lão thái thái tiến cung bái kiến Lý hoàng hậu, Lý hoàng hậu liền nhân cơ hội hỏi tới. Lúc ấy Chu Tố Khanh cũng ở. Mai Như lười tranh hơn thua cùng Chu Tố Khanh, giữ khuôn phép rũ mắt cung kính nói: “Tài học của thần nữ xác thật so ra kém Chu tỷ tỷ.” Nghe thấy những lời này, Lý hoàng hậu mượn nâng Chu Tố Khanh vài câu, lại cố ý cha,a biếm Mai Như, thực không lưu tình.
Biết Lý hoàng hậu còn giận chuyện đó, Mai Như chỉ im lặng chịu, ngóng trông chuyện Thái Tử mau qua đi.
Vừa vặn từ trong cung ra, Mai Như gặp được Thái Tử. Nàng đi theo mọi người quy quy củ củ thỉnh an. Mai Như đứng ở sau mọi người, ánh mắt Thái Tử lạnh lùng, Mai Như là không biết điều.
Vốn dĩ Lý hoàng hậu ân điển, Mai Như phải vô cùng vui vẻ đồng ý, vạn sự đại cát. Mai Như lại cự tuyệt, quỳ gối ở chỗ đó, xương cốt còn rất cứng! Sau khi Thái Tử biết rất không thoải mái, không biết xấu hổ, cũng đừng trách bổn cung không khách khí!
Theo ban đầu, Thái Tử dự định lập Mai Như làm Thái Tử Phi, để làm Duyên Xương Đế thích, hiện tại sao……
Hắn lạnh lùng cười.
Người này lúc đó biến thành tàn hoa bại liễu, hắn đã cố nhận lấy, đó là phá lệ khai ân, nếu không nàng còn có cái gì tốt?
Nghĩ như vậy, Thái Tử lại nhìn Mai Như.
Chỉ thấy nàng đứng ở chỗ đó, phía sau lưng thẳng tắp. Dáng vẻ nàng khiến người ta muốn đè xuống để phá huỷ, ép thành những tư thế tuỳ ý, lại nhìn dáng cô nương mảnh khảnh, bộ ngực tròn trịa…… Thái Tử dời mắt, trong lòng có chút ngứa, khóe miệng vẫn cười lạnh.
Bị Thái Tử nhìn như vậy, Mai Như không được tự nhiên. Trên người nàng là một đợt lại một đợt lạnh lẽo. Nàng biết Thái Tử không có ý tốt, nàng vẫn luôn trốn đến hiện tại, chỉ sợ là tránh không khỏi, cũng không biết người này lại suy nghĩ xấu xa gì.
Lại nghĩ đến dáng vẻ ở viên y ngày đó khiến cho người ta sợ hãi, da đầu Mai Như tê dại.
Đại khái là giống Phó Tranh nói, người này làm hỏng thanh danh của nàng.
Mai Như im lặng.
Ngày này trở lại trong phủ, thấy Kiều thị vẫn thở ngắn than dài. Hôm qua gia đình đón giao thừa, Mai Tương khuya mới trở về, sáng nay lại đi ra phủ từ sớm, cả ngày không gặp được người, Kiều thị có thể không giận sao? Mai Như vội vàng đấm lưng cho bà, thay ca ca nói chuyện: “Nương, ca ca cũng nói, huynh ấy trong lòng khó chịu, làm như vậy đáy lòng sẽ dễ chịu chút.”
Kiều thị thở dài: “Thôi thôi, tùy nó đi.”
Mai Tương xác thật là nghĩ như vậy. Nhà của bọn họ đều là nữ quyến, khi Hồ Tam Bưu ở, không ai sẽ có ý xấu với các nàng, hiện tại nam nhân đột nhiên không còn nữa, ai cũng có khả năng có ý xấu, cực dễ dàng chịu người khi dễ. Huống chi, sinh kế cũng là vấn đề. Năm trước Đổng thị giống như muốn mở cửa hàng, để Cùng Tuệ đi hỏi thăm. Mai Tương lặng lẽ lưu ý, nhưng không có tiện ra mặt, nếu đểu Đổng thị biết, tất nhiên sẽ không nhận ý tốt của hắn.
Mai Tương sốt ruột.
Mùng hai, Mai Tương lại chuồn ra, mà Mai Như cũng phải đi chỗ Bình Dương tiên sinh chúc tết.
Lúc Mai Như đến, gia đinh nói tiên sinh có khách quý đến thăm, nàng không tiện quấy rầy, ở nơi ngày thường chính mình đọc sách nghỉ ngơi.
Hai ngày trước vừa vặn tuyết rơi, đình viện tuyết trắng xóa, lá trúc bị tuyết đè nặng, hiếm khi có dáng điệu thơ ngây. Quét tuyết pha trà, là chuyện thanh nhã khi vào đông.
Mai Như mới vừa rót một ly trà, Phó Tranh tới.
Mai Như không khỏi nhíu mày —— thì ra khách quý của Bình Dương tiên sinh, chính là người này?
Chỉ thấy Phó Tranh đi qua cửa thuỳ hoa, ngồi quỳ đối diện nàng, sau đó đặc biệt thản nhiên nói: “Ta đến đây thăm nàng.”
Hắn nói trắng ra, Mai Như bị nghẹn, thật đúng là không biết trả lời cái gì cho tốt.
Nàng nâng trà lên nhấp một ngụm, Phó Tranh khen ngợi nói: “Nấu Thiết Quan Âm, thời tiết này uống không tồi.” Hắn rót cho chính mình một ly, dùng tay trái bưng lên. Mai Như không tự nhiên nhìn vai phải hắn. Tay phải hắn vẫn rũ ở bên người. Dưới tay áo to thêu hoa văn là cánh tay thon gầy.
Mai Như bỏ qua, nhìn đình viện.
Phó Tranh hỏi: “Nghe nói nàng hôm qua bị Lý hoàng hậu dạy dỗ ở trước mặt mọi người?”
Mai Như “Ừ” một tiếng.
Phó Tranh cười, hắn hỏi: “Thơ Lăng Ba tiên tử nàng làm như thế nào? Nói cho bổn vương xem xem, xét xem kém chỗ nào.”
Nghe hắn cư nhiên lấy việc này trêu ghẹo, Mai Như không vui trừng mắt.
Đón ánh mắt nàng, Phó Tranh vẫn cười. Gần đây vết thương của hắn đã dưỡng tốt một ít, gò má không sắc bén, ngược lại thêm chút tự phụ. Lúc cười rộ lên, cả người sang sảng, lại biến thành một công tử.
Mai Như không nói một lời, gác chung trà xuống, lạnh mặt đứng dậy rời đi.
Mái hiên hẹp hòi, đi qua Phó Tranh, hắn bắt được tay nàng, mềm mại gọi một tiếng: “A Như.”
Mai Như rút tay, chỉ lạnh lùng đánh giá hắn. Đông tuyết sơ tình, nàng đứng ở chỗ đó, hắn ngồi quỳ, Mai Như hiếm khi nhìn xuống người nam nhân này.
Phó Tranh nhìn nàng nói: “Nàng nói cho ta, như thế nào nàng mới hết giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.