Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 37: Đi ăn




Thu xếp lại mọi thứ, Kỳ quay xuống nhìn Như, cô gái nhỏ nhắn nhìn vào còn tưởng sẽ là loại người yếu đuối mong manh nhưng lại kiên cường và mạnh mẽ đến bất ngờ đang lúi húi đứng dậy dọn đồ chuẩn bị ra về
Cảm nhân được có ánh mắt đang nhìn mình, Như ngước đầu lên, chạm mắt với Kỳ
Cô giơ ngón cái lên, cười thật tươi: “Ngài làm tốt lắm!!!”
Lần đầu tiên trong đời, Kỳ được nhận một lời khen chân thành đến thế, cảm giác thật lạ, nhưng sao lại vui thế này?
“Bác sĩ Như, ừm… Tối nay… cô rảnh không?”

“Chị nên mặc gì đây??? Cái này, cái này hay cái này???” Như đứng trước gương loay hoay chọn đồ
“??? Chẳng phải chỉ là đi ăn thôi sao?? Sao chị hoảng thế??” Uy khó hiểu nói
“Aaaaaa sau này em sẽ hiểu thôi, đồ ngốc!!!”
*??? Chị mình làm việc nhiều quá nên khùng rồi hả???*
Uy mặc kệ, cậu đang hăng say làm những dự án đầu tiên trong đời dưới danh nghĩa là một lập trình viên, đã thế còn được làm việc cùng người cậu ngưỡng mộ khiến cậu càng hào hứng hơn
“Thế nhé, buổi tối em tự ăn đi nhá!! Chị đi đây!!” Như cũng vui vẻ rời khỏi nhà thật nhanh

Kỳ hẹn Như đến một nhà hàng dựa trên sở thích của cô đợi trước tận cả tiếng
Như nhanh chân đến điểm hẹn, còn cố tình đi thật sớm, nào ngờ đến nơi vẫn là chậm hơn Kỳ
Cô bước vào, định đi tìm bàn trống thì được nhân viên hỏi tên rồi dẫn lên lầu trên cùng
Thang mấy vừa mở cửa, Như đã thấy ngay dáng vẻ quen thuộc: anh chàng với gương mặt điển trai lạnh lùng cùng gu ăn mặc với một màu đen duy nhất từ đầu đến chân đang thơ thẫn nhìn ra bầu trời đang ngả dần sang màu xanh đen của buổi tối
Tim như chợt thoáng dừng một nhịp, tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất, chỉ còn lại một khoảng không bình yên tĩnh lặng
Kỳ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Như, cũng lỡ mất vài giây
Hôm nay cô trông thật khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đã được điểm thêm chút son phấn nhẹ nhàng, cơ thể xinh xinh cũng được thay bằng chiếc đầm trắng thướt tha, dù không bằng các vị tiểu thư tài phiệt người đầy thứ đắt tiền, Như vẫn toát lén cái vẻ gì đó rất dịu dàng, rất thu hút khiến người ta không thể rời mắt
Như chầm chậm bước đến bàn Kỳ ngồi, ngại ngùng nói: “Ừm… xin lỗi, tôi đến trễ…”
“A không, là do tôi đến sớm thôi, bác sĩ Như gọi món đi” Kỳ cũng thoáng đỏ mặt, đưa menu cho Như
Kỳ biết Như nhạy cảm với mấy chuyện tiền bạc nên đã chọn nhà hàng nào mà trên menu không ghi rõ giá để cô có thể chọn món mình muốn ăn chứ không phải món mình có thể trả tiền
Mặt Như hoang mang ngay khi vừa mở menu ra, dù không nói, Kỳ cũng có thể dễ dàng nhận ra Như đang nghĩ gì
“Cô cứ gọi đi, hôm nay tôi là người mời mà, coi như là một lời cảm ơn đi”
“Nhưng, nhưng mà thế thì sao được!!”
Kỳ thấy Như ngại không dám gọi, liền chủ động gọi vài món dựa trên sở thích của cô
Như bất ngờ, nào là tôm, cua đủ cả: “Khoan đã, mấy thứ đó không phải ngài đều không thể ăn được sao!!”
Kỳ chỉ cười: “Nghe bảo mấy món này ở đây ngon lắm, chúng ta gọi thử đi”
“… Vậy cho tôi một Beefsteak và một phần salad trái cây đi”
Kỳ bất ngờ, rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng, trước giờ nếu ra ngoài ăn cùng người khác, sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc anh có thể ăn được món gì không, họ thậm chí còn không để ý thấy món trên bàn đều là món họ thích, thế mà Như lại thấy ngay lập tức, quả thật là tác phong của một bác sĩ, quan tâm người khác đến quên cả bản thân mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.