Thiêu Hủy (Burn)

Chương 17:




Larkin phải đến sòng bạc sớm với sự kiện từ thiện đầu tiên được tổ chức trong chuyến hải hành. Tất cả tiền thu được từ sòng bạc – thật ra từ toàn bộ chuyến hải hành – được tặng cho tổ chức từ thiện, nhưng có quá nhiều hành khách, tất cả cùng một lúc sẽ chật kín casino, vì vậy ban tổ chức phải phân chia họ thành từng nhóm, dựa trên tên khoang và số phòng, và một trăm người một lần được cho phép vào casino trong một giờ. Người chiến thắng với số tiền cao nhất trong một thời gian dài sẽ chiếm được giải thưởng. Frank không biết giải thưởng là thứ gì, và cũng không quan tâm. Nó phải là một thứ đắt tiền – dĩ nhiên rồi – đám đông này không mong đợi một thứ vô giá trị.
Hắn chợt nảy ra ý nghĩ chiếc tàu này, chuyến hải hành này, sẽ trở thành huyền thoại, giống như tàu Titanic. Mọi hành khách tham dự, âm nhạc họ nghe, y phục họ mặc, sẽ được nghiên cứu và phân tích, như thể tất cả đều quan trọng, khi thực tế nó không có vẻ như thế.
Hắn không thấy thèm ăn, nhưng khi hắn ăn, hắn thích ăn một mình hơn. Thỉnh thoảng, hắn không thể xoay sở cúi xuống dĩa thức ăn, vì thế sự riêng tư trở nên quan trọng. Việc dùng bữa ăn chính cùng những hành khách khác nằm ngoài yêu cầu; hắn không muốn ai nhận ra hắn không ăn được nhiều và thỉnh thoảng mắc nghẹn với thức ăn. Không ai biết hắn bệnh, ngoài bác sĩ của hắn, và hắn muốn giữ nguyên điều đó. Hắn có thể đặt sandwich – salad cá ngừ trên bánh sừng bò, bởi vì Chúa cấm những thứ đơn giản như bánh mì thông thường được phục vụ trên con tàu này – một ít trái cây và nước, và hắn phải làm điều hắn có thể để nuốt nghẹn trước khi hắn buộc phải xuất hiện trong casino.
Khối u trong não hắn đã lấy đi quá nhiều niềm vui thích của cuộc sống. Nỗi đau đầu dai dẳng khiến hắn bồn chồn không yên, và có những lúc cơn đau trở nên tệ hơn. Hắn không dám dùng nhiều thuốc giảm đau không theo toa bác sĩ, vì chúng sẽ che mờ trí óc hắn. Hắn có tất cả trừ việc mất hứng thú với thức ăn, dù vậy, hắn biết hắn cần phải ăn, và bỏ qua việc thưởng thức thức ăn ngon. Sex là một khao khát khác mà hắn đánh mất. Cơ thể hắn nổi loạn chống lại hắn, lấy đi tất cả những điều vui thú trong cuộc sống, và điều đó làm hắn tức đến phát điên. Đã không đủ tệ khi hắn sắp tận số sao? Chứng ung thư chết tiệt không tước đoạt mọi mảnh khả năng về những thú vui và sự thỏa mãn sao? Hắn sẽ bị nguyền rủa nếu hắn cho phép chúng làm như thế.
Người hầu phòng riêng của hắn, Isaac, quan tâm đến phần lớn nhu cầu của hắn trong suốt chuyến hải hành. Larkin không muốn một người lạ ở gần bên hắn, không, khi điều hắn đang làm quá có tính quyết định. Isaac là một người giúp việc trung thành trong nhiều năm, ông ta luôn làm mọi thứ hắn yêu cầu mà không phàn nàn, bất kể chúng có bị mất phẩm giá như thế nào. Bất cứ khi nào ông ta có vẻ ngán ngẩm và gần như bỏ việc, Larkin sẽ ném cho ông ta một khúc xương : tăng lương, quà tặng, ngay cả một kỳ nghỉ. Isaac sẽ trôi qua những ngày cuối cùng của ông ta để ngủ trong không gian tù túng của thủy thủ và làm như hắn bảo. Ông ta sẽ chết ở đây, trung thành đến phút cuối cùng.
Lẽ ra hắn phải cảm thấy tiếc cho Isaac già tốt bụng, Larkin nghĩ, rồi buông một tiếng cười khinh bỉ. Nếu như Isaac có chút nào tinh nhanh, thì hắn đã loại ông ta từ lâu rồi. Tại sao hắn phải cảm thấy tiếc cho một kẻ ngu ngốc chứ?
Dù vậy, Isaac không thể đảm nhận mọi thứ, như phục vụ phòng chẳng hạn, sẽ tốn thời gian gấp đôi nếu như Isaac đến bếp và mang thức ăn về, nên ông ta sẽ được giảm bớt nhiệm vụ đó và Larkin chấp nhận nhân viên phục vụ phòng. Hiển nhiên hắn ở trong phòng khi hắn gọi phục vụ, nên không như thể ai đó sẽ đến khi hắn không ở đó.
Một người thanh niên trẻ - thẻ tên của cậu ta ghi “Matt” – mang đến bữa tối cho Larkin. Larkin ghét cậu ngay khi nhìn thấy. Cậu không chỉ đẹp trai như một vận động viên nhà nghề tennis hoặc lướt sóng với mái tóc vàng loăn xoăn và đôi mắt trong sáng của kẻ ngốc vô phương cứu chữa, mà còn có vóc dáng khỏe mạnh như Larkin đã luôn có. Hắn ghét chàng trai vì sự khỏe mạnh của cậu, về việc cậu hoàn toàn không nhận thức đối với cái chết sắp đến của chính mình. Điều gì giống với việc không nhận ra bạn sắp chết? Mọi người đều phải chết, nhưng phần lớn người ta ở trong sự không nhận biết đầy hạnh phúc. Larkin đã không còn điều xa xỉ đó nữa rồi, và sự bất công khiến hắn muốn tát vào gương mặt ngu ngốc, xinh đẹp của chàng trai.
“Buổi tối tốt lành, thưa ngài.” Gã ngốc nói đầy phấn khởi, “Ngài muốn dùng bữa tối ở đâu?”
Nhét vào mông mày ấy. Larkin nghĩ, nhưng không nói ra. Thay vào đó hắn chỉ vào cái bàn nhỏ ở gần cánh cửa mở ra ban công. “Đặt ở đó.”
Chàng trai dỡ những thứ đặt trong khay ra, nói, “Còn điều gì khác tôi có thể làm cho ngài nữa không, thưa ngài?”
“Không, biến ngay đi.” Larkin nói, nắm tay hắn siết chặt khi cơn đau giống như một cái đinh đóng xuyên qua đầu hắn. Thỉnh thoảng nó như thế, cơn đau đầu kinh niên trở nên nóng và bén nhọn trước khi giảm xuống lại. Một đợt nhộn nhạo theo sát gót cơn đau.
Chàng trai có vẻ hoảng hốt trước sự thô lỗ của Larkin. “Ồ… Vâng, thưa ngài.” Cậu nói, vội vã đi về phía cửa. Cậu vội vàng đến mức vấp phải chính bàn chân to lớn của mình và té ngã, nện đầu gối xuống đất. Cậu làm rớt chiếc khay và nó xoay tròn với một tiếng loảng xoảng inh tai nhức óc và lăn ra xa, vào cú xoay cuối cùng, tiếng ầm ĩ hãm lại dựa vào một cây trồng nhân tạo cao, xum xuê được đặt ở cạnh tường gần cửa.
“Tôi xin lỗi.” Chàng trai thốt lên, trườn đi bằng chân của cậu. Cậu bất ngờ bật lên, vươn tay tới chiếc khay, và chết tiệt, nếu cậu không trượt chân lần nữa, vừa kịp chộp lấy cái chậu đựng cây, gần như lật nó đổ nhào. Cậu chộp lấy cái cây, nhưng lại làm rớt cái khay lần nữa.
“Xin lỗi.” Cậu nói the thé.
“Ôi, Vì Chúa.” Larkin la lên vượt cả tiếng ầm ĩ. “Biến đi ngay.”
“Vâng, thưa ngài. Xin lỗi, thưa ngài. Tôi rất tiếc.” Chàng trai đi lảo đảo về hướng chiếc khay, chụp lấy nó, và lần này xoay sở được để ra khỏi cửa mà không bị ngã nữa. Cậu thậm chí còn tập trung bản thân đủ để nói, “Chúc Ngài ngon miệng, thưa ngài.” khi cậu ném bản thân vào hành lang.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Larkin đứng đó, thở khó nhọc, Đôi mắt hắn nhắm nghiền khi hắn đợi cho cơn nhộn nhạo lắng xuống. Khi nó trôi qua, hắn nhìn vào thức ăn với nỗi chán ghét. Ngon miệng ư? “Ước chi tôi có thể.”
Phía ngoài hành lang, Matt cố nén thôi thúc muốn huýt sáo. Mọi thứ thật xuôn sẻ.
Với cách thức mà buổi tối được lên kế hoạch, với nhóm hành khách riêng biệt lần lượt được phép vào bên trong casino cho trò cá cược từ thiện khổng lồ, có những lúc không ai trong đội thực sự ở trong khu vực casino để duy trì sự theo dõi Larkin. Cael lầm bầm nguyền rủa, rồi chấp nhận tình thế và điều chỉnh bản thân thật tốt.
Anh và Jenner ở trong nhóm đầu tiên, nhóm của Larkin. Buổi tối bắt đầu tiến hành với nhà tổ chức của hội từ thiện, một phụ nữ đẫy đà, người sáng chói, lấp lánh và phô bày nhiều răng, giới thiệu về Larkin là nhà tài trợ cho chuyến hải hành, và cám ơn hắn không ngớt về mọi thứ hắn làm, blah blah blah. Cael cảm thấy sự chú ý của Jenner sôi nổi lên khi Larkin được giới thiệu, và anh thầm đảo tròn mắt. Tuyệt. Bây giờ cô đã có một cái tên, và người mà cô chắc chắn sẽ nhận ra nếu cô dành chút ít chú ý về chính trị. Tuy nhiên, cuối cùng cô sẽ phải bận rộn để nghiên cứu tên của hắn ta, vì thế nó chắc chắn không có gì ghê gớm lắm.
Larkin đến bàn Blackjack*, nơi hắn bắt đầu thắng đậm mặc dù hắn không tỏ vẻ gì thích thú với cuộc chơi. Jenner nhìn hắn trong một phút, rồi tiến đến bàn Blackjack. Cael chụp lấy cánh tay cô, quay cô trở lại. “Đừng chống lại cuộc sống của em.” Anh thì thào, xoay cô hướng về một máy đánh bạc đồng xu ở gần đó.
(*Blackjack : Tương tự chơi bài xì dách hay xì lác của mình. Tính điểm quân bài trên tay giới hạn cao nhất là 21, ít nhất là 17.)
“Nhưng em muốn chơi Blackjack.”
“Vậy à. Hãy chơi trò Double Diamont thay vào đó, và hãy cử xử giống như em đang thích thú.” Không cách nào anh để cô đến bàn Larkin. Cô nheo mắt nhìn anh nhưng bắt đầu nghiêm túc bấm những cái nút và kéo cần đòn bẩy, thắng một ít và thua nhiều hơn, trong lúc anh bí mật quan sát Larkin.
Larkin là nhà tài trợ của chuyến hải hành, nhưng đối với một nhà tài trợ, hắn không có vẻ gì muốn hòa đồng, dù hắn nặn ra một nụ cười hết cỡ khi hắn được giới thiệu. Sau lúc đó hắn chỉ chào hỏi chút ít đối với phần lớn khách mời. Đối với Cael, có vẻ như hắn không thích những hành khách cùng hội cùng thuyền với hắn cho lắm, nếu sự khinh rẻ được che dấu là thứ anh quan sát được.
Điều đó thật đáng ngạc nhiên, bởi vì những người trên tàu đã đến và bắt tay vì quyền lợi riêng của họ, với tiền của làm hậu thuẫn cho họ. Nếu Larkin chọc tức họ đủ, họ có thể báo về Washington cho những người mà họ có ảnh hưởng, và Larkin sẽ ngay lập tức thấy chính mình bị đá ra ngoài, nhìn vào quỹ đạo quyền lực mà hắn đã một lần được thuộc về. Nếu Larkin không thấy thoải mái khi làm nhà tài trợ cho chuyến hải hành này, hắn có thể chuyển giao nhiệm vụ cho người khác, một trong những người đồng sở hữu khác. Tại sao phải mất hai tuần trên tàu Silver Mist nếu công việc làm nhà tài trợ cho chuyến hải hành là một việc chán phèo đến thế?
Ngay cả đích đến, Hawaii, và khả năng gặp gỡ với Bắc Triều Tiên cũng không giải thích được lý do tại sao hắn đặt bản thân trải qua những sự kiện mà hắn không thích thú. Quỷ thật. Hắn có thể thuê máy bay riêng và bay đến Hawaii, rồi trở về vào hôm sau. Phải có một lý do khác nữa về việc tại sao hắn có mặt trên chiếc tàu này, bởi vì anh hết sức chắc chắn hắn không có vẻ gì thích thú.
Họ đã tìm hiểu thông tin về mọi hành khách trên tàu Silver Mist, và vào lần kiểm tra sơ khởi đầu tiên, không ai có thể là một gián điệp công nghiệp hay một mật vụ của Bắc Triều Tiên, nhưng vẻ bề ngoài và những thông tin cơ bản có thể đánh lừa, anh và đội của anh là bằng chứng cho điều đó. Cho đến lúc này, Larkin tiếp xúc với rất ít người, gần như chỉ nói chuyện với trưởng ban an ninh của hắn, Dean Mills, nhưng đối với những người hắn đã nói chuyện cùng, họ sẽ truy cứu lại và xem xét tỉ mỉ một lần nữa, xem có chi tiết nào bị bỏ qua không. Có lẽ sự đầu tư là một đòn đặc biệt khó khăn, có lẽ có vài tấm hình chụp mà ai đó muốn che dấu. Nhưng đã không có điều gì hết, và tâm trạng thất vọng ăn mòn Cael, bản năng mách bảo anh rằng anh đã bỏ qua điều gì đó.
Larkin vẫn chưa bật laptop, vì thế chương trình xâm nhập của Fail vẫn chưa thu được kết quả, thích nghi hoặc phải tìm cách khác. Tuy vậy, vẫn còn quá sớm.
Sau thời gian quy định cho nhóm của họ trôi qua, họ phải rời casino. Có vài người thắng lớn. Nhưng Jenner không phải là một trong số họ; thực ra, anh hiếm khi thấy ai thua một cách kiên định như cô. Ryan và Fail ở trong nhóm kế tiếp, nên Cael tin rằng Larkin vẫn ở trong tầm kiểm soát. Có một lỗ hổng, không có ai trong nhóm thứ ba hoặc thứ tư – hai giờ mà không có ai trong khu vực casino để theo dõi hắn. Nhưng một số người đang đứng bên ngoài casino, quan sát trò chơi, la ó động viên hoặc rên rỉ thất vọng khi bạn của họ thua hoặc thắng, và anh có ý định tham gia cùng họ. Anh có thể chụp hình người mà Larkin nói chuyện, dù cho anh không đủ gần để nắm bắt được điều họ thực sự đang nói.
Với Ryan và Fail thay thế nhiệm vụ, anh quàng tay quanh eo Jenner và xoay cô hướng về quầy bar bên cạnh casino. “Muốn uống thứ gì không?”
“Không, cám ơn.” Cô nói, chắc chắn vì anh đã hỏi cô có muốn thứ gì đó không. Nếu anh không hỏi, anh không nghi ngờ là cô sẽ yêu cầu một ly.
“Vậy một ít kem thì sao?” Có một quầy kem phục vụ suốt hai mươi bốn giờ, và nó chắc chắn là một trong những nơi được ưa chuộng nhất trên tàu.
“Cám ơn, nhưng em không đói.”
Phát cáu, anh nói. “Cũng phải. Chỉ cần em ăn một miếng nhỏ, em chắc chắn sẽ làm bung mọi đường may của chiếc váy đó ra.”
“Chắc chắn.” Cô đồng ý. Chết tiệt. Có điều gì không đúng với cô vậy? Anh đã ở cùng cô trong hai mươi bốn giờ qua, và anh đã biết cô phỏng đoán rất tốt. Nhưng dường như cô có đôi chút rối trí, khiến anh tự hỏi cô đang nghĩ gì. Bất kể là gì, không có gì là điều tốt.
Anh tìm ra hai chỗ bên một cái bàn nhỏ và để cô ngồi xuống. Một người phục vụ cocktail ngay lập tức xuất hiện, và không cần hỏi anh gọi một ly teeter-totter cho cô, và một bia cho anh. Anh có thể uống vài thứ mạnh hơn nhưng anh muốn đầu anh sáng suốt. Khi anh nhìn vào Jenner, anh nhận thấy cô đang ngả người tới trước để nhìn qua anh giống như cô đang quan sát hoạt động trong casino. Cô không có vẻ thích thú như vậy khi cô thật sự ở trong đó, nên anh nhìn quanh để xem điều gì làm cô thích thú.
Một cơn ớn lạnh đổ tràn xuống anh, khi anh nhận ra cô đang quan sát Larkin. Quỷ tha ma bắt, cô phù thủy nhỏ bé đã trở nên quá quan tâm đến việc họ đang làm, và chỉ Chúa mới biết được cô có thể làm gì để thỏa mãn tính hiếu kỳ của cô. Tại sao cô không ở trong tình trạng hoảng sợ một cách dễ thương, cách mà lúc đầu cô đã có… trong khoảng, ít nhất là… năm phút? Sau lúc đó, cô không là gì khác ngoài rắc rối.
Anh di chuyển ghế của anh để khóa tầm nhìn của cô, và cũng để giữ Larkin không thể nhận ra Jenner đang nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn là một vật triển lãm. Điều cuối cùng anh muốn là khiến gã khốn đó trở nên cảnh giác.
Jenner trao cho anh một nụ cười ngời sáng, “Anh biết không, anh có thể để em ở lại Hawaii.” Cô nói, nghiêng người về phía trước, thế nên giọng trầm của cô gần như bay mất giữa tiếng la hét khó chịu và tiếng chuông reng trầm bổng của những chiếc máy đánh bạc đồng xu sát ngay quầy bar. “Em hứa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì anh đang làm. Em sẽ lấy một phòng khách sạn, trải qua một tuần trên bãi biển, và em sẽ tha cho anh, anh có thể để Syd đi, cô ấy có thể sát nhập với em, và chúng ta đều vui vẻ. Cách giải quyết hoàn hảo.”
Anh bắt chước cử chỉ của cô, nghiêng người gần cô hơn. Chết tiệt. Cô có mùi rất tuyệt, và từ góc độ này, đường xẻ thấp của chiếc váy màu xanh thẫm của cô gây chú ý – và điều đó thật dịu dàng. Cô không có bộ ngực phô trương, nhưng nó khiến ruột anh thắt lại, hạ xuống và cứng lên. Anh nên tránh xa cô. Anh cần tránh xa cô, nhưng nhiệm vụ giữ anh ở đây, trên chiến tuyến, bằng cách thức tai hại. “Tại sao anh phải để em đi?” Anh hỏi, tì sát vào tai cô, “Cuộc trình diễn vênh vang đơn độc xứng đáng với rủi ro gây đau đớn và tổn thương sao.”
Tia lấp lánh xanh thẳm trong mắt cô hứa hẹn sự trả thù, nhưng một lần nữa cô cự tuyệt để vượt khỏi cám dỗ của anh, thứ chẳng hại gì. Điều cuối cùng anh muốn là để cô hạ anh đo ván ở nơi công cộng.
Cũng nhiều như anh muốn thả cô, vì cả hai mục đích, anh cần ở đúng nơi cô đã ở, để cung cấp cho anh một vỏ bọc. Không có cô ở đó, anh không có lý do gì để ở trong dãy phòng đó – và chính sách thông thường của một chiếc tàu du lịch là hành khách không được tự ý đổi phòng. Hành khách có thể hủy bỏ nhưng việc chuyển nhượng phòng cho người khác là vượt quá quy tắc của chuyến hải hành. Anh không thể chấp nhận rủi ro rằng anh có thể không được phép ở lại dãy phòng đó.
Cô phải bị cuốn vào cùng anh.
Đêm đã dần tàn. Larkin chào hỏi mọi nhóm, rồi rút lui về bàn blackjack, nơi hắn tiếp tục thắng đậm. Vì tất cả niềm phấn khích hoặc sự sống còn trên vẻ mặt của hắn, hắn phải bị giám sát bí mật hơn.
Khi nhóm của Tiffany được phép vào casino, cô đến bên cạnh Larkin và cố lôi kéo sự chú ý của hắn, không có đến một dấu hiệu thành công, Frank Larkin đã từng tháp tùng vài người phụ nữ xinh đẹp trong quá khứ, có vài danh tiếng về lĩnh vực đó, nhưng thậm chí vẻ đẹp kỳ lạ dễ gây chú ý của Tiffany cũng chẳng lôi kéo được nhiều hơn một cái liếc đáng ghét của hắn. Có lẽ pha biểu diễn trước đó của cô đã xua đuổi hắn, vì Cael biết hắn đã quan sát. Có lẽ cô ấy chỉ không phải kiểu người hắn ưa thích. Việc cô gần gũi hắn sẽ là một phần thưởng, nhưng nó không xảy ra.
Ở quá gần Larkin có thể làm hắn ngờ vực – bất kỳ điều gì cũng có thể khiến gã khốn hoang tưởng nghi ngờ - nên Tiffany bỏ đi và bắt đầu ve vãn một gã có bà vợ đang thắng lớn trong trò súc sắc, không phải vì cô muốn một gã già xác đã có vợ nhưng vì điều đó tạo cho cô một góc tốt để chụp hình người mà Larkin đang nói chuyện.
Ngay khi thời gian của nhóm cuối cùng đã hết, Larkin quăng những lá bài của hắn lên mặt bọc nỉ xanh của chiếc bàn, và rời khỏi, bỏ lại giải thưởng của hắn ở đó cũng như tất cả tiền thu được cho hội từ thiện. Họ không thể đồng loạt theo sau hắn, thế nên Tiffany chào tạm biệt người bạn mới và theo sau Larkin một khoảng cách, đi xuyên qua đám đông một cách yên ả và tự nhiên. Cuộc tản bộ của cô lôi kéo nhiều hơn một cái nhìn tán thưởng của vài người đàn ông và cái nhìn giận dữ của những người phụ nữ đi cùng những người đàn ông đó, nhưng trên một con tàu đầy những người xinh đẹp cô vẫn thích hợp một cách hoàn hảo. Ryan và Fail ngồi ở chiếc bàn gần đấy, giống như Cael và Jenner.
Một giọng nói êm ái truyền đến con rệp trong tai mà Cael mang, nói.
“Ghostwater bar.” Khi Tiffany thông báo với tất vả nhóm về đích đến của Larkin. Đàn ông đã say nhưng không vượt quá giới hạn. Đêm trước anh đã giới hạn bản thân ở mức hai ly, và cũng không uống dù Ghostwater ở khắp nơi. Anh thích uống scotch, nguyên chất. Anh chưa có sự ổn định thường lệ - đây mới chỉ là đêm thứ hai – nên họ cũng chưa có ý tưởng nào về điều được mong đợi.
“Hắn đang đi” Giọng của Tiffany đến sau đó ít phút. “Tôi không biết tại sao hắn lại đến đây, vì hắn không lấy đồ uống. Hắn đi trở lại về phía casino. Người nào đó muốn kiếm hắn.”
Tát cả nhóm đều ở trong trạng thái cảnh giác, Larkin tái xuất hiện rất ngắn, vẻ mặt hắn trống rỗng, nhưng Cael nhận ra đôi mắt hắn có đôi chút mơ màng. Hắn nghiện thuốc sao? Hắn đi với sự chủ định, dù vậy, có chút gì đó thiếu tự nhiên.
“Đi nào” Cael nói với Jenner, thúc giục cô đứng lên. Có thể Larkin định về phòng, cũng có thể không. Có Chúa biết đã đủ trễ rồi và hắn đã trải qua thời gian dài trong casino. Bất chấp, anh muốn giữ Larkin trong tầm mắt. Nếu hắn không về phòng, Ryan và Fail sẽ theo hắn, cảnh báo cho Cael đích đến của hắn.
Anh nắm chặt khuỷu tay của Jenner khi cô nhìn quanh với sự thích thú, cố phát hiện điều gì đã kích thích anh hành động. Cô nhận ra Larkin chỉ trong vài giây, và sự chú ý của cô tập trung vào hắn, biểu hiện của cô gợi cho anh hình ảnh một con chó săn trong một cuộc đuổi bắt.
Để làm cô sao lãng, anh nói, “Cười lên nào.”
Cô phô bày một nụ cười toe toét cực kỳ rộng, cực kỳ giả tạo, khiến anh nghĩ đến một con cá mập.
Anh thở dài khi anh gia tăng nhịp bước. “Đừng bao giờ quên nhé. Witchiepoo.”
(Wilhelmina W. Witchiepoo : mụ phù thủy canh giữ chiếc tàu ma thuật trong bộ phim trẻ em 17 tập rất nổi tiếng của Mỹ : H.R. Pufnstuf trình chiếu năm 1969, nhân vật chính là cậu bé Jimmy bị đắm tàu và con rồng Pufnstuf canh giữ đảo Sự Sống bảo vệ cậu chống lại Witchiepoo và tìm cách chiếm con tàu ma thuật)
“Witchie là ai?”
“Nhìn lên đi” Anh nói.
Larkin đi đến thang máy, và vào buồng thang bên trái trước khi họ bắt kịp. Cael lấy điện thoại và gởi một tin nhanh cho Bridget, cảnh báo với cô ấy rằng Larkin đang trên đường lên. Nhịp mạch của anh bị đẩy lên mức cao. Nếu Larkin không đi đến phòng của hắn, họ sẽ phải xác định vị trí của hắn. Anh không thích mục tiêu của anh thoát khỏi tầm mắt, dù chỉ trong một thời gian ngắn.
Anh đứng cùng Jenner đợi chiếc thang kế tiếp, và trước khi nó đến, điện thoại của anh có tín hiệu một tin nhắn. Ngay lập tức, anh kiểm tra nó, và thở phào một hơi nhẹ nhõm. Larkin đã bước vào phòng của hắn. Mọi thứ đã được kiểm soát.
Một vài người vội vã đến và cùng chờ thang máy với họ, vì thế anh và Jenner không nói chuyện, nhưng anh biết cô đang sôi sục với những thắc mắc. Ngay khi anh mở khóa phòng và đẩy cô vào bên trong, cô quay người đối diện với anh, dịch lùi khi anh tiến thẳng tới trước. “Thế nào. Tại sao anh do thám Frank Larkin?” Cô hỏi.
“Hãy rời khỏi cửa” Anh nói, và nhanh chóng quay người để đóng cửa và kiểm tra xem liệu có ai ngoài hành lang có thể nghe được lời cô nói hay không. Hành lang trống trơn. Lắc đầu anh đóng rồi khóa cửa và cài dây xích.
Jenner vẫn còn đứng nguyên ở đó, đôi mày cô nhướng cao khi cô chờ đợi câu trả lời của anh.
“Sao nào?” Cô thúc giục.
“Không phải việc của em. Hãy sẵn sàng để đi ngủ trong khi tôi kiểm tra sự hoạt động của mọi thứ.”
Anh muốn làm nhiều hơn. Anh muốn biết Larkin có điện đàm với ai không hay cuối cùng hắn có thiêu cháy laptop của hắn không. Jenner trao cho anh một cái nhìn thất vọng, nhưng túm lấy một cặp pajamas và biến mất trong phòng tắm, điều đó có nghĩa là anh có được vài phút yên bình. Đặt con rệp theo dõi đúng vị trí, anh quan sát Larkin sẵn sàng đi ngủ. Khi ánh sáng tan dần trong cánh cửa phòng ngủ kế bên, Cael tháo tai nghe. Cho đến lúc này, họ vẫn không có tiến triển gì.
Jenner vẫn ở trong phòng tắm, vì vậy anh tận dụng cơ hội để cởi quần áo của mình. Anh có chiếc còng sẵn sàng khi cô xuất hiện, gương mặt sáng ngời sạch sẽ, và mặc một cặp pajamas khác với một trong những chiếc áo dây mỏng tang đó – cái này màu hồng và có những ngôi sao lấp lánh trên đó – không nói một từ, anh chỉ vào chiếc ghế.
Cô nhìn anh trừng trừng khi cô ngồi, và anh khóa cô vào ghế. Bị chọc tức, cô giật chiếc còng. “Điều này không cần thiết. Chỉ cần anh còn giữ Syd, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì. Anh làm điều này chỉ để chứng tỏ với tôi anh là ông chủ.”
“Phải.” Anh đồng ý, đi vào phòng tắm và mang chiếc khóa còng theo cùng.
Có một thoáng yên lặng sững sờ, rồi cô gần như thét lên. “Anh có ý nói anh thừa nhận điều đó?”
“Tôi thấy thỏa lòng về chúng.” Cười với chính mình, anh quan tâm đến việc phải làm, đánh răng và ra khỏi phòng tắm để rồi thấy cô vẫn còn đang bốc khói. Oh, phải. Sự thật là chân lý.
Cô đá anh ngay khi anh ở trong tầm với. Anh lùi lại tránh, cười, mặc dù anh sẽ không thấy thú vị gì nếu chân cô đặt đúng chỗ mà cô nhắm vào.
“Anh không dám cười đâu!” Cô phun phì phì, đá anh lần nữa. Anh bắt lấy chân cô, rồi một chân nữa, rồi khéo léo giật cô ra khỏi ghế xuống sàn nhà. Anh giữ cô đủ để cô không ngã mạnh, nhưng cú xóc khiến cô chú ý.
“Đồ đê tiện! Đồ vụng về.”
Trong lúc cô kiệt sức, anh thả cô khỏi chiếc ghế, và ngay lập tức khóa cô vào cổ tay trái của anh. Anh đẩy cô đứng lên và nửa đặt, nửa thả cô trên giường. “Đừng cư xử dở hơi nữa.” Anh nói khi anh thả chiếc chìa khóa vào ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường, rồi leo vào bên cạnh cô và tắt đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.