Thiên Vu

Chương 720: Tiệc rượu sinh nhật




Không ít người đều vô cùng hưng phấn, đương nhiên, khiến bọn họ hưng phấn không phải vì hôm nay là sinh nhật Mạn Đà La phu nhân, chủ nhân trấn nhỏ biên hoang, bọn họ hưng phấn vì biết tin trên yến hội Mạn Đà La phu nhân sẽ tuyên bố bí mật phong ấn Táng Cổ, thậm chí còn có đồn đại nói phong ấn Táng Cổ sẽ hiện thế vào ngày hôm nay.
Bốn người Trần Lạc, Tần Phấn, Lãnh Cốc, Ngạo Phong cũng dậy thật sớm, nhìn cửa thành trấn nhỏ biên hoang trải dài một đội ngũ như trường long, Lãnh Cốc phát ra bực tức:
- Mụ nội nó, tiệc rượu sinh nhật của phu nhân Mạn Đà La chỉ người được mời mới có thể tham gia, ngươi nói những người này đi tập hợp náo nhiệt làm gì chứ.
- Lạ thật.
Tần Phấn nhìn chằm chằm đội ngũ trưởng lão xếp thành hàng, nói:
- Các ngươi có phát hiện ra một quái sự không?
- Thế nào?
- Người xếp hàng tiến vào trấn nhỏ biên hoang hầu như toàn bộ là người mười đại đoàn vinh quang.
- Hắc, đúng là như thế! Mười đại đoàn vinh quang khẳng định được mời, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn theo mấy người đi, bọn họ kia là làm gì?
Đang suy tư, bên tai Tần Phấn truyền đến âm thanh, nhìn lại xung quanh, bất ngờ thấy một lão giả.
- Ta đi một chút rồi trở lại.
Trần Lạc liếc mắt nhìn, hỏi:
- Lão đầu nhi kia là ai?
Lãnh Cốc híp mắt nhìn lại cẩn thận, khi thấy được lão giả kia, bị dọa cho một trận, thấp giọng nói:
- Đó là lão quản gia trong nhà điện hạ.
- Thiếu gia, mời ngài đi theo ta một chuyến.
Bỗng nhiên một người xuất hiện, đồng dạng cũng là một vị lão giả, tựa hồ đến tìm Ngạo Phong.
Tần Phấn biết loại tình huống gì mới có thể khiến vị lão quản gia phủ Vương gia này xuất hiện, đó là khi chính mình hãm thân trong nguy hiểm, hơn nữa hắn lập tức nghĩ nghĩ đến Trần Lạc, đúng như dự đoán, trên mặt lão quản gia không có biểu tình gì, nói:
- Điện hạ, hi vọng ngài tạm thời không nên ở cùng một chỗ với Trần Lạc.
Thấy Tần Phấn im lặng không lên tiếng, lão quản gia lại nói:
- Đây là ý tứ của Vương gia.
Thần tình Tần Phấn nghiêm túc, vầng trán nhăn tít, hắn biết chuyện nghiêm trọng, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tương. Trầm ngâm chốc lát, cẩn thận suy lại, sau đó hỏi:
- Mười đại đoàn vinh quang không dám vọng động Trần Lạc, là thành Quang Minh? Thánh thành? Hay là Hoàng Thành chúng ta? Hay là...
Lão quản gia không chính diện đáp lại, chỉ nói:
- Vương gia hi vọng ngài tạm thời không nên ở cùng một chỗ với Trần Lạc.
- Trần Lạc là bằng hữu của ta.
Vừa dứt lời, lão quản gia đang muốn mở miệng, Tần Phấn lại nói:
- Hắn là một trong số không nhiều hảo hữu chí giao vủa ta, ta rất quý trọng phần tình cảm này, không muốn mất đi. Người ta sống cả đời, cây cỏ sống một mùa, kết bạn tâm giao, giao ở đây là nghĩa, hiện tại bằng hữu gặp nạn, nếu như ta lâm trận bỏ chạy, vậy Tần Phấn ta cũng không cần sống nữa, bởi vì ta ngay cả cửa ải này cũng không qua được, đâu còn mặt mũi gặp người khác.
Tần Phấn nói đều là lời tâm huyết, cũng là suy nghĩ trong lòng. Nhân sinh tri kỷ khó cầu, hắn sẽ không cho phép bản thân được bỏ cuộc.
- Mời điện hạ cân nhắc kỹ càng.
Trên khuôn mặt gìa nua của lão quản gia, từ đầu tới cuối vẫn không hề có biểu tình gì.
- Vị lão, ngài trở về đi thôi, ngài nhìn ta lớn lên, ta là người như thế nào, tin tưởng ngài cìn rõ ràng hơn cả ta, chuyện ta đã quyết định, xưa nay chưa từng thay đổi.
Nói xong liền lập tức xoay người rời đi.
- Điện hạ.
Thanh âm lão quản gia truyền đến:
- Người trong đám mây đến.
Nghe nói tới đám mây, Tần Phấn lập tức dừng lại, quả nhiên chuyện tình gay go hơn nhiều so với trong tưởng tượng, cũng chỉ có áp lực từ đám mây mới có thể khiến vị lão quản gia đã sống nghìn năm của phủ Vương gia tự mình đến đây. Hít sâu một hơi, Tần Phấn không có quay người lại, trả lời:
- Cảm ơn, về phần phía phụ thân ta, ngươi nói cho ông ấy biết, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Vương phủ, trước kia là thế, hiện tại là thế, sau này vẫn là thế.
Cách đó không xa, hai người Trần Lạc và Lãnh Cốc hết nhìn Tần Phấn một cái, lại nhìn Ngạo Phong một cái. Thấy hai người trước sau bị gọi đi, cho dù là Lãnh Cốc cũng biết có chuyện lớn xảy ra.
- Điện hạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Tần Phấn gật đầu, nhìn Trần Lạc, nói:
- Đám mây muốn giết Trần Lạc.
- Cái gì?
Lãnh Cốc kinh hãi thất sắc, phải biết rằng đám mây là người thống trị tuyệt đối trên thế giới này, không kẻ nào dám làm trái ý đám mây. Nói cách khác, đám mây muốn người nào chết, kẻ đó nhất định không thể sống thêm được.
Sau thoáng ngơ ngác, Lãnh Cốc tra hỏi:
- Vì sao đám mây lại muốn hại chết Trần Lạc?
- Nguyên nhân có quan trọng không?
Bị Tần Phấn hỏi như thế, Lãnh Cốc ngạc nhiên tại chỗ. Đúng vậy, đám mây muốn giết người, có cần nguyên nhân sao? Hắn không khỏi lo lắng, sốt ruột nói:
- Lạc gia, ta thấy ngươi vẫn nên khẩn trương chạy trốn đi thôi.
Trần Lạc có vẻ như chẳng có phản ứng đặc thù gì, trên khuôn mặt ốm yếu vẫn bình đạm như trước, hào hiệp tùy ý, phảng phất như người đám mây muốn giết không phải là hắn mà là một người xa lạ nào đó, giống như chuyện này căn bản không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ chốc lát sau Ngạo Phong cũng tới, cái bộ lạnh lùng trên mặt gia hỏa này trước giờ chẳng thay đổi chút nào, nhìn Tần Phấn, nhìn Lãnh Cốc, lại nhìn Trần Lạc, hỏi:
- Lạc gia, ngươi cũng biết rồi chứ?
Trần Lạc gật đầu, cười nói:
- Hiện tại ta xem như là đại hồng nhân, như thế này có thể sẽ càng hồng hơn, đẳng cấp ba người các ngươi quá thấp, tự mình cút đi thôi, ông đây muốn đi tham dự tiệc rượu sinh nhật làm người nổi tiếng.
Tuy rằng Trần Lạc nói ra lời này rất thô bỉ, nhưng mặc kệ là Ngạo Phong, hay Lãnh Cốc, hay Tần Phấn cũng biết lời hắn nói kia là không muốn liên luy tới mình.
- Lạc gia, bây giờ nói những lời này có ý gì?
Tần Phấn nhìn Trần Lạc, nói rất chân thành.
- Vừa nãy ta lấy cái chết bức bách, gần như đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà, hiện tại ngươi nói với ta những lời này?
Ngạo Phong lạnh lùng chất vấn.
Lãnh Cốc nhún nhún vai, nói:
- Lạc gia, ta là một người đơn độc, không có nhiều lắm tiền đồ, ngược lại đời này đã định làm bạn với ngươi, có có nữ nhân duyên, lại có đại tạo hóa, theo ngươi có thể nhận thức không ít nữ nhân, còn có thể mò đến không ít chỗ tốt. Chờ ngươi chơi đủ rồi, đưa cho ta một cái là được, ngươi ăn thịt cho ta nếm chút canh, hơn nữa lén nói cho ngươi biết, khi còn bé ta được thần tiên đoán mệnh, nói mạng ta lớn, sống chừng hơn ngàn tuổi cũng thừa.
Trần Lạc nhức đầu, ánh mắt xẹt qua trên mặt từng người Tần Phấn, Ngạo Phong, Lãnh Cốc, cắn răng nhếch miệng cười nói:
- Ta đây đi vào, có thể đi ra nguyên lành hay không còn không biết, các ngươi cần gì phải như vậy.
- Ngươi còn nói thế nữa?
Tần Phấn hỏi.
- Ngươi dám lập lại không?
Ngạo Phong phụ họa.
- Còn nói tới bao giờ?
Lãnh Cốc mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.