Thiên Vu

Chương 48: Không có đầu to như vậy thì . .




Sơn mạch biến dị nổ ra mấy chục cái hang, nhiều người nhanh chóng lao vào trong. Ngưu Manh tìm một cái hang, đang định bước vào chợt thấy Trần Lạc đứng trước cửa với bộ dáng đăm chiêu.
Ngưu Manh nói: 
- Đi đi, còn đứng đó làm gì?
Trần Lạc đứng trước cửa hang đang cảm nhận trận pháp dao động rất nhỏ, bởi vì không thấy trận tượng nên hắn không thể đoán ra nó là trận pháp gì. Phân tích từ dao động trận pháp thì Trần Lạc cảm ứng được kết cấu của trận pháp đã bị phá hư, mắt trận vẫn còn, trận pháp chưa mất hết hiệu lực. Nghe Ngưu Manh giục, Trần Lạc gật đầu bước vào hang.
Hang động như đường hâm,f thoạt trông bị lực lượng cường đại nào đó đánh mở. Càng vào trong thì nhiệt độ càng cao, bên trong đen như mực. Ngưu Manh sớm chuẩn bị trước, lấy hạt châu ra khỏi bao. Ngưu Manh giơ lên cao, hạt châu tỏa sáng, thứ này là nhật quang thạch, phố lớn ngõ nhỏ đều có bán.
Các hang giao nhau, đan xen vào nhau. Ngưu Manh như con ruồi bay tới bay lui, bên trong quá nóng làm gã đổ mồ hôi như mưa. Trần Lạc cũng vậy, hắn vừa lau mồ hôi vừa mải mê cảm ứng trận pháp dao động. Trần Lạc phát hiện dao động phía trước mạnh hơn chút, nhiệt độ cũng cao lên. Trần Lạc kêu Ngưu Manh cố gắng đi hướng đông, gã không biết lý do nhưng vẫn làm theo lời của Trần Lạc.
- Có động tĩnh.
Ngưu Manh bỗng dừng bước, Trần Lạc cũng phát hiện ra. Ngưu Manh, Trần Lạc nâng cao tinh thần cảnh giác. Ngưu Manh giơ thương sắt đứng bên cạnh, Trần Lạc lắng tai nghe. Thanh âm phát ra từ đường hầm sau lưng hai người, cửa đường hầm càng lúc càng sáng. Quả nhiên không lâu sau có bảy người đi ra, năm nam hai nữ, là Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang.
Bảy người đều cầm nhật quang châu chiếu sáng bốn phía. Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang khá hơn Ngưu Manh chạy lung tung nhiều. Tuy trán bảy người Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang cũng toát mồ hôi nhưng không nhiều, bọn họ đều mang trang sức mát mẻ. Khi bảy người Tiết Thường Quyển, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang thấy Trần Lạc thì giật nảy mình, không ngờ sẽ chạm mặt tại đây.
- A! Thật trùng hợp, không ngờ trong đường hầm lộn xộn này vẫn có thể gặp mặt nhau.
Trên mặt Đinh Tử Hiên vĩnh viễn treo nụ cười ấm áp gió xuân.
Cái gọi là không dánh khuôn mặt cười, nếu đối phương khách sáo thì Trần Lạc cũng mỉm cười lại, đương nhiên chỉ cười lịch sự chứ hắn biết rõ Đinh Tử Hiên chưa từng xem hắn là bằng hữu.
- Chỗ này nhiệt độ cao kinh khủng, hai ngươi không có trang sức giảm nhiệt sao? Tại sao người đầy mồ hôi vậy?
Thấy Trần Lạc định đi, mắt Đinh Tử Hiên lóe tia gian xảo.
Đinh Tử Hiên vội nói: 
- Trần Lạc, tuy bây gieườ ngươi rời khỏi Tiểu La Thiên học viện nhưng dù sao ngươi và ta từng cùng tu hành, có muốn ta tặng cho một vòng tay mát mẻ không?
Mới nghe thì lời Đinh Tử Hiên nói đầy quan tâm nhưng thật ra là mỉa mai, gã cố ý bày tỏ chính mình trước mặt Tiết Thường Quyển. Đinh Tử Hiên biết lòng tự tôn của Trần Lạc rất mạnh, hắn nhất định sẽ từ chối. Không ngờ Trần Lạc nghe Đinh Tử Hiên nói bỗng dừng bước, xoay người lại, khuôn mặt trắng nhu treo nụ cười quái dị.
Trần Lạc nói: 
- Tốt, ngươi tặng ta một cái đi.
Đinh Tử Hiên cứ nghĩ lòng tự tôn của Trần Lạc mạnh nhưng đó là gã nghĩ vậy. Đúng là lòng tự tôn của Trần Lạc rất mạnh, vì thế hắn sẽ không mặc cho bất cứ ai cười nhạo, ăn hiếp mình. KhiTrần Lạc đồng ý làm Đinh Tử Hiên không biết nên nói sao.
- Đưa đây, ngươi nói cho ta một vòng tay mát mẻ đâu?
Trần Lạc chỉ vào vòng tay xanh biếc treo trên cổ tay Đinh Tử Hiên, nói: 
- Ta không kén chọn, cái này không tệ, cho ta thứ này đi.
Vòng tay đeo trên cổ tay Đinh Tử Hiên là hàng thượng đẳng, giá trị khá đắt. Giờ phút này, Đinh Tử Hiên rất hối hận lời đã nói, tiến lùi khó khăn. Nếu không tặng cho Trần Lạc thì sẽ bị cười nhạo, huống chi có mặt nữ thần, Đinh Tử Hiên quyết không thể mất mặt. Nhưng tặng Trần Lạc thì Đinh Tử Hiên không nỡ, huống chi là tặng cho người gã rất ghét.
- Như thế nào? Tiếc của sao?
Khóe môi Trần Lạc cong lên, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Hiên, cười khẩy. Trần Lạc lắc đầu, vỗ vai Đinh Tử Hiên, xoay ngời đi.
Trần Lạc nói: 
- Vậy thì thôi.
Mặt Đinh Tử Hiên xanh mét, khóe môi co giật cố gắng bình tĩnh lại.
Mặt Đinh Tử Hiên nặn nụ cười, làm bộ không để ý nói: 
- Chỉ là một vòng tay, nếu Đinh Tử Hiên ta nói tặng ngươi thì có gì không nỡ?
Đinh Tử Hiên nói xong lột vòng tay mát mẻ xuống.
Trần Lạc không chút khách sáo nhận lấy, vỗ vai Đinh Tử Hiên, nói câu cảm ơn rồi đi ngay.
Nhìn Trần Lạc đi, lòng Đinh Tử Hiên nhỏ máu.
Diệp Thanh đứng bên cạnh bỗng quát:
- Trần Lạc, ngươi đứng lại đó cho ta, vòng tay mát mẻ của Tử Hiên sư huynh có giá trị quý báu, đáng giá hơn ngươi, ngươi cảm thấy chính mình xứng đeo nó sao?
Trần Lạc như không nghe thấy, chân tiếp tục bước tới, thanh âm lạnh nhạt vọng về:
- Không có cái đầu to thì đừng làm bộ đầu mình to trước mặt ta!
Trần Lạc dứt lời vung tay ném trả vòng tay mát mẻ lại cho Đinh Tử Hiên.
Đinh Tử Hiên nhìn vòng tay mát mẻ dưới chân mình, biến sắc mặt. Mắt Đinh Tử Hiên như đao nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lạc rời đi, nếu không phải nữ thần Tiết Thường Quyển có mặt thì gã đã lao qua xé nát miệng Trần Lạc.
- Hừ! Đồ mạt rệp!
Diệp Thanh nhặt vòng tay mát mẻ đưa qua ai ngờ bị Đinh Tử Hiên trừng mắt, lạnh lùng nói: 
- Lắm mồm.
- Ngươi có ý gì? Ta đòi lại vòng tay cho ngươi sao còn trách ta lắm miệng?
Diệp Thanh không hiểu ra sao. Diệp Thanh không biết nếu không có nàng lên tiếng, tuy Đinh Tử Hiên mất vòng tay mát mẻ nhưng giành mặt mũi trước mặt Tiết Thường Quyển. Bây giờ Trần Lạc đạp lên mặt Đinh Tử Hiên nát hết, hỏi sao gã hòa nhã với Diệp Thanh?
Đinh Tử Hiên lười để ý Diệp Thanh, đang định giải thích với Tiết Thường Quyển thì thấy nàng ngây người nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi.
Đinh Tử Hiên há mồm chợt nghe Tiết Thường Quyển kêu:
- Này.
Tiếng kêu không phải gọi Đinh Tử Hiên mà đang... Kêu Trần Lạc?
Trần Lạc không dừng bước, tiếp tục đi thẳng.
Tiết Thường Quyển chạy theo liên tục kêu mấy tiếng Trần Lạc mới dừng lại, xoay người, nghi hoặc nhìn nàng.
- Là ngươi, còn nhớ ta không?
Đêm qua Tiết Thường Quyển không ngủ, không phải nàng không muốn ngủ mà vì trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Tiết Thường Quyển không nghĩ ra tại sao nàng tìm hai con Bảo Lam Thử nhưng bị thiếu mất một, càng không hiểu nổi trận pháp mình bày ra không bị hoàn cảnh tự nhiên phá hư tại sao mất hiệu quả. Lúc đó chỉ có một thiếu niên có mặt, Tiết Thường Quyển muốn hỏi nhưng không biết hắn đã chạy đi đâu, bây giờ gặp gỡ đương nhiên nàng phải hỏi cho rõ.
Trần Lạc nhướng mày nhìn Tiết Thường Quyển, hỏi: 
- Có chuyện gì? 
- Đêm qua... 
Nghe Tiết Thường Quyển mở lời Trần Lạc lập tức lắc đầu, không cho nàng nói xong đã bảo:
- Ta không quen nàng, có phải nàng nhận sai người không?
Trần Lạc nói xong xoay người đi ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.