Rất nhanh, hai người Thiên Tung đã tiến vào Ô Mộc thành. Không biết là bởi vì dung mạo và khí độ của hai người quá mức bất phàm hay là Ô Mộc tiểu thành này chưa từng trải việc đời. Thủ thành sau khi thấy hai người Thiên Tung trực tiếp ngây người tại chỗ. Hai mắt ngốc trệ, nước miếng rơi xuống giáp với mặt đất.
Tình huống như thế vẫn kéo dài, sau khi hai người Thiên Tung vào thành cũng không có dấu hiệu dịu đi, ngược lại có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng. Thiên Tung hơi hơi nhíu mày, đối với tình huống như thế có chút phiền não.
"Tiểu Thiên, xem ra bộ trang phục này của chúng ta không hề thành công rồi, rất nhiều người nhìn chăm chú vào! Hiện giờ còn cách kỳ hạn bảo vật xuất hiện vài ngày, ngộ nhỡ đụng phải người của Thánh môn, sẽ có chút phiền toái đó." Bạch Ngân dường như rất ghét ánh mắt chung quanh, sắc mặt của hắn có mấy phần khó coi.
"Ừ, chúng ta trước tiên tìm nhà trọ ngủ một đêm, thuận tiện đổi lại tạo hình." Thiên Tung nói xong lập tức cùng Bạch Ngân đi về phía trước, cho đến khi bọn họ đi bộ hết nửa đường phố mới phát hiện thành nhỏ này chỉ có một nhà trọ.
Hai người Thiên Tung bất đắc dĩ, chỉ đành phải bước vào nhà trọ đó, nhưng bọn họ vừa tiến vào đã phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt đều tập trung ở trên người bọn họ. Trong đó còn kèm theo hai loại ánh mắt cực kỳ dâm tà. ((G3m: một dành cho nam, một dành cho nữ))
Hai người Thiên Tung mặt không biến sắc chọn một vị trí bên trong ngồi xuống, hướng về tiểu nhị trong nhà trọ gọi mấy cái bánh bao, ba món ăn, coi như bên cạnh không có người lập tức ăn ngay. Cho đến khi bọn họ bắt đầu ăn cơm, người chung quanh giống như mới giải trừ trạng thái hóa đá. Nhưng bất kể là Thiên Tung hay Bạch Ngân cũng đều chú ý tới có hai luồng ánh mắt vẫn gắt gao dừng trên người bọn họ, chính là hai luồng ánh mắt dâm tà vừa rồi.
Hai người phát ra hai luồng ánh mắt giờ phút này an vị ở vị trí gần cửa sổ bên cạnh Thiên Tung. Hai người này là một nam một nữ. Nam đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dung mạo coi như anh tuấn, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra một vẻ dâm ý, cả người đầy mùi phấn son. Nữ tử bên cạnh dường như còn lớn hơn nam tử kia hai ba tuổi. Chỉ thấy nàng ta da thịt trơn mềm, mặt như phù dung, mặc trên người bộ áo đỏ, cổ áo rất trễ. Bộ ngực của nàng ta dường như muốn phơi ra ngoài. Dung mạo hai người này không thể nghi ngờ cũng là cực kỳ xuất chúng. Nếu tùy tiện kéo một người đến đánh giá, nói không chừng có thể coi bọn họ là tài tử giai nhân. Nhưng nếu để Thiên Tung nói, tạo hình của hai người này chính là tổ hợp sắc lang dâm phụ tiêu chuẩn.
Chỉ nghe ‘sắc lang huynh’ vừa nghiêng mắt nhìn Bạch Ngân, vừa nắm tay nữ tử kia nói: "Mị Nương, hôm nay chúng ta thật là quá may mắn, hai người kia thật là cực phẩm nhân gian đó! Tối nay có thể hưởng thụ một chút!!"
"Hư! Nhỏ giọng dùm một chút, ngộ nhỡ hai người kia là cao thủ thì làm sao bây giờ, chúng ta chẳng phải là chịu không nổi sao, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn!" Mị Nương phong tình vén vén tóc, quyến rũ nói.
"Mẹ kiếp! Nhìn bộ dạng hai người kia cũng không giống người tu kiếm, bằng không bằng thực lực của ta và tỷ, có thể không cảm giác được sao?" ‘Sắc lang huynh’ tựa như đã nhận định hai người Thiên Tung chính là quả hồng mềm không hơn không kém, hết sức khinh thường nói tiếp: "Hơn nữa, tỷ cảm thấy có người có thể thoát khỏi mê Thiên Hương của chúng ta hay sao? Mê Thiên Hương, trong thiên hạ, thần linh cũng say đó!"
"Ừ! Nói cũng phải, bất quá, Mị Nương cũng là lo lắng cho đệ thôi!" Mị Nương ra vẻ thẹn thùng nhìn ‘sắc lang huynh’, tay để phía dưới cũng là sờ soạng bắp đùi nam tử kia một phen.
"Phải! Ta đúng là không chịu được nhiệt tình của tỷ tỷ, hiện giờ tỷ tỷ thực lẳng lơ. Chỉ bất quá, ta hoài nghi thân thể tiểu nam tử kia có thể chịu đựng được sự giày vò của tỷ tỷ hay không đây!"
Nghe nam tử kia nói, Mị Nương bị trêu ghẹo càng phát ra lửa nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tung cũng càng lộ liễu. Chỉ là bọn họ không biết những lời bọn họ vừa nói, một chữ không kém đều lọt vào tai hai người Thiên Tung. Bạch Ngân và Thiên Tung nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đều không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc ‘ma quỷ’. Xem ra đêm nay sẽ rất thú vị! Thiên Tung trong lòng thầm nghĩ.
Bóng đêm phủ xuống dưới sự chờ mong của bốn người.
Thiên Tung và Bạch Ngân giờ phút này đang lẳng lặng nằm trên giường, chờ đợi màn biểu diễn của đôi nam nữ vô sỉ. Quả nhiên, lúc sau, một mùi thơm nhẹ nhàng như có như không tiến vào. Tiếp đó, chỉ thấy ‘tổ hợp sắc lang dâm phụ’ nghênh ngang tiêu sái đi vào như giữa ban ngày ban mặt.
"Ha ha, Mê Thiên Hương! Thành công rồi! Không ngờ dễ dàng như vậy!" Hai người kia thấy Thiên Tung và Bạch Ngân ngủ như chết trên giường đắc ý cười to hai tiếng.
Bất quá, hai người này vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, biết đóng kín cửa rồi mới làm việc. Thế nhưng ngay lúc bọn họ đóng cánh cửa kia lại thì lập tức hối hận, bởi vì bọn họ nhìn thấy Bạch Ngân và Thiên Tung vốn nên hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên đang đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt lóe ra hào quang tà tứ, khiến ‘tổ hợp sắc lang dâm phụ’ cảm nhận được nỗi sợ hãi sinh ra từ trong xương tủy.
"Dám động đến Tiểu Thiên (Bạch Ngân)! Muốn chết sao!"
Thiên Tung và Bạch Ngân đồng thời xông ra ngoài, hướng về phía đôi nam nữ kia hành hung. Chỉ bất quá, người Thiên Tung đánh là ‘sắc lang huynh" còn người Bạch Ngân đánh là nữ tử gọi Mị Nương. Đối với đôi nam nữ hái hoa thực lực vừa mới vào cấp bậc Kiếm Thánh, làm sao có thể có được chút phản kháng nào, dưới sự áp chế của hai người Thiên Tung, chỉ có thể chịu đòn. Rất nhanh, khuôn mặt của đôi nam nữ kia lập tức biến thành đầu heo.
"Tha mạng! Tha mạng! Ai ui! Mặt của ta!" Mị Nương đau oa oa kêu to, mở miệng cầu xin tha thứ.
Không thể không nói, Bạch Ngân xuống tay thật đúng là hung ác, không hiểu được nửa phần thương hương tiếc ngọc, đầu heo của Mị Nương so với sắc lang huynh còn muốn lớn hơn một vòng.
"Hai vị cao nhân, tha hai chúng ta đi!" ‘Sắc lang huynh’ cũng không nhịn được thân thể đau đớn, mở miệng cầu xinh khoan dung.
"Tha mạng? Muốn động đến nữ tử của ta, còn muốn mạng sao?" Thiên Tung hung hãn nói.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Bạch Ngân nghe Thiên Tung nói câu nữ tử của ta, cả đầu lập tức đầy hắc tuyến, nhưng không thể không nói, câu nữ tử của ta này nghe vào trong tai Bạch Ngân thật sự khiến người ta hài lòng muốn chết. Kỳ thực, sau khi trải qua chuyện Phi Dạ hôn mê, thái độ của Thiên Tung đối với tình cảm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cừu hận không còn là thứ duy nhất chiếm cứ tâm hồn nàng nữa. Có lẽ nàng đối với tình cảm còn có chút chưa hiểu rõ hết, thế nhưng nàng không muốn bỏ qua người trong lòng mình, bất kể như vậy có phải là yêu khắc cốt ghi tâm hay không. Thiên Tung luôn luôn là một người dám đối mặt, nghĩ đến là làm, tuyệt đối kiên cường. Nếu đã nhận định tình cảm đối với Bạch Ngân và Phi Dạ, như vậy bọn họ dĩ nhiên cũng bị gắn nhãn ‘của mình’ lên rồi.
"Chỉ cần ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một mạng, ngài muốn chúng ta làm gì cũng được!" ‘Sắc lang huynh’ hèn nhát lần nữa nói.
"Mạng của các ngươi đáng giá mấy đồng tiền, có cái gì giá trị để cho ta thả các ngươi? Hửm?" Một tiếng ‘hửm’ này của Thiên Tung nghe vào trong tai thật sự khiến người ta cảm giác giống như xẻo mất một miếng thịt ở trên người, trực tiếp khiến hai người kia càng thêm kịch liệt run rẩy!
"Dạ! Dạ! Mạng của tiểu nhân dĩ nhiên không đáng bao nhiêu tiền, Nhưng, trên người tiểu nhân ngược lại có thứ đáng giá. Nếu ngài thả hai chúng ta, tiểu nhân lập tức đem bảo bối gia truyền của ta cho ngài!" Hai người kia sợ hãi tựa vào nhau, cảnh tượng kia nhìn thế nào cũng giống như hai người Thiên Tung đang cướp bóc bọn họ.
"A? Bảo bối?" Thiên Tung chớp mắt một cái, hơi có chút ý vị gian thương nói: "Ngươi nói bảo bối thì là bảo bối sao! Trước tiên lấy ra xem chút đã!"
‘Sắc lang huynh’ kia không dám chậm trễ, vội vàng từ trong ngực lấy ra một bức tranh chế từ da dê. "Chính là cái này!" Nam tử kia nhìn sắc mặt Thiên Tung nói, "Tổ tiên của ta vốn là chuyên gia truy tìm bảo vật, đây là vật ông nội ta lưu lại, nghe nói là ba đời nhà chúng ta liều mạng mới lấy được đấy!”
Nói đến chỗ này, trên mặt nam tử kia đã trắng bệch, có thể thấy được hắn đau đớn cỡ nào khi lấy ra bảo vật này. Bạch Ngân và Thiên Tung nhất thời đối với lời hắn nói tin mấy phần.
Thiên Tung từ từ mở bức họa ra, vài chữ to đột nhiên chui vào trong mắt Thiên Tung và Bạch Ngân: Bản đồ Xích Viêm động!!
Nếu không phải hai người Thiên Tung và Bạch Ngân định trí đều khác hẳn người thường, chỉ sợ sớm đã kích động không kềm chế được rồi. Chuyến đi Vạn Linh cốc lần này phải dựa vào may mắn. Theo lời của Bạch Ngân, nếu Vạn Linh cốc không có linh bảo thuộc tính hỏa, như vậy hai người họ ắt hẳn phải đi Xích Viêm động rồi. Thế nhưng, Xích Viêm động thần bí, hung hiểm vạn phần. Dù Bạch Ngân sống lâu như vậy cũng không biết cửa vào Xích Viêm động ở đâu, không nghĩ tới lần này chó ngáp phải ruồi, phiền phức đưa tới cửa lại hóa thành nhân bánh! Bản đồ Xích Viêm động không ngờ vào tay. Như vậy cho dù chuyến đi Vạn Linh cốc lần này không tìm được bảo vật kỳ bí cũng không cần lo lắng nữa rồi!
Bất quá, Thiên Tung vẫn có chút nghi ngờ nhìn nam tử bỉ ổi đang xụi lơ trên mặt đất, "Ngươi muốn gạt chúng ta sao? Xích Viêm động là địa phương nào? Ngươi nói tấm da rách này là bản đồ Xích Viêm động thì chính là bản đồ Xích Viêm động à?!"
Bạch Ngân vẫn không nói gì, lẳng lặng ở một bên thưởng thức dáng vẻ gian thương Thiên Tung hiếm khi biểu hiện, bộ dáng kia thật sự muốn đáng yêu bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Đáng tiếc, trong mắt đôi nam nữ hái hoa, vẻ mặt của Thiên Tung có chút tà ác. Bất quá, nghe được Thiên Tung không ngờ lại nghi ngờ bản đồ gia truyền của mình, ‘sắc lang huynh’ lộ ra hai phần kiên cường. "Vị đại nhân này! Ta thật sự không lừa gạt ngài! Đây chính là bảo vật gia truyền của ta đó, đây là bản đồ Xích Viêm động, nếu đại nhân thật sự không tin ta cũng không có cách nào khác, muốn đánh muốn giết, tùy ý ngài đi!"
"Hoa Quỷ nói không sai đâu, kể từ khi hai chúng ta bắt đầu ở chung một chỗ, hắn đều rất trân trọng tấm bản đồ này. Đây đúng là vật gia truyền của hắn!" Mị Nương ở một bên cũng nói.
“Được! Vậy ta sẽ tin hai người các ngươi một lần!" Thiên Tung đem bản đồ cất vào trong ngực, đột nhiên xảo trá cười một tiếng, "Hai người các ngươi có thể cút, bất quá trước khi cút, đem cái Mê Thiên Hương gì đó để lại, còn có quần áo giầy dép tài sản trang sức . . . . . ."
Thiên Tung nói mỗi một câu, sắc mặt của hai người kia lại đen một chút, ruột gan Hoa Quỷ và Mị Nương đều xanh mét hết rồi! Chuyến này sắc không cướp được, còn đem hết tiền tài của mình dâng cho người ta! Bọn họ vốn cho rằng mình đủ vô sỉ rồi, không nghĩ tới hôm nay chân chính đụng phải một ông tổ vô sỉ. Hai người họ cũng chỉ có thể than vãn một tiếng đành vậy, ngoan ngoãn đem mình cởi chỉ còn dư lại một bộ áo lót đơn bạc. Toàn bộ vật sở hữu đều nộp lên.
Nhưng vào lúc này, Thiên Tung lại một lần nữa lên tiếng: "Đúng rồi, ta còn cần mượn khuôn mặt của hai vị dùng một chút."