Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 56: Làm thịt ngươi!




Theo bụi mù tiêu tán, ba bóng dáng dần dần hiện rõ. Chỉ thấy trên đỉnh tháp Thánh môn, một tiểu cô nương và hai nam tử xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tiểu cô nương kia thanh cao thoát tục, linh khí bốn phía. Rõ ràng là một dung mạo thanh khiết lạnh lùng, lại khó nén vẻ đẹp rạng rỡ từ trong xương cốt. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là, khi nàng đứng ở nơi đó lập tức cho người ta loại cảm giác hư vô lúc ẩn lúc hiện, giống như cùng với tự nhiên hòa làm một thể, khiến người ta không phát hiện được khí tức của nàng. Mà hai nam tử bên cạnh nàng có thể nói mỗi người mỗi vẻ. Một người đẹp như yêu nghiệt, xinh đẹp tà tứ; một người thanh nhã xuất trần, phiêu nhiên như tiên. Ba người này vốn là nét đẹp không ai sánh bằng, dung mạo như tiên. Hơn nữa đối với sự ‘lên sàn’ cường hãn này, trên dưới tháp Thánh môn nhất thời yên lặng như tờ, tất cả mọi người bị tình cảnh cực độ phong cách này chấn động!
"Là . . . . . Là Thiên Tung?!" Tề Thiên Ngạo kêu lên thất thanh.
"Không sai! Bé cưng này vẫn thích làm náo động như vậy, làm sao lại học không được khiêm tốn thế kia?" Tề Thiên Sách thấy Thiên Tung từ trong tháp Thánh môn bình an ra ngoài, nhất thời, thở phào nhẹ nhõm.
"Bất quá, hai nam tử bên cạnh bé cưng là ai?" Tề Thiên Sách gắt gao nhìn đến hai nam tử tuyệt mỹ vô song bên người Thiên Tung thì chân mày không tự chủ nhíu lại.
"A! Mau nhìn! Mau nhìn! Tiểu Thiên không sao cả! Tiểu Thiên không sao cả!" Mục Nhạc Ca kích động nắm chặt cánh tay Nguyệt Tiêu Nhiên. Thế nhưng, lông mày như dáng núi của Nguyệt Tiêu Nhiên vẫn như cũ cau chặt.
"Thiên muội, muội hình như đã gây họa, chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?" Nguyệt Tiêu Nhiên lo lắng lẩm bẩm nói.
Lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói giận dữ phá không truyền tới, "Tề Thiên Tung, ngươi lại dám phá hủy tháp Thánh môn, thả thú dữ của Ám Ma Tộc ra, chặt đứt linh mạch vạn năm của Thánh môn ta?! Hai trưởng lão canh giữ tháp kia đâu rồi? Ngươi đã làm gì bọn họ?"
"Hừ! Tần Duyệt, ta đã thấy người ngu, nhưng chưa từng thấy qua ai ngu như ông!" Khóe miệng Thiên Tung kéo ra một nụ cười lạnh, "U Minh, ngươi nói cho Tần Đại trưởng lão của chúng ta biết đi, hai trưởng lão canh giữ tháp kia thế nào rồi!"
"À! Hai lão già kia không có chết nha --" U Minh cố ý đem giọng nói kéo thật là dài, như đang cố ý trêu chọc người, "Ta không cẩn thận làm thịt bọn họ rồi! Chủ nhân, ngại quá, dù sao cũng đã ra tay rồi, xuống tay không nhẹ không nặng."
"Chủ nhân?!" Tần Duyệt vừa nghe U Minh thú thủ hộ của Ám Ma Tộc lại gọi Thiên Tung là chủ nhân, nhất thời như hiểu ra điều gì đó, đưa ngón tay chỉ về Thiên Tung, giọng nói run rẩy hỏi: "Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai?" Thiên Tung giống như nghe được một câu hỏi hết sức buồn cười, "Ta là ai? Ha ha. . . . . . Ông giết người trong tộc của ta, tàn sát cha mẹ ta, bây giờ còn tới hỏi ta là ai sao? Tần Đại trưởng lão, ông không phải đã đoán được thân phận của ta rồi đó sao?" Ngay lúc này, đáy mắt Thiên Tung lại dấy lên ánh sáng đỏ như máu khó có thể dập tắt, không sai! Chuyện đến bước này, nàng không tính toán giấu giếm nữa, nếu không báo ra thân phận chân thật của mình, Thánh môn làm sao xuất ra con át chủ bài đây.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . ." Giọng nói của Tần Duyệt không chỉ là run rẩy, mà còn kèm theo sợ hãi. "Ngươi là con gái của Diệp Phong?" Chỉ có Thánh Vương Ám Ma Tộc mới có tư cách được Ám Ma Huyết Long gọi là chủ nhân, thân phận của Thiên Tung có thể nói là rõ rành rành.
"Không sai! Ta chính là con gái của Diệp Phong, Diệp Thiên Tung!" Thiên Tung không chút do dự thừa nhận.
Trong khoảnh khắc, toàn trường xôn xao!
"Nàng. . . . . . Nàng lại là người của Ám Ma Tộc?" Mục Nhạc Ca khó có thể tin nói nhỏ. Hắn không hề phát hiện người anh em Nguyệt Tiêu Nhiên của hắn hiện giờ, Nguyệt Tiêu Nhiên vẫn xưng là nho nhã đôi mắt đã đăm đăm, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm về phía Thiên Tung, lẩm bẩm nói: "Là nàng? Ta đoán không sai mà! Thật sự là nàng!"
Tình hình của hai người Bạch Tử Nhan và Nguyệt Tiêu Nhiên không khác nhau là mấy, ánh mắt nóng như lửa mừng rỡ giống như chuyện đã được chứng thực. Về phần Lục Thăng và đám người Bắc Thần Diêm, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. Trừ khiếp sợ ra, trên mặt của bọn họ còn có một loại phân vân khó có thể tiêu tan.
Thế nhưng, nếu bàn về vẻ mặt phong phú, chỉ sợ cũng phải kể tới mấy người đứng bên cạnh Tần Duyệt. Thiên Tung quét nhìn qua từng người, phát hiện mấy người Tiêu Tịch, Mục Thiên Thành, Lục Ẩn, Nguyệt Hoa Dung rõ ràng chính là những Kiếm Tiên cường giả năm đó bao vây giết hại cha mẹ của nàng!! Thiên Tung đối với mấy người Tần Duyệt, Tiêu Tịch, Lục Ẩn và Nguyệt Hoa Dung tuyệt đối là giết cho sảng khoái. Nhưng đối mặt với Mục Thiên Thành, nàng vẫn có mấy phần do dự. Bởi vì bất kể là mới vừa rồi hay là hiện giờ, sau khi Mục Thiên Thành biết nàng là con gái của Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết, khuôn mặt hiền từ thường ngày lập tức phủ đầy những suy tư riêng, có áy náy cũng có vui mừng. Thiên Tung có thể cảm giác được tình cảm ruột thịt từ tận trong xương cốt của Mục Thiên Thành, chuyện này không thể giả vờ được!
"Diệp Thiên Tung! Tần Mộ Ngôn đâu? Còn Tề gia nữa, bọn họ có phải cùng một phe với ngươi hay không?" Tần Duyệt như muốn nổi điên quát.
"Tần Mộ Ngôn bất quá là chỉ là nhân vật nhỏ, Diệp Thiên Tung ta luôn luôn ân oán rõ ràng, nếu đây là cừu hận của đời trước, vậy ta chỉ biết tìm các ngươi báo thù, tuyệt sẽ không liên luỵ đến đệ tử của các ngươi. Tần Mộ Ngôn là người không liên quan, ta đánh hắn bất tỉnh ở trong tháp. Về phần Tề gia, ta bất quá là may mắn trở thành dưỡng nữ của bọn họ, Tề gia đối với thân thế của ta, không biết chút gì. Thánh môn các ngươi nếu muốn mượn cớ đó để phát huy, ta không xen vào. Các ngươi muốn có thêm kẻ thù, thì cũng bớt cho ta chút công sức thôi!" Thiên Tung khuôn mặt lạnh lùng giải thích.
"Ngươi?!" Tần Duyệt bị lời nói này thiếu chút nữa làm tức chết, nhưng lại không thể làm gì. Chuyện Tần Mộ Ngôn là thật hay giả tạm dừng không nói. Nhưng Tề gia kia tuyệt đối không phải là trái cây dễ gặm, coi như trong lòng biết Tề gia cùng Ám Ma Tộc cấu kết với nhau, giờ phút này cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
"Nàng, là vì chúng ta sao?"
Bất kể là Lục Thăng, Tiêu Ngọc Thương, Mục Nhạc Ca hay Nguyệt Tiêu Nhiên, thậm chí là đám người Bắc Thần Diêm. Bọn họ nghe được những lời này của Thiên Tung trên mặt không khỏi lộ vẻ cảm động. Chỉ cần là người hiểu tính cách của Thiên Tung sẽ biết, Thiên Tung tuyệt đối là một người sát phạt quả quyết, có thù tất báo, huống chi là tám năm trước Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc thảm án. Thế nhưng, nàng lại lớn tiếng phủ nhận quan hệ với mọi người, hơn nữa đem phạm vi báo thù của mình co lại nhỏ nhất. Tất cả những việc này là vì cái gì? Chỉ cần có đầu óc sẽ nghĩ ra, nàng sợ mình bị kẹt giữa gia tộc và nàng khó xử mà thôi.
Cho đến giờ phút này, bọn họ cảm thấy mình mới thực sự biết rõ Thiên Tung là người như thế nào, thì ra dưới tầng băng tuyết đó, không ngờ chứa đựng một linh hồn mềm mại như thế sao?
"Diệp Thiên Tung, ngươi không cần ở chỗ này hoa ngôn xảo ngữ! Hôm nay, chúng ta trước hết giải quyết ngươi, cho dù ngươi thật có đồng đảng cũng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta! Nếu tám năm trước, Thánh môn ta có thể đem tộc của ngươi tiêu diệt, thì hôm nay cũng có thể!" Tiêu Tịch không sợ chết đột nhiên nói.
"Hừ! Không biết tự lượng sức mình!" Thiên Tung hừ lạnh một tiếng, nói với U Minh: "U Minh, ngươi đi dạy dỗ lão tạp chủng này một chút đi!"
“Được!" U Minh nhận được lệnh của Thiên Tung, rất sảng khoái bay nhanh về hướng Tiêu Tịch.
Mấy người Tần Duyệt nhìn nhóm người Thiên Tung nói tấn công là tấn công, bất ngờ không đề phòng, vội vàng cho gọi Kiếm Khí chống cự.
"Tần Duyệt, đối thủ của ông là ta!" Theo tiếng quát to của Thiên Tung, mọi người trên trận lại một lần nữa bị chấn động.
Chỉ thấy ngay đối diện Tần Duyệt, Thiên Tung lơ lửng trong không trung. Bốn cánh chim cực lớn dài chừng bảy thước ở sau lưng Thiên Tung không ngừng chuyển động mạnh mẽ, mảnh kim loại sáng bóng phảng phất khí tức của bóng tối dường như khiến không khí rơi vào trầm mặc trong nháy mắt. Sau khi thân thể Thiên Tung và Huyết Ma châu dung hợp, trong luồng khí xoáy tụ màu đen mang theo nhàn nhạt khí đỏ như máu, hôm nay trên Chư Thần Dực cũng phủ một lớp khí đỏ rực sáng bóng, trực tiếp khiến mọi người cảm nhận được khí tức giết chóc.
Nhưng loại rung động này dường như còn chưa kết thúc, mọi người còn đang ngây người, một luồng ánh sáng màu vàng kim từ phía trong cơ thể Thiên Tung nổ bắn ra, Đoạn Hồn tiên màu vàng óng trong nháy mắt xuất hiện trong tay Thiên Tung.
Giờ phút này Thiên Tung cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, sau lưng là Chư Thần Dực, cầm trong tay Đoạn Hồn tiên. Cái loại khí chất ma mỵ cùng với thánh khiết đó khiến cho nàng nhìn qua giống như một thiên sứ rơi vào Tu La Địa Ngục, bị ánh sáng và bóng tối đồng thời bao quanh, trong tay phảng phất ánh sáng đỏ như máu tàn nhẫn.
"Nguyên tố ánh sáng và Nguyên tố bóng tối không ngờ ở trên thân một người?! Ngươi lại là song nguyên thể?" Tần Duyệt khó có thể tin nói, trong mắt ông tràn đầy hoảng sợ cùng ghen tỵ.
"Lão tạp chủng, ông biết đã quá muộn!" Thiên Tung trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Tần Duyệt, Chư Thần Dực hóa thành từng mảnh lưỡi dao sắc bén hướng về Tần Duyệt bắn tới, Đoạn Hồn tiên thì đánh thẳng đến khe hở hai bên Tần Duyệt. Mà ở bên kia, U Minh, Tiểu Hồ và đám người Tiêu Tịch, Lục Ẩn, Nguyệt Hoa Dung cũng đang đánh nhau.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun, Trời đất biến sắc.
"Đại ca, chúng ta chẳng lẽ không đi giúp Thiên Tung sao?" Tề Thiên Ngạo vừa nói đã muốn xông ra. Cánh tay lại bị Tề Thiên Sách bắt được.
"Nhị đệ, đừng xúc động! Chẳng lẽ đệ không cảm nhận được sao? Tu vi của bé cưng đã không còn ở dưới Tần Duyệt, huống chi, bên người muội ấy còn có hai dị thú, không có việc gì đâu! Nếu, bây giờ chúng ta tùy tiện xông ra, chẳng phải sẽ lãng phí khổ tâm của Thiên Tung, trở thành gánh nặng của muội ấy sao!" Lúc Tề Thiên Sách nói hai từ gánh nặng này thì hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Những lời này chẳng những Tề Thiên Ngạo nghe được, đám người Nguyệt Tiêu Nhiên cũng đã nghe được, tất cả mọi người đồng thời thu hồi bước chân muốn bước ra.
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Mục Nhạc Ca nắm thật chặt chiếc quạt xếp, đột nhiên hỏi.
"Chờ!"
Lúc này, tình hình chiến đấu trên trận thật sự là vô cùng kịch liệt. Thiên Tung mặc dù thực lực tăng vọt, trở thành kiếm tiên. Thế nhưng cuối cùng lại không sánh bằng Tần Duyệt mấy chục năm kinh nghiệm, huống chi Tần Duyệt đã là Kiếm Tiên cấp cao nhất, tu vi nếu so với Thiên Tung cao hơn một mảng lớn. Nhưng Tần Duyệt hiện giờ cũng tuyệt đối không thoải mái, Thiên Tung ra chiêu nhanh, chính xác, hung ác, hơn nữa kiếm khí song nguyên tố cũng khiến Tần Duyệt sứt đầu mẻ trán, không rảnh tiến công. Hai người này có thể nói một tấn công mãi không được, một vẫn giữ phòng ngự bị động.
Nhưng vào lúc này, Tần Duyệt liếc mắt nhìn chiến trường bên cạnh, không nhìn không cần gấp gáp, vừa nhìn thiếu chút nữa khiến ông tức chết. Chỉ thấy Tiêu Tịch, Lục Ẩn đều đã bị thương, Nguyệt Hoa Dung cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Chiến bại bỏ mình chẳng qua là chuyện sớm muộn! Chẳng lẽ thực sự phải đợi ‘những người đó’ tới đây cứu viện sao? ‘Những người đó’ đã mấy ngàn năm rồi không hỏi tới thế sự, lẽ nào mình không thể yêu cầu ‘bọn họ’ ra tay tương trợ sao?
Chính vào thời khắc Tần Duyệt phân tâm, khiến cho động tác của ông xuất hiện phản ứng rơi vào trầm mặc trong chớp mắt, cũng khiến cho xác rùa đen của ông rốt cuộc xuất hiện sơ hở.
Thiên Tung sao mà bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy được, chỉ thấy nàng thân như chim yến non, dùng Chư Thần Dực hóa thành lưỡi dao sắc bén ngăn ở trước ngực, thu hồi Đoạn Hồn Tiên, lại rút ra Tỏa Hồn chùy tùy thân. Thân hình nhanh chóng vọt tới trước người Tần Duyệt. Tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, khi Tần Duyệt thấy Chư Thần Dực ngay trước mắt, lúc này đã bị dọa đến trên người toàn mồ hôi lạnh, chỉ kịp hô lên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Chờ đón chính là nụ cười tàn ác của Thiên Tung, "Đương nhiên là làm thịt ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.