Thiên Tống

Chương 187.1: Kết thù (1)




Liêu Kim thật đáng thương, Âu Dương thở dài, hai nước đánh thành kẻ thù truyền kiếp không nói, hơn nữa còn vẫn luôn trong trạng thái giằng co. Công lao này có một nửa sẽ rơi xuống trên người Đồng Quán của Quân Cơ xứ. Liêu thắng, thì buôn lậu khí giới hỏa dược thậm chí lương thực cho Kim. Kim thắng, thì dùng vũ khí lương thực đổi mười sáu châu Yến Vân. Liêu Kim bây giờ giống như quân cờ trên bàn cờ, vận mệnh đã không phải do bọn họ lựa chọn. Âu Dương hiểu rõ, Đồng Quán đã lập ra kế hoạch liên Kim đánh Liêu, tiếp theo là kế hoạch diệt Kim. Chiến lược này bắt đầu được một khoảng thời gian rồi, lúc trước đem Tây Lộ xác nhập đến Đông Lộ, chính là vì Liêu quốc có càng nhiều quân đội gia nhập vào trên chiến trường Kim. Chỉ cần thời cơ vừa chín muồi, Tây Hạ đã không trở thành nỗi lo, quân Tống tránh lo âu về sau, đem thế như chẻ tre thôn tính cả Liêu lẫn Kim.
Phương diện này công lao rất lớn còn có võ cử của Âu Dương, đề bạt tướng lãnh tuổi trẻ. Đương nhiên cũng không thiếu được Triệu Ngọc coi trọng quân đội, cùng phổ cập hóa hỏa khí.
Rốt cục đã không còn như trước, Triệu Ngọc cảm thán hôm nay thời gian thượng triều lâu, vì vậy nói:
” Sứ giả Ba Tư đã ở Thiên điện chờ. Lễ bộ lát nữa đi cùng trẫm, ừm… Âu Dương ngươi cũng đi theo.”
“Dạ”
” Bãi triều.”
Âu Dương lui lại sau Triệu Ngọc một bước nói chuyện, đằng sau là hơn mười quan viên Lễ bộ. Triệu Ngọc cười nói:
” Nghe nói ngươi lần này thu hoạch không tồi, thu được ba xe lễ vật không nói, còn có hai vưu vật Ba Tư.”
” Bẩm bệ hạ, hai nữ tử Ba Tư này, vi thần đã dặn dò bọn họ học tiếng Hán, rồi sau đó đem đưa cho hoàng đế Liêu Kim.”
” Làm mật thám?”
” Không phải, các nàng cũng không có tư cách để làm mật thám. Vi thần chính là để cho bọn họ làm say mê Kim Liêu mà thôi.”
Âu Dương cười nói:
” Hầu hạ quan thất phẩm ta đây tốt, hay là hầu hạ hai hoàng đế tốt, các nàng hiểu phải lựa chọn thế nào.”
Âu Dương thích ăn thịt heo, nhưng đối với chăn heo không có hứng thú. Có sinh lý chỉ cần bỏ tiền ra là được rồi. Hơn nữa ở Ngọc Châu lâu như vậy, nữ nhân các tộc đều đã lĩnh giáo rồi. Về phần vũ nương gì đó, chỉ là biết nhảy múa, đeo khăn che mặt giả vờ bộ dạng nữ nhân thần bí mà thôi. Cởi xuống hết thì cùng nữ nhân Ba Tư khác cũng không có gì khác nhau. Đối với Âu Dương hay đi kỹ viện thì, Ngự Sử cũng có dâng tấu, nói Âu Dương ra vẻ đạo mạo. Triệu Ngọc thì lại cười trả lời, hắn dùng tiền của mình thôi. Vì vậy cũng không còn có người so đo hành vi không có lễ nghĩa này của Âu Dương.
Triệu Ngọc hỏi:
” Nói gì với sứ giả Ba Tư đây?”
” Gốm sứ, lụa, các vật phẩm kỹ thuật bọn họ cần, chúng ta cất giữ nhưng không keo kiệt. Về phần những thứ khác có quan hệ quân sự, vẫn không thể đáp ứng. Vi thần biết bọn họ có suy nghĩ đối với hỏa khí quân Tống.”
” Ừm.”
Triệu Ngọc nói:
” Lần này nên phong thưởng như thế nào, trong triều vẫn luôn có chỗ tranh luận. Ngươi xem?”
” Chương tướng quân cùng Lý Quang tất nhiên phải phong thưởng. Hàn Lưu hai tướng quân tuổi còn trẻ, bệ hạ lại phong, chỉ sợ sẽ hại đến bọn họ. Lý Cương đại nhân chính là nhân tài phi thường vĩ đại, có thể phong, để quan văn cảm thấy văn lớn võ nhỏ, về mặt mũi vẫn dễ nói chuyện.”
Triệu Ngọc dừng bước cười nhìn Âu Dương:
” Còn ngươi? Hàn tướng quân có nói rồi, nếu như có công, ngươi là công lớn. Nếu như bỏ qua, thì cũng bỏ qua hắn luôn. Muốn ta phong ngươi làm vương Dương Bình hay không?”
Âu Dương cười khổ:
” Vi thần là quan văn. Nếu bởi vì giết người mà được phong, trong lòng vi thần bất an.”
Triệu Ngọc gật đầu tiếp tục đi:
” Đồ thành là ngươi hạ lệnh?”
” … Phải.”
” Làm tốt lắm.”
Triệu Ngọc không để ý tới Âu Dương thất thần, tiến vào Thiên điện.
Yêu cầu của sứ giả Ba Tư cùng Âu Dương suy nghĩ không sai biệt lắm. Thông thương qua lại vì cần, học tập kỹ thuật cũng là trọng điểm. Để tỏ thành ý, sứ giả còn mang đến một ít lễ vật, còn có một chút hạt giống đặc sản Đại Tống không có. Hơn nữa còn nguyện ý phái người dạy Đại Tống trồng nho, nấu rượu. Thậm chí còn đề cập đến kỹ thuật tinh luyện hợp kim. Tinh luyện hợp kim thật ra chính là trong sắt bỏ thêm một chút chất liệu khác. Điểm ấy Đại Tống vẫn luôn không có phát hiện được, cho dù là Âu Dương. Hắn giống như người khác tưởng rằng sắt tinh khiết là tốt nhất, về phần kỹ thuật hợp kim gì đó chỉ là mây bay. Nhưng đơn giản ở trong sắt cho thêm một vài vật liệu như than thì lại có thể khiến chất lượng sắt nâng cao, hắn thật sự là không biết.
Hoà đàm là hữu hảo, Triệu Ngọc hiển nhiên với kỹ thuật hợp kim rất có hứng thú. Hai bên hội đàm hơn một canh giờ, cuối cùng đồng ý đại bộ phận yêu cầu của Ba Tư. Hạt giống đặc sản trong Đại Tống cung cấp, cho phép Ba Tư phái người đến học tập phương diện thủ công nghệ. Đồng thời Đại Tống phái người đến vườn nho tập. Thời kì Hán Vũ đế, Trương Khiên đi sứ mục đích duy nhất là kết hợp nước Nguyệt Thị đối phó Hung Nô, mục đích thứ hai chính là lấy được cách điều chế tinh luyện sắt của nước Nguyệt Thị. Cuối cùng chỉ mang theo một vài thiết sa điều phối xong, cũng không có mang theo cách thức điều chế mang về. Mặc dù hai mục đích cũng không có đạt thành, nhưng lại khai thông con đường tơ lụa.
Ngày nay người Ba Tư nguyện ý lấy ra kỹ thuật này để đổi lấy kỹ thuật hỏa dược Đại Tống, lại làm cho Triệu Ngọc vô cùng khó xử. Nàng biết chất lượng sắt tăng lên sẽ nâng cao cả uy lực cùng tầm bắn của đại pháo, sức chiến đấu quân Tống được tăng cường to lớn, nhưng mà…
Âu Dương cười mê mẩn lấy ra một tờ giấy nói:
” Đây là cách điều chế hỏa dược của cục chế tạo hoàng gia Đông Kinh, nếu quý sứ cũng có tài liệu cách điều chế tinh luyện kim loại… Chúng ta liền trao đổi đi?”
Hắn là thương nhân, dám ở nơi này nói lời không biết xấu hổ như vậy. Cách điều chế hỏa dược có gì quý hiếm đâu, chẳng phải là thứ đồ thế này thôi sao? Về phần tỉ lệ… Cái này nói cách điều chế, chưa nói muốn cục chế tạo Đông Kinh hay là muốn quân xưởng Dương Bình. Dù sao người này đánh chết không biết, cách điều chế của huyện nhỏ Dương Bình còn cường hãn như Đông Kinh.
Triệu Ngọc đỏ mặt, thân làm một hoàng đế, trước mắt lừa gạt người ta như vậy thật không đúng. Có điều vẫn phải suy nghĩ… Là Âu Dương lừa gạt lại không phải mình, vì vậy lại khôi phục vẻ mặt. Triệu Ngọc không nói lời nào, Lễ bộ đương nhiên càng không dám nói lời nào. Cái này ở trong cả nước Tống là bí mật, vì vậy cứ như vậy lừa gạt người dân Ba Tư thiện lương.
Đương nhiên, để ngăn cản người Ba Tư tà ác lừa gạt người Đại Tống thiện lương, Âu Dương muốn đem cách điều chế lấy được từ quân xưởng đặt lên cán cân điều phối. Thói quen tin tưởng người xa lạ không tốt, với người xa lạ phải có thái độ hoài nghi hết thảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.