Hôm nay Thiện Lâm được nghỉ trực nên không phải theo hầu Hà Đức Phi, vừa được chút thời gian rảnh rỗi đã đi gặp Tô Mộc Lan và Nam Hải Nghi.
“Mấy ngày nay không gặp tỷ muội lo cho tỷ vô cùng, ở Thanh Ninh Cung tỷ sống có tốt không?” Tô Mộc Lan nắm tay Thiện Lâm nói.
Thiện Lâm chỉ cười:“ Đức Phi nương nương đối đãi người dưới rất tốt, ở đó tỷ cảm thấy tốt hơn Hoán Y Cục nhiều!”
Nam Hải Nghi bảo:“ vậy thì từ nay muội chỉ cần đề phòng một chút là sẽ không sao, Chung Phi chắc cũng không thể gây chuyện với muội được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cả 3 người họ bây giờ đang ở trong một chiếc đình nhỏ ở Ngự Hoa Viên, Tô Mộc Lan ngồi xuống ghế, than thở:“tỷ còn có thể ra ngoài thoải mái, chả bù với muội, từ sau việc ở Thái Cực Điện, chuyển đến Đông Mai Các thì bị các cô cô quản lý nghiêm ngặt, ra ngoài hít thở một chút cũng bị nhắc nhở.”
Thiện Lâm nói:“ nói đi cũng phải nói lại, An Ly bây giờ mới là người khổ nhất một mình ở Hoán Y Cục đúng là đáng thương, tỷ cũng định xin Đức Phi nương nương cho muội ấy đến Thanh Ninh Cung nhưng lại sợ nương nương không đồng ý. Tỷ đang định đến Hoán Y Cục để đưa chút đồ cho muội ấy đây.”
------
Tinh thần Phương Chỉ Lôi bây giờ đã ổn định hơn trước rất nhiều, vừa khỏe đã cùng cung nữ ra Ngự Hoa Viên.
“Mấy hôm trước khi tiểu chủ vừa bị bệnh, bệ hạ biết được nên rất lo lắng, liền cho người đưa rất nhiều thuốc đến cho tiểu chủ, điều này đủ để thấy bệ hạ quan tâm người như thế nào.”
Ả cung nữ bên cạnh liên tục dùng những lời đường mật xua nịnh Phương Chỉ Lôi, nàng ta thì khoái trí, cầm quạt phe phẩy:“ đương nhiên là ta biết chứ? Đây chính là bàn đạp đầu tiên giúp ta trở thành sủng phi của Hoàng Thượng.”
Cung nữ đáp:“ phải, phải”
Phương Chỉ Lôi đi đến Thủy đình thì thấy 3 bóng nữ nhân đang ở đó, nhìn kỹ lại thì mới phát hiện cũng có Thiện Lâm.
Anh Thiện Lâm! Hóa ra ả ta chưa chết... Phương Chỉ Lôi nghĩ thầm.
Chần chừ một lúc thì bước tới, quát:“ hóa ra cô vẫn còn sống!”
Thiện Lâm giật bắn người, nhìn thấy Phương Chỉ Lôi liền hạ mình cúi người:“ Bái kiến Phương Tài Nhân.”
Phương Chỉ Lôi cười ngạo nghễ:“ kể ra cô cũng rất may mắn, 5 lần 7 lượt bị hại mà vẫn còn sống, xem ra cô rất được trời phù hộ.”
Anh Thiện Lâm chỉ cười nhẹ, hóa ra nàng ta căm ghét nàng tới mức muốn giết chết nàng. Tính cách cô ta đúng thật là ngang ngược, nàng liền cúi gối:
“Phương tiểu chủ quá lời rồi, ta chỉ là một nô tài trong cung, sinh mạng thấp hèn, sao dám dùng từ được ông trời phù hộ chứ? Chả bù với Tài Nhân, là người xinh đẹp, phúc trạch lại lớn, nô tỳ sao sánh bằng được?””Bị phế trừ lâu như vậy rồi mà miệng lưỡi của cô vẫn ngọt như ngày nào, xem ra Hoán Y Cục vẫn chưa đủ để rèn cái miệng đó của cô.”
“Nô tỳ bây giờ là người của Đức Phi nương nương, xin tiểu chủ ăn nói cẩn trọng!”
“Nói chuyện với ngươi như vậy là quá cẩn trọng rồi, vả lại Đức Phi đó là gì chứ? Chẳng qua chỉ là một phi tử thất sủng, vào cung sinh được một hoàng tử thì hênh hoan ra vẻ ta đây thôi, có gì ghê gớm?”
Nam Hải Nghi liền chen vào:“vị muội muội đây có gì thì cứ từ từ nói, sao lại phải dùng những lời bất kính kia?”
“CÔ IM MIỆNG ĐI!” Phương Chỉ Lôi quát to:“ bản thân cũng chỉ là một nữ nhi của địch quốc, không biết yên phận mà còn dám ở đây lên tiếng ư?”
Thiện Lâm lớn tiếng quát lại:“Phương Tài Nhân, dẫu sao tỷ ấy vẫn là Tiệp Dư Lục Phẩm, sao cô có thể ăn nói bất kính như vậy?”
“Lục Phẩm Tiệp Dư? Cũng chỉ là cái hư danh thôi! Ai mà không biết Nam thị bị bệ hạ ghẻ lạnh cơ chứ?” Ả cười khinh.
——————
Vừa đi thỉnh an Hoàng Hậu về, Chung Quý Phi và Hà Đức Phi đã cùng nhau ngồi kiệu dạo quanh Ngự Hoa Viên.
“Bản cung nghe nói muội muội vừa nhận một cung nữ của Hoán Y Cụć về, đang dự định gì à?” Chung Phi hỏi.
Hà Đức Phi liền trả lời:“ muội làm gì có dự định gì. Chẳng qua là muội thấy cung nữ đó được việc lại chăm chỉ nên mới đưa về mà thôi.”
Chung Quý Phi cười nhẹ:“nghe đâu cung nữ đó là Tài Nữ mà lần trước Hoàng Hậu phế truất, nhan sắc tướng mạo cũng rất được, bệ hạ đến thăm Đại Điện Hạ mà bắt gặp nàng ta nhất định sẽ vừa mắt.”
Đáy mắt Hà Phi sâu lắng lại, rõ ràng là nàng ta đang chia cắt nàng và Thiện Lâm. Hà Đức Phi không khỏi cười thầm. Bản thân nàng giữ Anh Thiện Lâm đó lại là đang muốn có dụng ý riêng, làm sao có thể để Chung Phi biết được?
“Tỷ tỷ đúng thật là hiểu biết hơn người, từ chuyện lớn nhỏ trong Thanh Ninh Cung của muội mà tỷ tỷ cũng nắm được, ngay cả những việc vặt vãnh này mà cũng để tâm tới, xem ra Thanh Ninh Cung của muội có cao nhân nào đó rồi.”
Chung Quý Phi ngả người vào chiếc ghế bành phía sau, cười nhẹ:“ chẳng qua là nghe đám nô tài trong cung đồn qua đồn lại nên mới biết mà thôi, muội muội đừng để tâm quá.”
Hà Đức Phi khẽ lắc đầu rồi đáp:“ trong cung người nhiều, thị phi càng nhiều hơn. Từ những chuyện nhỏ cũng có thể thêu dệt thành chuyện lớn, đổi trắng sang đen. Nhưng muội thật sự không nghĩ ngay cả chuyện nạp một cung nữ ở Hoán Y Cục cũng bị bàn tán.”
Trong khi Chung Quý Phi đang bí ý để trả lời lại thì nghe tiếng quát mắng ở phía trước.
“Có chuyện gì vậy? Là người trong hậu cung mà lại đứng giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà cãi nhau? Các người còn xem quy tắc trong mắt không?” Chung Quý Phi và Hà Đức Phi bước xuống kiệu.
Thiện Lâm và những người còn lại vội quỳ xuống:“ Quý Phi nương nương thánh an, Đức Phi nương nương kim an.”
Phương Chỉ Lôi chạy lên nắm tay Chung Phi, giận dữ liếc ánh mắt đanh đá của mình về phía Thiện Lâm:“ tỷ tỷ, ả ta buông lời bất kính, dĩ hạ phạm thượng với muội.”
Chung Quý Phi nhìn ba nữ nhân đang quỳ đằng kia, cất giọng:“ ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Anh muội muội.”
Chung Quý Phi mở một câu 'Anh muội muội', ngọt xớt khiến Thiện Lâm không khỏi rùng mình. Đây là lần thứ hai mà nàng phải đối diện với Chung Phi, cũng là cái tội bất kính người trên này. Tại sao trong đời nàng lại khổ như vậy chứ?
“Đã là cung nữ mà còn không biết an phận thủ thường, gây rối hậu cung, bất kính người trên, xem thường pháp kỷ, tội không thể tha. Đức Phi, muội dạy dỗ người dưới đúng là giỏi.” Chất giọng của Chung Quý Phi đanh lại, nhìn sang Hà Phi.
Còn Hà Phi thì chỉ biết lặng thầm, Thiện Lâm cũng không nhịn được, liền rút hết can đảm ra mà nói:“ Quý Phi nương nương xin hãy suy xét kỹ lưỡng. Người bất kính ở đây không phải chỉ có Thiện Lâm, Phương Tài Nhân cũng là kẻ buông lời bất kính với Nam Tiệp Dư, dìm pha sau lưng Đức Phi nương nương. Không tin thì cứ hỏi Nam Tiệp Dư và Tô Mỹ Nhân!”
Nam Tiệp Dư lãnh đạm trả lời:“ bẩm nương nương, đúng thật là vậy.”
Tô Mộc Lan run rẩy, ngước gương mặt nhỏ bé đầy nỗi sợ hãi lên nhìn Thiện Lâm, do dự một chút rồi ngập ngừng:“phải.”
Hà Đức Phi mỉm cười:“ Quý Phi nương nương, tỷ xem xem ai mới là kẻ phải dạy dỗ lại người dưới đây?”
Phương Chỉ Lôi hậm hực nhìn Chung Phi:“ biểu tỷ!”
Quả thật bây giờ Chung Phi không thể chịu đựng được với biểu muội này, tại sao lại đi gây chuyện đến hết người này tới người này tới người khác? Còn tưởng đâu nàng ta bị oan.
Hà Đức Phi thấy Chung Phi lưỡng lự, bèn lên tiếng:“tỷ tỷ định quyết định thế nào đây? Nếu trừng phạt cung nữ của muội vì tội bất kính thì cũng phải phạt luôn biểu muội của tỷ vì tội không xem ai ra gì. Bây giờ nếu tỷ không ra quyết định thì hãy để muội quyết định thay, dẫu sao muội cũng là Đức Phi.”
Giựt tay Phương Chỉ Lôi ra, Chung Phi nghiêm mặt, đanh thép nói:“ phạt cả hai lãnh 30 trượng, riêng Phương Tài Nhân phải bị cấm túc 3 ngày!”
——————
Hết chương 27
7/11/2016