Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 57: Anh em "tương tàn" (2)




Austin ở lại ngồi chơi với Kaylin cả một ngày. Dù vậy nhìn sắc mặt anh kém hơn mọi hôm, đã vậy còn bị Zane đánh nữa. Kaylin di chuyển nhẹ ngón ray để "nói" với anh, khuyên anh đi ngủ. Austin thì lại như thói qua xoa đầu Kaylin nhưng vết thương trên đầu đang băng bó nên anh lại dừng tay lại.
- Aiz, có gì đâu. Ngồi chơi với em gái. Không lẽ em không thích? - Austin giọng điều bông đùa mà nói.
Kaylin chỉ nhếch nhẹ môi. Việc cô cười cũng coi là một quá trình đầy gian nan. Cũng còn thấy may mắn chán vì cô vẫn còn mạng đến tận bây giờ. Chỉ là thuộc hạ của Zane nhìn cô đều với ánh mắt ghét bỏ, còn rõ ràng hơn trước. Đôi lúc họ còn nói cô là sao chổi, làm vỡ lở chuyện lớn của lão đại bọn họ. Chính vì thế mà họ càng tỏ ra ghét bỏ cô hơn.1
Cả hai người ngồi xem phim, không có ai làm phiền đúng thật là tâm trạng cũng đã tốt lên trông thấy.
Nhưng đến khi trời dầm chuyển tối thì Zane cũng quay về. Hai người bạn thân trước nên đều bình thường, mọi lần Austin còn mở lời đùa trước để không khí bớt căng thẳng, nhưng lần này anh còn chẳng thèm quan tâm. Vẫn coi như không mà ngồi xem phim với Kaylin.
Chỉ có điều Kaylin bây giờ không thể tự nhiên như trước được. Những ngón tay khẽ run theo bước chân anh đến gần hơn. Kaylin nhìn về hướng Zane nhưng cô không dám nhìn trực diện.
Đi đến gần Kaylin, vừa mới đưa tay về phía cô thì Austin liền giữ lại. Kaylin cũng muốn né tránh cánh tay của Zane nhưng căn bản người không di chuyển được nên nhắm tịt mắt lại. Ai mà ngờ mở mắt ra thì lại thấy cảnh tượng như sắp có trận đại hồng thủy đến nơi. Cô đương nhiên không nói được Zane rồi, chỉ có thể đưa tay nắm lấy áo của Austin để mong anh chú ý tới.
Trước mặt nhìn Kaylin sợ hãi như vậy, Austin cũng thở dài mà buông tay ra. Ngồi lại xuống bên cạnh Kaylin nhưng vẫn để ý tới Zane.
Cả hai bên cứ ngồi im lặng, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Kaylin cũng không biết làm sao, cô thi thoảng nhìn về phía Zane nhưng lại thu hồi ánh mắt ngay sau đó.
Trong căn phòng ngoài tiếng nhân vật trong TV thì chẳng còn thêm tiếng động nào.
Cứ như vậy mà đã 11 giờ. Austin nhìn đồng hồ, khi này mới lên tiếng:
- Không phải cậu định ngủ ở bệnh viện đấy hả?
- Ngủ hay không liên quan gì tới cậu? - Zane cũng hỏi vặn lại Austin.
Cả hai từ nãy đến bây giờ mới nói được có một câu, tưởng chường không khí sẽ bớt đi nhưng ai ngờ còn khó chịu hơn trước. Kaylin mà nói được thì cô sẽ nói để giảm bớt đi không khí khó chịu như thế này.
- Tôi ở đây chăm sóc cho em gái tôi, có gì thắc mắc à? - Austin vắt tay tự đắc nhìn Zane mà nói.
Vậy mà Zane cũng chẳng nhường nhịn lấy một câu, liền đáp lại khiến cả hai người anh em kia đều cúi đầu im lặng:
- Tôi không cho phép, cô ta dám nhận làm em gái cậu?1
Đúng là bá đạo nhưng lại rất quá quắt. Austin định nói nhưng Kaylin lại giữ anh lại nên anh mới ngồi im.
Viết một câu vào lòng bàn tay anh, điều này làm Austin bật dậy, còn không muốn nghe theo:
- Em muốn bản thân bất tỉnh thêm lần nữa à? Anh ở đây, ít nhất em sẽ không sao.
Kaylin cũng không biết giải thích sao. Nhưng để Austin ở đây thì cũng không tốt, mà anh đi thì cũng vậy. Bản thân cô có thể như nào cũng được, nhưng để người khác chịu thiệt cùng cô thì thấy rất tội lỗi.
Nhìn thấy vẻ mặt Kaylin đang hoang mang, Austin biết cô vẫn đang sợ Zane, chính vì thế nên càng quyết tâm ở lại hơn.
Hai bên càng như này càng làm Kaylin bối rối hơn. Cô căn bản không có tiếng nói ở đây, nhưng nếu không nói thì hai bên sẽ có chuyện. Mà trong phòng không thể gọi được cho ai. Chính vì thế mà cô đành phải cố bảo Austin để thuyết phục anh đi về.
Nhìn từ ánh mắt cho tới hành động viết của Kaylin, Austin một lòng không muốn về, nhưng anh lại sợ việc cả hai xích mích với nhau sẽ liên lụy đến Kaylin. Cuối cùng suy nghĩ rất lâu mới đành đứng dậy. Đưa tay vuốt gương mặt của Kaylin, mọi hành động đều rất nhẹ nhàng.
- Ngày mai anh đến sớm, có muốn mua gì không anh mua cho.
Biết rằng Austin cũng đã nghe theo mình thì Kaylin rất vui. Cô cũng chẳng đòi hỏi anh mua gì nên lắc đầu mỉm cười với anh.
- Vậy... anh đi nhé?
Austin bước đi nhưng vẫn ngoảnh đầu lại. Vẫn cứ có cảm giác chỉ cần anh rời đi thì Kaylin sẽ không được yên ổn. Nhưng Kaylin chỉ đưa nhẹ tay vẫy anh. Bước ra khỏi phòng, nghĩ thế nào vẫn cứ quay lại mở cửa phòng để nói:
- Anh đi đấy nhé.1
Lời cuối cũng khiến Kaylin thấy ấm lòng. Cô có người lo cho cô, có một người anh dù chỉ quen biết không lâu. Có thể nói cô tuy là một sao chổi, nhưng sao chổi này đôi lúc cũng nhận được nhiều điều may mắn. Có lẽ chính cô còn không nghĩ bản thân mình sẽ được may mắn như thế này.
Nhưng còn chẳng thể suy ý về cái sự may mắn nhỏ nhoi đó của mình chưa được bao lâu thì lại bị chèn ép bởi ánh mắt kia. Con người ấy cứ nhìn cô, ánh mắt cứ như tia laser muốn xuyên thủng làn da của cô luôn rồi.
Anh còn chẳng kịp để Kaylin chuẩn bị tinh thân mà đã tấn công từ mặt tinh thần của cô. Cơ thể lớn che trước người Kaylin, cô gần như cảm thấy bầu trời sắp sập xuống vậy. Cơ thể không nhúc nhích được, chỉ sợ anh buông tay không chống xuống nữa sẽ đè bẹp cô mất.
- Thấy bản thân mình đáng thương?1
Trong căn phòng bệnh trang thiết bị đầy đủ tiện nghi đó, giọng nói khiến Kaylin bất lực không biết làm sao. Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng sự thương hại từ người khác. Nhưng Zane lúc nào cũng nghĩ xấu về cô, căn bản chưa một lần nhìn được điểm tốt nào từ phía cô.
Còn chẳng để Kaylin lắc đầu hay không, đầu môi ập tới làm cô không kịp thích ứng được. Cơ mặt đều rất đau, trước nụ hôn cứ như ngấu nghiến của Zane thì Kaylin dường như bị tê liệt hoàn toàn. Cô dù có muốn hay không thì đều bị anh ép đến mức tê dại cả người. Cơ thể vốn dĩ chỉ cử động nhẹ đã đau rồi, bây giờ bị anh ép như vậy cô quả thực sống không bằng chết.
Sau nụ hôn đầy "yêu thương" đó, Zane lại coi như không có gì, thản nhiên ôm lấy Kaylin đã thế còn là phần cô bị thương nặng. Vết thương chảy máu còn thấm ra cả áo bệnh nhân nhưng Zane vẫn chẳng bận tâm. Kaylin rưng rức trong lòng anh nhưng anh lại chẳng coi đó là việc lớn. Dù cô rất đau, chẳng thể nói được thì anh vẫn không để ý đến. Đau đớn đến mức cơ thể cảm giác như chẳng còn gì có thể đau đớn hơn như vậy nữa. Cô cắn môi đến nỗi môi bật máu ra nhìn mà thấy xót.1
Chỉ có điều Zane vẫn như tối qua, gương mặt anh nhíu lại hiện rõ việc không hài lòng của anh. Mà đã không hài lòng rồi, anh còn ép Kaylin phải chịu theo sức của mình. Trên máy hiện sóng từ máy theo dõi sức khỏe có thể thấy được tình trạng của Kaylin đang chuyển biến xấu đi rất nhiều. Đến tận khi Kaylin im lặng chẳng còn run nữa, khi đấy Zane mới buông cô ra. Cánh tay vắt trán như suy nghĩ lắm vậy. Đẩy Kaylin sang một bên, ấn nút để gọi bác sĩ. Sau đó anh cũng rời khỏi phòng để thuộc hạ ở đấy chăm sóc cô. Bản thân anh bây giờ cảm thấy nếu ở gần Kaylin sẽ không kiểm soát được. Chính vì thế nên mới rời khỏi để không phải nhìn thấy cô.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.