_ Cậu cứ nói đi, mình hứa sẽ giúp mà!
_ Ukm... Mà thôi, cũng không có gì, mình vào trong nha!
Trong khi đó ở bên trong bếp, Bảo Trâm đi vào. Cô lên tiếng: “Gia Hân ơi! Cậu làm xong chưa? Để mình giúp cậu nhé!”. Gia Hân giật mình làm rơi con dao trên tay xuống đất, nó vấp vào chân của cô làm đứt một đường khá sâu và máu bắt đầu chảy ra. Lúc này Bảo Trâm rất hoảng sợ và đã la lớn: “Aaa! Chân cậu bị chảy máu rồi kìa, lại đây ngồi đi để băng bó vết thương cho cậu”. Còn Gia Hân thì hoàn toàn ngược lại, cô không hề có chút cảm giác đau đớn gì và đáp lại Bảo Trâm bằng một cách lạnh lùng: “Mình không sao”.
Bảo Trâm ra phòng khách lấy hộp cứu thương rồi vào trong băng bó cho Gia Hân. Mặc dù vết thương có vẻ khá sâu nhưng Gia Hân vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ là do cô đã phải chịu quá nhiều đau đớn rồi nên vết thương ngoài da này không còn là gì so với nỗi đau mà cô đã và đang phải gánh chịu. Bảo Trâm đang khử trùng vết thương cho Gia Hân làm cho cô nhớ lại lần đầu tiên được Vương Nguyên băng bó, cũng là ở cái chân này, cũng là chỗ này. Cô cứ nhìn chằm chằm vào Bảo Trâm và tưởng tượng ra đó là Vương Nguyên. Cô nhớ từng hành động, cử chỉ cho đến nụ cười của anh lúc đó rồi:
- Gia Hân ơi xong rồi đó!
- Ukm... Mà Thiên ca đâu rồi, sao cậu lại vào đây. Mình tưởng mấy cậu đang bàn về chuyến đi chơi mà!
- À anh ấy và Nguyên ca ra ngoài kia hóng gió rồi!
- Ukm.
- Thôi chúng ta ra ngoài đi. À mà cậu tự đi được chứ?
- Ừ. Mình đi được mà không sao đâu.
Cả hai cùng đi ra ngoài. Bảo Trâm dìu Gia Hân đi ra, trên tay bưng đĩa hoa quả,cô vui vẻ nói:
_ Mọi người ơi ăn trái cây nào!
Lúc này Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng vào trong nhà. Bỗng Thiên Tỉ nói:
_ Chúng ta sẽ đi đâu vậy đại ca?
_ Ukm đi....
Thiên Tỉ chuẩn bị ngồi xuống thì:
_ Gia Hân, chân của em....
_ Cậu bị sao vậy? Có đau lắm không Gia Hân? – Trâm Anh cũng lo lắng.
_ Mình không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi à, mọi người đừng quá lo lắng.
Vương Nguyên chỉ im lặng. Lúc này Gia Hân cảm thấy hình như Vương Nguyên đã thực sự không quan tâm tới cô nữa, không cần cô nữa rồi. Cô nghĩ: “Chắc anh ấy giận mình vì chuyện hôm qua rồi”.
Còn Vương Nguyên, anh lại có một suy nghĩ khác: “Có lẽ là cô ấy không cần mình nữa rồi. Nếu như bây giờ mình có quan tâm, có hỏi thăm thì tất cả cũng chỉ là vô ích thôi!”.
_ Cho mình xem vết thương của cậu đi Gia Hân – Trâm Anh.
_ Vương Nguyên! Gia Hân bị thương rồi kìa, đáng lẽ cậu phải là người quan tâm em ấy chứ - Thiên Tỉ nói rồi đẩy nhẹ Vương Nguyên về phía Gia Hân đang ngồi và vô tình đụng trúng chỗ bị thương của Gia Hân. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
_ Aaaaaa - Gia Hân hét lên.
Vương Nguyên nhanh chóng quay người lại:
_ Em không sao chứ? Cho anh xin lỗi, để anh xem! – Rồi Vương Nguyên nắm lấy bàn chân của Gia Hân.
_ Em không sao, anh đừng để ý – Gia Hân nói với vẻ lạnh lùng rồi gạt tay Vương Nguyên ra. Cô cố tỏ ra mình không cần đến sự quan tâm của Vương Nguyên.
Vương Nguyên cũng tức giận, lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh Gia Hân.
------------------- ta là gạch phân cách đây-------------------
_ Chúng ta quyết định như vậy nha, mọi người về nhà nhớ chuẩn bị đồ đầy đủ nhé! – Khải ca hào hứng nói.
_ Vâng – đồng thanh.
_ Mọi người hôm đó nhớ mặc áo nhóm luôn nhé! – Khải ca.
_ Thôi tụi anh về đây – Thiên Tỉ.
Tuấn Khải và Thiên Tỉ lên xe ra về. Sau khi hai người ra về thì Gia Hân, Tâm Anh và Bảo Trâm cũng trở về nhà của mình.