Sắc trời dần tối, thời điểm yến hội cử hành đã không còn xa. Mặc Nhiên ngồi ở trước gương để tỳ nữ chải tóc. Đồng nhi lấy ra một kiện y thường màu tím nhạt, khó xử nói:
“Công tử, tiểu nữ tìm mãi, chỉ có bộ y phục này là có vẻ vừa mắt nhất.”
Mặc Nhiên nhìn nhìn, y phục nhẹ nhàng thanh thoát, tay áo cùng vạt áo có thêu mấy đóa bạch liên, thoạt nhìn trang nhã mà thanh lệ. Đó là y phục trước kia Phiền Lê sai người chuẩn bị cho y, bởi vì cảm giác quá nữ tính, y một lần cũng chưa từng mặc qua. Bất quá chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể còn lựa chọn nào khác.
“Vậy lấy bộ này đi.”
“Chính là, thần nữ dự tiệc lần này nhất định sẽ ăn mặc trang điểm vô cùng mỹ lệ, y phục này cho dù có đẹp, cũng e là không thể so được.” Đồng nhi có điểm không cam lòng, hầu hạ y mặc quần áo.
“Như vậy không phải ta càng có vẻ thoát tục hay sao?” Mặc Nhiên cười nói.
Vài tỳ nữ khác nâng đến mấy hạp châu bảo, để Mặc Nhiên tuỳ ý chọn lựa, Mặc Nhiên nhìn nhìn, cầm lấy một chuỗi liên tử, đúng là thứ mà lúc trước Phiền Lê tự tay đưa cho y.
“Như thế này là được rồi.” Mặc Nhiên đeo liên tử, cách ăn mặc của y thật phi thường đơn giản, hai dải tóc dùng băng tơ lan sắc buộc lấy, thắt một chiếc đai lưng màu tím, trên người không có lấy một món trang sức dư thừa, thậm chí ngay cả giầy cũng chưa đi.
“Công tử a…” Đồng nhi khóc không ra nước mắt. “Ngài dáng vẻ như vậy không giống như đi dự yến hội a, chỉ sợ ngay cả thị nữ rót rượu ăn mặc so với ngài còn có phần hoa lệ.”
“Như vậy không phải ta càng có vẻ thoát tục hay sao?” Mặc Nhiên lặp lại.
“Công tử, hay ngài điểm chút son đi?” Đồng nhi vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi, đừng làm cho ta diễm tục quá.” Mặc Nhiên ngồi vào trước gương, Đồng nhi thoa lên môi y chút son hồng nhạt, khiến cho bờ môi của y thêm phần bóng mướt.
“Như vậy được rồi.” Mặc Nhiên ngăn bàn tay của Đồng nhi đang định thoa phấn lên mặt mình, Đồng nhi nói:
“Để tiểu nữ điểm lên trán ngài một đoá liên hoa, cùng y phục của ngài càng thêm tương hợp.”
Đồng nhi khéo tay điểm điểm vài nét, ngay trên vầng trán trắng như tuyết của Mặc Nhiên đã xuất hiện một đoá tử liên đang hé nở. Mặc Nhiên đứng lên, khẽ gạt gạt tóc. Ngoài cửa sổ ùa vào một trận gió nhẹ, tay áo của y phấp phới, tóc đen cũng tựa hồ lóe ra thứ hào quang nhu mị.
Đám thị nữ ngưỡng mộ nhìn y. Mà ngay cả Đồng nhi, vốn lúc trước không vừa lòng với trang phục của y cũng không khỏi cảm thán: “Công tử, tiểu nữ rút lại lời nói vừa rồi, ngài thật mỹ lệ, quả thực tinh nhã tựa như liên hoa.”
Một thị nữ cũng nói chen vào: “Bệ hạ thích nhất là liên hoa, nhìn đến ngài nhất định sẽ vô cùng mê luyến.”
Mặc Nhiên ở trong lòng cười khổ, chính mình lại phải viện đến sắc đẹp đi hấp dẫn nam nhân, thật sự là bi ai, bất quá y hiện tại thượng hạ toàn thân, năng lực duy nhất có thể dùng cũng chỉ có sắc đẹp.
“Ta đi.” Mặc Nhiên bước ra ngoài, đám thị nữ ở phía sau cung tiễn.
“Công tử, cố gắng a!”
“Công tử cẩn thận!”
Mặc Nhiên niệm chú ngữ, chân y lập tức rời mặt đất, bay lên không trung, hướng đến nơi yến hội huy hoàng rực rỡ phía xa. Đến khi sắp tới được cửa lớn của toà yến hội, Mặc Nhiên mới hạ xuống, y đứng trên nóc một toà cung điện, quan sát tình hình bên ngoài đại sảnh.
Bên ngoài đại môn có thủ vệ, mỗi một vị tân khách xuất hiện đều phải đưa ra thiệp mời. Mặc Nhiên biết mình không có khả năng cứ như thế đi vào, y nhàn nhã ngồi xuống nóc nhà, chờ đợi “cơ hội”.
Y ngồi xuống còn chưa đến nửa khắc, một chiếc mã xa (xe ngựa) bảy sắc đã dừng ngay trên không, người giục ngựa là một gã ngân phát (tóc trắng) đại hán tráng kiện, bên cạnh hắn còn có một nữ tử quần áo diêm dúa. Gã đại hán háo sắc nhìn thấy Mặc Nhiên liền hô: “Tiểu mỹ nhân, ngươi ở đây làm gì?”
Đã có cá cắn câu, Mặc Nhiên cười nhẹ nhìn hắn.
“Ta muốn tham gia yến hội của Thiên đế, đáng tiếc không có ai mời.”
Ngân phát nam tử nhìn nụ cười của y, nước miếng chảy nhanh xuống dưới, hắn vội vàng nói: “Như vậy a, nếu vậy để ta mang ngươi cùng vào.”
Nữ nhân bên cạnh hắn giận dỗi nhéo hắn một cái.
“Nam nhân này lai lịch không rõ, ngươi dẫn hắn đi vào làm gì?” Nữ tử ghen ghét ghé vào lỗ tai hắn nói, gã đại hán khó xử nhìn nàng, lại không cam tâm quay qua nhìn Mặc Nhiên. Mặc Nhiên chống cằm, chờ hắn lựa chọn. Gã đại hán kia cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm, hắn nuối tiếc đối Mặc Nhiên cười cười.
“Thực xin lỗi a, tiểu mỹ nhân, lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi.” Hắn vẫn có vẻ không muốn buông tha. Mặc Nhiên thờ ơ nhún vai, gã hán tử cũng giục ngựa rời đi.
Mặc Nhiên lại ngồi một hồi lâu, liên tiếp có mã xa dừng lại bên cạnh y, có điều các tộc trưởng đến dự tiệc đều đem theo đồng hành, không người nào dám tùy tiện dẫn y vào trong.
Bên kia toà yến hội truyền đến tiếng sanh tiêu ti trúc (đàn sáo), Mặc Nhiên biết yến hội đã bắt đầu. Y bất đắc dĩ mà đem chuỗi liên tử trước ngực nghịch khẽ trên tay, nghĩ thầm lần này e là thất bại. Y còn đang nghĩ ngợi, một chiếc mã xa bốn ngựa đã nhẹ nhàng bay tới.
Không ngoài ý muốn, chiếc mã xa kia cũng dừng lại bên cạnh y, Mặc Nhiên không hy vọng gì ngẩng đầu nhìn lên. Trên xe chỉ có một gã lục phát (tóc xanh) nam tử trẻ tuổi, đang dùng ánh mắt đầy vẻ kinh diễm nhìn Mặc Nhiên. Mặc Nhiên trong mắt hiện lên tinh quang, xem ra lần này có thể thành công.
“Ngươi cũng đến dự tiệc sao?” Mặc Nhiên chủ động mở miệng.
“Ân, đúng vậy.” Lục phát nam tử có chút khẩn trương trả lời.
“Ngươi không có đồng hành sao?” Mặc Nhiên dò xét nhìn nhìn vị trí bên cạnh hắn.
“Ân, nàng đột nhiên có việc, không thể theo giúp ta.” Nam tử chán nản nói.
“Thật đáng tiếc, ta đi cùng ngươi được không?” Mặc Nhiên không ngần ngại hỏi thẳng, hiện tại y quyết định mặc kệ cái gì tôn nghiêm.
“Thật chăng?” Nam tử đỏ mặt, bộ dáng vừa mừng vừa lo.
“Ngươi không phiền thì tốt rồi.” Mặc Nhiên bay đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, nam tử này lộ ra gương mặt tuấn tú, thoạt nhìn so với y còn trẻ tuổi hơn, bất quá thân hình của hắn tráng kiện hơn nhiều. Hơn nữa xem phản ứng của hắn, chỉ biết hắn vẫn còn là một nam hài còn chưa hiểu đời.
“Ta tên Mặc Nhiên, ngươi thì sao?” Mặc Nhiên hỏi đùa.
“Ta… ta gọi là Chu Ly.” Chu Ly bị Mặc Nhiên nhìn chăm chú, gương mặt anh tuấn càng lúc càng đỏ.
“Tóc của ngươi có màu lục, thực hiếm thấy.” Mặc Nhiên chạm khẽ vào tóc hắn, không khỏi nhớ tới đệ nhất mỹ nhân của Hồ tộc, cũng có một mái tóc lục sắc kỳ lạ.
“Ân, bởi vì ta là Phong Thần. Phong Thần tóc đều là màu lục.” Chu Ly ngượng ngập lui lui cổ.
“Như vậy a.” Mặc Nhiên nghiêng đầu cười. “Đa tạ ngươi cho phép ta cùng dự tiệc.”
“Không cần khách sáo.”
Mặc Nhiên đi theo Chu Ly, dễ dàng tiến vào đến toà yến hội. Bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức gây ra một trận xôn xao không nhỏ, trừ bỏ việc Mặc Nhiên là nam nhi, ngay diện mạo của y cũng đủ gây chú ý.
Phỏng đoán của Mặc Nhiên đã đúng, ở giữa một đám mỹ nữ phục trang đẹp đẽ, y phục cùng trang sức thanh nhã của y ngược lại càng thêm nổi bật. Đám thần nhân dự tiệc phần lớn không rõ ràng về thân phận của y, đều nghĩ y hẳn là hoa tiên. Nguyên còn đang thưởng thức vũ đạo Phiền Lê, vừa nhìn thấy y tiến vào, sắc mặt lập tức đại biến, đặc biệt khi thấy y tiến sát bên người một gã nam tử, Phiền Lê trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.
Chu Ly nhìn không ra thần sắc khác thường của Phiền Lê, còn mang theo Mặc Nhiên tiến lên bái kiến.
“Bệ hạ vạn phúc, vi thần đến muộn, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Phiền Lê hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, muốn phát hỏa lại không thể không nhẫn nại, đến mức khóe miệng phát run rẩy. Hắn càng tức giận, Mặc Nhiên lại càng đắc ý, y ôn nhu cười, cúi người hành lễ.
“Bái kiến bệ hạ, có thể tới tham dự yến hội, thực là vinh hạnh của ta.”
Huệ Lan bên người Phiền Lê nhìn thấy y cũng là vừa sợ vừa giận, Mặc Nhiên đối nàng khiêu khích mỉm cười, kéo Chu Ly nhanh rời đi. Phiền Lê nhìn bọn họ ngồi trên ở vị trí dành cho tân khách, Chu Ly hảo ý lấy giúp Mặc Nhiên đồ ăn, nụ cười cảm tạ của đối phương khiến lửa giận trong ngực hắn càng lúc càng lớn.
Tiện nhân đáng chết! Dám làm trò cùng nam nhân khác thân thiết trước mặt hắn! Tâm tư của hắn lập tức đều gắn trên người Mặc Nhiên, vũ nữ biểu diễn cho dù hấp dẫn cũng không thể nào khơi nổi sự chú ý của hắn.
Huệ Lan không cam lòng bị hắn lạnh nhạt, càng không ngừng rót rượu. “Bệ hạ, để thần thiếp bồi người uống một chén đi?”
Phiền Lê ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đăm đăm nhìn Mặc Nhiên không rời, đối phương cũng đang tự cấp Chu Ly chén rượu. Mặc Nhiên biết hắn đang nhìn mình, y càng ra sức câu dẫn Chu Ly.
“Uy, ngươi mới uống một ly, như thế nào mặt liền hồng thành như vậy?” Mặc Nhiên chống tay lên trán, khẽ dựa người vào bàn, buồn cười nhìn hắn.
“Không phải.” Chu Ly cố gắng phất tay quạt quạt, ngượng ngập trả lời: “Ta… ta tửu lượng không được tốt lắm.”
Tiểu tử này thật đúng là đơn thuần đáng yêu, chính mình lại lợi dụng sự thuần khiết của hắn, Mặc Nhiên trong lòng dâng lên một tia tội lỗi, bất quá chuyện cho tới bây giờ, cho dù muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa.
“Tửu lượng có thể rèn luyện thôi, nào, ta cùng ngươi uống.” Y thay mình cùng Chu Ly rót rượu, hai người lại tiếp tục uống.
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
Lúc này, vũ đạo biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, kế tiếp là tiết mục diễn tấu của Huệ Lan. Đây chính cơ hội tốt nhất để giành lại sự chú ý của Thiên đế, nàng ôm đàn, lả lướt đi lên trên bục.
Huệ Lan gẩy gẩy dây đàn, ngón tay ngọc ngà du động trên chiếc đàn, tấu nên một chuỗi những nốt nhạc xuyến xuyến thanh linh. Tất thảy tân khách đều chuyên tâm nghe, chỉ có Phiền Lê vẫn như trước nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Mặc Nhiên không rời mắt. Mặc Nhiên vừa nghe vừa ngáp khẽ, bộ dáng có vẻ thực nhàm chán. Y lại uống tiếp một chén rượu, tiếp theo liền lảo đảo ghé vào trên bàn. Phiền Lê biết tiên tửu đối yêu hồ có tác dụng mê hồn, hắn lập tức khẩn trương ngồi thẳng dậy.
Chu Ly thấy Mặc Nhiên gục xuống, quan tâm lay lay y, hỏi: “Mặc Nhiên, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Mặc Nhiên nghiêng mặt, đối hắn phát ra tiếng cười khúc khích ngây ngô, có vẻ xinh đẹp mê người. Chu Ly nhìn mà tim đập nhanh, hắn thật cẩn thận giúp Mặc Nhiên ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu không thoải mái, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi một chút?”
Mặc Nhiên hừ nhẹ một tiếng, thuận thế ngã vào trong lòng hắn. Ngay trong nháy mắt, thủ tịch bên kia truyền đến một tiếng động thật lớn —— RẦM! Đám người giật mình nhìn lại, liền thấy Thiên đế của bọn họ nóng nảy đạp đổ bàn, giống như cuồng sư xông thẳng xuống dưới.
Chu Ly lờ mờ thấy Thiên đế hướng thẳng đến phía mình, đột nhiên bị đối phương vung một quyền hất ra. Phiền Lê ôm lấy Mặc Nhiên, không nói gì thêm liền đặt y lên trên vai. Tất thảy những người có mặt đều choáng váng, Huệ Lan cũng ngừng diễn tấu, nàng trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, trong mắt toát ra tia căm ghét.
“Bệ hạ, ngài đây là…” Chu Ly bị ngã sang một bên, thần tình luống cuống. Phiền Lê bước qua hắn liếc mắt một cái, không nói một tiếng đưa Mặc Nhiên bay khỏi toà yến hội, khi hắn bay qua cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, khiến bàn rượu của tân khách đều bị hất đổ.
Yến hội một mảnh hỗn độn, các tân khách ai thanh liên tục, Phiền Lê liền như vậy tùy hứng mà đem một đống cục diện rối rắm ném cho thủ hạ xử lý.