Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 18: Gặp mặt ngũ đại trưởng lão




Tam đại học viện nổi danh ở trong Trung vực, mỗi hòn đảo đều có một tòa, Tụ Tinh học viện tập hợp hết chín phần nhân tài của Phù Không đảo, những người nổi bật của tứ đại gia tộc, và các gia tộc khác đều được Tụ Tinh học viện thu vào môn hạ. Có thể nói Tụ Tinh học viện là một sự tồn tại hết sức quan trọng đối với Phù Không đảo, mọi gia tộc đều hy vọng con cháu của mình có thể vào tu luyện trong học viện. Bất kể là năng lực của các lão sư hay hiệu quả tu luyện, Tụ Tinh học viện đều danh tiếng vang xa, nhân tài ưu tú đi ra từ nơi này nhều vô số kể, cũng có tên tuổi nổi tiếng ở trong Trung vực.
Dưới sự dẫn dắt của Cung gia Thuần thú sư, cuối cùng ba người Vân Phong cũng đến được Tụ Tinh học viện. Nhìn từ bên ngoài thì chỉ có thể thấy được diện tích của Tụ Tinh học viện vô cùng rộng lớn, lớn hơn Ma Tang học viện gấp mấy lần, hơn nữa những cấm chế được thiết lập chung quanh cũng cao hơn nhiều. Có thể thấy được thực lực của các lão sư và môn sinh bên trong học viện đều là từ cấp bậc cao trở lên.
Người dẫn đường của Cung Gia dẫn Vân Phong ba người vượt qua cấm chế ở chung quanh. Mấy người vừa đáp xuống đất, thu hồi ma thú của mình thì lập tức có vài bóng người bay ra từ trong Tụ Tinh học viện, ngăn lại ba người họ: “Các ngươi là người phương nào?”
Mấy người đó chặn trước mặt Vân Phong, nàng khẽ thăm dò một chút, thực lực của mấy người này vậy mà lại tương xứng với mình, khoảng chừng Tôn Vương cấp năm.
“Phong đại nhân, xin lấy ra đồ vật mà gia chủ giao cho ngươi.” Thuần thú sư quay đầu hướng về Vân Phong nói một câu. Vân Phong gật đầu lấy ra bức thư mà Cung gia chủ giao cho nàng. Nhìn thấy ký hiệu gia tộc đặc trưng của Cung gia, mấy người đó đều biểu hiện ra vẻ mặt đã hiểu.
“Ba người các ngươi theo ta vào đi.”
Thuần thú sư cười cười với Vân Phong: “Phong đại nhân, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi, các ngươi đi theo hắn là được, ta cũng nên về phục mệnh với gia chủ.”
Vân Phong cười khẽ: “Đã làm phiền ngươi rồi.”
“Ôi chao, Phong đại nhân sao lại nói những lời này, đây là điều ta nên làm mà.”
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau theo ta vào, cho dù là người của tứ đại gia tộc cũng phải làm rõ ràng thân phận của mình chứ. Đừng tưởng rằng có gia tộc làm chỗ dựa cho ngươi thì có thể không coi ai ra gì, cho dù ngươi có thể vào được Tụ Tinh học viện, cũng chẳng có nghĩa gì cả!” Người vừa nói chuyện liếc mắt nhìn ba người Vân Phong, ánh mắt có chút khinh thường, rất hiển nhiên là đã xem ba người Vân Phong là đệ tử gia tộc đi cửa sau, cho nên giọng điệu không hề khách khí.
Khúc Lam Y nhăn mày, Vân Phong chỉ khẽ cong khóe môi cũng không nói gì, U Nguyệt đi theo ở một bên thả lỏng hoàn toàn tâm tình của mình. Dù sao Tụ Tinh học viện đối với gã mà nói, nếu như không có cơ hội lần này thì sẽ vĩnh viễn không thể vào được.
“Vậy thì... Phong đại nhân, ta về trước đây.” Thuần thú sư thoáng lúng túng nói một câu, Vân Phong gật gật đầu, đi theo sau người vừa nói chuyện. Người vừa nói chuyện nhìn Vân Phong một cái, khẽ hừ một tiếng rồi dẫn ba người bọn họ đi vào bên trong.
“Tứ đại gia tộc này thật sự rất hay, lúc nào cũng có người đi cửa sau. Nếu những vị trí này mà dành cho những người biết nỗ lực không ngừng thì tốt biết bao.” Mấy người đi trước mặt Vân Phong, có vẻ như đang thì thầm nhưng lại đủ để Vân Phong bọn họ nghe rõ. Đối diện với những người vô dụng như vậy thì những người vào đây bằng chính sức phấn đấu của mình đều sẽ thấy bất mãn trong lòng, huống chi là thể loại “đi cửa sau” như Vân Phong lại càng làm cho người ta phản cảm.
Sắc mặt Vân Phong không thay đổi chút nào đi phía sau, mặc kệ phía trước nói cái gì, dù sao cũng đâu phải nói đến bản thân nàng, sao lại phải để ý đến? Trên đường đi, ba người Vân Phong vẫn luôn chú ý đến cảnh vật xung quanh. Không thể không nói, Tụ Tinh học viện này đúng là có diện tích rộng lớn, địa hình vô cùng phức tạp, có thể chứa được vài Ma Tang học viện. Mặc dù trước mắt vẫn chưa nhìn thấy được kiến trúc chủ thể của Tụ Tinh học viện, nhưng có thể tưởng tượng được chủ thể kiến trúc khổng lồ đến cỡ nào.
Sau khi đi được một đoạn đường, mấy người phía trước phát hiện ba người Vân Phong ở phía sau căn bản không để ý đến những lời nói châm chọc của bọn họ nên không khỏi áp chế lại, cuối cùng cũng chỉ có thể thầm than da mặt của những người này quả nhiên quá dày, cũng không còn xì xào to nhỏ nữa.
Ước chừng đi được một tiếng, mấy người phía trước đưa ba người Vân Phong đến trước một cánh cửa lớn đang mở rộng, bên trong cửa là một quảng trường rộng lớn kỳ lạ, bốn phía của quảng trường có rất nhiều thông đạo, xem ra là thông đến nhiều nơi khác nhau. Khi ba người Vân Phong xuất hiện trước cửa lớn lập tức thu hút được sự chú ý của nhiều người trẻ tuổi, họ đều hiếu kỳ nhìn qua đây. Dù sao bây giờ cũng không phải là thời điểm thu nhận học sinh mà lại có người vào đây, là một chuyện khá hiếm lạ.
“Ba người các ngươi đợi ở chỗ này, bọn ta phải vào thông báo một tiếng, nói là tứ đại gia tộc gửi người vào đây.” Mấy người đó nói một câu hơi lớn tiếng, thoáng chốc lại thu hút thêm nhiều sự chú ý. Rất nhiều người trẻ tuổi sau khi nghe được thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt có chút khiêu khích phóng đến trên người Vân Phong bọn họ, mà mấy người nói những lời này thì mang theo một tia trào phúng trên khóe môi đi vào bên trong.
Ba người Vân Phong bị bỏ lại ở cửa lớn, đối diện với ánh mắt quái dị của những học sinh ở chung quanh, là ai thì cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhất là cái kiểu chất chứa khinh thường và ghen ghét như vậy. Kiểu ánh mắt phóng điện như dò xét ngươi từ cao xuống thấp nhiều lần, giống như muốn lột sạch tất cả vậy.
“Nghe thấy không, ba người bọn họ là được tứ đại gia tộc đưa vào đó.”
“À, ta cũng có nghe nói một chút, chính là mấy người đi cửa sau đó đúng chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, có thể được sinh ra ở tứ đại gia tộc thật tốt biết bao, cho dù thực lực không ra gì nhưng chỉ cần dựa vào gia tộc của mình cũng có thể chui vào, nào giống như chúng ta, cố sống cố chết nỗ lực mà vẫn còn kẹt tại chỗ này.”
Khúc Lam Y thấp giọng cười một tiếng ha ha, ghé đến bên tai Vân Phong: “Nghe thấy chưa, chua muốn chết đi được.”
Vân Phong cũng cười nhưng không thèm để ý, nàng cũng không phải là người của tứ đại gia tộc, mặc kệ bọn họ nói gì cũng không liên quan đến mình. Ba người mặt không biến sắc tim không đập nhanh, cứ thế tiếp nhận hết ánh nhìn không mấy thiện cảm, những lời nói mang chút châm chọc, và cả những ánh mắt không che giấu được sự mỉa mai của nhiều người, cứ như vậy mà giữ nguyên một thần thái bình tĩnh tự nhiên không khỏi khiến những học sinh này có chút tức giận.
“Quả nhiên không hổ danh là người của tứ đại gia tộc, da mặt đúng là dày thật đấy.”
“Đúng thế... nói bọn họ như thế nào cũng đều không có phản ứng, còn biết xấu hổ hay không chứ?”
“Gì mà xấu hổ chứ, đi cửa sau vào mà, ngươi còn kỳ vọng da mặt của họ có thể mỏng cỡ nào đây?”
“Chậc chậc, thật đúng là như vậy, nếu ta là bọn họ, da mặt của ta cũng sẽ dày như sắt vậy, ai nói cũng không bể."
Vân Phong nghe được lời nói châm chọc của những người có cả nam lẫn nữ này, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Bọn họ cũng chỉ là ngưỡng mộ quá thành hận mà thôi, muốn có được thân phận như vậy nhưng lại không có năng lực này. Thực lực của bản thân cũng không đủ, chỉ có thể công kích người khác để giải tỏa bất bình trong lòng mình mà thôi. Nói tóm lại thì đây vẫn là một loại biểu hiện rất vô dụng.
Sau khi mấy người đó vào trong, dây dưa rất lâu cũng chưa có đi ra, Vân Phong không khỏi cười khẩy, lúc gần đi thì cố tình kéo dài thời gian, mấy người đó xem ra cũng có loại tâm lý giống vậy, nên vẫn cố ý chịu đựng.
Người trúng tuyển của tứ đại gia tộc dù cho thực lực tệ đến cỡ nào, nói cho cùng cũng là người của tứ đại gia tộc, sao có thể bị người khác bỏ lại ở đây chịu đựng sự chế nhạo của người khác chứ? Mấy người đó chắc hẳn nhìn thấy lần này họ không có nhân vật quan trọng của gia tộc đi theo nên mới làm như vậy, muốn để họ ở đây bị chế nhạo và sỉ nhục.
Trong mắt của Vân Phong nổi lên tia sắc lạnh, chuyện này không đáng để so đo, nếu như so đo với lòng dạ hẹp hòi thì bản thân cũng trở nên hẹp hòi, cũng chỉ có mở rộng thêm tầm mắt, mới có thể thấy được nhiều hơn. Không nên so đo thì nên không so đo, biết nhưng làm như không biết, những hành vi này cần phải nói thêm, nói thêm đó.
“Mấy người đi cửa sau kia, các ngươi đến từ gia tộc nào trong tứ đại gia tộc vậy?” Cuối cùng cũng có người không kiềm chế được, chỉ đứng một bên châm chọc không thể thỏa mãn bọn họ, xem ra là muốn mặt đối mặt náo động một phen mới đủ vốn. Vân Phong nhìn người thanh niên trước mặt một cách lạnh lùng. Tại thế giới đều dùng thực lực làm thẻ đánh bạc này, tim người vốn đã sớm bị bóp méo rồi.
Vân Phong cũng không có đáp lại, nàng không thuộc về gia tộc nào cả, tất nhiên không cần phải trả lời. Khúc Lam Y và U Nguyệt ở một bên cũng không hề lên tiếng, dựa vào cái gì mà ngươi hỏi thì ta phải trả lời?
Nhìn thấy ba người đều trưng ra một bộ dáng không quan tâm, thanh niên không tránh khỏi có chút giận dữ: “Tứ đại gia tộc thì hay lắm à? Ở Tụ Tinh học viện ai mà quan tâm ngươi có phải tứ đại gia tộc hay không, đang hỏi ngươi đó, chẳng lẽ ngươi bị điếc hả?”
Vân Phong xoay mặt, ánh mắt nhìn đi nơi khác, gã thanh niên kia vừa nhìn thấy liền lập tức nổi giận, vươn tay ra phía trước muốn túm lấy bả vai của Vân Phong. Khóe mắt Vân Phong thoáng liếc qua động tác của hắn, bả vai khẽ chuyển động, cơ thể xoay chuyển, chỉ trong thoáng chốc đã chuyển đến phía bên kia của gã thanh niên. Mà tay của thanh niên chỉ túm được không khí, thân thể cũng thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống đất.
Một động tác né tránh nhẹ nhàng ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho những học sinh vừa rồi thấp giọng châm chọc đều trở nên yên tĩnh. Gã thanh niên nhìn nhìn bàn tay của mình, lại nhìn Vân Phong một chút, vừa rồi vậy mà nàng ta lại tránh được công kích của mình? Tốc độ của nàng ta thế mà lại nhanh hơn mình? Chuyện này sao có thể, hắn ta là Tôn Vương cấp ba đó. Thế nhưng hắn ta lại không hay biết, cái người “đi cửa sau” đang đứng trước mặt này, thực lực lại là Tôn Vương cấp năm.
Gã thanh niên cắn răng một cái, thực lực Tôn Vương cấp ba của hắn ta ở đây cũng có thể xếp vào hạng đầu, cứ vậy mà bị một tên đi cửa sau tránh được, làm sao có thể cam tâm. Không sai, loại người đi cửa sau sao có thể nào thoát được công kích của hắn chứ? Thu hồi lại bàn tay xoay chuyển thân thể lại tấn công lần nữa, lần này lại nhắm chính xác vào bả vai của Vân Phong, ngón tay ở giữa không trung đột nhiên chuyển sang động tác chộp lấy, muốn dùng một tay túm lấy vai nàng. Vân Phong cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng tránh ra, trong lúc thanh niên ngây người thì đã nàng đã yên vị đứng sau lưng hắn ta.
“Ngươi là muốn như vậy sao?” Vân Phong nhỏ giọng nói, đồng thời ngón tay mảnh mai đã khóa chặt trên vị trí xương bả vai của gã thanh niên, hơi dùng sức lực. Gã thanh niên lập tức hét lên một kêu sợ hãi, trong một giây muốn chạy trốn, nhưng ngón tay của Vân Phong lại đột ngột cong lại, bấu chặt vai hắn ta một cách gắt gao, mũi chân bất ngờ dùng sức hướng về phía trước, thẳng chân đá vào nơi yếu nhất trên đầu gối của gã thanh niên, bịch một tiếng, gã thanh niên quỳ rạp xuống đất.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, trận đấu của hai người ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn hơn mười giây nhưng ai nấy cũng nhìn ra, rốt cuộc thì thực lực của ai mạnh hơn. Một người là nhẹ nhàng tránh thoát và công kích lẫn đánh trả lại một cách hung mãnh, còn người kia thì biểu hiện ra vẻ mặt đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, cả hai có sự khác biệt to lớn.
“Thả, thả ta ra!” Gã thanh niên đang quỳ bị xoay ngược cánh tay về phía sau, muốn kiềm chế vẻ đau đớn trên mặt vì không muốn mất mặt trước nhiều người, nhưng hắn ta vẫn không chịu nổi cơn đau đến thấu xương truyền ra từ xương bả vai, mặt mũi nhăn nhó vì đau, nói chuyện cũng không được lưu loát, không ít mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ trên trán.
Người xung quanh không ai dám tiến lên giải vây, cũng có lẽ rất nhiều người đều đang bối rối trước dáng vẻ thật sự của Vân Phong không hề giống với thân phận đi cửa sau, một người đi cửa sau mà lại có thực lực như vậy? Gã thanh niên này là Tôn Vương cấp ba mà không đánh lại một người đi cửa sau, nói ra thì ai mà tin đây.
“Được rồi, ngươi cũng hả giận rồi, hắn ta đã biết mình đánh không lại ngươi, ngươi có thể buông tay rồi.” Một giọng nói êm dịu như nước vang lên.
Tất cả học sinh đều quay đầu nhìn qua, không khỏi thấp giọng kinh ngạc: “Đây chẳng phải là Thăng Minh sư huynh xếp hạng thứ nhất của Ngoại viện sao?”
Đứng thứ nhất trong Ngoại viện? Vân Phong có chút nghi hoặc, Tụ Tinh học viện này còn phân chia Nội và Ngoại viện nữa sao? Nếu đúng là như vậy, chẳng trách được bọn học sinh ở Ngoại viện này có cảm xúc mâu thuẫn đối với những người đi cửa sau. Khí chất và cách nói chuyện của người này cũng rất xứng với danh hiệu thứ nhất này.
“Là hắn trêu chọc ta trước.” Vân Phong buông tay ra, gã thanh niên quỳ trên mặt đất có chút chật vật hơi nghiến răng, cử động cánh tay sắp bị bẻ gãy vài cái, mỗi động tác cứng ngắc đều mang theo đau đớn, hắn ta không khỏi hung hang liếc nhìn Vân Phong một cái.
“Thăng Minh, huynh cần gì phải khách khí với ả ta, cho dù là tứ đại gia tộc thì cũng chỉ là một người đi cửa sau thôi.” Gã thanh niên hung dữ nói một câu.
Khúc Lam Y ở bên cạnh nghe được chỉ cười lạnh một tiếng: “Có phải ngươi muốn quỳ nữa không?”
“Ngươi...!” Gã thanh niên còn muốn nói gì đó nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Vân Phong một cái, cuối cùng tức giận hừ một tiếng không nói nữa.
Người thanh niên có giọng nói bình lặng như nước kia mở miệng: “Người ở Ngoại viện trong lòng không tránh khỏi hơi bực tức không yên, dù sao cũng là vào học viện nhờ nỗ lực của mình, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy có chút bất mãn đối với thân phận đặc biệt của tứ đại gia tộc.”
“Ngoại viện, Tụ Tinh học viện này cũng có phân ra nội ngoại sao?” Vân Phong hỏi một câu.
Thăng Minh nghe xong nghi hoặc nhìn Vân Phong một cái, gã thanh niên lúc nãy tức giận đùng đùng nói một câu: “Ngay cả cái này cũng không biết, cũng rất xứng với thân phận đi cửa sau này đó!”
“Được rồi, bớt nói vài câu đi. Những người khác còn đứng ở đây làm gì, chẳng lẽ lại có thời gian rảnh rỗi đến xem trò vui sao?” Ánh mắt của Thăng Minh quét qua xung quanh, mặc dù ánh mắt này trông có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang theo một luồng uy hiếp lớn, các học sinh vây xem ở xung quanh lập tức lục tục rời đi. Vân Phong nhìn thấy vậy cũng biết được vị Thăng Minh sư huynh này có địa vị cực cao ở Ngoại viện, dù sao cũng là đứng nhất Ngoại viện.
“Đệ cũng trở về đi.” Thăng Minh nhìn gã thanh niên một cái. Gã thanh niên dùng tay ôm cánh tay kia của mình, cuối cùng cũng xoay người rời đi với một vẻ mặt tràn ngập lửa giận. Chỉ sau vài ba câu của Thăng Minh, Ngoại viện lại khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Thăng Minh nhìn về phía Vân Phong: “Tụ Tinh học viện có chia ra Nội viện và Ngoại viện. Ngoại viện là nơi của các đệ tử được tuyển vào thông qua kỳ thi chiêu sinh, sau khi qua được kỳ thi của Nội viện mới có tư cách vào học tập trong Nội viện. Nhưng mà ngươi yên tâm, con cái của tứ đại gia tộc, trên cơ bản đều là ở bên trong Nội viện.”
Vân Phong đã hiểu rõ, đây cũng chính là nguyên nhân học sinh Ngoại viện có cái nhìn không thiện cảm với đệ tử của tứ đại gia tộc. Bản thân mình cố sống cố chết cũng chưa thể vào được Nội viện, tứ đại gia tộc thế mà lại dựa vào danh tiếng của gia tộc mình, nhờ vào cái gọi là đi cửa sau mà có thể được vào. Đây là điểm đặc thù của tứ đại gia tộc, cũng là điểm khiến cho người ta phẫn hận.
“Ngươi cũng rất tâm bình khí hòa, thực lực của ngươi nếu là đứng nhất trong Ngoại viện, thì cũng có thể nắm chắc được cơ hội vượt qua kỳ thi của Nội viện.” Khúc Lam Y ở bên cạnh nói xong một câu.
Thăng Minh cười một tiếng ha ha, không hề che giấu sự tự tin: “Thực lực hiện giờ của ta là Tôn Vương cấp bốn, mặc dù vẫn còn kém rất nhiều so với mục tiêu của ta, nhưng tiến vào Nội viện hẳn là không có vấn đề rồi.”
“Tôn Vương cấp bốn? Thực lực thế này được coi như là nhân tài kiệt xuất rồi.” U Nguyệt ở một bên tán thưởng một câu, Vân Phong không nói gì.
Thăng Minh cười nhạt một tiếng: “Thứ gọi là thực lực này cho dù cao đến đâu, vĩnh viễn cũng không thấy đủ.”
“Những lời này nói cũng có lý, dục vọng của con người là không có đỉnh điểm.” Khúc Lam Y mang theo chút lạnh lẽo trong lời nói. Minh Thăng cầm lòng không đặng nhìn hắn thêm vài cái, chỉ cảm thấy nam nhân xinh đẹp hơn nữ ở trước mặt này có thể nhìn ra không phải là dạng bình thường.
“Các ngươi nếu là người của tứ đại gia tộc, thông thường người được chỉ đích danh đều sẽ được đưa vào Nội viện, rất ít khi ở lại Ngoại viện.” Thăng Minh nghi ngờ nhìn Vân Phong một cái.
Nàng cười ha ha một tiếng: “Có khả năng có người muốn chúng ta trước khi chính thức được vào Tụ Tinh học viện, nhận chút bài học, thế nhưng phải khiến họ thất vọng rồi.”
Thăng Minh nhướn lông mày, suy nghĩ những người mà Vân Phong nói đến rốt cuộc là ai.
“Ba người các ngươi, tới đây!” Đúng lúc này, mấy người vừa rồi dẫn đường cho Vân Phong đều đi tới với vẻ mặt u ám.
Thăng Minh vừa nhìn, liền cung kính hô một tiếng: “Ngoại viện giới vệ.”
Mấy người giới vệ ừ một tiếng, chỉ chỉ ba người Vân Phong: “Ba người các ngươi, đi theo vào Nội viện đi.”
Thăng Minh hơi lùi về sau một bước. Vân Phong nhìn sắc mặt xám xịt của mấy người này mà cười nhạo trong lòng, xem ra bọn họ không có bị dạy dỗ nên trong lòng mấy người kia vô cùng không vui. Lúc đi ngang qua bên cạnh Thăng Minh, Vân Phong hơi quay đầu: “Ta đi trước một bước đây, chúc ngươi sớm vào được Nội viện.”
Thăng Minh sững sờ, cảm thấy nữ hài tử đi cửa sau có chút thực lực này nói câu này có chút kỳ lạ, nhưng hắn ta cũng cười cười nói: “Được, ta nhất định sẽ cố gắng.”
Mấy tên giới vệ đều bĩu môi, rất rõ ràng lời này mà từ miệng của người đi cửa sau nói ra thì không biết tự lượng sức đến cỡ nào. Dẫn theo ba người Vân Phong đi vào bên trong, mấy giới vệ phía trước lại nói thầm: “Ta thật sự là nghĩ không ra, sao một kẻ đi cửa sau lại không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời như vậy?”
“Đúng vậy, Thăng Minh chính là Ngoại viện đệ nhất cao thủ, còn cần gì nàng ta nói một câu sớm ngày vào được Nội viện chứ?”
“Nếu như để nàng ta ở Ngoại viện, chưa biết chừng đến khi nào mới có thể vào được Nội viện, còn thật sự không biết xấu hổ mà nói ra nữa.”
Ba người Vân Phong đi ở phía sau, U Nguyệt vẫn luôn đang kìm nén nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể áp chế được nữa: “Mấy người này còn có thể mồm mép đến cỡ nào chứ? Giới vệ? Ta thấy là nhiều chuyện thì đúng hơn.”
Vân Phong cười ha ha: “Nhị ca, cứ để cho bọn họ nói thoải mái đi, chúng ta đúng là đi cửa sau mà, đây là sự thật.”
Mấy tên giới vệ ở phía trước vừa đi vừa nói nhỏ, trong lòng chất chứa nhiều bất mãn, dẫn Vân Phong đi rất lâu trong Ngoại viện, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa rồi dừng lại. Mấy tên giới vệ ở phía trước quay người lại, liếc nhìn Vân Phong với vẻ mặt cao ngạo: “Thấy không, cánh cửa này chính là cửa đi vào Nội viện, nếu như không có chìa khóa đặc biệt thì sẽ không mở được. Đương nhiên, nếu như đạt đến Tôn Vương cấp năm cũng có thể đẩy ra được, nhưng mà đối với mấy người đi cửa sau mà nói thì...”
Mấy tên giới vệ có chút giễu cợt nhìn Vân Phong, tay đưa vào túi, xem bộ dáng như đang muốn tìm chìa khóa. Vân Phong cười cười với mấy người này, bước chân lên, đi đến trước cánh cửa.
“Sao? Muốn thử à? Thử cũng được đó. Nếu không thì sẽ không chịu bỏ cuộc đâu, ta đã gặp qua nhiều người dựa hơi tứ đại gia tộc để vào Nội viện rồi, đều ảo tưởng mình có chút thực lực, nhưng không một ai mở được cánh cửa này ra.”
Đôi mắt đen láy của Vân Phong cười như không cười mà nhìn về phía mấy tên giới vệ: “Không một ai mở được, thật không?”
Mấy tên giới vệ không hiểu sao lại sững sờ, vẫn luôn cảm thấy nụ cười của Vân Phong có chút quái dị. Vân Phong cười ha ha một tiếng, hai bàn tay vỗ lên cánh cửa lớn, thực lực Tôn Vương cấp năm tụ lại trên bàn tay, cánh cửa lớn dường như khẽ rung động một chút. Một sau giây sau đó, dưới bàn tay của Vân Phong, cánh cửa lớn phát ra một tiếng kẽo kẹt khe khẽ, cánh cửa lớn chậm rãi mở ra hai bên.
Mấy tên giới vệ đều nhìn đến choáng váng, cả đám há hốc mồm nhìn cánh cửa lớn bị Vân Phong đẩy ra. Vân Phong đẩy cửa ra, ngẩng đầu đi vào. Khúc Lam Y ở phía sau cười một tiếng, nhìn về phía mấy người đang bị hóa đá ở bên cạnh: “Rốt cuộc Tiểu Phong Phong có biểu hiện gì mà khiến các ngươi nhận định nàng đi cửa sau vậy?”
Mấy người giới vệ nhìn Khúc Lam Y vài lần, nàng ta là người được Cung gia đưa vào đây, không phải đi cửa sau thì là cái gì?
Khúc Lam Y lắc lắc đầu: “Trước khi hiểu rõ một người, tuyệt đối đừng phán xét người ta, nếu không thì... ngươi sẽ là người phải hối hận đó.”
Mấy tên giới vệ đều âm thầm nuốt nước miếng, con mẹ nó, cô nương kia có thể dùng tay đẩy cánh cửa này ra, cũng có nghĩa là thực lực của nàng ta ít nhất là Tôn Vương cấp năm, còn cao hơn Thăng Minh - đệ nhất cao thủ của Ngoại viện - một bậc. Tôn Vương cấp năm thì sao lại phải nhất quyết đi cửa sau vào đây, không phải là đầu óc bị gì chứ?
Khúc Lam Y vừa cười vừa đi vào. U Nguyệt cũng bị sắc mặt của mấy người này chọc cười, lắc lắc đầu rồi cũng đi vào. Mấy tên giới vệ nhìn đứng nhìn cửa lớn một hồi lâu, cuối cùng mở miệng mắng chửi nhau: “Con mẹ nó, ngươi đã thấy người nào đi cửa sau mà lại là Tôn Vương cấp năm chưa?”
“Cũng là Tôn Vương cấp năm rồi, sao lại không đường hoàng mà đi vào chứ, hại chúng ta phải làm trò cười cho thiên hạ.”
“Mẹ nó! Cửa cũng mở rồi, các ngươi còn nói nhảm cái gì nữa, con mẹ nó mau vào trong đi.”
Vẻ mặt của mấy tên giới vệ càng ngày càng u ám, sau khi mấy người đi vào hết cánh cửa lại lần nữa chậm rãi khép lại, phát ra một tiếng vang nặng nề, không chừa một khe hở.
Sau khi vào Nội viện, Vân Phong cảm giác được rõ ràng hoàn cảnh nơi này càng thích hợp để tu luyện hơn, tốc độ tu luyện cũng sẽ gấp bội. Sự khác biệt của Nội viện và Ngoại viện không thể nào chỉ đơn giản như vậy, bằng không những đệ tử ở Ngoại viện sao lại có thể liều mạng muốn vào Nội viện.
Nội viện trông nhỏ hơn Ngoại viện một chút, số người cũng không thể so với Ngoại viện, xem ra điều kiện để vào được Nội viện khá là nghiêm khắc, Nói chính xác thì nhân tài của Tụ Tinh học viện đều tụ tập ở trong Nội viện này, đương nhiên cũng có cả những thành phần đi cửa sau của tứ đại gia tộc.
“Khụ khụ! Bên này, đi bên này...” Mấy tên giới vệ có lúng túng lên tiếng, chỉ chỉ một hướng đi, Vân Phong không nói gì chỉ yên lặng đi theo. Mấy người mới vào Nội viện là một chuyện khá hi hữu, trên đường đi khi nhìn thấy ba người Vân Phong đều là gương mặt mới, một số học sinh của Nội viện đều dấy lên nghi ngờ. Suốt dọc đường chỉ bắt gặp được hai, ba đệ tử Nội viện, nhưng Vân Phong đã cảm nhận được rõ ràng thực lực cách biệt giữa Nội viện và Ngoại viện. Thực lực của đệ tử Nội viện đều là Tôn Vương cấp bốn trở lên, Tôn Vương cấp năm như nàng cũng không tính là lớn lao gì ở nơi này.
“Nội viện này quả nhiên không tầm thường.” Khúc Lam Y tự nói thầm một câu: “Tùy tiện chọn ra một người cũng là Tôn Vương cấp bốn, vậy mấy người đi cửa sau chân chính kia, ở trong đây chẳng phải là xấu hổ đến chết sao?”
U Nguyệt không khỏi đỏ mặt, hiện tại gã đúng là người đi cửa sau hàng thật giá thật, chỉ với thực lực của gã căn bản là không vào được Nội viện. Khúc Lam Y vừa nói như vậy khiến cho lòng gã vô cùng xấu hổ, có chút không ngóc đầu lên được. Nếu như so sánh với Vân Phong và Khúc Lam Y, gã đúng là thua kém xa.
“Nhị ca, chỉ cần tâm tính đoan chính cố gắng tu luyện, một ngày nào đó huynh cũng có thể đạt đến cảnh giới mà người khác không chạm đến được.” Vân Phong nhẹ nhàng cười cười với U Nguyệt, những lời này đã khiến cho bất an trong lòng U Nguyệt thoáng chốc tan biến.
Máy tên giới vệ dẫn Vân Phong đến trước một tòa kiến trúc rồi nói: “Được rồi, ngươi mở cửa vào đi.”
Vân Phong nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cảm giác được rất rõ ràng từng luồng áp lực truyền đến từ bên trong, người đang chờ bên trong phòng chính là mấy vị trưởng lão. Nói đến trưởng lão... tam trưởng lão được đám người ở sơn động nhắc đến ngày hôm ấy, hôm nay cũng được gặp mặt rồi.
Vân Phong vừa muốn đưa tay đẩy cửa thì bên trong bỗng truyền ra một giọng nói mạnh mẽ: “Là mấy người được Cung gia đưa đến sao? Vào đi.”
Giọng nói mạnh mẽ hữu lực, trong lòng Vân Phong bị chấn động khẽ rung lên. Vân Phong lập tức giải phóng ra khí thế của Tôn Vương cấp năm, miễn cưỡng áp chế tinh thần của mình, cũng giúp U Nguyệt bình tĩnh một chút. Vân Phong cắn chặt răng đẩy cửa ra, ba người cùng sánh vai bước vào, cánh cửa đột nhiên đóng lại trong chớp mắt.
Đây là một căn phòng rất rộng rãi, nhưng đem lại một cảm giác đè nén nặng nề cho người khác, đó là bởi vì người ngồi trong phòng chính là năm vị trưởng lão của Tụ Tinh học viện. Trong khoảnh khắc ba người bước vào phòng, năm ánh mắt sắc bén liền dò xét cả ba người Vân Phong một phen, họ cũng hiểu rất rõ mức độ thực lực của ba người.
“Ba người được Cung gia đưa đến này cũng khá là thú vị, không nói cái khác, giao danh ngạch của Tụ Tinh học viện vào tay của người ngoài như thế cũng là lần đầu tiên!” Một vị trưởng lão có dáng vẻ trẻ nhất trong này lên tiếng, các vị trưởng lão khác đều là một bộ dáng mang vẻ suy tư.
“Ba người các ngươi nếu đã là được Cung gia đưa tới, tuy không phải là người trong tộc của Cung gia, nhưng Cung gia chủ đã giao danh ngạch cho các ngươi, Tụ Tinh học viện cũng không thể xen vào. Theo lý mà nói, những đệ tử dùng loại danh ngạch này vào Tụ Tinh học viện sẽ được sắp xếp vào môn hạ và được trưởng lão tự thân dạy dỗ, nhưng trường hợp của các ngươi thì không giống vậy. Mặc dù được vào Nội viện, nhưng nếu làm đệ tử thân truyền của trưởng lão thì tạm thời vẫn chưa được, nếu như các ngươi có năng lực, vị trưởng lão nào đồng ý tự thân dạy dỗ các ngươi thì đúng là một điều đáng mừng.”
Vị trưởng lão già ngồi ở giữa nói, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, trông có vẻ là một người vô cùng nghiêm khắc, ngồi dưới ông ấy có hai vị khác. Vân Phong nghĩ thầm, trong số đó có một vị nhất định là tam trưởng lão.
“Về phần các quy củ khác của Nội viện thì sẽ có người nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể đi được rồi.”
Vị trưởng lão ở giữa phất phất tay, nhưng ngay sau đó một trong hai vị ngồi bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”
Mấy vị trưởng lão khác đều nhìn qua, người vừa lên tiếng hơi nheo mắt nhìn về phía Vân Phong, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi, có phải là Dược tễ sư không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.