Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 17.3: Thương Lan thành (3)




Edit: senna_lam
"Lời này nói không sai, Thủy Tứ Hạnh ngươi cũng không xem lại ngươi có cái đức hạnh gì!" Hồng Ngọc Loan khinh thường nói một câu, Thủy Tứ Hạnh tức giận cắn chặt hàm răng, quai hàm run lên vài cái.
"Lần này đến đây là muốn nhìn xem, vị hôn thê của Diêm gia rốt cuộc như thế nào, quả nhiên không sai." Hồng Ngọc Loan gật đầu, nhìn Diêm Minh,"Ngươi có vận khí tốt như vậy, làm không ít người phải đỏ mắt."
Diêm Minh cười ngượng,"Đa tạ Hồng tiểu thư quan tâm."
Hồng Ngọc Loan thanh cổ họng, sắc mặt Thủy Tứ Hạnh đen thui đứng một bên không hề mở miệng, đoán rằng đã bị tổn thương tự tôn của hắn,"Hôm nay chúng ta tới đây là muốn bàn một việc, gia tộc đứng thứ hai với gia tộc đứng đầu cùng nhau tranh đoạt cái danh ngạch này, trong số những gia tộc đứng thứ hai người có thể thay đổi được mọi chuyện chỉ có hai nhà bọn ta, hiện tại cũng coi như trên Diêm gia." Hồng Ngọc Loan nhìn Vân Phong với Diêm Minh cười.
"Thực lực của gia tộc đứng đầu trong lòng chúng ta đều biết rõ, trong lúc tranh đấu hẳn đây sẽ là kẻ thù chung của gia tộc đứng thứ hai chúng ta, đối phó với gia tộc cường giả trước tiên mới phải."
Diêm Minh nhíu mày,"Ý của Hồng tiểu thư là?"
Hồng Ngọc Loan hạ thấp thanh âm,"Ý của ta ý chính là, lần cạnh tranh này cần phải thực tận lực, có thể đánh bại bao nhiêu đối thủ thì đánh bấy nhiêu đối thủ, đối với cả ba nhà chúng ta đều có lợi."
Diêm Minh nhướng chân mày, hai nhà bọn họ tất nhiên sẽ không để cho người của Diêm gia ngồi không làm ngư ông đắc lợi, hai nhà bọn họ quyết phải kéo cả Diêm gia vào bên trong trận tuyến, lần này xem ra không thể nhàn rỗi được rồi.
"Hồng tiểu thư yên tâm, Diêm gia tất nhiên sẽ dùng hết toàn lực." Diêm Minh cười nhẹ, Hồng Ngọc Loan nghe được câu này gánh nặng trong lòng liền buông lỏng,"Vậy ta cáo từ, không quấy rầy. Diêm thiếu gia hãy nhớ kỹ lời đáp ứng hôm nay với ta."
Hồng Ngọc Loan vừa nói xong liền xoay người rời đi, Thủy Tứ Hạnh đứng đó hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói cái gì xoay người bước đi, Diêm Minh nhìn hai người bọn họ đi xa rồi mới cười lớn,"Hai nhà này cũng thật nóng vội nha, bất quá tốt nhất nên làm như vậy."
Vân Phong ngồi trở lại trên ghế,"Ta chỉ nói, mặc kệ người khác chết sống thế nào, ta chỉ làm việc thuộc bổn phận."
Diêm Minh quay lại, vẻ mặt vẫn như trước lộ ra nụ cười yếu ớt,"Điều này là đương nhiên, ngay từ đầu ta đã không tính sẽ quan tâm đến chuyện của người khác."
Nửa tháng nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, Vân Phong không thích cứ ở trong cái tiểu viện này hoài, rất buồn, nghĩ đến ngay phụ cận Thương Lan thành có mấy chỉ ma thú, Vân Phong quyết định nàng cũng muốn đi ra ngoài xem một chút. Từ sau khi người bên hai nhà kia đến, cũng không có ai lại đã tới, có khả năng gia tộc đứng đầu cho rằng bọn gia tộc đứng thứ hai căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, nên cũng lười quan tâm, mà mấy nhà trong gia tộc đứng thứ hai cũng đang ở các viện.
Diêm Minh lợi dụng khoảng thời gian này mà đi điều tra mọi việc, nam nhân này có tư cách ngồi lên vị trí gia chủ, chẳng qua thân phận hắn chỉ là đứa con riêng cho nên nới làm cho hắn bị người ta phỉ nhổ. Tuy nhiên từ khi tuy đổi đi, vận mệnh của con người cũng phải là thuận theo bất đổi.
Trong khoảng thời gian này Khúc Lam Y cũng đang bế quan tu luyện, việc Vân Phong muốn ra ngoài cũng không có ý định đến quấy rầy hắn, nói đến thực lực của mình Vân Phong vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thật tốt để tăng lên, bây giờ trước mắt thì giúp Diêm Minh cướp lấy cái vị trí này để lấy Luyện thể dung dịch, sau đó có lẽ sẽ nhờ Diêm Minh giúp nàng  tra xét một chút, mà chính nàng lúc đó cũng sẽ có một khoảng thời gian dài để tu luyện.
Hạ Thanh ở bên trong Long điện luôn chăm chỉ tu luyện, tư chất của tiểu cô nương tuy rằng cũng không tệ nhưng cũng không phải thuộc loại bản tính thiên tư, nhất định trên con đường tu luyện sau này Hạ Thanh phải trải qua rất nhiều trả giá, cái giá tương đương với sự cố gắng. Ngày hôm nay biết được Vân Phong muốn đi ra ngoài, Viêm Triệt tranh cãi ầm ĩ đòi đi theo, Vân Phong dẫn theo Yêu Yêu, Viêm Triệt thì đi theo phía sau, mới vừa đi ra tới ngoài cửa Thương Lan thành, Vân Phong liền cảm nhận được hai loại hơi thở lướt qua trên đầu mình rất rõ ràng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy có hai người xẹt qua không trung!
Ngự không mà đi!
Vân Phong hơi nheo con ngươi đen lại,  hai bóng dáng phía trước đã nhanh chóng bay đi, âm thanh nói nhỏ người thường nghe không được lại lọt vào lỗ tai Vân Phong,"Ta muốn chỉ Hỏa Vân sói kia......!"
Mắt Vân Phong hiện rõ vẻ căng thẳng! Hỏa Vân sói? Hai đạo bóng dáng mới trong giây lát đã biến mất ở phía trước, Vân Phong nghĩ cũng chưa kịp nghĩ nháy mắt liền bay lên trời, Yêu Yêu bị nàng ôm vào trong ngực, nhanh chóng bay theo phương hướng mà hai người phía trước bay đi!
"Ê! Ngươi đợi ta với!" Viêm Triệt vừa thấy Vân Phong đột nhiên bay lên trời, gọi bậy một tiếng, Vân Phong cũng không để ý tới hắn lấy tốc độ nhanh nhất biến mất ở phía chân trời, Viêm Triệt thấp giọng rủa một câu, nguyên tố màu đen đột nhiên bao vây lấy thân mình, trong chớp mắt, thân thể hắn quỷ dị biến mất ngay tại chỗ, giống như đã dung nhập vào bên trong không gian.
"Tiểu Hỏa." Vân Phong tâm niệm truyền âm, rất nhanh thanh âm của Tiểu Hỏa đã truyền đến,"Chủ nhân, làm sao vậy?
Vân Phong đuổi theo sát phía sau không bỏ, rất nhanh liền thấy được hai người phía trước đang gấp rút bay đi"Ngươi đang ở đâu? Trong khoảng thời gian này có gặp phải người nào hay không?"
Tiểu Hỏa rất nhanh truyền lại thanh âm,"Có gặp được! Đều là bọn nhân loại phiền phức, nhìn thấy ta thì hai mắt tỏa sáng, ta nhìn đã thấy ghê tởm! Còn có đứa ngu xuẩn muốn đem ta về, bị móng vuốt ta làm trọng thương, phỏng chừng hẳn sẽ không quay lại đâu!"
Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, tốc độ hai người phía trước ngự không đi không giảm, Vân Phong duy trì khoảng cách nhất định cẩn thận theo ở phía sau,"Hiện giờ có hai người quân chủ cấp bậc đang đuổi tới chỗ ngươi, trong đó có một người là Triệu hồi sư Hỏa hệ."
"Dựa vào! Nghĩ rằng bổn đại gia ta dễ khi dễ sao! Muốn bắt bổn đại gia, cũng phải nhìn xem bổn đại gia ta có nguyện ý hay không!"
"Lam Dực có ở ngươi bên cạnh không?"
"Không có, hắn cùng Nhục Cầu ở chỗ khác, một mình ta ở chỗ này."
Vân Phong híp mắt nhìn hai người phía trước, trong lòng thoáng cân nhắc,"Đứng yên đó không được đi, chờ ta qua."
"Lam Dực." Vân Phong tâm niệm truyền âm với Lam Dực, thanh âm Lam Dực truyền đến,"Chủ nhân, làm sao vậy?
"Mang theo Nhục Cầu lập tức đến chỗ ta." Vân Phong chỉ có thể đơn giản chặn chỗ hiểm yếu nói một câu, thân mình đột nhiên ngừng lại, Lam Dực chỉ trầm mặc vài giây lập tức truyền đến,"Được, ta qua ngay." Liên lạc đến đây chấm dứt, bởi vì hai người vốn đang chạy phía trước đã ngừng lại, mà giờ phút này, hai người lại đang quay người nhìn Vân Phong.
Vân Phong cùng hai người này cách một khoảng cách, nhưng vẫn có thể thấy rõ đối phương, thanh âm cũng nghe được rõ ràng,"Ngươi là ai! Lén lút đi theo phía sau chúng ta!" Trong đó có một người đột nhiên cao  giọng quát một tiếng, nhìn qua chỉ là thiếu niên trẻ mới hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn, tuy nhiên lại rống ra một tiếng mang theo mười phần khí phách.
"Quân chủ cấp bậc? Ngươi là người của gia tộc nào?" Người còn lại là một cô gái có vẻ mặt thanh tú, dáng người cân xứng cao gầy, đôi mắt tinh tế nhìn chằm chằm Vân Phong cao giọng hỏi.
"Diêm gia, Vân Phong." Vân Phong trả lời một câu, hai người đối diện đột nhiên sửng sốt, nam thiếu niên cười lớn,"Một cái gia tộc đứng thứ hai thế mà cũng có cường giả đạt đến quân chủ cấp bậc? Ngươi họ Vân, thì có quan hệ gì với người của Diêm gia?"
Cô gái đứng bên cạnh suy nghĩ trong chốc lát, chợt nghĩ tới cái gì,"A! Ta nhớ ra rồi, nghe nói Diêm gia đột nhiên có một vị hôn thê rất lợi hại, chính là ngươi sao?"
Thiếu niên nghe thế thần sắc không khỏi nghiêm túc,"Ngươi chính là vị Triệu hồi sư kia? Hừ! Gia tộc đứng thứ hai cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này!"
"Ngươi đi theo phía sau chúng ta chẳng lẽ cũng muốn chỉ Hỏa Vân sói kia?!" ánh mắt cô gái đột nhiên nheo lại, sắc mặt đã sớm nhiễm tầng lửa giận, Vân Phong cười nhạt, đột nhiên cô gái cao giọng nói:"Ngươi không có tư cách giành với ta! Gia tộc đứng thứ hai thì vẫn là nên cút qua một bên đi!"
Sắc mặt Vân Phong cũng đột nhiên âm trầm xuống,"Ta căn bản khinh thường cùng ngươi giành, nó vốn dĩ chính là của ta!
"Khẩu khí thật lớn!" Thiếu niên gầm lên một tiếng,"Ngươi không biết chúng ta là ai! Người của gia tộc đứng đầu ngươi cũng dám chọc! Ngươi đừng quên thân phận của mình!"
Vân Phong cười lớn, tiếng cười thống khoái truyền khắp nơi trên bầu trời, cô gái và thiếu niên nghe tiếng cười như thế sắc mặt không khỏi quẫn bách, cứ nghĩ ngươi tự biết xuất thân của mình mà biết khó mà rút lui, không nghĩ tới nàng ta thế nhưng lại bật cười!
"Ngươi cười cái gì! Chỉ Hỏa Vân sói kia bổn tiểu thư đã định rồi!" Cô gái xấu hổ giận dữ hô lên, thiếu niên ở bên cạnh đã ra tay!
"Trường không phá!" Một đạo kiếm khí rộng lớn từ phía thiếu niên bay tới, giống như một thanh trường kiếm cắt qua thiên không hướng về phía Vân Phong trực diện đánh xuống!
Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, bàn tay vừa lật, một thanh trường kiếm thuộc quân chủ cấp bậc đã nằm trong tay, trường kiếm vừa xuất hiện đột nhiên phát ra một tiếng vù vù, giống như đã chờ rất lâu, lòng bàn tay cuốn lại, trường kiếm đã chống lại dòng khí được đánh tới bất ngờ kia, chỉ nghe "Chặt --!" trường kiếm trong tay Vân Phong cùng với dòng khí kia vừa gặp thoáng qua, thân kiếm chạm vào, Vân Phong dùng sức nắm chặt, trường kiếm trong tay đã hung hăng đè xuống, dòng khí công kích kia đã sớm bị trường kiếm chặn lại, một phân thành hai nửa!
Sắc mặt thiếu niên đột nhiên trầm xuống, trong lòng hoảng sợ, công kích của hắn...... cư nhiên lại bị chặt đứt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.