Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 68: Các ngươi quấy rầy ta




Edit: susublue
Trên dãy núi huyền thú yên tĩnh, một chiếc xe ngựa đang chạy trên đường núi gập ghềnh, chung quanh chiếc xe ngựa này là những con ngựa chiến, bởi vì con đường này khó đi nên chiếc xe ngựa đi với tốc độ rất chậm.
Lúc này, ở trong xe ngựa, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nữ tử.
Nữ tử khẽ cau mày rồi chậm rãi mở to hai tròng mắt, khi nhìn thấy nơi mình đang nằm thì hơi ngẩn người, vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt.
"Nơi này là..."
"Cô nương, ngươi tỉnh rồi sao?"
Vào lúc này, màn xe được vén lên, một nam nử trung niên râu quai nón đi vào trong xe ngựa, chất phác xoa đầu, nói: "Vừa rồi cô nương té xỉu ở trong bụi cỏ, là thiếu gia chúng ta kêu dẫn cô nương theo, không biết thân thể cô nương thế nào rồi."
Té xỉu trong bụi cỏ sao? Đúng rồi, nàng nhìn thấy Khôi Lỗi, sau đó bị cuốn vào biển lửa, sau đó hình như là bị đẩy ra khỏi biển lửa, rồi tiếp đó xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết ...
"Ta không sao, đa tạ ."
"Ha ha, cô nương không cần khách sáo, " Nam tử gãi đầu, nhếch miệng cười rộ lên, "Đúng rồi, cô nương, mấy ngày nay cô nương đi cùng chúng ta đi, đến Đan thành rồi cô rời đi một mình cũng được, dù sao chỉ với một mình cô nương thì rất khó đi qua được dãy núi huyền thú."
Đan thành? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn đến Đan thành sao? Như thế có thể tránh được không ít phiền phức...
"A Đạt, mau lại đây chuẩn bị đồ đi, sau đó chúng ta lại tiếp tục xuất phát."
Bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên một giọng nói êm đềm, cực kỳ bình thản, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác phơi phới.
"Cô nương, thiếu gia đã gọi ta rồi, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đưa cô nương đến Đan thành an toàn." Nói xong lời này, A Đạt cười hai tiếng, lui ra khỏi xe ngựa, thế là trong xe ngựa chỉ còn sót lại Dạ Nhược Ly.
"Chủ nhân, người không sao chứ?"
Lúc Dạ Nhược Ly cúi đầu, trong nội tâm vang lên một giọng nói non nớt.
"Ta không sao, Linh đồng, ngươi có biết bên trong cánh cửa đó có cái gì không?"
"Cái này, chủ nhân, ta không biết, thật sự không biết..." Linh đồng như đang né tránh câu hỏi của Dạ Nhược Ly vậy, rồi chợt vội vàng nói sang chuyện khác, "Chủ nhân, vừa rồi ta đang muốn đưa người vào Thanh Minh phủ thì mấy người này liền phát hiện ra người, ta cảm thấy bọn họ không có ác ý cho nên cũng không có đưa người vào trong phủ nữa."
Thấy Linh đồng không muốn nhiều lời thì Dạ Nhược Ly cũng không hỏi nữa, nàng tin tưởng Thanh Minh phủ đã ký khế ước với nàng thì sẽ không phản bội nàng.
Vào lúc này xe ngựa lại tiếp tục chuyển động, thừa dịp này Dạ Nhược Ly lấy một viên đan dược ra nuốt vào miệng, bắt đầu trị liệu vết thương mà biển lửa gây ra cho nàng...
"Ầm!"
Nhưng mà lúc Dạ Nhược Ly vừa mới nuốt đan dược xuống thì ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng ồn to, dienxdafnleequysdoon khiến cả xe ngựa đều hơi lung lay một chút, nàng nhíu lông mày nhưng vẫn không rời khỏi xe ngựa.
Nhờ công dụng của Hoả Viêm Quả, chẳng những nàng đột phá đến Thần Hoàng trung cấp mà còn sắp tới gần cao cấp rồi, vẫn nên nhân cơ hội này củng cố thực lực mới thăng cấp một chút...
"Thiếu gia."
A Đạt rút đao to ra, đứng ở bên cạnh bạch y nam tử, nhìn mọi người phía trước, trong mắt đầy cảnh giác.
Đồng thời tất cả bọn họ cũng rút vũ khí trong tay ra bảo vệ bạch y nam tử ở giữa.
Thủ lĩnh của đám người này là một nam tử trung niên, dáng dấp xấu xí, trong mắt đầy vẻ âm hiểm.
Nhìn đám người bạch y nam tử, hắn âm hiểm cười hai tiếng, nói: "Ha ha, Bạch Lạc Phong, ta đã sớm biết hôm nay các ngươi tới Đan thành nên đã chờ ở đây rất lâu, cho nên ngươi vẫn nên để mọi dược liệu vận chuyển lại đi, nếu không..."
Nam tử trung niên híp mắt, giọng điệu đầy uy hiếp.
Bạch Lạc Phong đột nhiên kinh sợ, nắm chặt tay, đôi lông mày luôn bình thản cũng thoáng xuất hiện chút ý lạnh.
Đáng chết, vì sao Tần Phi của Tần gia lại có mặt ở đây? Hơn nữa có vẻ đã nắm rõ nhất cử nhất động của mình như lòng bàn tay, chẳng lẽ Bạch gia có gian tế?
"Không thể?"
Bạch Lạc Phong còn chưa nói gì thì A Đạt ở bên cạnh đã kêu to lên: "Dù chúng ta chết cũng sẽ không giao dược liệu cho các ngươi, thiếu gia, chúng ta ngăn cản đám người này, người đi trước đi!"
Dược liệu này là hi vọng của Bạch gia, tuyệt đối không thể bị nhóm người này cướp được!
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt chắn ở trước mặt Bạch Lạc Phong, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm người Tần gia.
"A Đạt, các ngươi..." Bạch Lạc Phong hơi ngẩn ra, trong đôi mắt ôn hòa lại có chút đau khổ, hắn không muốn bỏ lại bọn họ, nhưng dược liệu của Bạch gia cũng không thể mất, nếu không hắn hổ thẹn là con cháu Bạch gia!
"Ha ha, đi đâu? Các ngươi muốn đi sao?"
Tần Phi ngửa đầu cười lớn hai tiếng, vỗ tay một cái lập tức có vô số người xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bao vây đoàn người Bạch Lạc Phong ở giữa.
Ở trong vòng vây này, đừng nói là người, dù là ruồi bọ cũng không thoát được...
"A Đạt, xem ra lần này chúng ta khó tránh khỏi tai kiếp rồi, " Bạch Lạc Phong cười khổ một tiếng, nhìn xe ngựa ở phía sau, nói "Tần Phi, đây là việc của Bạch gia và Tần gia, bên trong xe ngựa có một vị cô nương được ta cứu, không liên quan gì đến hai nhà chúng ta, ngươi có thể thả nàng đi không?"
"Ha ha, Bạch Lạc Phong, ngươi nói đùa sao? Dù nàng ta là ai, đã đứng trong đội ngũ của Bạch gia ngươi thì đều phải chết!"
Bạch Lạc Phong biến sắc, trên mặt có chút ý hối hận.
Lúc trước hắn cứu nàng chỉ vì dãy núi này có rất nhiều huyền thú, cực kỳ hung hiểm, một nữ tử hôn mê như vậy nằm đây một mình sẽ chết tan xương nát thịt, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?
Nếu sớm biết như thế thì dù có nói gì hắn cũng sẽ không đưa nàng theo...
"Tới đi, ai giết được tiểu tạp chủng Bạch Lạc Phong này thì đại gia ta sẽ có trọng thưởng, ha ha ha!"
Tiếng cười âm hiểm vang khắp cả dãy núi, khiến người của Bạch gia đều run rẩy cả người, bảo vệ chặt chẽ Bạch Lạc Phong ở giữa, thận trọng nhìn chằm chằm bọn họ.
"Thiếu gia, chúng ta nên xử lý thế nào?" A Đạt cầm chặt chuôi đao, tâm trạng đầy dè chừng.
Hắn chết không sao nhưng thiếu gia và dược liệu của Bạch gia tuyệt đối không thể có sơ suất gì được! Nếu không hắn có chết muôn lần cũng không rửa sạch hết tội!
"A Đạt, bây giờ tình huống đã không còn sự lựa chọn, chúng ta chỉ có thể chiến đấu, dù cho chúng ta chết hết cũng phải khiến bọn họ trả giá đắt!"
Thân thể A Đạt khẽ run lên, sắc mặt dần dần kiên định: "Thiếu gia nói không sai, các huynh đệ, chúng ta cùng nhau xông lên, giết một tên coi như đủ vốn, giết hai tên con như có lời, ha ha..."
Dứt lời, A Đạt giơ đại đao lên, xông vào giữa quân địch, hai tròng mắt dần dần đỏ ửng.
"Không sai, A Đạt đại ca nói rất đúng, chúng ta cùng nhau giết bọn chúng đi, hắn muốn chúng ta chết, chúng ta cũng sẽ không để bọn họ được sống tốt."
"Hừ, Tần gia giỏi lắm sao? Chỉ là một đám người nhát gan, nếu không vì sao phải chặn đường cướp dược liệu của chúng ta?"
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì đường đường chính chính quyết đấu với Bạch gia ta đi!"
Không khí bỗng chốc ngập đầy sát khí, tất cả mọi người đều đỏ mắt chém giết, vũ khí trong tay không hề nể tình, chém thẳng về phía kẻ địch!
Từ đầu tới cuối Tần Phi chỉ híp mắt nhìn chăm chú cuộc chiến này.
Đột nhiên thân hình Tần Phi chợt lóe lên, nhanh chóng rút đao ra rồi hung hăng chém về phía Bạch Lạc Phong nhanh như tia chớp vậy.
"Thiếu gia, cẩn thận!"
Lúc quay đầu lại mọi người thấy cảnh tượng này thì bị dọa đến hai chân nhũn ra, vội vàng hô lên.
Bạch Lạc Phong hơi ngẩn ra, lúc ngửa đầu lên thì cây đại đao đã cách hắn gần trong gang tấc rồi, vốn không cho hắn thời gian phản ứng lại...
Chẳng lẽ, hắn phải chết sao?
Khóe miệng xuất hiện nụ cười khổ, Bạch Lạc Phong chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ cái chết đến...
"Keng!"
Không cảm thấy đau đớn như trong dự liệu, ngược lại còn vang lên âm thanh thanh thúy.
Thân thể hắn không khỏi run lên, nhẹ nhàng mở to hai mắt, hắn thấy rõ ràng kiếm của Tần Phi rơi xuống mặt đất cùng với vẻ ngạc nhiên trên mặt mọi người.
Rốt... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
"Người nào?" Tần Phi híp mắt, đôi mắt âm lãnh nhìn khắp bốn phía, lạnh giọng quát.
Gió mắt thổi qua, cả ngọn núi ngoại trừ tiếng gió thì không còn gì khác...
Lúc mọi người đang nín thở nhìn chằm chằm xung quanh thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên, lọt vào trong tai bọn họ: "Nhiều lời!"
Mọi người đều ngẩn ra rồi nhìn về hướng giọng nói vang lên, một nữ tử mặc bạch y đứng dưới gió xuất hiện trước mắt.
Nữ tử mặc một bộ áo trắng, tung bay trong gió, dung nhan tuyệt mỹ không chút cảm xúc, giữa hai hàng lông mày có khí chất cuồng ngạo bẩm sinh, chỉ vừa chạm mặt đã tỏa ra khí thế mạnh mẽ đến vậy rồi.
"Ngươi từ đâu đến? Vì sao lại đi lo chuyện bao đồng?" Tần Phi phục hồi tinh thần, âm lãnh nhìn Dạ Nhược Ly, "Ta khuyên ngươi đừng nên lo chuyện bao đồng, Tần gia ta không phải nơi ngươi có thể đắc tội."
Dạ Nhược Ly hơi nhướng mày, lạnh nhạt nhìn Tần Phi chăm chú: "Các ngươi quấy rầy ta tu luyện."
"Cái gì?" Đột nhiên Tần Phi ngẩn ra, không rõ nguyên do hỏi lại.
"Ta nói các ngươi quấy rầy ta tu luyện, " Mắt Dạ Nhược Ly chợt híp lại, thân thể đột nhiên bộc phát khí thế mạnh mẽ, giống như cơn lốc thổi quét qua không trung, "Đã quấy rầy ta tu luyện sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy?"
"Ầm!"
Nói xong một luồng sức mạnh đột nhiên đánh tới, hung mãnh như xé rách ngực Tần Phi vậy.
Một tiếng “Phịch” vang lên, Tần Phi lập tức bay ra ngoài, chật vật té ngã trên đất, chợt phun một ngụm máu tươi ra, nhuộm đỏ mặt đất trước mặt.
"Sao có thể?"
Mọi người đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt, kinh sợ nhìn chăm chú bạch y tung bay trong gió.
Đường đường là Thần hoàng cấp thấp mà lại bị nàng đánh bại chỉ trong một giây? Thiên phú của nữ tử này biến thái cỡ nào? Hiếm khi có một nữ nhân dám một mình xâm nhập dãy núi huyền thú này.
Chỉ cần không đến gần khu cấm địa của dãy núi huyền thú thì dù nơi này có nguy hiểm cũng không đủ khiến Thần hoàng cường giả sợ hãi.
"Khụ khụ!" Tần Phi phun ra hai ngụm máu, cố gắng ngồi dậy, hai tròng mắt bén nhọn đầy ác ý, "Tần gia ta ở Đan thành cũng được coi là nhất đại gia tộc, ngươi dám đả thương ta, Tần gia sẽ không buông tha cho ngươi và người nhà của ngươi."
Dạ Nhược Ly nhíu mày, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ hờ hững.
"Vậy sao? Ta cũng muốn biết Tần gia là không buông tha ta ra sao." Dạ Nhược Ly giơ trường kiếm lên, bước tới giần Tần Phi từng bước, "Ngươi nên biết Dạ Nhược Ly ta hận nhất là bị uy hiếp, đúng ra ngươi không nên uy hiếp ta, càng không nên dùng những người đó để uy hiếp ta."
Tia lạnh xẹt qua trong mắt, Dạ Nhược Ly nhếch khóe miệng, nở nụ cười yếu ớt, nhưng trong nụ cười lại rất lạnh lẽo.
"Rẹt!"
Ánh sáng của thanh kiếm lóe lên, trong phút chốc máu tươi chảy ra, một cái đầu lăn xuống đất, đôi mắt trên cái đầu kia vẫn còn trừng lớn như cũ, có vẻ như chết không nhắm mắt.
"Tần Phi đại nhân chết rồi sao?"
"Chuyện này... Sao có thể được?"
"Ác ma, nàng là ác ma, chúng ta chạy mau."
Thấy cảnh tượng này người Tần gia đều rùng mình một cái, làm gì còn vẻ uy phong như ban đầu? Vội vàng xoay người chạy thục mạng.
"Ha ha, bây giờ tình thế xoay chuyển, các huynh đệ, đuổi theo cho ta, giết hết bọn họ không còn manh giáp!" A Đạt cười lớn hai tiếng, rút đại đao ra, chạy lên dẫn đầu.
Mất đi Tần Phi, đám người kia cũng chỉ là một đám thường dân mà thôi, sao có thể chống lại những kẻ điên đưa đuổi giết? Vì vậy nên cũng nhanh chóng chết dưới vũ khí của người Bạch gia. Diễn~daffn–lê*quys#dôn. 
Dạ Nhược Ly thu trường kiếm lại, chậm rãi xoay người, từ đầu tới cuối mặt nàng vẫn không đổi sắc, giống như người chết dưới kiếm nàng chỉ là một con kiến vậy.
"Nhược Ly cô nương, vừa rồi đa tạ cô nương ra tay cứu giúp." Bạch Lạc Phong khẽ mỉm cười, chắp tay lại tỏ vẻ cảm kích.
Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn trời xanh, sắc mặt vẫn như trước không đổi: "Ta đã nói là bọn họ quấy rầy ta tu luyện."
Bạch Lạc Phong nghe vậy chỉ cười cười, dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì việc Dạ Nhược Ly cứu hắn cũng là sự thật, hắn thiếu nữ tử này một mạng.
"Nhược Ly cô nương, không biết ngươi đã có ý định đi đâu chưa?"
"Đan thành."
Ở Phong Vực, trừ Liên Minh luyện đan thì chỉ có Đan thành mới có nhiều luyện đan sư nhất, mà đám luyện đan sư đó nhất định sẽ có vô số dược liệu trân quý, có lẽ nàng sẽ tìm được thứ mình cần.
"Nhược Ly cô nương muốn đến Đan thành sao? Vậy thật trùng hợp, Bạch gia ta cũng ở Đan thành, để đáp lại ân cứu mạng của Nhược Ly cô nương, hãy để Bạch gia làm chủ nhà đi, được không?"
Mắt Bạch Lạc Phong sáng ngời, khẽ cười nói.
Dạ Nhược Ly cũng lóe sáng mắt, im lặng một lúc rồi vẫn gật đầu.
"Được."
Ở Đan thành, nếu có thể quen được một gia tộc thì chắc tình thế sẽ có lợi với nàng hơn một chút.
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly đồng ý thì ý cười trong mắt Bạch Lạc Phong càng đậm, chợt hắn nhìn về phía đám người Bạch gia đàng quay trở về, bình thản nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta liền xuất phát."
"Dạ, thiếu gia."
Tiếng đáp lại đồng loạt vang lên dưới trời xanh, mọi người đều đã thu xếp xong, tiếp tục nhanh chóng về phía Đan thành.
Trên đường đi đám người Bạch gia bám lấy Dạ Nhược Ly hỏi đông hỏi tây, giống như muốn biết nàng tu luyện thế nào, vì sao tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy? Vì không chịu nổi phiền phức nữa nên  Dạ Nhược Ly lấy cớ vết thương hồi phục mà đuổi bọn họ đi.
Sau khi được yên tĩnh, nàng tiếp tục tu luyện, tới khi đến được Đan thành thì tu vi đã bắt đầu ổn định...
Lúc này, ở Bạch gia, Bạch Linh nắm vạt áo người trước mặt, sắc mặt xanh mét nói: "Ngươi nói thật sao? Tần gia thật sự cho người đi ngăn chặn Phong nhi?"
"Dạ... Là thật." Hắn nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói, "Nghe nói ngày hôm qua cũng đã xuất phát, còn do Tần Phi tự mình dẫn dắt, hiện tại sợ rằng thiếu gia đã..."
"Rầm!"
Tay Bạch Linh buông lỏng nên người kia bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị ném xuống đất.
"Ta đã sớm nói với Phong nhi không cần tự mình đi mà nó lại không nghe, bây giờ thì tốt rồi?" Bạch Linh thất hồn lạc phách nỉ non, giữa lông mày thoáng tuyệt vọng, "Hơn nữa, Tần gia phái người có cấp bậc Thần Hoàng đi ngăn cản, với thực lực của bọn họ thì sao có thể đối phó với Thần Hoàng của Tần gia?"
Vào lúc này, bỗng nhiên có một người vội vàng chạy từ ngoài cửa vào báo: "Gia chủ, thiếu gia trở về ..."
"Ngươi nói cái gì?"
Bạch Linh giật thót mình, lập tức phục hồi tinh thần, nhấc người báo tin trên đất lên, sắc mặt kích động hỏi.
"Phong nhi không sao ư? Đây là thật sao? Quá tốt rồi, người đâu, nhanh đi với ta ra nghênh đón thiếu gia."
Nói xong cũng không đợi mọi người tập hợp, liền vội vàng chạy nhanh ra ngoài cửa, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, nhưng nghĩ đến tình thương mà Bạch Linh dành cho Bạch Lạc Phong thì lại cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Ngoài cửa, Bạch Linh vừa mới bước ra khỏi bậc cửa thì liền thấy Bạch Lạc Phong xoay người xuống ngựa.
"Phong nhi."
Bạch Linh vội vàng tiến lên, đánh giá Bạch Lạc Phong, thấy hắn không sao thì mới nhẹ nhàng thở ra: "Con không sao chứ? Như vậy quá tốt rồi, phụ thân nghe nói Tần Phi của Tần gia chặn đường con, ta còn cho rằng..."
"Phụ thân, tất cả đều làm phiền Nhược Ly cô nương, nếu không có nàng thì sợ là lần này toàn quân chúng ta đều bị diệt."
"Nhược Ly cô nương?" Bạch Linh ngây người một chút, lúc này mới phát hiện phía sau xe ngựa có một bạch y nữ tử bước xuống.
Nữ tử này dung mạo tuyệt mỹ, lại còn trẻ tuổi như vậy, nàng thật sự là người cứu đám người Phong nhi sao? Nếu thật sự như thế thì thật quá biến thái rồi?
"Ha ha, gia chủ, ta nói cho người biết, thực lực của Nhược Ly cô nương cực kỳ cao cường, " A Đạt nhếch miệng cười rộ lên, trên mặt đầy vẻ sùng bái, "Người biết tình cảnh lúc ấy nguy hiểm ra sao không? Kiếm của Tần Phi chỉ cách thiếu gia một millimet..."
Nghe hắn nói như vậy tâm trạng Bạch Linh đột nhiên căng thẳng, ánh mắt đầy khẩn trương.
Nhìn thấy thái độ của Bạch Linh thì A Đạt tiếp tục nói: "Sau đó một cục đá thanh chóng bay vụt ra chặn kiếm của Tần Phi lại, mà người ném cục đá đó chính là Nhược Ly cô nương, sau đó mọi chuyện rất đơn giản, Nhược Ly cô nương chỉ dựa vào khí thế đã đánh bại được Tần Phi, cũng chỉ dùng một đường kiếm đã chặt bỏ được đầu của Tần Phi, đúng vậy, thi thể Tần Phi đã được đưa về Tần gia rồi, nếu gia chủ không tin thì có thể đến Tần gia xem thử, ha ha!"
Chỉ cần nghĩ đến biểu cảm kinh ngạc và tức giận của Tần gia là A Đạt lại không nhịn được ngửa đầu cười ha hả.
"Cái gì?" Bạch Linh ngây người, một kiếm giết Tần Phi ngay lập tức sao? Thực lực như vậy không phải quá biến thái rồi sao? Đừng nói với hắn nữ tử trẻ tuổi này đã là Thần Hoàng cường giả rồi đó, nếu không hắn sẽ bị dọa chết.
"Khụ khụ!" Bạch Linh ho khan hai tiếng, cố ép mình thu ánh mắt lại rồi nói, "Dược liệu đã được chuyển về rồi thì liền đưa cho Vô Danh đại sư đi, có lẽ nhở đống dược liệu này mà Vô Danh đại sư sẽ đột phá được Thần phẩm tầng thứ sáu, nhưng dù có thế nào thì chúng ta nhất định phải thắng cuộc tỷ thí luyện đan với Tần gia, không phải vì Quỷ Linh thảo mà là vì địa vị của chúng ta!"
Quỷ Linh thảo? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, có vẻ lần này không uổng phí thời gian rồi.
"Các ngươi nghĩ đống dược liệu này có thể giúp nâng cao luyện đan thuật thêm một bước nữa sao?" Dạ Nhược Ly cất bước tiến lên, lạnh nhạt lắc đầu, "Điều này tuyệt đối không thể, dù có luyện chế hết đống dược liệu này thì cũng khó có khả năng tiến bộ, luyện đan thuật không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, nếu không vì sao Phong Vực lại có ít người đạt tới tầng thứ sáu như vậy?"
Lời nói của Dạ Nhược Ly thu hút ánh mắt mọi người.
Bạch Linh há to mồm, giống như muốn nói gì đó, nhưng mà lúc này lại có một giọng nói già nua khàn khàn truyền từ trong cửa ra: "Hừ, tiểu nha đầu, ngươi không phải luyện đan sư thì hiểu cái gì? Sao ngươi biết ta không thể tiến vào tầng thứ sáu?"
Vừa dứt lời liền có một bsong người xuất hiện ở ngoài cửa, đó là một lão giả đang chắp tay sau lưng, nheo mắt lại, vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Vô Danh đại sư." Bạch Linh đi đến bên cạnh lão ta, ôm quyền cung kính nói.
Ông ta phất tay miễn lễ rồi hơi nhíu mi, cười lạnh nhìn Dạ Nhược Ly: "Tiểu nha đầu, ngươi có thể giết Tần Phi, ta thừa nhận thiên phú của ngươi không tệ, nhưng nó không có nghĩa là ngươi có thể khoa tay múa chân với một luyện đan sư tôn quý."
Đối mặt với lời châm chọc, khiêu khích của ông ta, Dạ Nhược Ly vẫn không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm lão ta, nói: "Ba ngày, ta cam đoan trong vòng ba ngày có thể giúp ngươi bước vào khảo nghiệm tầng thứ sáu của luyện đan sư."
"Ngươi nói cái gì?" Lão giả hơi ngẩn ra, giống như nghe được một câu chuyện cười vậy, nhịn không được cười ha hả, "Ta không nghe lầm chứ? Ha ha, ngươi nói ngươi có thể giúp ta tiến vào tầng thứ sáu trong vòng ba ngày?"
Những người còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt bất giác xuất hiện một nụ cười.
Nàng cho rằng nàng là ai? Luyện đan sư Thần phẩm đỉnh phong sao? Lại còn cam đoan trong vòng ba ngày sẽ khiến Vô Danh đại sư tiến vào tầng sáu.
Chỉ có những người của Bạch gia đã từng tiếp xúc với Dạ Nhược Ly mới có lòng tin với nàng, dienxdafn*lle;quysDoon không biết vì sao bọn họ có cảm giác nữ tử này không chỉ mạnh miệng nói vậy mà một khi nàng đã nói thì tất nhiên đã nắm chắc phần thắng.
"Ngươi không nghe lầm, trong vòng ba ngày ta sẽ giúp ngươi tiến vào tầng sáu, nếu ngươi thật sự bước vào được tầng sáu thì ta muốn Quỷ Linh thảo, nếu như ta không làm được thì tùy ngươi xử lý, nhưng mà trong ba ngày này ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta."
"Được, đây là tự ngươi nói." Khóe miệng lão ta nhếch lên một nụ cười chế giễu, giọng điệu cũng có chút khinh thường.
Dù sao còn nửa tháng nữa, lãng phí ba ngày cũng không sao, hắn sẽ để cho tiểu nha đầu này hiểu, quá cuồng vọng cũng không phải chuyện gì tốt, tính tình như vậy ở đại lục này nhất định sẽ chịu thiệt thòi...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.