Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 63: Đổ thạch*




(* Đổ: Cược, cá cược. Thạch: Đá, Nguyên thạch. Đổ thạch là hoạt động cắt nguyên thạch ra để lấy phỉ thúy bên trong. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười. Trong truyện khi cắt ra sẽ lấy được dược liệu chứ không phải đá Phỉ Thúy)
Edit: susublue
Lệnh bài màu xanh đen chiếu sáng rõ ràng vào mắt, mùi thuốc nhàn nhạt đầy trong không trung, mà trên lệnh bài còn có một hình đan dược được khắc rõ nét, tay Lý Lợi cầm lệnh bài không khỏi run lên, thiếu chút nữa làm rơi lệnh bài xuống đất.
"Này!" Hồng y nữ tử trừng to mắt nhìn Lý Lợi, khuôn mặt quyến rũ đầy giận dữ, "Ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau giải quyết thủ tục cho bổn tiểu thư? Cẩn thận bổn tiểu thư lấy đầu của ngươi!"
Lý Lợi giật thót mình, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, vội vàng trả lệnh bài lại cho Dạ Nhược Ly.
Hồng y nữ tử nở nụ cười châm chọc, đắc ý nhìn Dạ Nhược Ly, xem ra lời uy hiếp của nàng hoàn toàn có tác dụng, vì vậy Lý Lợi mới có thái độ như vậy.
Hừ, xem như tên này biết điều, biết Hồng gia không phải nơi mà hắn có thể trêu chọc.
"Thế nào?" Dạ Nhược Ly nhướng mày, giọng nói có chút bất mãn, "Còn có vấn đề gì sao?"
"Không, không phải..." Lý Lợi xoa cằm đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, giọng điệu cung kính, "Ở Trung Châu có vài thế lực không cần giải quyết thủ tục mới được vào, cô nương có lệnh bài của Liên Minh luyện đan ban phát nên cũng nằm trong số những thế lực đó, vì vậy cô nương có thể trực tiếp vào Trung Châu."
Thành viên trong Liên Minh luyện đan không phải người thường, người có được lệnh bài này đương nhiên có thể hưởng thụ đặc quyền.
Nụ cười ở khóe miện hồng y nữ tử cứng đờ, nàng ta trừng lớn đôi mắt đẹp, không thể tin thét to: " Liên Minh luyện đan? Sao có thể?"
Rồi mắt lại liếc nhìn lệnh bài trong tay Dạ Nhược Ly, thân thể mềm mại của nàng ta khẽ run lên: "Đây quả thật là lệnh bài của Liên Minh luyện đan, nhưng hình như nàng ta chưa từng tới Trung Châu, sao có thể có được lệnh bài đó? Không sai, nhất định là như vậy, nhất định là do nàng ta trộm được!"
"Xin lỗi, Hồng cô nương."
Vương Hùng cất bước đi lên, cắm trường thương xuống mặt đất, cả người như một bức tượng đứng vững trong gió.
"Vẫn nên để vị cô nương này vào trước đi, sau đó ta liền giải quyết thủ tục cho ngươi."
Trộm sao? Nếu lệnh bài của Liên Minh luyện đan dễ trộm như vậy thì nơi đó có còn được xưng tụng là một thế lực lớn nhất Trung Châu không?
Hồng y nữ tử cắn chặt môi mọng, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, lúc nàng ta còn muốn nói thêm gì đó thì cánh cửa lớn cổ kính đã từ từ mở ra, một bóng trắng biến mất trước mắt nàng...
Nam An thành là thành trấn gần Tứ Quốc của Trung Châu nhất, bởi vì vị trí hơi hẻo lánh nên dân cư trong thành cũng không quá nhiều.
" Liên Minh luyện đan sao?" Mắt Dạ Nhược Ly lóe sáng, nắm chặt lệnh bài trong tay, "Bây giờ dược liệu chế tạo đan dược chữa trị cho linh hồn đã được thu thập gần đủ rồi, chỉ còn thiếu một đôi thú tinh thuộc hệ phong hỏa có cấp bậc Thần Tôn, Quỷ Linh Thảo, ba loại Bách Diệp Quả nữa, có lẽ có thể đến Liên Minh luyện đan hỏi thử xem, dù là không sở hữu chúng nhưng cũng nên biết một vài tin tức."
Lỗ Lạc từng nói có việc gì thì có thể đến Liên Minh luyện đan để xin giúp đỡ, vốn dĩ nàng không muốn mượn thế lực của Liên Minh luyện đan nhưng mà lúc này nhất định phải mau chóng giúp Phong Thần khôi phục lại như cũ, chỉ có thể bất đắc dĩ làm vậy thôi.
Tùy ý hỏi thăm người khác vị trí của Liên Minh luyện đan, sau đó Dạ Nhược Ly liền thả người nhảy vọt lên, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời...
Lúc này, trong Liên Minh luyện đan, đồng minh Minh Chủ Thiết Tân đang ngồi trên ghế đàn hương lật từng trang sách, diễn*daffnlê#quysdôn vào đúng lúc này, một người mặc áo choàng dài màu xanh đen của Luyện Đan Sư nhanh chân bước vào.
Thiết Tân dể sách xuống, nhướng mày, hơi mất kiên nhẫn liếc nhìn người đang chạy tới.
"Không phải ta đã nói rồi sao, lúc ta đọc sách thì không được tới quấy rầy, chẳng lẽ các ngươi quên mất rồi ư?"
"Minh... Minh Chủ, là như vậy, " Nam tử mặc áo xanh đen gian nan nuốt nước miếng, chắp tay lại cẩn thận dè dặt nói, "Có một nữ tử cầm lệnh bài Liên Minh đến cầu kiến."
"Cái gì?"
Thiết Tân đứng dậy, khuôn mặt già nua đầy vẻ khiếp sợ.
"Ngươi nói thật sao?"
Các liên minh Luyện Đan Sư được phân bố ở các vùng khác chỉ được gọi là chi nhánh đồng minh, chỉ duy nhất một nơi mới được gọi như thế...
"Dạ, là thật, Minh Chủ, nữ tử đó nói tới đây để cầu kiến."
Nam tử áo xanh vừa dứt lời thì đã thấy một luồng sáng màu xám lóe lên Thiết Tân dốc hết sức lực chạy ra ngoài cửa, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Nhưng nam tử cũng biết tầm quan trọng của người kia đối với Liên Minh nên lúc này nhanh chóng đi theo.
Vừa mới bước xuống cầu thang thì một bóng người mặc y phục trắng như tuyết xuất hiện trước mắt, Thiết Tân mặt dày vội vàng tươi cười đi đến chỗ của Dạ Nhược Ly.
"Ha ha, đại nhân, người tới chi nhánh Liên Minh ở Nam An sao lại không thông báo một tiếng? Để cho ta ra nghênh đón đại nhân."
Bởi vì Thiết Tân không biết thân phận của Dạ Nhược Ly, vì vậy nên mới gọi là đại nhân bình thường thì chỉ có khi gặp được người có Luyện Đan Thuật hơn mình thì mới gọi là đại sư.
Nữ tử này tuổi trẻ như thế, sao lại có trình độ luyện đan hơn mình được?Chắc nàng ta là người trong nhà của các trưởng lão ở Liên Minh luyện đan rồi.
"Nghênh đón thì không cần, ta tới đây vì có vài chuyện muốn ngươi giúp đỡ" Dạ Nhược Ly thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Thiết Tân, nói “Không biết trong Liên Minh luyện đan của các ngươi có thú tinh hệ Phong Hỏa ở cấp bậc Thần Tôn, Quỷ Linh Thảo, và ba loại Bách Diệp quả không? Nếu có thì ta có thể dùng đồ của mình để trao đổi với ngươi."
Thiết Tân hơi ngẩn ra, nàng không phải là người nhà của trưởng lão trong Liên Minh sao? Chẳng lẽ với thân phận của nàng không thể tìm được người giúp nàng đi tìm ba loại nguyên liệu này sao? Hay là thân phận của nàng là giả?
"Đại nhân, không biết ngươi có vật gì để chứng minh thân phận không?"
Thiết Tân hỏi trắng ra, nếu là người khác thì có thể sẽ nổi giận, nhưng dù sao Dạ Nhược Ly cũng không phải người bình thường, nàng chỉ nhíu mày, rồi ném lệnh bài cho Thiết Tân.
Nhận được lệnh bài, Thiết Tân chỉ nhìn một cái rồi liền kinh ngạc nói không nên lời.
Thân là người của chi nhánh Liên Minh luyện đan, sao hắn lại không nhận ra được lệnh bài này tôn quý thế nào chứ? Những người có thể có được lệnh bài của Liên Minh luyện đan chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa người có được lệnh bài khi đi đến bất kỳ chi nhánh Liên Minh nào cũng đều có thể dặn dò họ làm một chuyện cho mình.
Rốt cục nữ tử này là người phương nào? Tại sao lại có được cái lệnh bài này?
"Ha ha, đại nhân, ta cũng vì nghĩ cho chi nhánh Liên Minh này nên mới muốn xem giấy tờ chứng minh thân phận của đại nhân, nếu có chỗ đắc tội thì xin đại nhân tha thứ."
Thiết Tân cười gượng hai tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán, sau khi thấy Dạ Nhược Ly không có tức giận thì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi có ba thứ đó không?"
"Thật không dám giấu, ba vật này cực kỳ trân quý, sao ta lại có được? Nhưng mà vừa đúng lúc ba ngày sau ở Nam An thành có tổ chức một buổi đấu giá rất lớn, nghe nói trong buổi đấu giá này có thú tinh hệ Phong Hỏa ở cấp bậc Thần Tôn."
Hội đấu giá sao?
Mắt Dạ Nhược Ly lóe sáng, dù sao nàng cũng không vội vàng, mà thú tinh hệ Phong Hỏa ở cấp bậc Thần Tôn thì lại khả ngộ bất khả cầu [1], vì sao không ở lại thêm mấy ngày chứ?
[1] khả ngộ bất khả cầu: ý là có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu cũng không cầu được.
"Được, vậy ba ngày sau ta sẽ đến tham gia hội đấu giá này."
"Đã như thế thì ta sẽ sắp xếp phòng cho đại nhân." Thiết Tân khẽ mỉm cười, rồi nghĩ đến cái gì đó lại tiếp tục nói, "Đúng rồi, đại nhân, Nam An thành đang tổ chứ đổ thạch, tất cả đều là Dược Tinh Thạch trân quý, nếu may mắn thì nói không chừng sẽ lấy được dược liệu cực kỳ quý hiếp, vì sao đại sư không đến đó thử vận may?"
Dược Tinh Thạch, ý nghĩa nằm ở tên, đây là một loại quặng sắt, nhưng bên trong Dược Tinh Thạch có chứa dược liệu gì thì không ai biết, cũng có cái chứa dược liệu cực kỳ trân quý, mà đổ thạch tất nhiên phải dựa vào vận may.
Không phải tất cả Dược Tinh Thạch đều có dược liệu ở bên trong, nếu may mắn thì có thể lấy được linh dược vạn năm, nếu như xui xẻo thì nói không chừng bên trong Dược Tinh Thạch mình mua chẳng có lấy một gốc dược liệu nào. 
"Đổ thạch?" Dạ Nhược Ly vuốt cằm, trong mắt thoáng cảm thấy thú vị, "Đi thử vận may cũng không tệ."
Mắt Thiết Tân sáng lên, vội vàng lấy lòng: "Nếu đại nhân có hứng thú thì ta cho người đi cùng đại sư, có hắn làm bạn đồng hành thì chắc chắn đại sư sẽ lấy được dược liệu cực kỳ trân quý."
"Không cần. " Dạ Nhược Ly lắc đầu, từ chối ý tốt của Thiết Tân "Ngươi cho người đưa ta đến chỗ tổ chức đổ thạch là được."
"Vậy được rồi."
Nghe vậy, Thiết Tân có chút thất vọng than thở.
Ở chỗ tổ chức đổ thạch cũng có quy định đặc biệt, nàng lại chưa từng nghiên cứu về đổ thạch, nếu không có người đi cùng thì tất nhiên sẽ lỗ nặng, nhưng nếu nàng nói như vậy rồi thì hắn cũng không thể cưỡng cầu.
Dù sao có người nào của Liên Minh luyện đan mà không có nhiều của cải chứ? Chắc hẳn dù có thua cũng sẽ không đau lòng...
Ở chỗ đổ thạch người đến người đi, Dạ Nhược Ly vừa bước vào trong đã cảm nhận được không khí náo nhiệt, nàng chậm rãi bước vào, liếc nhìn khắp bốn phía, lúc nàng quyết định tham gia thì có một nữ tử mặc y phục màu xanh đứng chắn trước mặt nàng.
"Cô nương, ta chưa hề gặp ngươi, đây là lần đầu ngươi tới tham gia đổ thạch đúng không đi?" Thanh y nữ tử nở nụ cười nhợt nhạt, giọng nói êm ái như gió lướt qua trái tim vậy, khiến người khác có cảm giác hưởng thụ.
"Không sai. " Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu, nhìn thanh y nữ tử "Đây quả thật là lần đầu ta tới nơi này, không biết ở đây có quy định gì không?"
"Ha ha." Thanh y nữ tử cười khẽ hai tiếng, nàng ta cũng không tỏ thái độ lạnh nhạt vì Dạ Nhược Ly đến đây lần đầu, trên khuôn mặt thanh tú vẫn đầy ý cười nhẹ nhàng như cũ, "Đổ thạch phường của chúng ta chia làm ba tầng, tầng một là Dược Tinh Thạch cấp thấp có giá trị từ một trăm đến năm trăm, tầng hai là Dược Tinh Thạch cấp thấp có giá trị sáu trăm đến Dược Tinh Thạch trung cấp có giá trị một trăm, Dược Tinh Thạch trung cấp ở tầng ba có giá thấp nhất là năm trăm đến những Dược Tinh Thạch có phẩm giai cao không giới hạn, thậm chí có loại là Thượng Phẩm giá trị trên một trăm."
Dạ Nhược Ly vuốt cằm, trầm mặc nửa ngày rồi mới nói: "Lên tầng ba đi."
Nàng cần dược liệu cực kỳ trân quý, cũng chỉ có tầng ba mới có xác suất xuất hiện...
Thanh y nữ tử liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, tuy rằng không cho rằng nàng có năng lực mua nổi một viên đá ở tầng ba nhưng vẫn lễ phép cung kính nói: "Vậy cô nương đi theo ta."
Khác hẳn sự náo nhiệt ở tầng một, tầng ba yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dạ Nhược Ly vừa mới đi đến lầu ba đã có một giọng nói bén nhọn đâm vào tai: "Là ngươi!"
Dạ Nhược Ly hơi nhíu mi, nhìn về phía giọng nói phát ra thì chợt thấy hồng y nữ tử lúc nãy gặp ở ngoài cửa Trung Châu đang tức giận trừng mắt nhìn nàng, giống như có thù giết cha không đội trời chung với nàng vậy.
"Tiểu muội, nữ tử này là ai?" Thanh niên bên cạnh nhíu mày, miệng nở nụ cười yếu ớt nhìn Dạ Nhược Ly, "Nàng là bằng hữu của ngươi sao? Ha ha, không biết tiểu muội kết giao bằng hữu với một tuyệt mỹ nữ tử như thế từ khi nào vậy?"
"Hừ, " Hồng y nữ tử hừ lạnh, có chút khinh thường liếc nhìn Dạ Nhược Ly, "Ai là bằng hữu với nàng ta? Loại người không biết đến từ nơi nào này có thể xứng đáng trở thành bằng hữu với bổn tiểu thư sao?"
Nữ tử này ngay cả thủ tục cũng không biết, rõ ràng là vừa mới vào Trung Châu, đối với người Trung Châu mà nói thì người Tứ quốc đều là kẻ quê mùa. Hơn nữa lệnh bài của nàng ta có lai lịch không rõ, dienxdafnleequysdoon nói không chừng là nhặt được hoặc là ăn trộm mà có.
Thanh niên liếm khóe miệng, cười hơi yếu ớt, trong mắt có chút kinh diễm.
"Là Hồng Linh tiểu thư và Hồng Phi thiếu gia của Hồng gia đúng không, có vẻ nữ tử này đắc tội với Hồng Linh tiểu thư rồi, lần này nàng ta coi như xong."
"Đúng vậy, Hồng gia có người làm trưởng lão của chi nhánh Liên Minh luyện đan, có thể nói là bá chủ ở Nam An thành, dù ai trêu chọc người Hồng gia cũng đều không được chết tử tế."
Nghe người chung quanh nghị luận ồn ào, Hồng Linh nâng cái cằm trắng như tuyết lên, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Đồ quê mùa, sao không nhìn kỹ xem nơi này là nơi mà ngươi có thể tới sao? Ngươi vẫn nên xuống tầng một mà mua ít đồ bỏ đi đi, Dược Tinh Thạch ở tầng ba không phải là thứ mà đồ quê mùa như ngươi có thể mua được."
Dạ Nhược Ly nhắm mắt làm ngơ với lời nói của Hồng Linh, tự ý đi vào trong tầng ba.
"Này." Hồng Linh biến sắc, khuôn mặt quyến rũ có chút tức giận, "Lời bổn tiểu thư nói ngươi không nghe thấy sao? Chỉ bằng ngươi sao có thể mua được Dược Tinh Thạch ở tầng ba? Để không bị mất mặt xấu hổ thì ngươi vẫn nên cút xuống lầu dưới đi!"
Nhưng mà Dạ Nhược Ly chẳng thèm phản ứng lại lời của Hồng Linh, hoàn toàn coi nàng như không khí.
"Ngươi..." Hồng Linh oán hận giậm chân, cắn răng, hung tợn nói, "Lòng tốt không được báo đáp, ngươi đã muốn xấu mặt thì bổn tiểu thư không thèm quản ngươi nữa."
Lúc Hồng Linh nhìn thấy, nàng muốn để nàng ta xuống lầu dưới hoàn toàn là suy nghĩ cho nàng ta, để nàng ta không mất mặt trước mọi người, ai ngờ nữ nhân này lại không biết tốt xấu, đã như vậy thì nàng cũng muốn nhìn bộ dáng mất mặt của nàng ta.
"Tiểu muội." Hồng Phi duỗi tay ngăn cản Hồng Linh, khóe miệng nở nụ cười thú vị, "Nàng có lòng tin tới tầng ba này thì sao ngươi biết nàng không đủ tiền trả Tinh Thạch?"
"Hừ, cái này còn phải nói sao, ngươi không thấy y phục nàng ta mặc sao? Trên người nàng ta chỉ mặc có một bộ áo trắng, nếu nàng ta giàu có thì sao không mặc Cẩm Y Hoa Phục? Trừ nhẫn không gian ra thì một món đồ trang sức cũng không có, hơn nữa nhẫn không gian kia lại là loại bình thường như vậy, mà nàng ta trang điểm mộc mạc như thế thì sao có tiền mua nổi Dược Tinh Thạch ở lầu ba?"
Hồng Linh bĩu môi, có chút khinh thường nói.
Nhưng mà nàng ta lại không biết là không phải ai cũng thích Cẩm Y Hoa Phục, đồ trang sức cũng vậy, không phải ai cũng thích trang điểm cho mình thành xinh đẹp, về phần Huyền Linh nhẫn... Hoàn toàn là do nàng ta không biết nhìn hàng, không biết sự quý giá của Huyền Linh nhẫn.
"Ca, không phải ngươi cảm thấy hứng thú với nữ nhân này chứ?" Như nghĩ đến cái gì đó, Hồng Linh quay đầu nhìn thanh niên sau lưng, lông mày nhíu lại, "Kẻ quê mùa này vốn không xứng với ngươi."
" Ồn ào!"
Hồng Phi mở quạt xếp ra, ý cười ở khóe miệng càng đậm: "Yên tâm, ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi, dù sao ta thân là gia chủ của Hồng gia, nếu nàng ta không có bối cảnh và thực lực thì sao có thể xứng với vị trí đương gia chủ mẫu của Hồng gia? Cho nên ngươi yên tâm đi."
Nghe vậy, Hồng Linh mới nở nụ cười hài lòng: "Ca, ngươi hiểu thì tốt rồi, nàng ta không xứng với chức đương gia chủ mẫu của Hồng gia, dù có làm tiểu thiếp của ngươi cũng không xứng, nhưng mà nếu ngươi muốn chơi đùa thì cũng không phải không thể."
Ai kêu nữ nhân đáng chết này giành vào Trung Châu trước làm gì, nàng ta cho rằng chỉ bằng một cái lệnh bài không biết trộm được từ chỗ nào là liền có tư cách đứng trước mặt mình sao? Đúng là nực cười.
Nàng sẽ cho nàng ta hiểu, dám so sánh với Hồng gia thì nàng ta vốn không phải đối thủ!
"Hả?"
Dạ Nhược Ly nhướng mày, không dám tin nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau lại chậm rãi mở to hai mắt ra, sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng trong lòng lại có chút thích thú.
Không sai, vừa rồi nàng cảm nhận rõ ràng bên trong tảng đá có gì đó đang dao động, có lẽ như vậy thì có thể lấy được dược liệu trân quý.
Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc cũng chú ý nhìn một tảng đá.
Đây là một tảng đá màu xanh biếc, cực kỳ mượt mà, màu xanh ngọc bích trong veo lóng lánh, diễn dafnlê quysdôn nhìn như là bảo thạch Thượng đẳng thu hút sự chú ý của mọi người, Dạ Nhược Ly không suy nghĩ nhiều đã cầm lấy tảng đá này.
"Cô nương, ngươi muốn tảng đá này sao?"
Thấy vậy, thanh y nữ tử dẫn Dạ Nhược Ly lên lầu ba có lòng tốt hỏi thử.
"Không sai, là nó." Dạ Nhược Ly vỗ tảng đá, khe khẽ mỉm cười rồi nói.
"Vậy được rồi, tảng đá này là Tinh Thạch trung phẩm có giá trị sáu trăm."
Nhất thời, mọi ánh đều đồng loạt nhìn Dạ Nhược Ly, giống như nhìn nàng thì có thể kiếm thêm được bạc vậy, hoặc là cố ý đến quấy rối.
Tiếng cười lạnh của Hồng Linh vang lên, chế giễu liếc nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt có hàm ý khinh thường.
" Tinh Thạch trung phẩm giá trị sáu trăm sao? Các ngươi tự mình kiểm tra một chút đi."
Nói xong, Dạ Nhược Ly quơ quơ tay, trong phút chốc trước mặt nàng đã xuất hiện một đống đá Tinh Thạch.
"Sao có thể?" Nhìn đống đá Tinh Thạch xuất hiện, sâu trong đôi mắt của Hồng Linh đầy vẻ khiếp sợ, "Ngươi... Sao ngươi lại có nhiều đá Tinh Thạch như vậy? Ngươi đã có nhiều đá quý như vậy thì sao lại ăn mặc đơn giản thế này?"
Đột nhiên, nàng ta nghĩ đến cái gì rồi hai tròng mắt liền tức giận trừng lớn nhìn Dạ Nhược Ly: "Ta hiểu rồi, ngươi cố ý, nhất định là ngươi cố ý đùa giỡn ta!"
Dạ Nhược Ly chau mày, nhìn Hồng Linh như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì để ta đùa giỡn? Đừng có lúc nào cũng nghĩ mình giỏi giang, ở trong mắt một vài người, ngươi vốn chẳng là cái gì cả!"
"Ngươi..." Hồng Linh tức đến đỏ mặt, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn nhìn Dạ Nhược Ly, "Ngươi cũng chỉ là một kẻ quê mùa đến Trung Châu từ Tứ quốc mà thôi, sao ngươi dám nói như thế với bổn tiểu thư, ngươi đừng quên, đây là Trung Châu chứ không phải thế giới bên ngoài, ở chỗ này không có ai bảo vệ được ngươi!"
Nghe thấy câu này, mọi người đều khinh thường nhìn về phía Dạ Nhược Ly.
Dù cho trong Tứ quốc cũng có vài cường giả mạnh hơn bọn họ, nhưng mà người Trung Châu đã sớm được trau dồi một cảm giác ưu việt, chỉ có Trung Châu mới được xưng tụng là Thánh Địa Phong Vực, trừ điều này ra thì dù ngươi có mạnh đến đâu cũng chỉ là một đám quê mùa mà thôi.
"Khụ khụ." Thanh y nữ tử ho khan hai tiếng, ngăn cản mọi người nghị luận, "Vị cô nương này, không biết ngươi muốn mở Dược Tinh Thạch này ra hay là..."
"Hừ, " Hồng Linh hừ lạnh một tiếng, ngắt lời thanh y nữ tử, chợt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, khiêu khích, "Ta thấy vẫn nên mở ra thì tốt hơn, chí ít cũng nên để chúng ta xem thử coi ngươi có thể lấy được dược liệu gì."
Vừa dứt lời thì lập tức một loạt tiếng cười to vang lên.
"Hồng Linh tiểu thư, ngươi nói đùa sao? Ta thấy đây là lần đầu tiên nàng ta tới Đổ Thạch phường, cũng không có kinh nghiệm, một người không có kinh nghiệm thì có thể lấy được dược liệu trân quý gì?"
"Nhưng mà, chẳng lẽ Đổ thạch thật sự có thể dựa vào vận may sao? Nếu thật sự chỉ dựa vào vận may thì sợ rằng nàng ta sẽ thua không thể nghi ngờ."
"Ta thấy nhất định là sẽ thua thiệt rồi, không cần mở ra cũng biết, người ngoài Trung Châu thì có bản lĩnh gì? Nghe nói ngoài Trung Châu không có Dược Tinh Thạch, chắc hẳn nàng ta chưa từng tiếp xúc với đổ thạch."
Nghe thấy mọi người nghị luận, Hồng Linh khinh thường nở nụ cười, trong mắt thoáng có chút châm chọc: "Nhưng mà mọi người, có lẽ người ta đã tiếp xúc với nhiều loại dược quý ngàn năm thì sao?"
"Ha ha..."
Sau lời nói của Hồng Linh thì lại khiến mọi người cười lớn một trận, còn có người cười đến mức nước mắt chảy ròng, không đứng thẳng người được, giống như lời nàng nói rất buồn cười vậy.
"Hồng Linh tiểu thư, ngươi không nên nói như vậy, buồn cười chết ta rồi, chỉ bằng một kẻ không có kinh nghiệm mà có thể lấy được dược liệu mấy ngàn năm ư, lời này các ngươi có tin được không?"
"Đương nhiên không thể, người có ít kinh nghiệm cũng biết."
"Chuyện này..." Thanh y nữ tử hơi nhíu mày, hơi khó xử nhìn chăm chú Dạ Nhược Ly, "Cô nương, ngươi lựa chọn thế nào? Thật ra bên ngoài đổ thạch phường cũng có giải thạch sư, chỉ cần tốn chút tiền là có thể mở ra rồi."
Nàng đang khuyên nhủ Dạ Nhược Ly đừng nên đứng ở đây để cho người ta cười nhạo, nhưng mà đối với ý tốt của thanh y nữ tử, Dạ Nhược Ly chỉ cười nhợt nhạt: "Không cần thiết phải phiền phức như vậy, cứ mở ở chỗ này đi."
Nghe nàng nói vậy thì mọi người đều có chút kinh ngạc.
Nữ tử này thật sự có can đảm mở thạch sao, chẳng lẽ nàng không sợ bị người ta cười nhạo ư.
"Đi, chúng ta đi nhìn xem nàng ta có thể lấy được dược liệu thế nào."
Thấy Dạ Nhược Ly rời đi cùng thanh y nữ tử thì mọi người nhìn nhau rồi đều đồng loạt đi theo phía sau, hiển nhiên đang chờ cơ hội cười nhạo Dạ Nhược Ly...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.