Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 55: Cô giáo, trẫm biểu hiện như thế được chứ?




Vốn dĩ có túi sữa nhỏ không thật sự hứng thú với chuyện hằng ngày buồn tẻ nhàm chán của Hoàng Thượng mà chị gái hướng dẫn viên đang kể, nhưng nghe thấy Lục Trăn vui vẻ kêu lên, mọi người đều ưỡn cái bụng nhỏ vây tới xem náo nhiệt.
"Cái gì mà cáo đêm?" Có một vài túi sữa nhỏ cho rằng Lục Trăn vừa gọi là một loài hồ ly.
Bạn học nhỏ Phó Tinh Thần lại lần nữa đứng ra phổ cập khoa học cho mọi người: "Lục Trăn đang nói cái bô không phải hồ ly, là cái bô tiểu cho thiếu nhi dùng ấy."
Sự hứng thú của nhóm túi sữa nhỏ thật sự là một điều thần kỳ, cảm giác đối với những thứ khác nhau cũng không hề giống nhau, vừa nghe thấy viện bảo tàng có bô tiểu của bạn nhỏ mập mạp Lục Trăn, mọi người đều trở nên hưng phấn, hóa thân thành chuyên gia về bô tiểu, chỉ chỉ trỏ trỏ cái bô hình động vật:
"Bô tiểu của bạn Lục Trăn thoạt nhìn có vẻ cứng quá đi, không giống cái bô của tớ, chỗ đặt cái mông nhỏ còn có một lớp lông mềm mại cơ."
"Tớ cảm thấy cái bô của bạn Lục Trăn sẽ làm mông bị đông lạnh mất."
"Nếu là tớ, chắc có lẽ tớ sẽ dùng cái bô hình con hổ, rất có uy phong." Điềm Điềm cũng vuốt cằm nhỏ, tiến hành đánh giá, quay đầu không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vạn Vạn Tuế, "Vạn Tuế, cậu cảm thấy như thế nào?"
"Tớ đang suy nghĩ." Vạn Vạn Tuế nói cho Điềm Điềm biết vấn đề trọng đại mà cô bé vừa phát hiện ra, "Nếu bô tiểu của Lục Trăn ở viện bảo tàng, vậy cậu ấy đi vệ sinh như thế nào."
"Đúng rồi nha!" Điềm Điềm cũng đột nhiên kịp phản ứng lại, "Chẳng lẽ mỗi lần lúc Lục Trăn muốn đi vệ sinh đều phải tới viện bảo tàng sao?"
Thái tử nhí Lục Trăn sắp bị chọc tức tới khóc rồi, cái bô của cậu, thế mà lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Chân rồng nhỏ của cậu giẫm mạnh, mãnh liệt yêu cầu chị gái hướng dẫn viên đã sắp không nhịn được cười cất ngay cái bô của cậu, hơn nữa phải giấu tới chỗ bí mật nhất trong viện bảo tàng, không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Sau đó thái tử nhí Lục Trăn vừa nói với cô Hoa: "Nếu các ngươi không thể bảo vệ cái bô của trẫm cho tốt, vậy từ nay tự trẫm bảo vệ nó", vừa định mở cửa quầy triển lãm lấy chiếc bô ra, ôm đi.
Những chiếc bô còn lại cũng bị thầy An An mang đi.
Chị gái hướng dẫn viên căng mặt nói với thầy An An rằng chị ấy muốn tới buồng vệ sinh một lát, thầy An An gật gật đầu, mang nhóm túi sữa nhỏ sang phòng triển lãm bên cạnh chờ chị ấy. Sau khi chị gái hướng dẫn viên bước nhanh vọt tới buồng vệ sinh, một lát sau chị ấy cười ha hả trở lại phòng triển lãm, dùng gương mặt tươi cười dịu dàng với nhóm túi sữa nhỏ, tiếp tục đưa nhóm túi sữa nhỏ đi tham quan.
Thái tử nhí Lục Trăn bị những món đồ được trưng bày trong phòng triển lãm hấp dẫn, cuối cùng mới dời sự chú ý ra khỏi cái bô mà cậu ngày ngày nhớ thương.
Trong buổi triển lãm cậu lại thấy được đồ vật quen thuộc: "Đó là quạt xếp sơn thủy mặc mà phụ hoàng thích nhất..."
Tuy rằng quạt xếp kia đã rất cổ xưa, hư hại rất nhiều, nhưng Lục Trăn vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nó, bởi vì đó là vật mà phụ hoàng cậu yêu thương nhất thích ngắm nhìn nhất.
"Bạn nhỏ Lục Trăn." Cô Hoa nhìn thấy Lục Trăn muốn vượt qua vạch đỏ, đưa tay sờ vật triển lãm, gọi tên cậu với ý hơi cảnh cáo.
Thái tử nhí nhánh chóng cúi đầu, mũi chân chân rồng nhỏ rụt rụt trở về, rồi lại tiến về phía trước, chạm vào vạch đỏ một các chính xác, nỗ lực ở trong phạm vi cô Hoa cho phép, dùng hết khả năng tới quầy triển lãm đặt quạt giấy.
Cậu quả thật là ngôi cửu ngũ, nhưng phụ hoàng của cậu đã từng nói với cậu, nhất định phải nghe lời phu tử(*) nói, phu tử Hoa Hoa không cho cậu vượt qua vạch, vậy cậu sẽ không vượt qua vạch.
(*) Phu tử: Thầy giáo thời cổ đại
Cô Hoa nhìn thấy bạn nhỏ Lục Trăn nghe lời như vậy, nở nụ cười, đưa cho Lục Trăn một viên kẹo sữa làm quà thưởng.
Tay thái tử nhí Lục Trăn nắm chặt kẹo sữa cậu thích, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quật xếp trên quầy triển lãm, hoảng hốt một chút, dường như cậu nhìn thấy phụ hoàng anh tuấn uy vũ của cậu mặc long bào, phe phẩy quạt xếp dịu dàng mỉm cười với cậu.
Tay nhỏ của thái tử nhí Lục Trăn nâng lên muốn đưa kẹo sữa cho ảo ảnh mà cậu nhìn thấy: "Phụ hoàng, đây là kẹo sữa mà phu tử đã thưởng cho nhi thần, phụ hoàng người ăn đi, ng
ọt lắm ạ.”
"Các bạn nhỏ. "
Ảo ảnh bị âm thanh tới gần của chị gái hướng dẫn viên đánh vỡ, thái tử nhí Lục Trăn không nhìn thấy phụ hoàng của cậu, hoảng loạn khổ sở tìm kiếm khắp nơi.
Chị gái hướng dẫn viên đứng ở cái quạt xếp mà Lục Trăn vừa xem: "Chủ nhân của chiếc quạt xếp này chính là vị bạo quân nổi tiếng nhất trong lịch sử, quạt xếp mà Lục Lệ từng sử, hắn ta…"
"Phụ hoàng của trẫm không phải bạo quân!" Thái tử nhí Lục Trăn phẫn nộ cắt lời của chị gái hướng dẫn viên: "Trẫm không phép ngươi nói phụ hoàng của trẫm như vậy!"
Chị gái hướng dẫn viên bị ánh mắt đáng sợ của Lục Trăn dọa, không biết vì sao người bạn nhỏ ban nãy còn lưu luyến không rời cái bô mà bây giờ lại đột nhiên hung dữ như vậy, có chút ngẩn người mà nhìn về phía nhóm thầy An An.
Cô Hoa nhanh chóng chạy tới ôm lấy bạn nhỏ Lục Trăn đang xắn tay áo định làm một trận với người hướng dẫn viên đang nói hươu nói vượn kia lên khỏi mặt đất.
"Ngại quá, chắc là bạn nhỏ quá thích lịch sử, cảm xúc có chút kích động, tôi đưa bé sang bên cạnh bình tĩnh một chút." Cô Hoa đè lại móng rồng của bạn nhỏ Lục Trăn đang múa may vào trong lòng mình, khom lưng xin lỗi với chị gái hướng dẫn viên, đưa theo nhóm túi sữa nhỏ cũng bị Lục Trăn dọa sang phía bên kia phòng triển lãm.
"Bạn nhỏ Lục Trăn, em làm sao vậy? Vì sao lại phải hung dữ như thế với chị hướng dẫn viên hả?" Cô Hoa a bắt lấy Lục Trăn, phòng ngừa cậu lại muốn đi tìm chị gái hướng dẫn viên.
"Nàng ta đang nói hươu nói vượn." Trong mắt thái tử nhí Lục Trăn long lanh nước mắt, cái mũi nhỏ của cậu hít hít, chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.
Cô Hoa có chút khó xử, cô biết Lục Trăn vẫn luôn cho rằng mình là một hoàng đế nhỏ, nhận thức có chút hỗn loạn, cho nên phụ huynh của cậu đã từng nói về trường hợp đặc thù này với nhà trường rằng bạn nhỏ chỉ thỉnh thoảng ngủ mơ thôi.
Nổi giận đùng đùng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cô Hoa có hơi không biết nên xoa dịu cậu như thế.
Cô Hoa nghĩ nghĩ, không trực tiếp chỉ trích Lục Trăn tức giận chỉ vì những suy nghĩ phán đoán lung tung, mà nghiêm túc đưa ra kiến nghị cho cậu:
"Bạn nhỏ Lục Trăn, chị gái hướng dẫn viên là dựa vào những kiến thức lịch sử mà chị ấy đã từng học để giải thích cho chúng ta, nếu con cảm thấy chỗ nào không đúng, vậy con cũng nên dùng kiến thức mà con biết, suy nghĩ của con, bình tĩnh hòa nhã giao lưu cùng chị ấy mà không phải hét lớn kêu to như vậy."
Thái tử nhí Lục Trăn chậm rãi bình tĩnh lại trong giọng nói dịu dàng của cô Hoa, cũng biết vừa mới mình làm không đúng, nhưng mà......
Cái mũi nhỏ của cậu chua xót.
Những dấu vết lúc cậu ở chung với phụ hoàng đọng lại, không phải là kiến thức gì, cũng không phải là suy nghĩ, mà là ấm áp, thật sự đã từng xảy ra.
Cậu không biết nên làm như thế nào để cho người khác nhìn thấy, tin tưởng, bởi vì phụ hoàng của cậu đã rời khỏi cậu rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi.
Cô Hoa thấy Lục Trăn không nói, sờ sờ đầu nhỏ của Lục Trăn:" Con có muốn cùng cô trở về xin lỗi chị gái hướng dẫn viên không?Hình như vừa nãy con dọa chị gái hướng dẫn viên sợ rồi. "
Bạn nhỏ Lục Trăn cúi đầu, nhìn đôi giày rồng nhỏ trên chân mình một hồi, sau đó mở miệng nói nhỏ:" Trẫm nghĩ một hồi nữa rồi đi. "
Cậu muốn ở một mình một lúc.
"Được rồi. "Cô Hoa Hoa tôn trọng yêu cầu của bạn nhỏ Lục Trăn, để bạn nhỏ Lục Trăn ở lại, bản thân đi đến một chỗ có thể nhìn thấy Lục Trăn cách đó không xa.
Bạn nhỏ Lục Trăn rất khổ sở, lúc rước cậu nghe người kia nói, cậu cùng phụ hoàng đều để lại tên của mình trong lịch sử, hiện tại mỗi một người đều phải biết đến bọn họ.
Nhưng người bọn họ biết đến không phải phụ hoàng của cậu, phụ hoàng của cậu không phải bạo quân.
Lục Trăn cảm nhận được sự cô độc xưa nay chưa từng có, thế giới này, chỉ có mình cậu nhớ rõ về phụ hoàng, chỉ có mình cậu biết được dáng vẻ thật sự của phụ hoàng thôi.
Ngay vào lúc thái tử nhí Lục Trăn sắp lã chã rơi lệ, bụng của cậu kêu ọc ọc một tiếng.
Hỏng rồi! Lục Trăn nhớ tới bởi vì cậu vội vã tới nhà trẻ tìm Vạn Vạn Tuế, ăn sáng cũng chỉ ăn một chút, năng lượng chống đỡ hình người không đủ! Cậu lại sắp biến thành cương thi nhỏ rồi!
Lục Trăn nhanh chóng lấy kẹo sữa mà vừa nãy cô Hoa Hoa cho cậu ra, muốn mở ra nhét vào trong miệng, nhưng ngón tay cậu đã bắt đầu cứng đờ, không cẩn thận một chút kẹo sữa liền rớt trên mặt đất, lăn đến phía sau cây cột bên cạnh.
Lục Trăn sốt ruột hốt hoảng nhảy từng bước qua nhặt lên, sau khi cậu nhặt kẹo sữa lên, vừa ngẩng đầu lại đột nhiên nhìn thấy phụ hoàng đứng ở trước mặt cậu, vươn một bàn tay về phía cậu:" Trăn Nhi, con đi đâu thế, phụ hoàng tìm con đã lâu rồi. "
Lục Trăn ngẩn ra, tiếp theo nước mắt lưng tròng đặt tay nhỏ lên bàn tay to lớn của phụ hoàng cậu: "Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn nỗ lực giống người để mọc cánh thành tiên, rồi đi tìm người! "
"Phụ hoàng" của Lục Trăn cười: "Phụ hoàng mang Trăn Nhi đi ăn ngon, được không?"
"Phụ hoàng "dùng từ có hơi kỳ quái, Lục Trăn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng vẫn dùng sức gật đầu nhỏ: "Dạ" nói xong, nhảy bịch bịch bịch cùng "phụ hoàng" của cậu, xoay người đi về phía một cái cửa ra khác của phòng triển lãm.
Thế nhưng Lục Trăn không biết ngay sau lúc cậu xoay người đi theo "phụ hoàng", có một túi sữa nhỏ giống cậu như đúc, tựa như chiếu cậu vào trong gương, đi ra khỏi cây cột từ hướng ngược với cậu. Cô Hoa có chút lo lắng vì thấy Lục Trăn chạy ra phía sau cây cột, đang muốn đi tới xem xét liền thấy Lục Trăn chớp chớp mắt,chân ngắn bước nhỏ đi tới.
"Bạn nhỏ Lục Trăn, chuẩn bị xong lời xin lỗi với chị gái Hướng Dẫn viên rồi sao?" Cô Hoa Hoa ngồi xổm xuống trước mặt "Lục Trăn", dịu dàng hỏi.
"Vâng." "Lục Trăn" gật gật đầu, thần thái ngữ điệu đều giống y đúc với Lục Trăn chân chính: "Trẫm chuẩn bị xong rồi."
Cô Hoa đưa "Lục Trăn" tới xin lỗi với chị gái hướng dẫn viên, thái độ của "Lục Trăn" trở nên dễ thương khác thương,cái miệng ngọt ngào nói rất nhiều lời dễ nghe với chị gái hướng dẫn viên. Chị gái hướng dẫn viên vốn dĩ không thật sự tức giận, nhìn thấy cậu đáng yêu như vậy, tim cũng sắp mềm ra.
"Cô giáo, trẫm biểu hiện như thế được chứ?" "Lục Trăn” hỏi Cô Hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi của cô
"Bạn nhỏ Lục Trăn thể hiện rất khá." Cô Hoa Hoa rất thích bạn nhỏ "Lục Trăn" biết sai liền sửa, lấy một miếng dán Cậu Bé Bọt Biển ra từ trong túi, sau đó để "Lục Trăn" trở lại trong đội ngũ.
"Lục Trăn" cầm miếng dán mà Cô Hoa Hoa cho cậu ta, nước miếng như sắp chảy ra từ trong mắt.
Vì sao không cho cậu ta kẹo sữa? Cậu ta muốn hình dán nhưng không muốn cái hình chữ nhật màu vàng xấu hoắc này.
Ngay lúc "Lục Trăn" ngẩng đầu, chuẩn bị dùng phương pháp khác lừa lấy kẹo sữa từ chỗ cô Hoa Hoa, cậu ta bị một ánh mắt sắc bén khóa chặt.
“Sao, sao thế?" Nếu đổi thành một người khác " Lục Trăn" nhất định sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của bạn nhỏ này nhìn cậu ta tựa như cây xiên, cho cậu ta cảm giác như bị xuyên thấu.
Vạn Vạn Tuế ưỡn cái bụng hình chữ C chứa đầy tri thức, lẳng lặng đi về phía "Lục Trăn", "Lục Trăn" càng cảm thấy bị đối phương nhìn ra cậu ta là hàng pha kè, chột dạ không ngừng lui về phía sau, chờ tới lúc cậu ta bị ép đến không còn chỗ lui, cậu nghe thấy người bạn nhỏ cả người đều tản ra hơi thở của đại lão này nói:
"Cái bô tiểu của cậu vẫn còn bị khóa, cậu vẫn đang buồn vì không thể đi vệ sinh sao?"
"Lục Trăn" Chậm rãi thả một dấu chấm hỏi.
Vạn Vạn Tuế không muốn nhìn thấy miếng thịt bò bông tuyết này đau lòng cho nên nhiệt tình mà mời cậu ta:" Tới nhà tới đi vệ sinh đi." Cô vươn ngón tay múp míp ra vung lên một cách sảng khoái, "Tớ có bảy cái bô lận, cậu dùng thoải mái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.