Thiên Hương Bách Mị

Chương 21: Lô Đỉnh Tu Hành




Sư phụ từng nói, con người rất phức tạp, nhìn người tuyệt đối không thể chỉ nhìn bên ngoài. Đôi khi người khác đối với mình cười vui vẻ, vẻ mặt hiền lành, nhưng sẽ không bao giờ rõ trong lòng họ có ý đồ xấu xa gì; mà có người ăn nói khó nghe, vậy mà lại ngoài lạnh trong nóng, là tri kỉ tâm giao.
Những lời này, Lê Phi đều nhớ kỹ, nhưng không hiểu được thâm ý trong đó. Nàng vẫn luôn cho rằng chính mình đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc mấy năm nay, cái gì cũng biết, kỳ thật nói đến cùng, nàng chỉ là một nha đầu mười tuổi không hiểu lòng người cho nên mới bị Lôi Tu Viễn dễ dàng trêu chọc lâu như vậy.
Đêm đã rất tối, Lê Phi còn đang nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, nàng cuối cùng vẫn không chịu ở cùng Bách Lý Ca Lâm vì nếu lúc này mà dọn sẽ giống như là nhận thua vậy. Mặc kệ là Kỉ Đồng Chu hay là Lôi Tu Viễn, nàng không thẹn với lương tâm, đúng lý hợp tình, tại sao phải đi? Phải nên là bọn họ mới đúng.
Nàng đã suốt hai ngày một đêm không ngủ, tay đã mệt đến mức nhấc lên không nổi, nhưng không có cách nào ngủ được, hết nghĩ chuyện này đến nghĩ chuyện khác, tất cả đều là chuyện của Lôi Tu Viễn. Hắn đơn thuần chỉ là đùa dai sao? Hay là đã sớm có ác ý muốn hãm hại nàng? Nếu không phải Xướng Nguyệt phát hiện ra hắn mờ ám thì nàng hiện tại chắc hẳn vẫn còn tình nguyện coi hắn là bạn, không hề nghi ngờ mà tin tưởng hắn.
Thở ra một hơi dài, Lê Phi ngồi xuống rót một chén nước, ngủ không được, nhưng lại không có việc gì để làm. Nhật Viêm còn vài ngày nữa mới có thể tỉnh, mà đêm đã khuya, muốn tìm một người nói chuyện cũng chẳng được.
Nàng ngồi bên giường ngẩn người, không biết qua bao lâu, ánh trăng dần dần trèo lên trên song cửa sổ, rơi tại mép giường. Đêm nay ánh trăng rất sáng, trong phòng được chiếu sáng như ban ngày, nhờ ánh trăng nàng mới đột nhiên phát hiện gần cổ tay nàng dường như có một vết thương bị trầy da, có lẽ là ban ngày luyện ngự kiếm nàng không cẩn thận bị xước, nàng không để ý, vô tình chà xát lên, trên đầu ngón tay liền rơi ra một miếng da mỏng.
Lê Phi hoảng sợ, không phải là hai ngày không ngủ bị ảo giác rồi chứ! Mệt đến nỗi tróc da?!
Nàng xắn tay áo lên, lại thấy cánh tay mình vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, làn da bóng loáng mịn màng, không bị tróc da, ngay cả một miếng nhỏ cũng không có. Da vừa rồi bị chà xát rơi xuống chẳng lẽ là ảo giác?
Lê Phi ngây ngốc hồi lâu, nhanh chóng thắp sáng ngọn đèn, tìm khắp nơi trên giường dưới giường vài lần, cũng không tìm thấy—— chẳng lẽ là ảo giác thật sao? Xem ra nàng vẫn là nên mau ngủ đi, mệt đến sinh ra cái loại ảo giác tróc da này thật đáng sợ!
Ngày tiếp theo, nàng bị từng đợt tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, Bách Lý Ca Lâm ở ngoài cửa kêu to: “Lê Phi! Ngươi còn không chịu dậy à?! Thật sự muốn bị muộn sao!”
Lê Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng còn chưa ngủ đủ, lảo đảo đi ra mở cửa cho Bách Lý Ca Lâm, trả lời: “Ta, ta lập tức xong ngay, ngươi chờ một chút.”
Bách Lý Ca Lâm vốn không định vào Gian Phòng Thiên Hương, ai ngờ cửa vừa mở ra, cơn gió vừa vặn thổi đến, trong phòng tràn ngập một mùi hương cực kì ấm áp cũng thật tươi mát, mê hoặc lòng người. Nàng không kìm lòng được mà đi vào phòng, ngửi xung quanh, ngạc nhiên nói: “Lê Phi, ngươi dùng hương liệu gì vậy? Thơm quá!”
Lê Phi vừa dùng nước lạnh rửa mặt vừa nói: “Ta làm sao dùng hương hương liệu được, hẳn là mùi hoa ngoài cửa sổ đó.”
“Không giống với mùi hoa! Cũng không giống như mùi hương liệu….”
Bách Lý Ca Lâm theo mùi hương đi đến bên giường, mùi hương cực nồng đúng là từ trên đệm nàng tỏa ra, nàng cầm chăn lên ngửi ngửi một chút, kêu to: “Còn nói không dùng! Là mùi hương trên chăn ngươi đó!”
“Đó là hương liệu Thư Viện dùng, ta là người có thể dùng hương liệu sao?”
Bách Lý Ca Lâm lại gần người nàng ngửi ngửi trên cổ, hiếu kỳ nói: “A, đúng là trên người ngươi không có cái mùi kia…. Thật tò mò, mùi ta ngửi thấy đó là mùi thơm gì vậy?”
“Chắc là mùi hoa mà thôi, phòng này tên là Gian Phòng Ngàn Hương, không thơm ngào ngạt như thế làm sao được.” Lê Phi nhanh chóng thay đệ tử phục, nhìn gương chải mái tóc lộn xộn của mình.
Bách Lý Ca Lâm thấy nàng không lưu tình chút nào mà kéo đứt tóc của chính mình, giống như có thù oán gì với chúng, không khỏi chạy nhanh đến đoạt lấy cây lược: “Để ta làm! Ngươi chải tóc như vậy, tóc đều sẽ sớm không còn nữa.”
Nàng nhanh nhẹn thắt tóc cho Lê Phi, trong gương đồng phản chiếu gương mặt nàng, Bách Lý Ca Lâm nhìn một lúc lâu, rồi đột nhiên kêu lên: “Ngươi có phải lại trắng ra nữa hay không? Ngươi làm sao trắng ra nhanh như vậy! Tóc cũng thật đen! Lê Phi ngươi thành thật nói xem, ngươi có phải trộm dùng mỹ phẩm gì không? Có đồ tốt không chia sẻ sẽ bị thiên lôi đánh!”
Lê Phi dứt khoát xoay người khinh bỉ nàng: “Ngươi nhìn ta giống người sẽ dùng mấy thứ đồ này sao!”
Nhưng nàng thật sự trắng ra không ít...... Bách Lý Ca Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương đồng kia, như là đã thay đổi chỉ trong một đêm. Ngày hôm qua nàng còn chưa trắng như vậy, lúc vừa quen biết Lê Phi, nàng quả thật giống một cục than nhỏ, đen thui, về sau ở Hoa Quang Quận trên xe hồng lộc dưỡng hai tháng nên trắng ra một chút, nhưng vẫn còn đen. Hôm nay nhìn lại, nàng đã trắng không khác gì mình, làm tôn thêm áo trắng váy đỏ, tuy ngũ quan bình thường nhưng lại có chút dáng vẻ xinh đẹp, hiện giờ nếu đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không còn người nhầm nàng với một đứa con trai nữa.
“Được rồi.” Sau khi giúp nàng thắt sơ bím tóc, Bách Lý Ca Lâm vừa lòng lui về phía sau từng bước cẩn thận đánh giá, nhận thấy hai hàng chân mày rậm của Lê Phi rất dễ thấy nên lại ấn nàng ngồi xuống: “Đừng nhúc nhích, hôm nay ta có thế nào cũng phải sửa chân mày của ngươi lại.”
Bọn họ có thể đến bãi đất trống của đệ tử phòng trước giờ Mẹo sao? Lê Phi bất đắc dĩ miễn cưỡng ngồi xuống, để nàng tùy ý lấy con dao nhỏ sửa chân mày cho mình.
“Lê Phi, ta nói cho ngươi biết, cái tên họ Triệu kia đêm qua bảo ta cùng hắn ngắm trăng, nhưng thật sự là một chút cũng không săn sóc ta, rất ngang ngược, nên ta cảm thấy được hắn trong bụng chắc chắn không có một chút học thức nào, chỉ là một người thô lỗ mà thôi. Hừ, ta mới không thích loại người thô lỗ này. Có điều là, họ Ngô ở cùng một viện với ta kia cũng rất nhã nhặn, nói chuyện cũng dễ nghe, còn tặng ta một đóa hoa, chỉ là vóc dáng hơi thấp, hy vọng hắn về sau có thể cao hơn một chút.”
Bách Lý Ca Lâm vừa sửa chân mày vừa nói nhỏ về tình sử phức tạp, quanh co, và thay đổi nhanh chóng của mình. Ngày hôm qua nàng dường như còn nói họ Triệu không tồi, hôm nay liền biến thành họ Ngô, Lê Phi chỉ cười gượng: “Ca Lâm, ngươi, ngươi thật sự là...... Thật sự là, tình cảm phong phú.”
“Không phải đâu.” Bách Lý Ca Lâm vểnh miệng. “Ta sẽ chỉ thích một người, chỉ cần ta thật sự thích, nhất định sẽ thích cả đời.”
Nhưng ngươi không ngừng thay đổi, tới khi nào mới có thể thật sự thích? Những lời này Lê Phi chưa từng nói ra, nàng cảm thấy được Ca Lâm ở cùng họ Triệu cũng nói tốt mà ở cùng họ Ngô cũng nói tốt, chưa cần nói tới việc thích, nàng ấy như là vội vàng tìm kiếm chọn lựa, dường như vội vã tìm được một người để thích. Loại tâm tính này nàng không thể hiểu được, nhưng sẽ không đưa ra những lời nhận xét vô căn cứ.
“Chân mày ngươi hình dáng vốn đã đẹp không cần chỉnh sửa quá nhiều, chỉ cần tỉa đi những phần thừa xung quanh là được. Ngươi xem xem.” Bách Lý Ca Lâm đưa gương đồng đến trước mặt nàng.
Lê Phi tùy tiện liếc mắt một cái, trong gương vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, ngũ quan cực kì bình thường, nhưng dường như trắng hơn rất nhiều, hơn nữa chân mày sau khi được sửa lại khiến khuôn mặt lại trở nên sạch sẽ hơn, đẹp hơn so với trước nhiều.
“Ngươi thật lợi hại.” Nàng tán thưởng, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chính mình giống con gái.
“Đương nhiên rồi!” Bách Lý Ca Lâm đắc ý thu dao nhỏ lại. “Trước kia cùng tỷ tỷ ca hát bán nghệ, trang điểm búi tóc đều là ta làm đó!”
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng của Diệp Diệp: “Ta nói hai người chứ, sắp đến giờ Mẹo rồi, hai người muốn bị phạt tiền sao?”
“Diệp Diệp, chúng ta đến đây!” Bách Lý Ca Lâm cười tủm tỉm kéo Lê Phi ra cửa, nhìn hắn làm mặt quỷ. “Không phải tới rồi sao! Huynh nhìn Lê Phi xem, có phải xinh đẹp hơn hay không?”
Diệp Diệp cười khổ: “Muội còn thời gian nghịch sao, đi nhanh đi, tiên sinh sắp tới rồi.”
Bách Lý Ca Lâm đi theo hắn, dọc đường vừa cười vừa nói mà đi, tươi cười như này, âm thanh này, thái độ này, nàng chưa từng bày ra trước mặt đứa con trai nào ngoài Diệp Diệp. Tuy rằng Lê Phi còn chưa tới tuổi nhận biết được thẩm mỹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy được, Bách Lý Ca Lâm khi ở cùng Diệp Diệp thật là xinh đẹp.
Có lẽ là bởi vì do duyên phận mà chung sống như người nhà….. Lê Phi thở dài, nàng nhớ tới sư phụ.
Trên bãi đất trống ngoài đệ tử phòng, bọn nhỏ cơ bản đều đã tới đủ. Ngự kiếm đã học được, như vậy hôm nay sẽ bắt đầu chính thức tu hành, tất cả mọi người rất kích động, cũng rất chờ mong. Trên sổ ghi chép của khóa tu hành nói bước đầu tiên của tu hành chính thức là “Lô đỉnh tu hành”, có nghĩa là gì? Chẳng lẽ đem người nhốt trong cái lò để vận chuyển nội tức sao? Có thể bị ngộp chết hay không?
Khi mỗi người còn đang mơ mộng thì tiên sinh đã tới rồi. Hồ Gia Bình hôm nay mặc áo trắng đứng đắn, từ đầu đến chân rốt cuộc cũng có mùi vị đệ tử tinh anh của tiên gia môn phái, đoán chừng là bước vào tu hành chính thức nên vị tiên sinh cà lơ phất phơ này cuối cùng cũng muốn bày ra bộ dạng giống tiên sinh một chút.
“Hôm nay ba người một tổ bắt đầu tiến vào lô đỉnh tu hành.” Hồ Gia Bình rút ra một chồng giấy, vừa lật lật, vừa hiếm khi nói chuyện nghiêm túc. “Vốn muốn dựa theo tiềm năng và thuộc tính linh căn các ngươi mà phân nhóm, nhưng mà như vậy rất phiền toái, hơn nữa tiên sinh giám định linh căn thuộc tính còn chưa tới Thư Viện...... Vừa lúc ba người các ngươi hiện đang ở cùng một viện, mười tám người vừa vặn chia làm sáu nhóm, cứ dựa theo như vậy mà phân đi. Đến đây, ai ở cùng một viện chia làm một nhóm.
Dựa theo viện mà phân tổ…. Lòng Lê Phi nhất thời chùng xuống, nghĩa là nàng cùng Kỷ Đồng Chu và Lôi Tu Viễn ở cùng một nhóm? Đây quả thật là nhóm tệ nhất….. Nàng theo bản năng quay đầu lại, đầu tiên liền thấy Kỷ Đồng Chu cho dù có dán đầy băng gạc cũng che không được sắc mặt xanh lét bi thảm, Lôi Tu Viễn đang đứng ở xa xa phía sau, nhưng thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
“Tiên sinh!” Kỷ Đồng Chu đột nhiên lớn tiếng ngắt lời Hồ Gia Bình. “Ta phản đối phân nhóm như vậy.”
Hồ Gia Bình cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Phản đối vô dụng, hoặc là ngoan ngoãn phân nhóm hoặc là rời đi, chính ngươi chọn lấy.”
Kỷ Đồng Chu chỉ đành phải ngoan ngoãn câm miệng, oán hận mà trừng Lê Phi một cái, lại trừng Lôi Tu Viễn một cái, khoanh tay đứng bất động tại chỗ, chờ hai người họ đi đến.
“Ba người các ngươi, phải nói như thế nào đây?” Hồ Gia Bình phát hiện những người khác chia ba người một nhóm đều rất tốt, nhưng ba người Lê Phi bên này lại không ai nhường ai, không chịu nhúc nhích. Tâm tình hắn hôm này có lẽ không tốt, nhíu mày nói: “Nếu không đứng cùng được thì đều biến đi hết cho ta!”
Lê Phi đành phải đi lại vài bước gần Kỷ Đồng Chu, cách hắn thật xa, cũng nhìn như cùng một nhóm. Lôi Tu Viễn bên kia rất hào phóng mà đi lại đây, hắn giống như Kỉ Đồng Chu, trên mặt đầy băng gạc, nhìn không ra sắc mặt.
“Các ngươi tuy rằng tư chất ai cũng xuất sắc, linh căn thâm hậu, nhưng cái gọi là mạnh cũng chỉ là so với phàm nhân, còn tiên gia môn phái tùy ý chọn ra một đệ tử bình thường cũng đều mạnh hơn các ngươi. Điều này căn bản là vì không phải tư chất bọn họ so với các ngươi tốt hơn, mà là lượng linh khí trong người các ngươi không đủ, lô đỉnh các ngươi chưa được khai phá.”
Hồ Gia Bình lại nói: “Tiên nhân dẫn linh khí trời đất nhập thể, vận chuyển nội tức, trong cơ thể giống như có lô đỉnh, mà lô đỉnh càng lớn, khả năng dẫn linh khí cũng càng nhiều. Nếu lô đỉnh của các ngươi chỉ lớn bằng chén trà, thì lô đỉnh của ta đây chì bằng…… Ồ, chỉ lớn bằng hòn đảo kia thôi.”
Hắn chỉ chỉ hòn đảo nổi lớn nhất ở phía Tây kia, trong phút chốc bọn nhỏ lập tức ồ lên kinh ngạc, sau đó hắn lại cười cười, tiếp tục nói: “Mà các tiên nhân lợi hại kinh thiên động địa kia, lô đỉnh bọn họ phải lớn hơn nhiều lần so với cái Thư Viện này đó.”
So với Thư Viện còn lớn hơn! Mà lô đỉnh của bọn họ, chỉ lớn bằng chén trà nhỏ….. Bọn nhỏ nhất thời kính sợ mà trầm mặc.
“Biết chênh lệch thì mới có tinh thần.” Dưới chân Hồ Gia Bình bỗng hóa ra một đám mây trắng nho nhỏ nâng hắn bay lên. “Đi theo ta, bây giờ đến võ trường ở phía Tây, tu hành chính thức bắt đầu rồi.”
Đảo nhỏ phía Tây là một trong năm hòn đảo nổi lớn nhất, trên này có đủ các loại kiến trúc ở khắp nơi, Đông Tây Nam Bắc đều có võ trường. Hồ Gia Bình dẫn bọn họ bay về phía nơi nhỏ nhất kia. Võ trường phủ kín gạch trắng, có hình tứ phương, phía Đông có hàng chục hình nhân nửa người bằng đá đứng thành một hàng, trên thân hình nhân gồ ghề, còn có mấy khe hở bị nứt ra, chắc là đệ tử tu hành lúc trước phá hư.
Hồ Gia Bình tìm một cái góc, vẫy tay áo dài, sau đó trên mặt đất đồng thời xuất hiện năm giỏ tre nho nhỏ. Trong giỏ dường như chất thật nhiều phù chú, nghe nói loại phù chú này làm ra cũng rất khó, nhưng ở Thư Viện, chúng chỉ như những tờ giấy vụn không có giá trị, tùy tiện để bọn họ lấy.
“Bây giờ một tổ ba người, mỗi người tiến lên lấy năm loại phù chú Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ mỗi loại một trăm cái.”
Giỏ tre nhẹ nhàng mà bay lên, rồi chuyền đến từng người. Quả nhiên trên mỗi giỏ tre đều viết chữ, phân loại Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Rốt cuộc cũng ra dáng tu hành chính thức! Bọn nhỏ hưng phấn mà đi lên cầm năm xấp phù chú thật dày, nhưng sau đó thì sao nữa?
Khi thấy phù chú đã phát xong, Hồ Gia Bình chỉ vào mốt đống hình nhân ở hướng Đông của võ trường, nhàn nhạt nói: “Một nhóm ba người, chọn ngẫu nhiên một hình nhân, trước trời tối hôm nay phải dùng hết năm trăm phù chú này, còn sót một cái cũng không được. Còn bao nhiêu, là bấy nhiêu ngày không được đi phía Bắc ăn cơm.”
Năm trăm cái! Mọi người kinh hô ra tiếng, liền hiểu được lời hắn nói “Lô đỉnh tu hành” nghĩa là gì, thì ra lô đỉnh không phải ở ngoài, mà là lô đỉnh không thấy được bên trong cơ thể họ kia. Dùng xong năm trăm phù chú, đối với kỳ kinh bát mạch trong cơ thể họ là gánh nặng thật lớn, ngày thứ hai có thể vận chuyển nội tức thuận lợi được hay không là cả một vấn đề. Tu hành như vậy không thể nói là không tàn khốc.
Ngày thứ tư ở Sồ Phượng Thư Viện, tu hành chính thức bắt đầu, bọn nhỏ cuối cùng cũng cảm nhận được sự khắc nghiệt và tàn khốc của Thư Viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.