Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 426: Người cô độc




Thời gian qua lại của Vũ Văn Thuật và Dương Quảng đã gần hai mươi năm. Từ lúc Dương Quảng thành Tấn Vương, Vũ Văn Thuật liền trở thành trọng thần trung thành số một của Dương Quảng, bao gồm Dương Quảng nhập chủ Đông cung thậm chí nối ngôi, Vũ Văn Thuật đều lập công lớn, có thể nói y là đại thần thân tín được tín nhiệm nhất của Dương Quảng. Mặc dù sự kiện của Võ Cử và sự kiện buôn lậu khiến con đường làm quan của Vũ Văn Thuật nhiều lần phập phồng, nhưng sự tín nhiệm vẫn không thay đổi.
Chính kiểu phối hợp ăn ý gần hai mươi năm, khiến Vũ Văn Thuật đã biết rõ Dương Quảng như lòng bàn tay, y biết Dương Quảng là một người cực kỳ tự phụ, có thể nói là tự cho là đúng. Tất cả ông ta đều đã lập kế hoạch, cái gọi là trưng cầu ý kiến đại thần chẳng qua là tỏ thái độ. Ông ta muốn đại thần đồng ý ý tưởng của mình, nếu đồng ý ứng hòa, trong lòng ông ta sẽ rất vui. Nếu ý kiến bất đồng, trong lòng ông ta sẽ căm tức, tiến hành trách mắng thậm chí xử phạt.
Cho nên một đại thần có thể không được sủng ái hay không, mấu chốt chính là mức độ hiểu được Thánh ý. Ngu Thế Cơ, Hộc Tư Chính, Bùi Uẩn, bao gồm y Vũ Văn Thuật. Cũng như vậy, Dương Nguyên Khánh lại là một người ngoại lệ, mặc dù hắn rất có tài năng, cũng được Dương Quảng coi trọng, nhưng chính là trong một vài sự việc hắn không thuận theo Thánh ý, cho nên khiến Dương Quảng buồn bực, không được y tín nhiệm.
Tất cả điều này, trong lòng Vũ Văn Thuật đều rất rõ, y biết, nếu Dương Quảng không đồng ý Lý Uyên đảm nhiệm Thái Nguyên Lưu Thủ, y sẽ phủ quyết, vốn dĩ thì không thể thảo luận cùng đại thần. Trong lòng y thật sự đã đồng ý, chỉ có điều cần mọi người thay thế y tìm một lý do.
Vũ Văn Thuật liền cẩn thận hỏi:
-Không biết Độc Cô tướng quốc vì sao phải phản đối sự bổ nhiệm này?
Vũ Văn Thuật không hổ là con giun trong bụng Dương Quảng, đối với tâm tư của Dương Quảng rõ như lòng bàn tay, Dương Quảng thật sự đã đồng ý với lần bổ nhiệm này. Trong thời khắc then chốt nhất Lý Uyên lại buộc tội Nguyên Hoằng Tự, liền lưu lại cho Dương Quảng ấn tượng cực kỳ tốt. Lúc đó ông ta liền quyết định phải trọng dụng người này, chỉ có điều ông ta cần bày tỏ thái độ và cùng các trọng thần bàn bạc một chút, đồng thời hy vọng các trọng thần có thể đưa ra cho ông ta một lý do trọng dụng Lý Uyên.
Dương Quảng nói:
-Độc Cô tướng quốc cho rằng lý lịch và năng lực của Lý Uyên không đủ, không đủ để đảm nhiệm chức Thái Nguyên Lưu Thủ quan trọng như vậy.
Vũ Văn Thuật lắc đầu cười nói:
-Lý do này thần cho rằng không có cơ sở, Lý Thúc Đức từng đảm nhiệm Thứ sử Lũng Châu, Thái thú Huỳnh Dương, Thái thú Lâu Phiền, Điện trung thiếu giam, Vệ úy thiếu giam, kinh nghiệm lý lịch làm sao không đủ. Về phần năng lực, Thánh Thượng có thể nhìn thấy sự đánh giá của Lại bộ đối với ông ta. Thần có chút ấn tượng, trên cơ bản đều đánh giá tốt, cho nên thần không đồng ý lý do của Độc Cô tướng quốc.
Dương Quảng gật gật đầu. Ý kiến của Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật đều giống vậy. Thực ra trong lòng Dương Quảng cũng hiểu rõ, sở dĩ phản đối Độc Cô Chấn, là bởi vì Lý Uyên là cháu ngoại của y. Y phải tỏ thái độ, nhưng không hẳn là phản đối thật sự, cho nên mới dùng lý lịch và năng lực không đủ, kiểu này rất dễ bị quan điểm phá lệ lấy làm lý do. Đây cũng chính là chỗ xảo quyệt của Độc Cô Chấn.
Dương Quảng trầm ngâm một lúc, lại nói với Vũ Văn Thuật:
-Nhưng Lý Uyên dù sao cũng là quý tộc Quan Lũng.
Những lời này chính xác đã nói tới điểm quan trọng, đây mới là mấu chốt, Vũ Văn Thuật nhất định phải đưa ra một lý do cho Dương Quảng ở vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân Dương Quảng hẹn gặp Vũ Văn Thuật.
Trong lòng Vũ Văn Thuật sớm có phương án, liền cười mỉm nói:
-Bệ hạ, cái đó gọi là vờ tha để bắt. Bệ hạ phải diệt trừ quý tộc Quan Lũng, làm sao có thể không chú trọng một chút sách lược và thủ đoạn chứ? Quý tộc Quan Lũng muốn đàn áp, đánh đàn áp nhân vật trung tâm của bọn họ, nhưng cũng phải lôi kéo, lôi kéo những người không quan trọng. Ví dụ như Lý Uyên, người này nhút nhát thận trọng, tính cách yếu đuối, Bệ Hạ điều y từ quận Huỳnh Dương tới quận Lâu Phiền, nếu người khác đã sớm kêu gào lên rồi, nhưng y lại ngậm hơi nín tiếng chấp nhận. Bởi vậy có thể thấy được sự yếu đuối của người này. Bệ Hạ dùng người này, đã là một kiểu trấn an đối với quý tộc Quan Lũng, đồng thời cũng là kiểu mê hoặc với quý tộc Quan Lũng, đồng thời cũng có thể từ trong nội bộ phân hóa bọn họ, có thể gọi là một mũi tên trúng ba đích.
Dương Quảng gật gật đầu:
-Ý của ái khanh là đồng ý với chỉ thị này, đúng chứ!
-Chính xác! Thần đồng ý với bổ nhiệm này, ngoài ra thần đề nghị bổ nhiệm Lý Uyên đồng thời trục xuất Nguyên Hoằng Tự. Như vậy càng có thể đạt được tác dụng phân hóa quý tộc Quan Lũng.
Vũ Văn Thuật thật sự là quá hiểu Dương Quảng, chính sự buộc tội của Lý Uyên đối với Nguyên Hoằng Tự, mới khiến Dương Quảng nhìn Lý Uyên với cặp mắt khác trước, chứng minh trong lòng Dương Quảng đã quyết định động thủ với Nguyên Hoằng Tự, cho nên y cần cùng lúc nắm giữ Lý Uyên, lại giẫm một chân lên Nguyên Hoằng Tự. Vừa khen ngợi vừa xúc phạm như vậy, bốn hòm vàng lớn của Lý Uyên đã có thể vững vàng tiến vào túi của y.
Ý kiến của Vũ Văn Thuật đưa ra một lý do đầy đủ cho Dương Quảng. Cuối cùng Dương Quảng hạ quyết tâm, nâng bút viết một chữ “sắc” trên thư đề cử của Ngu Thế Cơ, chính thức đồng ý bổ nhiệm Lý Uyên.
Vũ Văn Thuật mừng rỡ trong lòng, bốn hòm vàng cuối cùng lọt vào túi an toàn. Nhưng y lại không dám cáo lui, Dương Quảng chỉ đã nói tới Lý Uyên, vẫn không nói tới Nguyên Hoằng Tự, trực giác bảo cho y, Nguyên gia mới là điểm nhấn của ngày hôm nay.
Dương Quảng đem tấu chương bổ nhiệm Lý Uyên ném vào trong đống phê chuẩn, hạ bút xuống, ông ta chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, có vẻ có chút bận tâm. Sau khi trận chiến tranh Triều Tiên kết thúc không đạt được mục đích, ông ta liền suy nghĩ phát động cuộc chiến tranh Triều Tiên lần thứ hai, nhưng Dương Nguyên Khánh lại khuyên ông ta không cần nóng lòng đưa ra quyết định, quan sát động tĩnh các nơi. Nhưng hai tháng đã qua, ông ta lại không phát hiện bất cứ cái gì, trong lòng Dương Quảng lại có phần không chịu nổi.
-Vũ văn ái khanh, đối với chiến dịch ở Lưu Đông trẫm không cam lòng.
Dương Quảng khẽ thở dài.
Trong lòng Vũ Văn Thuật rối bời lên, lần trước khi Ngu Thế Cơ đến phủ của y thăm hỏi, đã từng ám chỉ y, Dương Quảng vẫn muốn đánh Triều Tiên, y dường như nửa tin nửa không, nhưng bây giờ xem ra, thực sự là có ý này.
Dương Quảng quay đầu lại nhìn y chăm chú, ông ta muốn nghe thử ý kiến của Vũ Văn Thuật, trong lòng Vũ Văn Thuật vừa hoảng hốt, chuyện này y vẫn chưa suy nghĩ kĩ, tâm trí của y vội chuyển biến, liền cẩn thận hỏi y:
-…Bệ hạ, không biết Dương Nguyên Khánh có thái độ gì?
Y dùng Dương Nguyên Khánh che chắn một chút, để mình tranh thủ một chút thời gian, Dương Quảng chậm rãi nói:
-Hai tháng trước, liên tiếp hỏi hắn, hắn đề nghị không cần vội vàng đưa ra quyết định, quan sát nhiều chiều hướng của các thế lực, nhưng đã quan sát liên tục hai tháng, nhưng không phát hiện bất cứ hành động khác thường nào, khiến trẫm có chút thất vọng, liền muốn hỏi ý kiến của khanh.
Một trận căm ghét ở trong lòng Vũ Văn Thuật, y không ngờ đã chậm hai tháng so với Dương Nguyên Khánh. Đúng lúc này, trong đầu y lóe lên một ý tưởng, y nghĩ tới một cách đối phó, một cách đối phó cực kỳ có lợi với mình.
-Bệ Hạ, đề nghị của Dương tổng quản cũng không sai, chỉ có điều hắn dù sao trẻ tuổi, một số tình tiết chưa suy xét tốt.
Dương Quảng xoay người, nhìn chăm chú một cách nhiều hứng thú vào y:
-Khanh nói cụ thể đi!
Sự việc Vũ Văn Thuật khao khát nhất lúc này, chính là thiên hạ đại loạn, y mới có thể đứng giữa đạt được sự việc, trong lòng y đều rõ hơn ai hết. Cục diện của Đại Tùy bây giờ không thể ổn định, một khi cục diện ổn định lại, hy vọng thiên hạ đại loạn của hắn có thể sẽ thất bại.
-Không biết Bệ Hạ nghĩ qua chưa, vì sao quý tộc Quan Lũng không có biến động? Thần cho rằng, nguyên nhân cơ bản là sự việc Thánh thượng trấn thủ kinh thành, khiến cho bọn họ không dám làm bậy. Nếu Bệ Hạ rời khỏi kinh thành, thần tin rằng, tất cả hạng người rắn chuột đều rục rịch hành động.
-Nói tiếp đi!
Ánh mắt Dương Quảng trở nên sắc bén sáng ngời. Vũ Văn Thuật hoàn toàn động tới tâm khảm của ông ta.
-Bệ Hạ, thần cũng muốn khuyên bệ hạ phát động chiến dịch Liêu Đông lần thứ hai, nhưng ý của thần là bệ hạ dẫn quân mà không đánh, thực ra chỉ là một kế đánh rắn động cỏ, chỉ cần quý tộc Quan Lũng xuất hiện hành động bất thường, bệ hạ có thể đúng lúc hồi kinh đàn áp.
Con ngươi của Dương Quảng kéo vào thành một đường, đang lóe lên một sự khen ngợi khó có thể che giấu. Dẫn quân mà không đánh, đây là một sách lược cực kỳ cao siêu.
Dương Quảng chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, ông ta liền sớm nghĩ tới phát động chiến tranh Triều Tiên lần thứ hai. Mặc dù Dương Nguyên Khánh khuyên ông ta quan sát trước mới quyết định, nhưng đó không phải là nguyên nhân ông ta do dự, nguyên nhân thực sự là chiến dịch lần thứ nhất của ông ta cũng không đạt được mục đích. Ông ta có chút dao động với phương án của mình, mà phương án của Vũ Văn Thuật lại mở ra một cánh cửa mới cho ông ta, khiến ông ta thấy được một biện pháp khác tốt hơn. Dẫn quân mà không đánh, kế dụ địch, điều này không thể nghi ngờ là kế sách tốt nhất.
Tất nhiên, ông ta vẫn cần lo lắng suy nghĩ, suy nghĩ thấu đáo kế hoạch này.
Vũ Văn Thuật quan sát lời nói và sắc mặt, biết không cần nói thêm nữa, chỉ cần xác lập phương hướng, Dương Quảng sẽ thuận theo phương hướng này mà đi, tất cả đều sẽ xảy ra một cách tự nhiên.
-Thần không quấy rầy bệ hạ nữa, cáo từ!
-Đi nhé!
Vũ Văn Thuật hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài, đúng lúc y đi ra cửa, trong lòng y vẫn không chịu được liền than thở y đã phát hiện nhược điểm lớn nhất của Dương Quảng. Đó chính là “khinh dân”, đến hôm nay y đều không để trong lòng những kẻ xâm lược và kẻ tạo phản của các nơi ùn ùn kéo tới. Nói cho cùng, vẫn là giang sơn trong tầm tay của Dương gia quá dễ dàng.
Sau nửa canh giờ, Binh Bộ Thị Lang Hộc Tư Chính đi vào thư phòng, sau này Hộc Tư Chính cũng là quý tộc Bắc Ngụy. Hộc Tư Xuân - ông nội của y trong sự chia rẽ Bắc Ngụy nổi lên ảnh hưởng hết sức quan trọng. Chính cái gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột có thể đào hang. Năm đó Hộc Tư Xuân là một tên tướng nịnh thần hết lần này lần khác đầu hàng. Tới đời con cháu y, Hộc Tư Chính cũng giống vậy không thoát khỏi một chữ “nịnh”.
Hộc Tư Chính cũng là cao thủ đoán ý qua lời nói và sắc mặt, y lựa cho phù hợp ý Thánh thượng. Trong việc chuẩn bị chiến tranh ở Triều Tiên, Hộc Tư Chính huy động binh lính cả nước dốc hết sức lực, nhận được sự khen ngợi sâu sắc của Dương Quảng, cũng chiếm được sự tin cậy của Dương Quảng, giao quyền to lớn cho y.
Quan hệ của Hộc Tư Chính và Dương Huyền Cảm cực kỳ tốt, sở dĩ Dương Huyền Cảm có thể ba lần mở rộng binh lính Đại Tùy, ba lần được phê chuẩn, nguyên nhân cơ bản chính là sự ủng hộ của Hộc Tư Chính. Có thể nói, Hộc Tư Chính chính là tai mắt quan trọng của Dương Huyền Cảm sắp xếp trong triều đình.
-Đường Hộc Tư Chính tham kiến bệ hạ.
Dương Quảng trầm ngâm một lúc hỏi:
-Khanh muốn biết, hiện tại lực lượng binh lính Đại Tùy còn có bao nhiêu?
Hộc Tư Chính vội vàng nói:
-Bẩm báo bệ hạ, sau cuộc chiến tranh Triều Tiên, binh lính của chính quyền ở các nơi còn có 500 nghìn, binh lính chính quyền ở miền nam là 250 nghìn, còn có cấm quân của bệ hạ 300 nghìn, quận binh các nơi khác hơn 200 nghìn, quân biên thùy cũng có 200 nghìn, cộng vào ước chừng khoảng 1 triệu 400 nghìn hoặc 1triệu 500 nghìn.
Dương quảng tính toán trong lòng một lát, lại hỏi:
-Nếu liên tiếp đánh Triều Tiên, cần dùng bao nhiêu quân đội?
Hộc Tư Chính hoảng sợ, không ngờ Thánh Thượng vẫn muốn đánh Triều Tiên, trên mặt y không dám bộc lộ vẻ kinh ngạc, tiện thể nói:
-Quân biên thùy và quận binh, bệ hạ chuẩn bị dùng phải không?
Dương Quảng lắc đầu:
-Quân biên thùy và binh lính phía Nam, Trẫm đều không định dùng.
-Bệ hạ, nói như vậy, chỉ có hơn 200 nghìn quận binh, 500 nghìn phủ binh và 300 nghìn cấm quân của bệ hạ, tổng cộng một triệu quân đội có thể dùng, nhưng…
-Nhưng là cái gì?
Dương Quảng hỏi có chút không hài lòng.
-Nhưng thần nghe nói phủ binh các nơi trốn đi, có khả năng đã không đủ 500 nghìn, thần đang giao trách nhiệm lệnh các quân phủ thống kê số liệu.
Mặt Dương Quảng trầm ngâm, đây là tin tức ông ta hoàn toàn không muốn nghĩ tới:
-Tóm lại đã trốn đi bao nhiêu?
Hộc Tư Chính lau lau mồ hôi trên chán:
-Thần đang thống kê, năm ngày sau trả lời cho bệ hạ.
-Thời gian năm ngày quá dài, ba ngày sau phải biết kết quả.
Chưa đến canh năm, đèn đuốc trong phủ của Dương Nguyên Khánh đã sáng trưng. Hôm nay là ngày 24 tháng 12, chỉ còn sáu ngày là kết thúc năm Đại Nghiệp thứ tám.
Trong phòng, Bùi Mẫn Thu đang bận rộn chải tóc cho chồng, chỉnh lại triều phục. Chiều hôm qua Dương Nguyên Khánh nhận được điệp văn của Điện trung tỉnh, thông báo cho hắn hôm nay tham gia hội nghị nội các.
Từ sau trận chiến Triều Tiên, đã thay đổi hình thức triều hội, triều hội lớn hàng ngày đổi thành các triều hội nhỏ. Bảy thành viên trong nội các cùng với chủ quản của các Bộ tự giám đều tham gia. Đại triều hội được chia thành tuần hội, một tháng ba lần, như vậy ngược lại có lợi đối với việc nghị luận vấn đề thực tế.
- Phu quân, hôm nay làm sao lại nghĩ đến việc để chàng tham gia triều hội của nội các?
Bùi Mẫn Thu vừa chải tóc cho chồng, vừa hỏi. Cô hỏi không phải quan tâm đến việc triều hội, mà chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
- Ta cũng không biết, có lẽ Thánh Thượng lại muốn đánh Triều Tiên!
Tay của Bùi Mẫn Thu dừng lại, cô lo lắng hỏi:
- Thật sự lại phải đánh trận rồi sao ạ?
- Lần trước ta đã không cam tâm, khuyên người không cần phải quyết định vội vàng. Xem ra người nhịn không nổi rồi.
Trong mắt Bùi Mẫn Thu chứa đầy sự lo âu, cô thở dài một tiếng nói:
- Phu quân, chàng nên khuyên Thánh Thượng, để người đừng tiếp tục phát động chiến tranh nữa, để người đi xem thiên hạ đang sống những ngày ra sao. Trước đây mua hoa quả đều mua cả mớ, bây giờ mọi người đều mua từng nửa cân, đều là hết cách. Mua về không nỡ ăn, chỉ để cúng tổ tiên. Giá gạo đều tăng đến mức như vậy, một đấu bốn trăm tiền. Phụ nữ ngày trước còn có những bộ cánh mới để mặc, bây giờ đều mặc áo váy cũ. Nếu lại đánh trận, người trong thiên hạ sẽ chết đói cả thôi.
Dương Nguyên Khánh cười khổ nói:
- Bây giờ ai dám động đến ông ấy. Nếu ta khuyên ông ấy, thì các nàng chuẩn bị mà làm quả phụ nhé! Hơn nữa cũng không có một chút tác dụng nào.
- Nhưng… phu quân không dám khuyên ông ấy, ai cũng không dám khuyên ông ấy, vậy thì Đại Tùy xem như xong rồi!
Dương Nguyên Khánh giơ tay lên đầu, năm lấy tay vợ. Tay cô rất lạnh, hắn dịu dàng nói:
- Nàng yên tâm đi, ta sẽ tận sức khuyên ông ấy. Nhưng trước mắt ta phải bảo vệ mình, ta còn thê tử và con cái. Ta không hi vọng thê tử của ta mất chồng, ta không hi vọng con ta mất phụ thân. Ta biết làm sao đây.
Bùi Mẫn Thu thấp giọng nói:
- Phu quân tự quyết định đi, đừng bị ảnh hưởng vì thiếp.
- Ta biết.
Dương Nguyên Khánh mặc xong triều hội, ngồi lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung dưới sự hộ vệ của hơn một trăm thân binh.
Từ khi thay đổi đại triều hội, thời gian thượng triều của chúng thần lùi về sau nửa tiếng đồng hồ. Trước đây vào tầm này, xe và ngựa đã nườm nượp, các đội ngũ thượng triều đã đông nghịt. Nhưng bây giờ trên đường lớn vẫn yên ắng, không khí lạnh đến ghê người, hầu như không nhìn thấy quan viên thượng triều. Cái này cũng khó trách, quan viên có đủ tư cách tham gia hội triều nhỏ chưa đến ba mươi người, trên đường lớn làm sao có thể náo nhiệt cho được.
Xe ngựa của Dương Nguyên Khánh rất nhanh đã đến trước cầu ở Đoan môn. Cầu ở Đoan môn được xây dựng trên Lạc Thủy, ở giữa có hai bán đảo nhân tạo, hai bên có trọng binh. Đi qua cây cầu là tới của chính của hoàng thành – Đoan môn.
Lúc này, trên cây cầu cũng có một đội kỵ binh hộ vệ một chiếc xe ngựa, cũng là quan lớn tham gia hội triều nhỏ, nhưng không biết đó là vị đại quan nào?
- Đại tướng quân, là xe ngựa của Vũ Văn Thuật!
Một gã thân binh thấp giọng nói trước cửa sổ xe của hắn:
- Đèn lồng treo trên xe viết hai chữ “Vũ Văn”.
Đó có lẽ chính là Vũ Văn Thuật rồi, Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải đã qua đời, người mang họ Vũ Văn có thể tham gia hội triều nhỏ này, chỉ có một người là Vũ Văn Thuật.
Xe ngựa của Dương Nguyên Khánh chậm rãi dừng ở trước Đoan môn, tùy tùng không thể vào hoàng thành, chỉ có thể tự cưỡi ngựa của mình, người địa vị cao có thể ngồi cáng vào trong. Một cái cáng bốn người khiêng dừng trước mặt Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh ngồi lên, đặt tấm chăn lông dày trên đùi.
Cáng chính là kiệu sau này, chỉ là đơn giản hơn kiệu sau này, đại bộ phận đều không có mái che. Có một kiểu cáng mang hình thức đình các chính là kiệu được phát triển về sau này.
Bốn người khiêng cáng đang nhanh chóng đi vào Đoan môn, lại chỉ thấy Vũ Văn Thuật chờ hắn ở phía trước. Hai người mỉm cười chắp tay, cùng sánh bước đi.
-Hôm nay Dương tổng quản là lần đầu tiên tham gia triều hội sao!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu mà cười:
-Hôm nay không ngờ được Thánh Thượng coi trọng, khiến ta không nghĩ tới.
-Thánh Thượng thực ra vẫn rất coi trọng Dương tổng quản.
Vũ Văn Thuật vừa chuyển đề tài, lại thấp giọng nói:
-Dương tổng quản thấy nhìn thế nào về việc Lý thăng Nguyên giáng?
-“Lý thăng Nguyên giáng” là sự kiện lớn phát sinh trong triều mấy ngày trước, đại diện quận Trác Thái Thú Lý Uyên thăng chức thành Thái Nguyên Lưu Thủ, hơn nữa Nạp ngôn Nguyên Hoằng Tự bởi vì bản án cũ khi là tổng quản U Châu, bị giáng chức thành Thái thú quận Hoằng Hóa. Chuyện này chấn động cả triều đình và dân chúng, được gọi là “Lý thăng Nguyên giáng”, ai ai đều nghị luận chuyện này.
Dương Nguyên Khánh lại cười ha hả:
-Đã qua hai tháng nhàn rỗi ở nhà, mọi người trở nên lười biếng, hoàn toàn không biết gì về tình hình trong triều, cái gì gọi là “Lý thăng Nguyên giáng”? Vũ Văn Đại tướng quân không phiền nói cho tôi nghe một chút chứ?
Thái độ đau khổ không liên quan của Dương Nguyên Khánh khiến Vũ Văn Thuật không khỏi hừm một tiếng thật mạnh. Y không nói gì nữa, cáng của hai người dần dần đi cách nhau, một trước một sáu đi đến điện phụ của điện Tuyên Chính. Nơi này là một điện phụ tương đối nhỏ, có thể chứa 200, 300 người dự họp. Phía sau là thư phòng của Dương Quảng, triều hội mỗi ngày đều tiến hành ở trong này.
Ánh đèn sáng mà ấm áp trong điện phụ, hơn hai mươi trọng thần đã lần lượt tới rồi, đều tự ngồi vào chỗ ở trong điện lớn nói thì thầm với nhau. Triều hội kiểu như vậy đã mở hơn hai tháng, mọi người cũng quen dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.