Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 96.6:




“Mộc cô nương, nếu như ngươi phiền chán khi nhìn thấy chúng ta, sau này không có việc gì chúng ta sẽ không xuất hiện ra là được, ngươi có thể yên tâm, nếu có việc cần chúng ta bảo vệ, thì chúng ta mới xuất hiện “
Mộc Thanh Dao nhìn họ một chút, vài người đều có vẻ mặt sợ hãi vẻ, trong đáy mắt tản mát ra sự sợ hãi thật sự, mà không phải làm bộ hay giả vờ, vì thế cũng không đành lòng đem các nàng đuổi ra ngoài, càng không muốn các nàng đánh mất đi tính mạng, việc đầu tiên đến đấy liền gặp phải chuyện tình này, lòng cũng không nhẫn tâm như thế, nên cuối cùng chỉ phải phất phất tay.
“Tất cả đứng lên đi.”
“Cám ơn Mộc cô nương, ” Nghênh Phong cùng ba người khác trăm miệng một lời tạ ơn, rồi lui qua một bên…
An Lạc viện trong phòng khách nho nhỏ đang tụ tập đầy người, mười mấy người phụ nhân nhất tề tụ tập ở một chỗ, mỗi người đều sắc mặt âm ngao, xấu xí đến cực điểm, trên vị trí chủ toạ Thẩm Nhứ Tuyết thân hoa phục đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nàng phẫn nộ, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng dữ tợn, âm trầm mở miệng “Ai ngờ đến chúng ta ngóng trông mõi mòn, đợi ba bốn tháng, gia rốt cuộc đã trở về, nhưng hắn lại mang về một kinh hỉ lớn như vậy?”
“Đúng vậy, ta vừa nghĩ tới nữ nhân kia, trong lòng không ngăn được sợ.”
“Gia tựa hồ rất sủng ái nàng, các ngươi có nhìn thấy không, khi gia nhìn nàng, đôi mắt toả ra ánh sáng thật ôn nhu a.”
“Đúng vậy, cho tới bây giờ còn chưa có thấy qua hắn đối với người nào như vậy nữa?”
Thanh âm tranh nhau mà nói của các nữ nhân kia, Thẩm Nhứ Tuyết ngồi ở trên cao, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng vẫn cho là ở trong cảm nhận của Trưởng Tôn Trúc, nàng sẽ khác biệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ bất quá biểu hiện đối với nàng khách khí một chút, bởi vì phía sau nàng là đệ nhất thế gia, Thẩm gia, mà nàng vẫn nghĩ rằng cuối cùng nàng sẽ leo lên chỗ ngồi của thái tử phi, tương lai là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ai ngờ tới hiện tại lại nhô ra một nữ nhân, cướp đi vị trí của nàng, nàng không cam lòng.
Nàng Thẩm Nhứ Tuyết là ai? chỗ dựa phía sau nàng là đệ nhất thế gia, nàng sợ ai a.
“Được rồi, đều đừng ồn.” Thẩm Nhứ Tuyết quát lạnh một tiếng, những thanh âm nhao nhao thì thầm lập tức ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên nữ nhân đang ngồi chỗ cao, chờ nàng nói tiếp.
“Hiện tại điều quan trọng nhất là phải tra rõ ràng, nữ nhân này có lai lịch gì, sau đó chúng ta có thể đúng bệnh hốt thuốc, nếu như ngay cả nàng là ai cũng không hiểu rõ ràng, thì làm thế nào mà động thủ?”
Thẩm Nhứ Tuyết âm trầm mở miệng, những nữ nhân khác im lặng không lên tiếng, nói thật ra, các nàng ai cũng không dám cùng gia đối nghịch, hắn cũng không phải là một người thiện lương gì, nếu như chọc tới hắn, đừng nói là các nàng, chỉ sợ gia tộc phía sau các nàng cũng chịu liên lụy, ở đây chỉ có Thẩm Nhứ Tuyết có chỗ dựa cứng rắn một tí, gia mặc dù tức nàng, cũng sẽ không đối với đệ nhất thế gia động thủ, cho nên bọn họ đi theo trộn lẫn làm gì?
Thẩm Nhứ Tuyết nhìn bên dưới liếc mắt một cái, liền biết những nữ nhân này đang suy nghĩ gì, ánh mắt càng lạnh hơn, nàng cũng không tin, vì một nữ nhân không rõ nguồn gốc, mà Trưởng Tôn Trúc không để ý đến đại thần trong triều, không để ý nhà mẹ đẻ phía sau của các nàng, muốn các nàng động thủ, trong ánh mắt âm ngao dữ tợn dấy lên đại hỏa hừng hực.
“Ta sẽ không để cho nữ nhân kia dễ chịu.”
Thẩm Nhứ Tuyết ánh mắt lạnh lùng loé ra ánh sáng ác độc, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người trong thoáng chốc liền khẩn trương lên, có vài người vì kinh hoảng mà đứng dậy, không phải là gia tới chứ, ngay cả hô hấp cũng không thở nổi,  may là người từ ngoài cửa đi vào là Nghênh Phong nha đầu kia.
Đối với Nghênh Phong, những phu nhân này bình thường rất là nịnh bợ, nàng là người tâm phúc bên cạnh gia, vì thế vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, Thẩm Nhứ Tuyết lập tức cười tủm tỉm mở miệng.
“A, đây không phải là Nghênh Phong cô nương sao? Mau vào, ngồi một chút đi.”
Nghênh Phong dẫn theo ba nha đầu, đứng ở cửa không nhúc nhích, hai tròng mắt tùy ý quét mắt liếc phòng khách nho nhỏ một cái, nên tới đều đã tới, nàng lập tức mang vẻ mặt đạm mạc mở miệng.
“Gia phân phó, các ngươi tốt nhất hãy an phận chút, nếu như trêu chọc phải người không nên trêu chọc, đến lúc đó có hậu quả gì các ngươi nên biết, vì thế cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hãy suy nghĩ cho kỹ”
Nàng vừa nói xong, ở trong phòng khách mấy nữ nhân này hai mặt nhìn nhau, xưa nay gia đều không để ý tới chuyện những nữ nhân ở hậu viện này, không nghĩ tới lần này lại phái người đến cảnh cáo các nàng, điều này nói rõ cái gì, nói rõ gia rất xem trọng nữ nhân kia, xem ra nữ nhân kia có thể sẽ là thái tử phi.
Những nữ nhân liên can, người nào cũng không dám lộn xộn nữa.
Thủ đoạn hành sự của thái tử gia như thế nào, các nàng sao mà không biết, đó cũng không phải chỉ là đơn giản xử phạt cho xong việc, nặng chỉ sợ sống không bằng chết a, xem ra các nàng vẫn nên an phận một chút mới tốt, chỉ có Thẩm Nhứ Tuyết ánh mắt một mảnh băng lãnh, không ngờ hắn dĩ nhiên vì nữ nhân kia mà cho người đến cảnh cáo các nàng, xem ra hắn đã thực sự để bụng, nàng cũng không tin, hắn có thể đối với đệ nhất thế gia của nàng như thế nào? Chẳng lẽ hắn đăng cơ, thì không cần chỗ dựa của đệ nhất thế gia ở sau lưng.
“Nghênh Phong cô nương nói cái gì đó? Một đám tỷ muội chúng ta ở chỗ này nói chuyện chơi thôi?”
“Vậy là tốt rồi, Thẩm trắc phi luôn luôn là một người thông minh, nếu nói như thế là người đã hiểu ý tứ trong lời nói của gia” Nghênh Phong nói xong, liền dẫn ba nha đầu, hành lễ đối với các phòng phu nhân rồi xoay người rời đi.
Bên trong phòng khách, Thẩm Nhứ Tuyết nhìn thấy Nghênh Phong đã đi xa, mới dám hừ lạnh.
“Người nào a, bất quá chỉ là một nha hoàn, lại dám vênh váo tự đắc như thế.”
Bên dưới mấy người phụ nhân đồng thời nhìn về phía nàng, đáy mắt đều có nghi vấn, vậy sao ngươi không ở trước mặt nàng mà phát uy, sau lưng phát giận cái gì?
Trong phòng khách giờ mới an tĩnh lại, một đạo bóng dáng hấp tấp chạy vội đến, thì ra là nha đầu của An Lạc viện, nàng thở hổn hển chạy vào thở dốc liên tục cố gắng mở miệng: “Nương nương, nghe nói Nghênh Tình cô nương bị gia phạt, đánh hai mươi quân côn.”
“Sao, còn có việc này a.” Thẩm Nhứ Tuyết đứng lên, đáy mắt rất nhanh hiện lên vẻ tính toán, chuyện này thật sự là quá tốt, Nghênh Tình kia xưa nay tâm cao khí ngạo, ỷ vào việc đã bò lên trên giường của gia, bình thường đã không đem những nữ nhân các nàng để vào mắt, hiện tại tự tìm khổ, đáng đời, bất quá, nha đầu kia nhất định cũng không cam lòng, vừa lúc có thể tra ra, nữ nhân kia lai lịch là gì?
Thẩm Nhứ Tuyết một phen tính toán xong liền nở nụ cười dịu dàng, tâm tình thật tốt, phất tay: “Được rồi, các muội muội, nếu như gia đã phát ra lời nói, chúng ta liền thôi đi, xem ra người được chọn làm thái tử phi đã định, các muội muội vẫn là đến vấn an thái tử phi đi, hãy liên lạc một chút cảm tình.”
“Dạ, tỷ tỷ.”
Mười mấy nữ nhân lên tiếng trả lời, cũng đồng thời thở dài một hơi, các nàng thực sự sợ hãi Thẩm Nhứ Tuyết lệnh các nàng làm chuyện gì đó, gia đã tức giận, các nàng thực sự không dám trêu chọc đâu, thầm nghĩ cứ an tâm ở trong hậu viện mới là tốt nhất.
Thẩm Nhứ Tuyết đợi được tất cả nữ nhân đều bỏ đi, thì xoay mình đứng lên, lòng như lửa đốt mở miệng: “Được, chúng ta đi thăm Nghênh Tình cô nương?”
“Dạ, nương nương.” thiếp thân tỳ của nàng nữ vội vàng lên tiếng trả lời, rồi theo phía sau của nàng, hướng chỗ ở của Nghênh Tình cô nương cất bước.
Nghênh Tình mặc dù là thiếp thân thị vệ của gia, nhưng bởi vì đã bò lên giường gia,(TT: cái tên này ăn bậy quá >_<) vì thế cũng là một trong những nữ nhân của hậu viện, nên ở hậu viện này nàng cũng có một toà viện của mình, bởi vì xưa nay thái độ làm người của nàng tâm cao khí ngạo, không đem khác phu nhân để vào mắt, vì thế tất cả mọi người ở hậu viện không ai để ý tới nàng, mà ngay cả Thẩm Nhứ Tuyết nàng cũng không để vào mắt, cho nên lần này nàng bị đánh, trong lòng Thẩm Nhứ Tuyết vẫn thầm cười trên nỗi đau của người khác một phen, bất quá khi bước vào trong phòng Nghênh Tình, trên mặt của nàng lại thể hiện một mảnh bi thương.
“Nghênh Tình cô nương, nghe nói ngươi bị đánh? Gia làm sao có thể đánh ngươi đây?”
Nghênh Tình lúc này đang nằm lỳ ở trên giường, trong phòng có tiểu nha đầu hầu hạ, vừa nhìn thấy Thẩm trắc phi qua đây, nên nàng cũng không dám đắc tội, tay chân lưu loát rót trà bưng lên.
Nghênh Tình vừa nghe Thẩm Nhứ Tuyết kia đè nén ý cười trên nỗi đau của người khác, thì vẻ mặt giống như bị táo bón, giận mà không có chỗ phát, chỉ có thể âm lãnh trừng mắt với nàng ta.
“Ngươi ít cười trên nỗi đau của người khác đi, đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì? Muốn biết cái gì, liền trực tiếp hỏi, ít ở nơi nào làm bộ hảo tâm đi, cẩn thận coi chừng nội thương.”
Thẩm Nhứ Tuyết ở thái tử phủ, luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, mặc dù chỉ là một trắc phi, nhưng tất cả mọi người đều đối đãi với nàng như thái tử phi, tục ngữ nói rất đúng, trong núi không hổ, con khỉ trở thành vua, nguyên lai trong phủ vẫn không có thái tử phi, cho nên nàng là một trắc phi, tự nhiên có thể sống an nhàn như nước chảy, khi nào lại phải chịu sự chế ngạo đến như vậy, lập tức sắc mặt thay đổi liên tục, thế nhưng hiện tại địch nhân lớn nhất của nàng, không phải nha đầu Nghênh Tình kia, mà là kẻ ngụ ở Minh Nguyệt Uyển, nữ nhân đoạt đi vị trí của nàng.
“Tốt, sảng khoái, ta liền thích tính tình nhanh nhẹn của Nghênh Tình cô nương.”
“Nói đi.” Nghênh Tình vẫn nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại, cái mông đều nở hoa rồi, mới bôi thuốc thôi, nên tâm nhè nhẹ đau đớn, lúc này nàng không muốn nói thêm cái gì, cũng lười để ý tới nữ nhân trong phòng.
“Nữ nhân ngụ ở Minh Nguyệt Uyển kia là ai? Lai lịch ra sao?”
“Ta không biết lai lịch của nàng, chỉ biết là nàng tên Mộc Thanh Dao, là người của Huyền Nguyệt quốc, gia dường như đã sớm biết nàng, hơn nữa nàng cũng không phải muốn tới nơi này, là gia cường thế để nàng ở lại, nàng chỉ vì không có biện pháp mới đến Thanh La quốc.”
Nghênh Tình nói xong liền không lên tiếng nữa, Thẩm Nhứ Tuyết ở bên cạnh sắc mặt ngưng trọng đặt chén trà xuống, nàng không nghĩ tới gia lại ỷ mạnh như vậy, trong thiên hạ ít có nam nhân phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ ở trên người nữ nhân, nghĩ vậy lập tức trong lòng nàng khó chịu cực kỳ, nặng nề mang chung trà để ở trên bàn, xoay người đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng, thanh âm của Nghênh Tình vang lên.
“Ngươi đừng động đến trên đầu nàng, gia sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm nàng bị thương, nhưng nếu như ám toán, chỉ sợ gia?”
Lời kế tiếp nàng vẫn chưa nói, đã nhắm mắt lại như trước, tựa hồ như đang ngủ, Thẩm Nhứ Tuyết là nữ nhân thông minh đến cỡ nào, làm sao lại không rõ ý tứ trong lời nói của nàng, khóe môi nhất câu nở ra nụ cười lạnh lùng.
Nếu là người Huyền Nguyệt quốc, chắc hẳn ở tại Thanh La quốc không có chỗ nương tựa, nếu như ly kỳ mất tích, cho dù gia có đau lòng, thì có thể làm gì? Nam nhân, tối đa chỉ thương tâm một chút, cũng không bao lâu sẽ phải ôm trái ấp rồi.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.