Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 73.2:




“Hoàng hậu xử phạt là phải, đối với những người không tuân thủ quy củ trong cung, nhất định phải trừng trị nặng.”
“Tạ ơn thái hậu.” Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe ra một chút, rất nhanh mất đi nhã hứng vui đùa với thái hậu, thái hậu đã hiểu ra mưu kế trong lòng của nàng, kế tiếp lại làm sao đã kích đây, chỉ sợ nàng ta sẽ không lộ ra chân tướng, vậy sao không tốc chiến tốc thắng, nghĩ thế, Mộc Thanh Dao miễn cưỡng mở miệng: “Thái hậu không muốn nghe hai nữ nhân kia nói như thế nào sao?”
“Không cần, hoàng hậu cứ xử phạt đi.”
Lời nói lạnh lùng vô tình, làm cho rất nhiều người trên đại điện trong lòng băng giá, Hoạ Mi cùng tiểu Thu hầu hạ thái hậu rất tận tâm, bây giờ không còn giá trị lợi dụng, đã lập tức bị đẩy ra ngoài.
Mộc Thanh Dao cũng sẽ không như ý muốn của thái hậu, nàng ta đã đem người thả vào Phượng Loan cung của nàng, hiện tại muốn đem người đẩy ra ngoài là được sao? Nàng cũng không phải là người dễ bị đuổi như vậy, khóe môi nhất câu nở nụ cười lạnh mỏng.
“Bản cung làm sao có thể tùy tiện xử trí được, đường đường hậu cung của Huyền Nguyệt quốc, lại có nô tài phạm thượng đến bực này, ngay cả thái hậu cũng dám vu oan, đúng là tự tìm cái chết.”
Mộc Thanh Dao tàn nhẫn lên tiếng, ánh mắt phóng ra tia sáng giết người, hướng ra ngoài cửa điện kêu một tiếng: “Người đến, đem hai kẻ không biết phân biệt lớn nhỏ mang vào.”
Tiếng nói vừa dứt, thái hậu đang ngồi phía trên ánh mắt u ám hẳn đi, nghi hoặc nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, nữ nhân này muốn làm gì? Cũng không nói được một lời cùng đợi động tác kế tiếp của nàng.
Bên ngoài cửa lớn, Mạc Sầu cùng Mai Tâm dẫn hai cung nữ, đem Hoạ Mi cùng tiểu Thu đang bị giam giữ tiến vào, hai nữ nhân kia sắc mặt trắng bệch, vết thương trồng chéo, vừa đi vào đại điện, ngẩng đầu nhìn thấy hoàng hậu nương nương, so với thấy quỷ cũng không kém bao nhiêu, thân thể run rẩy lập cập, tay chân bất ổn té ngã trên mặt đất, liên thanh cầu khẩn.
“Thái hậu nương nương cứu nô tỳ, thái hậu nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ chịu không nổi nữa.”
Hoạ Mi cùng tiểu Thu thét chói tai không ngớt giống như bị người ta bóp cổ, hiện tại thái hậu chính là người cứu mạng của các nàng, cung hình đáng sợ thực sự làm cho người ta chịu không nổi, làm cho người ta hận không thể chết đi cho rồi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ nên tới thế gian này.
“Lớn mật cẩu nô tài, cũng dám vu hãm ai gia.”
Thái hậu con ngươi nhấp nháy, âm u không gì sánh được, sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Hoạ Mi cùng tiểu Thu, hung hăng răn dạy, nàng làm sao có thể thừa nhận đem người đặt tại Phượng Loan cung, nếu quả thật thừa nhận, từ nay về sau làm sao có thể đứng vững trong cung.
Hoạ Mi cùng tiểu Thu hình như bị đã kích rất nặng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, thái hậu giống như người lạ răn dạy các nàng, chẳng lẽ trời muốn diệt các nàng sao?
Hai nữ nhân khóc lên, trên đại điện vang lên tiếng gào thét bi thương kinh hãi của các nàng.
“Thái hậu, người xem các nàng đến bây giờ mà còn vu hãm người, người nói chuyện này nên xử lý như thế nào đây? Bản cung đã biết, nếu để cho loại chuyện này để những kẻ lắm mồm truyền ra ngoài, không chừng nói ra những lời không tốt đẹp cho thái hậu, như vậy sẽ tổn hại đến mặt mũi của thái hậu”
Mộc Thanh Dao tựa hồ thật khó xử, trên gương mặt tuệ chất như hoa lan, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để xử phạt các nàng.
Thái hậu cắn răng, dùng sức thở ra, trấn an chính mình.
Không thể giận, không thể giận, ngàn vạn lần đừng trúng quỷ kế của nữ nhân này, nàng ta chính là muốn mình tức chết, mình tại sao có thể cho nàng ta toại nguyện?
“Nô tài chết tiệt, dám gây xích mích tình cảm giữa ai gia cùng hoàng hậu trong lúc này, người đâu, đem ra ngoài đánh nặng hai mươi đại bản cho ai gia.”
Thái hậu tàn nhẫn mệnh lệnh, thái giám Quảng Dương cung chạy vội đến, kéo Hoạ Mi cùng tiểu Thu, túm ra bên ngoài, hai nha đầu lúc này hoàn toàn mất hết phản ứng, tựa như choáng váng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hôm nay khó thoát khỏi cái chết, các nàng thành vật hy sinh trong cuộc đấu giữa thái hậu cùng hoàng hậu, sớm biết rằng như vậy, lúc trước an phận chút có phải hơn không.
“Khoan đã.”
Hoàng hậu mở miệng, thái giám Quảng Dương cung cũng không dám động, sợ hãi ngước mắt nhìn hoàng hậu, không biết nàng vì sao bỗng nhiên gọi bọn họ lại, muốn làm gì?
Mộc Thanh Dao thần sắc vẫn mang theo uy nghiêm, khóe môi vẫn cười nhạt, tiếng nói thanh duyệt cứng rắn.
“Hai người nô tài chết tiệt này, ngay cả thái hậu cũng dám vu cáo, nếu như không trừng phạt nặng, chỉ sợ sau này trong cung sẽ có người học theo, chẳng phải sẽ khơi mào sự bất hòa trong hậu cung sao, kéo xuống hình trượng đánh chết.”
“A, không nên a, hoàng hậu nương nương tha mạng a, hoàng hậu nương nương tha mạng a.”
Hoạ Mi cùng tiểu Thu giờ khắc này, cuối cùng cũng đã hiểu, nếu so sánh sự ngoan độc, hoàng hậu không thua thái hậu suýt, nếu như chọc tới nàng, bị chết sẽ thảm hại hơn, thế nhưng các nàng hiểu được thì đã muộn.
Mộc Thanh Dao mệnh lệnh xong, quay đầu tự tiếu phi tiếu nhìn thái hậu ở trên cao.
“Thái hậu nương nương cho rằng như thế được không? Lấy lần này để cảnh cáo thái giám cùng cung nữ hậu cung, cuộc sống ở trong cung, vẫn nên an phận mới là tốt.”
Thái hậu lúc này đã không còn lời nào có thể nói, nữ nhân này thiết kế một cái lồng chết cho nàng, hiện tại nàng đâm lao phải theo lao, mặc dù có lòng buông tha cho Hoạ Mi cùng tiểu Thu cũng không được, chỉ trách hai nha đầu này không đủ khôn ngoan, chỉ chuyện đơn giản đã lộ ra nhược điểm, tự tìm cái chết mà thôi, thái hậu nhắm mắt lại, hung tàn phất tay.
“Dẫn đi loạn côn đánh chết”
Lời vừa nói ra, trong đại điện tựa như bao phủ một tầng sương lạnh lẽo, mọi người chỉ cảm thấy bị đóng băng ba thước, quanh thân lạnh giá, Hoạ Mi cùng tiểu Thu nghe một tiếng loạn côn đánh chết, tuyệt vọng cười lên, một bên cười một bên điên cuồng kêu gào.
“Thái hậu nương nương, người thật nham hiểm, nô tỳ là vì người, nô tỳ chính là thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho người.”
“Còn không kéo xuống đánh.”
Thái hậu da đầu phát lạnh, trầm mặt lạnh lẽo phất tay, mệnh lệnh thái giám đem người dẫn đi chấp hình.
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt cười, tùy ý mở miệng phân phó: “Mạc Sầu, đi canh chừng một tí, đừng làm cho kia hai nha đầu chạy, nếu như các nàng chạy, thái hậu nhất định sẽ tức giận, chúng ta không thể để cho thái hậu nương nương giận.”
“Dạ, hoàng hậu nương nương.”
Mạc Sầu lĩnh mệnh, theo thái giám cùng nhau đi ra ngoài, rất xa, còn nghe được tiếng nguyền rủa tuyệt vọng của Hoạ Mi cùng tiểu Thu, theo ngoài cửa điện một tiếng rồi một tiếng truyền vào.
Ngồi trên cao, thái hậu sắc mặt trắng bệch, cả khuôn mặt đều đổ mồ hôi, mệt mỏi chống đỡ đầu, nói đến giết người, nàng cũng giết không ít, thế nhưng cho tới bây giờ, cũng không quá suy yếu giống như hôm nay vậy, bởi vì nàng căn bản không muốn giết người, chỉ vội vã vì áp lực của người khác mà giết người, trong lòng thở ra một hơi thở, hơn nữa nghe Hoạ Mi cùng tiểu Thu nguyền rủa, trong lòng hoảng sợ nhanh chóng hít thở không thông, một trận rồi một trận như muốn ngất đi, nhưng trước mặt nữ nhân này, nàng phải nỗ lực chống đỡ, tuyệt đối không thể chịu thua.
“Hoàng hậu, hai kẻ đần độn kia đã xử trí, ai gia mệt mỏi, hoàng hậu trở về đi.”
“Dạ, thái hậu nương nương, ” Mộc Thanh Dao không nóng không lạnh đứng dậy, làm lễ cáo lui, dẫn Mai Tâm cùng Băng Tiêu ra khỏi đại điện của Quảng Dương cung.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.