Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 51: Công chúa không thấy




Lưu Ly cung lúc này sáng như ban ngày, những viên dạ minh châu lớn như mắt rồng được khắc nạm lên những con rồng con phượng trên cột trụ, nó phát ra ánh sáng sinh động rực rỡ, làm cả đại cung điện như bao phủ bởi một tầng sa mỏng, trong sự xa xỉ lại lộ ra vẻ thánh khiết, phía trong kim đỉnh đang đốt Long Tiên Hương nó tỏa ra làn khói trắng lượn lờ trôi nổi…
Trước cửa tẩm cung, một thân y phục màu xanh của thái giám, A Cửu dẫn mấy người tiểu thái giám đang gác ở trước cửa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hôm nay là ngày hoàng thượng được ngủ sớm, A Cửu rất sợ có người đánh thức hoàng thượng, vì thế hắn tự mình đứng gác, không cho phép những thái giám tay chân thô kệch này phát ra một tí âm thành nào, hoàng thượng vốn chính là người rất dễ tỉnh ngủ, hơi chút có một chút động tĩnh, hắn liền ngủ không ngon.
A Cửu lớn lên mày thanh mắt đẹp, thân là nam tử, nhưng lã lướt phong lưu, rất nhiều người khi gặp đều liếc nhìn hắn, thay hắn mà tiếc hận, một người xuất sắc như vậy lại là một thái giám?
Kỳ thực A Cửu vốn không phải thái giám, khi còn bé hắn chỉ là một tên khất cái ở đầu đường, vì miếng ăn thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, thái tử lúc này đang bị đưa đi Thiên Sơn học nghệ nên đã cứu được hắn, từ đó về sau, A Cửu liền đi theo thái tử, chỉ khi ở bên cạnh thái tử, hắn mới cảm thấy an toàn, thế nhưng A Cửu không nghĩ tới người luôn ở cùng mình lại là hoàng thượng tương lai…
Thật ra hoàng thượng đem hắn để lại Thiên Sơn, nhưng hắn đã một mình hạ sơn, chịu cung hình, cam nguyện trở thành một một thái giám để đi theo hoàng thượng, nhằm báo đáp ơn cứu mạng của hoàng thượng năm đó.
Ngoài cửa tẩm cung vắng vẻ không tiếng động.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, một gã tiểu thái giám thần sắc hoảng hốt vọt tới, A Cửu sắc mặt lạnh lẽo, giận dữ trừng mắt nhìn.
“Ngươi muốn chết sao?” A Cửu tuy rằng tức giận, nhưng tận lực giảm thấp thanh âm xuống.
Tên tiểu thái giám kia bị hù nhảy vựng, ùm một tiếng liền quỳ xuống, sắc mặt càng phát ra trắng bạch, môi khẽ run vài cái, mới nói ra được: “Cửu công công, không xong, công chúa không thấy.”
Lời nói vừa ra, A Cửu hết hồn, sắc mặt trắng thêm, tiến lên một bước, kéo áo tiểu thái giám, âm trầm chất vấn: “Là Tinh Trúc công chúa sao?”
Tinh Trúc công chúa là em ruột của hoàng thượng, hoàng thượng rất yêu thương nàng, chỉ có khi đối mặt với nàng, hắn mới có thể thả lỏng tâm tính, Tinh Trúc công chúa tính tình hoạt bát, rất biết cách trêu trọc cho hoàng huynh của mình vui vẻ, nhưng bây giờ công chúa không thấy đâu, nếu hoàng thượng biết, chỉ sợ sẽ nóng lòng sốt ruột.
“Đúng vậy, thái giám Trường Lạc cung qua đây bẩm báo, công chúa và tỳ nữ của nàng Lam Y đều không thấy.”
A Cửu nghe xong sắc mặt đã tối xuống, hắn ở trước cửa tẩm cung cước bộ thong thả đi qua đi lại, thủ hạ tiểu thái giám không dám thở mạnh, lén nhìn diện mạo tuấn tú của A Cửu công công, nói chuyện tao nhã nhu hòa, nhưng khi phạm phải sai lầm hắn sẽ không do dự mà làm ra thủ đoạn độc ác, vì thế trong cung thái giám đều rất an phận, ai cũng không dám tùy tiện sinh sự.
“Ngươi qua đây, lập tức đi đem Hoa thống lĩnh đến đây, ta đi vào bẩm báo hoàng thượng.”
Xem ra việc này không bẩm báo hoàng thượng là không thể nào, công chúa không thấy, đây chính là chuyện lớn, không biết có bao nhiêu người núp trong bóng tối muốn giết công chúa đâu? Nếu như công chúa xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ trảm a.
Bị điểm danh tiểu thái giám lập tức lĩnh mệnh đi tìm Hoa thống lĩnh, A Cửu xoay người đi vào tẩm cung.
Trong tẩm cung lộng lẫy uy nghi, có chiếc giường xa hoa, bốn cây cột gỗ của nó điêu khắc du long bay lên, chỉ một lần liền xông thẳng đến tận trời mang theo vẻ hào tình tráng chí. (Lý tưởng to lớn)
Bên trong màn lụa trắng, như ẩn như hiện một thân thể cao ráo, lười biếng giật mình, tóc đen thật dài mềm mại thả xuống bộ y phục bằng gấm đang mặc, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đôi mài hẹp dài tinh tế, bên dưới là hai hàng lông mi vừa dầy vừa dài khẽ run lên một chút, người đó đột nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt trong suốt xanh biếc và sâu thẳm như hàn đầm, làm cho người ta nhìn không rõ đáy lòng hắn suy nghĩ cái gì.
“Làm sao vậy? A Cửu.”
Thanh âm trầm thấp cuốn hút vang lên, A Cửu vội cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, Tinh Trúc công chúa không thấy?”
Hắn tiếng nói vừa dứt, liền bắt được một đạo ánh mắt hung tàn khiếp người bắn qua, giống như đóng đinh trên người của hắn, mang theo cuồng nộ như một cơn gió quét tới.
“Đây là có chuyện gì?”
Màn lụa đột nhiên bị nhấc lên, tuy không gió nhưng nó vẫn bị thổi tung qua một bên, A Cửu vội vàng tiến lên đỡ lấy màn lụa, cung kính chờ ở một bên, hoàng thượng đã ngồi dậy, mái tóc đen trút xuống như mây, trên mặt tuấn mỹ lúc này bao phủ hàn khí u ám, đôi mắt đẹp hàm chứa sắc bén: “Lập tức tuyên Hoa Ly Ca qua đây.”
“Tiểu nhân đã cho người đi gọi, hắn đã tới, đang đứng ở ngoài cửa chờ.”
“Cho hắn vào đi.”
Mộ Dung Lưu Tôn vừa nhanh vừa vội lên tiếng, một người luôn thâm sâu không lường được, không dễ dàng cho người ta thấy nội tâm của mình, nhưng lúc này hắn đã có chút chấn động, xem ra là con người, đều có điểm yếu cả.
A Cửu thân hình lay động, đi tới ngoài cửa tẩm cung, Hoa Ly Ca quả nhiên đang chờ ở đó, một thân hồng y dưới ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi đặc biệt chói mắt, mê hoặc người ta hàng vạn hàng nghìn lần, lúc này giữa đôi mài của hắn nhuộm thật sâu sầu lo, vừa nhìn thấy A Cửu, nóng ruột nắm tay hắn: “Công chúa thực sự không thấy sao?”
“Ừ, hoàng thượng muốn gặp ngươi, mau vào đi thôi.”
“Dạ ” Hoa Ly Ca theo sau A Cửu đi vào tẩm cung, hoàng thượng lúc này đang ngồi ở trên giường đã ổn định lại tâm tình, đôi môi mỏng vẻ ra nụ cười sắc bén: “Công chúa không thấy, trẫm đoán nàng nhất định đã đi mộc phủ, ngươi lập tức đi mộc phủ đem nàng mang về.”
Mộ Dung Lưu Tôn tay nắm chặt, cơn tức giận nhè nhẹ tiết ra ngoài, Tinh Trúc quá lớn mật, chẳng lẽ không biết ngoài cung có bao nhiêu nguy hiểm sao?
Ban ngày, nàng đã tới tìm hắn.
Hoàng huynh, ngươi tại sao có thể phong cho háo sắc tiểu thư của mộc phủ làm hoàng hậu? Nữ nhân kia căn bản không xứng với ngươi.
Hắn không nghĩ tới buổi tối đã không thấy tăm hơi của nàng, không cần suy nghĩ cũng biết nàng đi nơi nào, nhất định là đi phủ thừa tướng, nha đầu kia càng ngày càng vô pháp vô thiên, xem ra là tự mình quá nuông chiều nàng, lần này trở về nhất định phải hảo hảo dạy bảo nàng.
Hoàng thượng ánh mắt càng ngày càng u ám, sâu không lường được…
Hoa Ly Ca vừa nghe nói thế, lập tức lĩnh mệnh phi thân đi ra ngoài, A Cửu nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng âm thầm nghĩ, cái này có phải nóng lòng quá hay không, hắn nôn nóng như vậy làm gì? Thoạt nhìn so với hoàng thượng còn nóng ruột hơn, hắn không phải là? A Cửu rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, hắn tin Ly Ca tự biết thân phận của mình chắc sẽ không suy nghĩ nhiều, công chúa là kim chi ngọc diệp, hắn chỉ là một người thị vệ, làm sao mà xứng đôi với công chúa đây?
A Cửu đang suy nghĩ miên man thì ngoài cửa tẩm cung vang lên thanh âm sợ hãi của tiểu thái giám: “A Cửu công công, Nam An vương gia tiến cung tới?”
“Cái gì?”
Lúc này vương gia tiến cung tới làm gì? Ngồi trên long ỷ hoàng thượng lãnh mị lên tiếng: “Tuyên vương gia tiến vào.”
“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu rất nhanh đi ra ngoài, Nam An vương gia quả nhiên đứng thẳng ở ngoài cửa tẩm cung, quanh thân băng hàn so với thường ngày càng nhiều, hơn nữa sắc mặt của hắn cực thối, khó coi đến cực điểm, hai tròng mắt đen trong suốt ẩn chứa tia sáng xanh, giống như mảnh thú khi bị điên cuồng. A Cửu tuy rằng võ công không kém, nhưng khi nhìn vương gia như vậy, hắn vẫn thấy hoảng sợ, vội vàng mở miệng.
“Vương gia vào đi, hoàng thượng đang chờ ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.