Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 21: Vui vẻ là dược rồi!




Hoàng thượng đang ngồi ở chỗ cao vẫn không nói chuyện, mâu quang u ám, thấy không rõ lắm hắn đang suy nghĩ gì, nhưng Nam An vương làm những chuyện như vậy, hắn chắc chắn sẽ không ngăn cản, Nam An vương đã làm thế, tất nhiên là có nguyên nhân của hắn, vì thế hoàng thượng cũng sẽ không để ý tới tiếng kêu của Mộc Ngân, hướng một bên A Cửu phân phó.
“Không nghe thấy Nam An vương gia nói sao? Lập tức dẫn người đi Mộc phủ đem Mộc tam tiểu thư đón tiến cung đi?”
Đối với vị mộc tam tiểu thư này, hoàng thượng đã nghe nói đến, nàng là một người háo sắc, đặc biệt thích mỹ nam, mấy ngày hôm trước còn ngăn cản lối đi của Nam An vương, nắm lấy y phục của Nam An vương không tha, bị hoàng đệ một quyền đánh bất tỉnh, thế nhưng vì sao hoàng đệ còn muốn cho nàng tiến cung?
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt lóe lên một cái, cũng không nói thêm gì, hướng một bên Mộc Ngân mở miệng: “Thừa tướng đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
A Cửu từ lâu đã lui ra ngoài, dẫn người đi phủ thừa tướng truyền Mộc tam tiểu thư, mà bên trong thư phòng, hoàng thượng không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu phải đợi một lát nữa, Mộ qua đây bồi trẫm đánh ván cờ đi.”
“Tuân chỉ, hoàng thượng.”
Liễu Thiên Mộ gật đầu đáp ứng, đi tới trước long án, cùng hoàng thượng hạ khởi kỳ, mà Nam An vương vẫn như trước nhắm mắt lại ngồi xuống, lạnh như băng ai cũng không dám tới gần hắn, chỉ có Mộc Ngân lòng nóng như lửa đốt, Dao nhi ngàn vạn không nên cùng A Cửu công công tạo xung đột mới tốt, tâm tính nàng như vậy chưa chắc chịu tiến cung, nếu như nàng nguyện ý tiến cung, ba ngày trước cũng sẽ không cự tuyệt…
Mộc Thanh Châu, Mộc Thanh Hương cùng thừa tướng cha sầu lo như nhau, đáng tiếc đều các nàng lo lắng không giống Mộc Ngân, hai nàng sợ tam muội xuất hiện, bản thân sẽ không có cơ hội tiến cung.
Bất quá rất nhanh liền đem loại sầu lo này vứt qua một bên, hiện tại có hai tuyệt sắc mỹ nam đang hết sức chăm chú chơi cờ, cảnh đẹp trước mắt như vậy, làm cho các nàng không có biện pháp mà nghĩ những chuyện khác, Mộc Thanh Châu ngơ ngác nhìn hoàng thượng, hoàng thượng thực sự hảo tuấn a, mày như sương tài, dài gọn hẹp đến tóc mai, ánh mắt đen kịt sâu thẳm như huyền thiết ngàn năm làm cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn, liền không cách nào tự kềm chế, mũi cao thẳng băng, đôi môi lạnh mỏng, mỗi một bộ phần đều đồng bộ thỏa đáng, một thân tử sắc cẩm y, đẹp đẽ quý giá đường hoàng, nhưng cũng lộ ra sự bá đạo, ngoan lệ, kiên định, tự tin, lạnh lùng, cuốn hút người ta không dời ra tầm mắt được, len lén nhìn, lại khống chế không được muốn nhìn tiếp nữa, hai nữ nhân này vì người nam nhân ngồi phía trên thư phòng mà hoàn toàn vong ngã…
Mộc phủ.
Trong Thanh viện, bên dưới một hàng thúy trúc để một chiếc ghế tinh xảo bằng ngà voi có một bộ kỹ trà trên đó bày một món điểm tâm cùng nước trà.
Trên chiếc ghế ngà voi kia, một nữ nhân lúc này nữa nằm nữa ngồi an nhàn, tóc đen trên đầu trút xuống dưới, che mất một phần vẻ đẹp, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt xuất sắc, lông mi thật dài đẹp đẽ lay động, hơi hí mắt ra, nhìn giữa không trung, ánh dương quang xuyên thấu qua khe hở giữa lá trúc tà tà chiếu trên khôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của nàng, tuy là mùa hạ nóng bức, thế nhưng ở nơi mát mẻ này vẫn có những cơn gió lạnh thổi qua.
Mộc Thanh Dao thuận tay cầm một miếng mứt hoa quả trên chiếc kỷ trà bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt ăn thật ngon, ngẫm lại cuộc sống này thật thích ý (TT: hix tỷ biết hưởng thụ quá, em cũng muốn thế nè….), nghĩ đến kiếp trước mình nỗ lực rất nhiều, thế nhưng kết quả cũng chỉ là một giấc mộng, bây giờ thì cứ vui vẻ sống đi.
“Tiểu thư, đến, uống trà Mai tử đi.”
Mai Tâm săn sóc dâng nước trà, Mộc Thanh Dao đón chén trà từ tay nàng uống một ngụm, thoả mãn nhìn nha đầu kia, hiện tại Mai Tâm cũng chẳng sợ nàng nữa còn phục vụ đến quá mức cần thiết luôn.
“Mai Tâm, cuộc sống này thật là thoải mái a.”
“Đúng vậy, tiểu thư cao hứng là tốt rồi.”
Mai Tâm cười rộ lên, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được rồi…
Chủ tớ hai người đang hài lòng nói nói cười cười, xa xa vang lên tiếng kêu của Lục nhi: “Tiểu thư, tiểu thư? Trong cung có người đến?”
Mộc Thanh Dao sắc mặt thoáng cái đã trầm xuống, thầm kêu không tốt, lão thiên gia không thích nhìn nàng nhàn nhã vui chơi như vậy sao, tìm một ít chuyện cho nàng làm à (TT: đúng thế, e cũng ko quen nhìn nè hắc hắc..), đang nghĩ ngợi, Lục nhi đã từ con đường nhỏ tức khắc chạy tới: “Tiểu thư, trong cung người đến, nói hoàng thượng làm cho tiểu thư tiến cung, A Cửu công công đang ở ngoài cửa hậu viện đợi?”
“Cái gì? Làm cho ta tiến cung, vì sao a?”
Mộc Thanh Dao nghĩ muốn vỡ đầu, cũng nghĩ không thông vấn đề xảy ra trong chuyện này, theo đạo lý thì hoàng thượng không nên cho nàng tiến cung a, nàng là người mang tiếng xấu ở bên ngoài, nếu như hoàng thượng muốn cho nàng tiến cung vì phi mà nói, không sợ người trong thiên hạ cười đến rụng răng sao, nếu như không cho nàng tiến cung vì phi, vậy hắn kêu nàng tiến cung làm gì? Mộc Thanh Dao sắc mặt chần chừ bất định, bên cạnh Mai Tâm cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
“Tiểu thư, ngươi xem việc này?”
Mộc Thanh Dao sắc mặt âm ngao khó coi, lúc này nàng có thể làm như thế nào, tuy rằng rất muốn lớn tiếng kêu “không tiến cung”, nhưng cha nàng đang ở trong cung, người nam nhân kia đối với nàng vẫn rất là thương yêu, quan trọng là… Nàng ở cổ đại cuối cùng đã có người nhà, vì thế không thể trơ mắt nhìn thừa tướng cha bị hoàng thượng ban thưởng tội, cho nên nàng chỉ có thể vào cung.
“Được rồi, đem tóc vấn lên cho ta, ta muốn tiến cung.”
Mộc Thanh Dao trầm ổn mệnh lệnh hai nha đầu bên người, Mai Tâm vừa nghe, vội vàng tiến lên một bước, gọn gàn động thủ đem mái tóc đen mượt mà của Mộc Thanh Dao vấn buộc lại, trên dưới kiểm tra một chút: “Tiểu thư, có muốn hay không đổi một bộ cung trang.”
Mặc dù tiểu thư mặc y phục trên người nhìn tốt lắm, rất đẹp nữa, thế nhưng tiến cung luôn luôn phải mặc đại cung trang, bằng không hoàng thượng trách cứ xuống, cũng không phải là việc nhỏ.
Mộc Thanh Dao lạnh lùng lắc đầu, nàng nguyện ý tiến cung đã không tệ rồi, nếu như không phải lo lắng cho thừa tướng cha, nàng mới mặc kệ người nam nhân kia, hắn làm hoàng đế của hắn, nàng làm tiêu dao nữ tử của nàng, mắc mớ gì tới hắn a, ai biết hắn đầu óc trúng phải gió gì, tự nhiên bắt  nàng tiến cung.
“Không cần, đi thôi, Mai Tâm bồi ta tiến cung đi.”
“Dạ, tiểu thư, ” Mai Tâm vươn tay ra đỡ Mộc Thanh Dao, hai người hướng phía ngoài Thanh viện mà đến, đi theo tiểu thư, nàng một chút cũng không biết sợ hãi, chỉ cảm thấy hưng phấn, rốt cuộc có thể nhìn hoàng cung là cái dạng gì.
Trước cửa Thanh viện đứng thẳng một đống người, ngoại trừ mộc phủ quản sự, chính là thái giám trong cung, dẫn đầu là một thái giám mày thanh mắt đẹp, làn da nhẵn nhụi, thật có chút ít bộ dạng, Mộc Thanh Dao không khỏi mở to hai mắt, rất ít khi được nhìn thấy nhiều thái giám trói gà không chặt như vậy?
A Cửu vừa nhìn thấy theo cửa đi ra một người nữ tử mặc váy mỏng màu hồng, đầu tóc được vấn đơn giản khéo léo có một lọn tóc nhỏ xinh đẹp được thả xuống, chính là trang phục giản đơn như vậy, nhưng lại phụ trợ cho nữ nhân này như trăng sáng chói mắt trên bầu trời đêm, A Cửu cũng không phải là người bình thường, theo bên người hoàng thượng, cái dạng người gì mà chưa thấy qua, nhưng so với nữ nhân khác cô gái gây sửng sờ bởi vẻ lành lạnh, thần sắc nhàn nhạt, nhưng đáng chết là rất hấp dẫn tầm mắt người khác, tuy nhiên quanh thân nàng lại xa cách, làm cho người ta không dám tới gần.
Nữ nhân này chính là người mà hoàng thượng muốn sao, A Cửu thầm nghĩ, lập tức cung kính mở miệng.
“Mộc tam tiểu thư, mời theo chúng tiểu nhân tiến cung đi, hoàng thượng muốn gặp mộc tam tiểu thư?”
Mộc Thanh Dao cả mặt lạnh nhạt, một đôi hắc đồng như băng sương tháng hai, lăng hàn lên tiếng: “Đi thôi.”
Những người này cũng đủ độc, trực tiếp ngăn cản ở cửa Thanh viện, chẳng lẽ sợ nàng chạy? Nếu như nàng thật muốn chạy, bọn họ ngăn được sao?
Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên vẻ châm chọc, bất quá nàng không nói gì, đoàn người hướng cửa mộc phủ mà đi, tiến cung phải không? Nàng cũng muốn nhìn một chút Huyền đế trong truyền thuyết, rốt cuộc có chỗ nào hơn người?
——————–
TT: Chương sau, lần đầu cả hai gặp mặt, hứa hẹn nhiều gây cấn hehe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.