Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 124.4:




Thanh Dao lạnh lùng mở miệng: “Lưu Chiêu, đánh, đánh nặng tay cho ta, đánh cho nàng thức thỉnh sự thông mình của mình, nhưng chớ đem nàng ta đánh chết, chừa một hơi thở là được.”
Hiện tại thân phận các nàng đều là sứ thần, còn đang ở địa giới của Hoàng Viên quốc, Thẩm Ngọc vừa mới đăng cơ, nàng không muốn cho hắn rước lấy phiền phức không cần thiết, hơn nữa nàng phải về kinh chỉnh đốn binh mã, một lần nữa xuất phát, đợi đến lúc chân chính đối mặt ở Đan Phượng quốc chính là ngày chết của Cơ Tuyết.
“Được.”
Mộ Dung Lưu Chiêu lên tiếng trả lời, công phu của hắn lợi hại không gì sánh được, Cơ Tuyết đâu phải đối thủ của hắn, trong vòng mười chiêu liền chiếm ưu thế, cuối cùng một chưởng đem Cơ Tuyết đánh rớt vào giữa hồ.
Lúc này Cơ Tuyết đại bại cả người ướt sũng, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình thu tay lại, từ trên không trung rơi xuống bên bờ, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết đang giằng co giữa hồ, thân hình nàng xoay mình nhảy một cái, chuẩn bị lên bờ, nhưng Thanh Dao cũng không tính buông tha nàng ta.
Không đợi nàng ta ngoi lên cao, thân hình nàng nhúng một cái, người đã nhảy tới giữa không trung, hai chân ngưng lực, đột ngột trầm xuống, đầu ngón chân giẫm trên đầu Cơ Tuyết, làm nàng cảm thấy thân thể bỗng nặng, lại tiếp tục chìm vào giữa hồ.
Liên tiếp uống mấy ngụm nước.
Đợi cho thân thể nổi lên, xoay mình phóng ra, Thanh Dao lần thứ hai giẫm tiếp, tàn ác không cho nàng có chút cơ hội ngẩng đầu, cứ tiếp tục như vậy, Cơ Tuyết liên tiếp uống không biết bao nhiêu nước, thân thể chậm rãi chìm xuống, tựa hồ đã không còn khí lực ngoi lên, Thanh Dao xoay mình thu tay lại nhảy đến bên bờ.
Trên bờ, mấy người hộ vệ cơ tuyết mang đến, sớm bị Mạc Sầu cùng Cảnh Hàn thu thập, lúc này vừa nhìn thấy chủ tử không nổi lên, lập tức khóc lên, ùm ùm dập đầu với Thanh Dao: “Xin ngươi bỏ qua cho chủ tử chúng ta một lần đi, van cầu ngươi.”
Thanh Dao tà tà liếc nhìn mặt hồ đang rung động, không nhanh không chậm mở miệng: “Đi cứu lên đây đi.”
Nói xong liền dẫn Mạc Sầu rời đi, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu theo sát phía sau của nàng, hướng gian phòng đi đến, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.
Ở phía sau nữ hộ vệ kia của Đan Phượng quốc đã đem Cơ Tuyết cứu lên, có người áp dụng phương pháp cấp cứu, có người kinh sợ khóc lên.
“Thái nữ, thái nữ.”
Nhưng rất nhanh liền nghe được một tiếng nôn mửa, nữ nhân này thật đúng là mạng lớn.
Thanh Dao trong lòng hừ lạnh, đoàn người liền ly khai bờ hồ…
Ngày thứ hai, đoàn người của lục quốc sứ thần đều biết, nữ nhân Mộc Thanh Dao kia đang ẩn thân ở trong sứ thần đoàn Huyền Nguyệt, chuyện này đã làm mọi người hiểu ra vì sao thất hoàng tử Thẩm Ngọc lại thắng được, nhất định là vì nữ nhân này ở phía sau hành động.
Sáng sớm, Thanh Dao còn chưa rời giường, liền có người qua đây bái phỏng nàng.
Thanh La quốc Trưởng Tôn Trúc cùng Vân Thương quốc Văn Ngọc.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cùng hai người ngồi ở chính sảnh uống trà, Mạc Sầu từ trong điện đi ra, cung kính thi lễ, chậm rãi mở miệng: “Chủ tử còn không có thức dậy đâu? Nô tỳ không dám gọi nàng.”
Kỳ thực nàng vốn không muốn gọi, chủ tử có muốn gặp bọn họ hay không, nàng không biết sao? Huống chi hiện tại chủ tử đang ngủ, nàng cũng lười đánh thức nàng ấy.
Nam An vương cau mài một chút, lạnh nhạt nhìn Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.
“Hai vị trở về đi, hoàng hậu còn không có thức dậy đâu? Đợi khi tỉnh lại hãy qua đi.”
Ai ngờ Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc một lòng muốn gặp Thanh Dao, vì thế căn bản không muốn đi, Trưởng Tôn Trúc chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu quá mệt mỏi, thì để cho nàng ngủ nhiều một chút đi, bản thái tử đúng lúc không có việc gì, liền ở tại chỗ này chờ nàng vậy.”
“Đúng vậy, chúng ta có việc muốn cùng nàng thương nghị mà?”
Văn Ngọc tà tà liếc nhìn Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang ngồi ở phía trên một cái, thảo nào lúc trước nam nhân này không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy, mặc dù về sau có cùng lục quốc liên mình, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì, nguyên lai tất cả mọi chuyện họ đã tính toán rồi, mà bọn họ thì trở thành tiểu nhân.
Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt bao phủ tầng sương lạnh, hai nam nhân này da mặt thật dầy, lớn lên hình người dạng chó, còn nói cái gì mà thân phận cao quý, không ngờ lại vô sĩ như vậy.
Nhưng mà bọn hắn không đi, hắn cũng không có biện pháp, có khách đến cửa, hắn cũng không đến mức xua đuổi người ta, mắc công cùng họ gây xích mích, mà xích mích, sẽ gây nên hậu quả lớn.
Nội điện.
Trên giường gỗ tử đàn hương khắc hoa, một bóng dáng vừa giật mình, thân thể mềm mại lười nhác giãn người ra một chút, cuối cùng cũng mở mắt, tuy rằng trên gò má ở nửa bên mặt có hồng ban dọa người, nhưng lại chưa ảnh hưởng đến chút khí chất xuất trần nào của nàng, trong phòng tràn ngập sự sự yên lặng, an bình.
Khi nàng yên tĩnh nhìn người khác, đôi mắt kia trở nên thật lớn, cất giấu sức quyến rũ cường đại, làm cho người ta hãm sâu vào trong đó.
“Mạc Sầu.”
Nàng khẽ gọi, thanh âm như chim hoàng oanh đang hót, dễ nghe và nhẹ nhàng.
Mạc Sầu rất nhanh từ sau tấm bình phong đi ra, cung kính mở miệng: “Chủ tử người cuối cùng cũng tỉnh?”
Nàng vừa mở lời, Thanh Dao liền nháy mắt một cái, hàng lông mi thật dài như cây quạt nhỏ như, bình tĩnh nhìn nàng, Mạc Sầu thở dài, chủ tử thực sự là càng ngày càng mê hoặc nhân tâm, thiếu vẻ lạnh lùng trước đây, nhưng càng nhiều sự an bình yên lặng, đương nhiên, đó là chỉ nàng ấy lúc thối lui lệ khí, nếu như thêm vào đó chút ánh sáng lạnh, thì đó là một thanh lợi khí làm cho người ta sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
“Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cùng Vân Thương quốc Văn tam hoàng tử, sáng sớm liền qua đây cầu kiến chủ tử, bởi vì chủ tử chưa tỉnh, nêu bọn họ liền ở chính sảnh chờ, Nam An vương gia đã bồi bọn họ uống hết vài chén trà.”
Tội nghiệp Nam An vương gia, Mạc Sầu ở trong lòng oán thầm.
Thanh Dao khẽ gật, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đi ra ngoài, bảo bọn họ trở về đi, bảo họ biết là người nào ta cũng không gặp.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu chần chờ một chút, hai người kia đợi nửa ngày, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị đuổi đi như thế, bất quá chủ tử đã nói vậy, nàng cũng không dám nói thêm cái gì, nên quay lại người bước ra ngoài, lúc đi tới cạnh bình phong, Thanh Dao lười nhác mở miệng.
“Nói là khi nào ta muốn gặp bọn họ tự nhiên sẽ gặp thôi.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu rời đi, bên trong gian phòng, Thanh Dao đem bàn tay trắng nõn, xoa nhẹ trán, nàng biết là Cơ Tuyết sẽ không để yên mà, bất quá nếu Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc đều biết nàng ở đây, như vậy người khác nhất định cũng sẽ biết, tỷ như Thượng Quan Hạo, tên kia vẫn rắp tâm hại người, nếu như biết có nàng ẩn thân ở trong Huyền Nguyệt sứ thần, dựa vào đầu óc của hắn, sẽ không khó đoán ra tiền căn hậu quả của chuyện vừa rồi, người nam nhân này, e là sẽ đối với nàng động sát tâm.
Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt một mảnh hàn khí, khóe môi nở nụ cười thị huyết…
Chính sảnh, Nam An vương sắc mặt càng ngày càng mờ, quanh thân bao phủ lãnh khí, con ngươi âm ngao căm tức nhìn hai nam tử bên dưới.
Trưởng Tôn Trúc, một thân cẩm bào màu vàng, tóc đen dùng dây băng dài nhẹ nhàng buộc lại, cao quý nho nhã, lúc này hắn đang lười nhác tựa ở ghế trên, không chút nào có ý rời đi, hai mắt khẽ nhắm, tựa hồ đang muốn ngủ, rồi lại tựa như không ngủ.
Bên kia Văn Ngọc, lông mi thật dài thấp thoáng che dấu đôi mắt động lòng người của hắn, tóc đen thật dài trượt rơi xuống, tự động chia làm hai bên, tự nhiên phân tán ra một phải một trái, mà thằng nhãi này thì trực tiếp ngủ.
Mạc Sầu từ trong điện đi tới, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Nam An vương sắc mặt lạnh như băng, đáng tiếc hai khách nhân này coi như không biết, không chỉ không biết, mà còn tự nhiên nghiên người tựa ở ghế trên, như đang ngủ, nói bọn họ đang ngủ thì không đúng, vì vừa nghe đến tiếng bước chân của Mạc Sầu, toàn bộ đều mở mắt ra.
“Thế nào? Nàng tỉnh.”
Câu hỏi này là của Văn Ngọc, từ khi từ biệt ở Vô Tình cốc, không nghĩ tới chỗ này hắn còn có thể nhìn thấy nàng, ngày ấy chuyện hắn làm, xác thực đã nợ nàng một lời xin lỗi, vì thế vẫn muốn cùng nàng nói tiếng xin lỗi.
Mạc Sầu thi lễ xong, cung kính mở miệng: “Chủ tử nói, nàng người nào cũng không muốn gặp, nếu như nàng muốn gặp, tự nhiên sẽ đến gặp hai vị.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn cùng nhau đứng lên, ôn nhuận mở miệng.
“Vậy nói nàng an tâm nghỉ ngơi đi.”
Hai người nhất tề đi ra khỏi chính sảnh, trên phòng khách Nam An vương thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy cùng hắn đấu chịu đựng chỉ vì chờ Thanh Dao nói một câu thôi, hiện tại cuối cùng cũng hết hy vọng, nhưng hắn tốt xấu vì cũng bồi bọn họ ngồi thời gian dài như vậy, ngay cả một tiếng từ giả cũng không có thì liền đi… (TT: Tội nghiệp cho Ca ^.^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.