Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 118.3:




Tứ đại hộ vệ bị thương vô cùng thê thảm, việc này ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình Cơ tuyết, chiêu pháp của nàng càng ngày càng mất trật tự, bị Thanh Dao nhất chiêu bắn trúng, theo sát mà chộp thẳng khóa yết hầu Cơ tuyết lại, lạnh lùng mở miệng: “Cơ tuyết, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”
Thế nhưng đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên bay đến thiên tàm ti mềm mại, vững vàng khóa cánh tay của nàng, có thể làm cho nàng nhất thời không thể động đậy, và  Cơ tuyết đã tranh thủ cơ hội chỉ mành treo chuông này, xoay mình một chưởng đánh thẳng  vào trước ngực Thanh Dao, tất cả mọi người không nghĩ tới tình hình bỗng nhiên đột phát như vậy.
Thanh Dao không chịu nỗi phải rút lui hai bước, trong miệng một vị ngọt trào ra, thân hình lung lay hai cái rồi đứng vững, chỉ thấy cái vật cuốn lấy cánh tay mình chính là thiên tàm ti của Vô tình.
Mặc dù hắn không có dùng lực, chỉ nhẹ nhàng ném qua đây, thế nhưng thiên tàm ti là tơ thép, những sợi bạc sắc bén đó đã làm bị thương cánh tay Thanh Dao, vết cắt bắt đầu chảy máu, cổ tay mảnh khảnh,  tựa như có một sợi dây đỏ quấn quanh, đặc biệt chói mắt người.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu ngây dại, đợi được phục hồi tinh thần lại, thì nhanh chóng vọt tới bên người chủ tử, đỡ lấy nàng.
Mạc Sầu phẫn nộ kêu lên: “Vô tình công tử, ngươi đang làm cái gì? Ngươi sẽ hại chết chủ tử, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Gần nhất chủ tử vẫn ăn không ngon ngủ không ngon vì lo cho ngươi, thế nhưng ngươi lại muốn giúp đỡ nữ nhân này, làm cho nàng có cơ hội đả thương tiểu thư, nàng ta tới giết tiểu thư đó.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, khuôn mặt Vô tình một mảnh trắng bạch, con ngươi hiện lên những mũi nhọn bất minh, nhẹ giọng vô lực mở miệng.
“Thanh Dao, nàng là muội muội ruột của ta,.”
Trong bóng đêm, thanh âm này vang dội, Thanh Dao nhìn hắn, biết hắn khó xử, hơi xé một chút môi, cười nhạt: “Ta không có trách ngươi.”
Nàng nói, thế nhưng trong lòng vì sao lạnh như vậy, lạnh đến nàng không thở nổi. (TT: haiz… vì tỷ lúc nào cũng nghĩ VT ko bao giờ tổn thương tỷ nên bị shock mà)
Trong miệng vị ngọt càng ngày càng nặng, thế nhưng nàng mạnh mẽ chịu đựng, không để cho mình có vẻ yếu ớt như vậy.
Cơ tuyết một kích tung ra là dùng toàn lực, nàng ta đã bắt được cơ hội tuyệt hảo, Thanh Dao nhợt nhạt cười, từ đó tới cuối cùng, ánh mắt của nàng đều là đạm mạc, từ đầu ngón tay đến đáy lòng đều lạnh lẻo, nếu như không phải cố kìm nén, nàng tin, lúc này nhất định đã rơi một giọt lệ.
Vô tình từ xa nhìn nàng, lúc này hắn có một loại cảm giác hủy thiên diệt địa đang che khuất, hắn không biết tại sao ở trong nháy mắt đó lại hạ thủ ngăn cản nàng đi giết Cơ tuyết, tuy rằng nàng ta là muội muội của hắn, thế nhưng các nàng chưa bao giờ biết sự hiện hữu của hắn, ngược lại họ vẫn luôn đối với phó hắn, Thanh Dao cũng không đồng dạng như vậy, nàng làm tim của mình ấm áp, có nàng, hắn liền vui vẻ, thế nhưng chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại dùng thiên tàm ti quấn lấy cánh tay của nàng.
Mà hắn không nghĩ tới là Cơ tuyết lại ra sức đánh một kích, nàng khóe môi chậm rãi tràn ra máu, thật giống như huyết hoa yêu mỵ trong đêm tối, khiến cho ánh mắt của hắn một mảnh hồng hồng, ngoại trừ hồng, không còn có bất luận cái gì màu sắc.
Đứng ở phía sau hắn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt há hốc miệng, thật lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Mà người một kích đắc thủ là Cơ tuyết, lại kinh ngạc quay qua, xoay mình mở miệng: “Vô tình, ngươi nói cái gì? Ngươi là huynh trưởng của ta, điều này sao có thể, ngươi không phải là cháu trai của hoàng phu nương nương sao?”
Vô tình nghe xong Cơ tuyết nói, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, đêm nay hắn chịu quá nhiều kích thích, khiến cho hắn ức chế không được cuồng tiếu, hoàn toàn không có dấu hiệu đình chỉ.
Vô tình cốc, vọng lại tiếng cười chói tai của hắn, truyền đi rất xa, mọi người kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, không biết nên như thế nào trách cứ hắn, hắn mới là người chịu nhiều cay đắng nhất.
“Ta là cháu trai của hắn” cười xong rồi, Vô tình đột nhiên lạnh lùng giận tái mặt, đôi mắt đen sâu thẳm liếc một cái nhìn không thấy đáy, thanh âm lạnh mỏng vang lên: “Đáng thương cho ta, rõ ràng là con trai hắn, lại biến thành cháu trai của hắn, chuyện này thực sự là  rất buồn cười, nếu lúc đầu hắn đã bỏ rơi ta, hôm nay vì sao đến còn đến nhìn là cháu trai trong họ tộc.”
Cơ tuyết vẻ mặt khó có thể tin, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Vô tình, từng chữ một mở miệng.
“Nói như vậy, lúc đầu hoàng phu nương nương sinh hạ không phải Cơ Phượng hoàng tỷ, mà là Vô tình ngươi, bởi vì mẫu hoàng lúc đó ngoại trừ sủng hạnh hoàng phu nương nương, cũng có phụ phi của ta, mẫu hoàng nói, chỉ cần ai sinh hạ nữ tử liền lập làm chính phu, mà hoàng phu nương nương rất sợ làm thiếp, cho nên liền ra một chiêu trộm long tráo phụng, đem Vô tình ngươi đưa ra khỏi hoàng cung, Cơ phượng hoàng tỷ lại tiến cung, này thực sự là âm dương lẫn lộn.”
Cơ tuyết cũng nở nụ cười, chỉ bất quá nụ cười của nàng là châm chọc cùng đùa cợt.
Nhớ tới chính mình còn nhỏ phải chịu nhiều đau khổ, không nghĩ tới hoàng thái nữ chân chính vốn nên là nàng, mà Cơ phượng là cái gì, chẳng qua là kết quả của việc trộm long tráo phụng mà thôi, còn làm hại chính mình không công lại gánh chịu ác danh giết hại tỷ tỷ, kỳ thực  ngôi vị hoàng đế nàyvốn chính là của mình.
Cơ tuyết càng nghĩ càng phẫn nộ, cả khuôn mặt đều âm ngao khó hiểu, lãnh trừng Vô tình liếc mắt một cái, vung tay lên dẫn bốn hộ vệ kia, trầm giọng mệnh lệnh: “Đi.”
Bốn người kia, hai người đem theo một hộ vệ bị thương, mọi người cùng nhau theo phía sau hoàng thái nữ ly khai vô tình cốc.
Trong không gian vang vọng, thanh âm lãnh mị của Vô Tình: “Thanh Phong, bắt đầu từ ngày mai ngăn lại bí đạo kia, bất luận kẻ nào cũng không chuẩn đi vào nữa.”
Thanh Dao nghe lời của hắn, ha hả cười rộ lên, nguyên lai còn có chuyện của bí đạo như vậy, trên người của hắn còn có bao nhiêu chuyện nàng không biết a.
“Dạ, công tử.”
Thanh Phong lĩnh mệnh lên tiếng trả lời, Mạc Sầu vươn tay đỡ lấy thân hình của Thanh Dao, chậm rãi mở miệng: “Chủ tử, trở về đi, ngươi bị thương.”
“Thanh Dao?” tiếng kêu của Vô tình không thể ức chế run rẩy, hắn rất sợ hãi, rất sợ hãi nàng tức giận, sợ hãi nàng quay đầu đi, nhưng chuyện nàng bị thương, nguyên nhân quả thật là bởi vì hắn.
Thanh Dao xoay người lại, nhàn nhạt cười: “Không có việc gì, ngươi chớ để ở trong lòng, ta không sao, trở lại điều trị một chút là được.”
“Ta xem mạch cho ngươi” Vô Tình nhẹ giọng mở miệng, lăn xe đẩy muốn đi tới, thế nhưng Thanh Dao lắc đầu cự tuyệt: “Ta thực sự không có việc gì, một mình điều tức một chút là được.”
Nói xong, nàng quay đầu dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bước lên thềm đá, trở về phòng.
Ở ngoài hành lang, dưới thềm đá, một đạo bóng dáng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thê lương như vậy, cô độc như vậy, thật giống như u hồn không ai tới gần …
Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Dao thức dậy, đêm qua bị nội thương, nàng tuy rằng điều tức một hồi, nhưng bởi vì tâm thần mệt nhọc, lúc này nhìn qua một chút tinh thần cũng không có, hơn nữa sắc mặt tái nhợt khó coi, mệt mọi tựa ở bên giường, cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, nhắm hờ hai mắt, hàng lông mi thật dài che dấu ánh sáng bắn ra bốn phía từ đôi mắt.
Mạc Sầu đi tới, vẻ mặt khó xử, muốn nói gì đó, lại không dám mở miệng.
Đáy lòng thở dài, thực sự là làm nghiệt a, bọn họ tội gì làm thế, một trong phòng, một ngoài phòng cùng hao tổn tinh thần, đây không phải là hành hạ lẫn nhau sao?
Vô tình công tử từ đêm hôm qua đến giờ cứ giữ ở bên ngoài, vẫn không rời đi, tuy rằng lúc trước Mạc Sầu rất tức giận, nhưng khi nhìn hình dạng này của hắn, càng làm cho người ta không thể trách được.
Hắn cứ như vậy sẽ không chịu nổi, trên người còn có Huyết hàng, cả người cứ hư vô mờ ảo như trích tiên.
Trong phòng rất yên tĩnh, Mạc Sầu biết tiểu thư cũng không phải trách Vô tình công tử, mà bởi vì trong lòng không dễ chịu, nàng bị nội thương, đêm qua lại ngủ không ngon, lúc này thoạt nhìn một điểm tinh thần cũng không có, giống như bệnh nặng mới khỏi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.