Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 117.1: Hoa hàng tộc · người thần bí




Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, những cư dân vẫn vây quanh bọn họ rất nhanh tản ra ngoài, tựa hồ ai cũng rất sợ hãi ngũ đại ác nhân kia, sợ phải rước họa vào thân, tộc trưởng sắc mặt có chút tái nhợt, ngẩng đầu đánh giá Thanh Dao, nhìn nàng y phục bụi bặm, vẻ mặt mệt mỏi, có thể thấy được là nàng đã đi quãng đường dài tới đây, nhất định là một người bằng hữu rất quan trọng.
Nhưng nếu để cho các nàng đi vào cốc, tất nhiên là hữu khứ vô hồi (có đi mà không về được), tộc trưởng không đành lòng, nên cảm thấy thật khó xử.
Thanh Dao lần thứ hai khẩn cầu nhìn tộc trưởng, cuối cùng tộc trưởng cắn răng một cái: “Được, ta chuẩn bị thuyền, các ngươi có thể đi vào, nhưng mà phải suy nghĩ cho thật kỹ, bọn họ đều rất lợi hại, ngàn vạn lần đừng trúng kế và trúng cổ thuật của bọn họ, để tránh bị hạ cổ thuật, thứ nhất đừng cho bọn họ đến gần ngươi, thứ hai không nên nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, thứ ba không nên chảy máu.”
Cảnh cáo này của tộc trưởng, làm Thanh Dao vô cùng cảm kích.
“Làm phiền tộc trưởng, chúng ta sẽ không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi.”
Tộc trưởng Hoa Hàng tộc chuẩn bị một con thuyền, đem vài người các nàng đưa lên thuyền, bên bờ  cư dân bọn không ngừng phất tay đưa tiễn, ánh mắt kia mang theo thương hại cùng đồng tình, rất có điểm “phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn (Dịch: Gió thổi vi vu/ Dịch thủy sông lạnh/ Tráng sĩ ra đi/ Không hẹn ngày về), trên mặt mỗi người đều bao phủ sự quang mang, đứng ở bên hồ phất tay đưa tiễn, thẳng đến khi thuyền các nàng đi ra ngoài thật xa, những người đó vẫn còn đang đứng…
Kỳ thực đối với ngũ ác nhân trên đảo, người Hoa Hàng tộc so với người bên ngoài còn hận bọn hắn nhiều hơn, nhưng lại không có biện pháp đối phó với bọn họ, vẫn phải trơ mắt nhìn mà không ai có thể tới thu thập bọn họ, nhưng tất cả mọi người cứ đi mà không có về, cho tới bây giờ chưa có người bình yên vô sự đi ra.
Đêm tối, ánh trăng phản chiếu lên mặt hồ, bóng dáng mọi người được hồ nước phản chiếu ánh sáng, chiếu thẳng vào đáy hồ.
Thanh Dao đứng ở trên mũi thuyền, gió thêm thổi qua, đêm xuân lạnh lẽo, thâm nhập vào da thịt mỗi người, nhưng nàng cũng không cảm nhận được lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa, đang hừng hực thiêu đốt, ác nhân đảo cuối cùng đã tới, những người đáng hận này, dám hạ huyết hàn với Vô Tình, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu ác, nàng nhất định phải làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây quanh thân bao phủ luồng hơi thở tử vong, khuôn mặt âm ngao, đôi mắt đen tản ra tia sáng kỳ dị.
Bốn phía một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng con thuyền ào ào lướt trên mặt nước, trong đêm tối thanh âm đặc biệt rõ ràng.
Từ xa có một tiểu đảo ẩn ở trong hồ, toát ra thanh âm sóng vỗ, xa xa nhìn lại, như một con thuyền lớn bị bao phủ trong nước, nửa lên nửa xuống, nửa đứng nửa ngã.
Hòn đảo này cũng không lớn, xa xa gần gần nhìn thấy có tia sáng truyền tới, còn có những tiếng cười dâm đãng, cái loại thanh âm làm cho người ta nghe xong sởn tóc gáy.
Mắt thấy thuyền sắp cập bờ, Mạc Sầu ánh mắt sắc bén kêu một tiếng: “Không tốt, phía trước có đá ngầm, ngàn vạn lần đừng đụng vào sẽ đắm thuyền, ” Mạc Ưu vừa nghe lời của nàng, lập tức dùng nội lực ổn định thân thuyền, không nghĩ tới bốn phía tiểu đảo lại có đá ngầm trải rộng, nếu không để ý, chỉ sợ đội thuyền sẽ va phải đá ngầm mà chết, thảo nào rất nhiều người đi vào đều ra không được, đây cũng là một cơ quan ngầm.
Thanh Dao thanh âm lãnh mị vang lên.
“Thuyền liền dừng ở chỗ này, những người khác toàn bộ lên bờ.”
“Dạ, chủ tử, ” vài người lên tiếng trả lời, Thanh Dao lên trước một bước, nhấc lên làn váy, thi triển khinh công, điểm nhẹ lên trên mặt nước, như có như không bước lên đá ngầm, mấy người điểm nhẹ một cái, chớp mắt liền rơi xuống bên bờ.
Những người khác theo sát phía sau, đồng dạng cũng điểm nhẹ vài cái lên đá ngầm, liền rơi xuống trên bờ.
Chỉ thấy ác nhân đảo này, khéo léo linh lung, mặc dù là đêm đen, cũng có thể rõ ràng biện ra nó thanh tú tao nhã, bốn phía một mảnh màu xanh ngắt, núi xanh lá xanh đặc biệt xinh đẹp.
Cây không cao, nhưng mỗi một cây đều có trái, hơn nữa cây cối trên đảo này, cũng không phải cái loại này che đi mặt trời, mà đa số là  bụi cây thấp bé, có thể từ chỗ bọn họ đứng, vừa ngẩng đầu lướt qua cây cối nhìn thấy phía trước, có một tòa phòng ốc cổ kính, tại dưới mái hiên, treo hai đèn lồng.
Trước cửa, thỉnh thoảng có hai bóng dáng đứng ngáp, vẻ mặt không nhịn được quay đầu nhìn vào bên trong, càng nhìn càng phiền.
Mà trong phòng kia, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm hoan ái, mang theo tiếng rên rỉ của nữ nhân, ở trong bóng đêm toát ra vẻ ái muội tình dục.
Thanh Dao giơ tay lên, ý bảo mọi người xúm lại qua đây, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
“Vừa rồi lão tộc trưởng hoa hàng tộc có nói, các ngươi có nghe hay không, trên đảo này có ngũ đại ác nhân, trong đó có người dùng cổ thuật, từ xưa cổ thuật đơn giản là phải ở gần người, còn nữa không nên nhìn ánh mắt của địch nhân, cũng không được để mình chảy máu, để tránh khỏi chính mình trúng cổ.”
Thanh Dao nói xong, thủ hạ vài người đồng thời gật đầu, đối với Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, Thanh Dao cũng không lo lắng, nhưng thật ra thì Lâm Tư Miểu cùng Triệu Hoằng Văn tuy rằng võ công không tệ, nhưng kinh nghiệm thực chiến bọn hắn cũng không cao, lần này dẫn bọn hắn đi ra ngoài, chính là muốn để cho bọn họ rèn đúc một ít kinh nghiệm cho bản thân.
“Chúng ta đã biết, ” vài người lên tiếng trả lời, Mạc Sầu nhớ tới chủ tử nói Vô Tình công tử chính là trúng huyết hàn, như vậy Vô Tình công tử đến tột cùng là trúng loại cổ thuật nào đâys?
Đang nghĩ ngợi, Thanh Dao đã xoay mình đứng lên, rất nhanh hướng trên đảo phóng đi, đoàn người này, võ công đều lợi hại, hành động thần tốc, làm cho người ta khó lòng phòng bị, vài người chớp mắt liền vọt tới trước đại môn màu đỏ thắm, Thanh Dao vung tay lên, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu tựa như hai con cá bay, thân hình nhất động, rất nhanh nhắm hai hạ nhân ngay cạnh cửa đánh một kích, hai người đó liền mềm nhũn co quắp ngã xuống, một tiếng cũng chưa kịp kêu.
Thanh Dao chậm rãi thăm dò vào bên trong nhìn xung quanh, chỉ thấy ở bên trong màu đỏ thắm cửa lớn, có một khoảng sân rộng cực trống, sân rộng bốn phía,đang ngồi vài người đại nam tử cao lớn, mỗi người đều là vẻ mặt hung tợn, vừa nhìn là biết loại người hung ác.
Ngồi ở vị trí chính giữa là một người đầu trọc, tai to mặt lớn, mặc trên người nhất kiện vải thô màu bạc,lộ ra hai cánh tay mà cũng không sợ lạnh, lỗ tai bên trái mang một vòng tai thật to, một tay dễ dàng nhấc theo một vò rượu, ngửa mặt lên trời uống một ngụm thật lớn, cười ha ha buông vò rượu, đưa tay lên đem một nữ nhân ngồi ở bên cạnh túm đến trong lòng, nàng kia sắc mặt tái nhợt, bộ dạng cũng không phải người thường hầu rượu, rất hiển nhiên là nữ tử của cư dân trên đảo, bị ép buộc  đưa tới đây.
Chỉ thấy nam nhân kia không hề có cảm giác thương hương tiếc ngọc, một đôi bàn tay to lớn dừng lại trên bộ ngực nữ tử mà xoa bóp, trong miệng thỉnh thoảng lộ ra nụ cười – dâm đãng cực điểm.
Thanh Dao nhìn hình ảnh như vậy, đáy lòng sinh ra vẻ sắc bén, hận không thể lập tức giải quyết hết mấy người này ngay lập tức, thay dân chúng hoa hàng tộc giải quyết xong những tên ghê tởm này, nhưng bây giờ còn không phải là thời gian để động thủ, nàng tiếp tục thăm dò những người khác, ngoại trừ cái tên ngồi ở giữa, trái phải hai bên, phân biệt ngồi hai người.
Bên trái hai hán tử một cao một thấp, đều có chung vẻ mặt hung tợn, một tay đem một nữ tử ôm vào trong ngực, một tay uống ly rượu lớn, ăn ngụm thịt lớn, còn không quên lăn qua lăn lại nữ nhân trong tay, cứ như vậy mà sống mơ mơ màng màng qua ngày, mấy tên trước mắt thế nhưng có sống rất vui vẻ, tại tiểu đảo này họ sống một cách vô pháp vô thiên.
Đáng hận, đường gập ghềnh thì phải có người ra tay san phẳng, những người này mà cũng dám hại Vô Tình, nàng sẽ không bỏ qua bọn họ.
Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, xoay mình đứng lên, bay vọt đi vào.
Dưới bóng đêm, gió lay động la quần của nàng, tóc đen bay loạn, trên đỉnh đầu có đồ trang sức ngọc bích tua cờ, nhẹ nhàng rung động, mang theo ánh sáng huyền ảo
Thân thể phiêu phiêu, trong nháy mắt giống như cửu thiên tiên nữ giáng trần.
Trên quảng trường vắng vẻ, năm ác nhân song song há to mồm, rượu theo khóe miệng chảy xuống, bọn họ những người này, khi nào nhìn qua nữ tử xinh đẹp như vậy, bởi vậy trong lúc nhất thời, giống như bị chết đứng, thẳng đến Thanh Dao khẽ kêu một tiếng.
“Ghê tởm ác nhân, muốn chết, hôm nay bản cung chủ sẽ đến tiễn các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.