Thiên Duyên

Chương 2:




Và đó cũng là lí do mà Tử Doanh có mặt ở đây - một nơi xa lạ. Vì để nàng nắm được nhiều phần thắng hơn, Thiên đế đã cố tình để nàng đến với các thế giới mà vẫn giữ nguyên kí ức và pháp lực. Nhưng một trong những điều kiện mà Hàn Diệp đưa ra chính là Thiên đế không được động tay vào việc ở nhân giới. Vì thế nên việc nàng nhập vào cơ thể nào, sự việc tiếp diễn ra sao hắn đều không can thiệp được, chỉ có thể chắc chắn rằng nàng sẽ ở khá gần bản thể của Hàn Diệp chứ không cách hắn quá xa.
Ở kiếp đầu tiên này, nàng đến một đất nước tên là Đại Việt. Nhưng nàng không ở nơi hoàng cung hay kinh thành nhộn nhịp, mà ở một vùng quê khá xa. Điều đó không quá quan trọng, quan trọng là nàng lại trở thành một tân nương chuẩn bị xuất giá.
Cơ thể nàng nhập vào là của một cô chiêu tên là Ngọc Diệp, cô hai nhà ông phú hộ Lý, giàu nhất nhì cái huyện này. Cô hai lớn lên xinh đẹp nết na, nhu mì đoan trang nên được lòng mọi người lắm. Tiếng lành đồn xa, đồn đến tai nhà ông bá hộ Trương có cậu con trai cả cũng trạc tuổi cô hai. Được cái môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, thế là hai nhà kết thông gia luôn.
Thế quái nào mà nàng lại đến vào ngay cái lúc nhà trai tới đón dâu. Ngọc Diệp còn chưa kịp định hình thì đã được dắt ra chào hòi quan viên hai họ rồi làm lễ cúng vái ông bà tổ tiên. Tục cưới xin chỗ này hơi khác Thiên cung một chút, cả giá y cũng khác nữa. Thôn nữ mặc loại áo dài có xẻ tà, hai tà trước có thể cột vào nhau hay để xoã tuỳ ý, bên trong mặc thêm một lớp áo yếm với màu sắc hoà hợp. Cái áo ấy gọi là áo tứ thân.
Tân nương mặc áo tứ thân màu đỏ, tóc búi cài trâm và không đội khăn hỉ. Sau khi cúng bái gia tiên, cô dâu chú rể lên đường đi về nhà trai ở thôn bên cạnh. May mắn sao mà cậu cả nhà họ Trương, tên là Trương Thành ấy, cũng chính là Hàn Diệp. Ngọc Diệp nhìn một cái là liền nhận ra ngay, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người đưa dâu bưng mâm đi theo ngay phía sau. Dọc theo con đường làng còn đi qua mấy đồng ruộng xanh mướt, mùi thơm lúa mới cùng vẻ đẹp mênh mông làm Ngọc Diệp ngây ngẩn.
Đẹp ghê! Đẹp hơn nhiều so với những cung điện lộng lẫy và khung cảnh lung linh mà nàng thường thấy ở thiên cung. Ở đây đẹp đến lạ! Gió thổi qua mấy thân lúa trổ đòng làm chúng đong đưa, giữa đồng còn có con người rơm đang đứng đuổi chim. Vẻ đẹp bình dị thoải mái làm Ngọc Diệp thư giãn đôi chút.
Dọc con đường, đám rước còn gặp mấy người thôn dân. Có người vác cuốc dẫn trâu đi làm, có bác gái tay cắp rổ rau, đầu đội nón lá đang thong dong bước, cũng có cô thôn nữa quảy đôi quang gánh vừa từ buổi chợ phiên về. Gặp ai, họ cũng cười vui vẻ chúc phúc cho đôi trẻ rồi được ông bà bá hộ mời về dùng bữa cơm chung vui.
Nhà ông bá rộng, sân vườn có đủ thứ cây kiểng, mấy bàn cỗ bày ra chật cả sân. Có mấy ông quan, ông lí trưởng mặc áo dài khăn đóng tới chúc mừng đôi trẻ, chúc nhà họ Trương sớm có cháu đích tôn. Ai cũng cười, duy chỉ có cậu cả là không cười chút nào. Dẫn Ngọc Diệp đi chào hỏi một vòng xong, cậu để con hầu đưa mợ về buồng chứ chẳng nói năng gì thêm.
Ngồi trong buồng trong có dán chữ “Hỉ” màu đỏ thật to, Ngọc Diệp không khỏi lo lắng. Làm xong cái lễ là nàng đã thành mợ cả nhà họ Trương, vậy là tối nay chỉ cần động phòng nữa thôi là xong chuyện.
Mặc dù thái độ của cậu trông cứ là lạ, cơ mà mợ cũng chẳng buồn quan tâm. Thì quan tâm làm chi? Qua tối đêm nay là mợ đã xong chuyện ở đây rồi, chuyển tới thế giới tiếp theo thôi chứ có ở đây luôn đâu mà quan tâm!
“Dạ mợ, cậu vào rồi, con đi.” Con hầu ở cùng mợ nãy giờ thấy có người vào thì đi ra ngoài. Nói gì thì nói, nãy giờ thì mợ cũng để ý cái con kia. Hình như no tên là Lành, con hầu riêng của bà. Mợ để ý là bởi cảm nhận được trên người nó có cái gì đó rất lạ, giống như là ác ý vẫn luôn nhằm vào mình.
“Ngọc Diệp phải không?” Cậu lên tiếng hỏi.
“Dạ thưa cậu, em là Ngọc Diệp, từ nay...” Mợ bẽn lẽn đáp, đứng dậy giúp cậu cởi áo ngoài. Cậu im lặng không nói gì, chỉ là đứng im nhìn mợ. Chờ tới cái lúc mợ định cởi nốt cái áo trong ra, cậu mới ngăn lại: “Chắc em cũng biết lí do vì sao mẹ tôi giục cưới?”
“Dạ?” Mợ hơi ngẩn người ra. Rồi từ một miền kí ức xa xăm nào đó không thuộc về mình, mợ nhớ lại một chuyện quan trọng khác. Cậu có hơi lớn tuổi rồi mà vẫn một lòng dùi mài kinh sử, không có ý định thành gia lập thất, sinh con đẻ cái gì cả. Ở cái tuổi này, đồng trang lứa với cậu có người đã có con lớn đến độ có thể ra chợ mua rau rồi. Ấy vậy mà cậu vẫn ở mình ênh ra đấy, chẳng tình tứ qua với cô nào, cũng chẳng dạo qua mấy chỗ lầu xanh. Bởi thế nên khi tìm đuược người vừa ý là ông bà giục cưới luôn, bất chấp cậu có ưng bụng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.