Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 55: Rửa sạch đường sông




"Dung đại nhân." Mặt Dương tư tông cứng đờ, đứng dậy chắp tay với Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh cũng hành lễ tương đương. Hắn bị Dung Văn Thanh xem chột dạ, ngữ điệu dồn dập: "Dung đại nhân tới ắt hẳn có chuyện quan trọng, Tri phủ đại nhân, hạ quan cáo từ trước."
"Ừm, chuyện ngươi nói, ta sẽ suy xét cẩn thận." Dương tri phủ giả vờ dặn dò một phen, sau đó để đường đệ chạy mất tăm.
"Lần này Dung đại nhân tới, là có chuyện gì?"
Dung Văn Thanh rất bội phục bản lĩnh diễn kịch của Dương tri phủ, làm diễn viên đã không phải ngày một ngày hai. Rõ ràng trong lòng hận ngứa răng, trên mặt còn có thể hòa nhã cười như vậy.
"Đêm qua hạ quan quan sát hiện tượng thiên văn, phát hiện có họa tinh xuất thế, họa tinh ở Nam, màu xanh lam, là thủy tai." Dung Văn Thanh sâu sắc cảm thấy mình lợi hại, luận bản lĩnh nói càn nói bậy, nàng xưng thứ hai, chẳng ai dám xưng thứ nhất! "Vì để không xảy ra thủy hoạn, hạ quan đề nghị rửa sạch đường sông nối thông La Hà ở phía Đông."
Dương tri phủ bị thái độ vô sỉ của Dung Văn Thanh chọc giận, "Dung đại nhân, là đang kể chuyện cười đi?"
Dung Văn Thanh lắc đầu, "Đại nhân, những lời hạ quan nói đều là thật, sao có thể là chuyện cười?"
"Dung đại nhân, năm đó Tư công giam đốc nhất ý cô hành*, một hai phải xây cất đường sông kia. Sau đó ngươi cũng thấy rồi, đầu nhập lượng lớn nhân lực vật lực, kết quả lại là không thể dùng." Dương tri phủ thở dài, bộ dáng tiếc hận, "Hiện tại ngươi muốn rửa sạch, không phải lãng phí tiền tài sao?"
*một mực làm theo ý mình, không nghe người khác can gián
"Ý của Tri phủ đại nhân là?"
"Bổn quan không phải không ủng hộ suy nghĩ của ngươi, chỉ là tiền của Tư công là hoàng đô ban cho, dùng để tu sửa thủy lợi, không phải dùng để lãng phí. Ngươi muốn rửa sạch đường sông, thật sự là không có tác dụng a."
Lão tặc mặt dày vô sỉ! Dung Văn Thanh chửi thầm, nói thì nghe đường hoàng lắm, thực tế lén lút bản mặt tham lam che cũng che không được.
"Đường sông phía Đông dùng để nối thông La Hà và Tấn Giang, chỉ tiếc mấy năm nay mực nước giữa hai nơi này vẫn đều luôn hạ xuống, cho nên đường sông bị bỏ phế." Dung Văn Thanh hiểu, có thể làm sĩ tộc động tâm, chỉ có ích lợi. "Ngài có nghĩ tới hay không, nếu thông đường sông, sẽ mang đến bao nhiêu ích lợi?"
"Đương nhiên biết, từ Văn Học đến Tam Xuyên đường xá xa xôi, nếu có thể khai thác một tuyến đường thủy, sẽ tiết kiệm không ít thời gian." Dương tri phủ cũng biết ích lợi trong đó, nếu không phải ích lợi khả quan, lúc trước sĩ tộc bọn họ sẽ không đồng ý cho Tư công xây dựng đường sông. "Nhưng ngươi cũng nói, tiền đề là, đường sông có thể sử dụng. Nó hiện tại không khả dụng, hà tất lãng phí tiền của?"
Liền tính hiện tại rửa sạch là có thể sử dụng, ta cũng sẽ không đồng ý cho ngươi rửa sạch! Dương tri phủ hừ lạnh trong lòng, hắn sẽ đem chiến tích đưa cho Dung Văn Thanh sao?
Dung Văn Thanh biết ý Dương tri phủ, Dương lão tặc chính là đang quấy rối, quả nhiên như Lưu Tử Nhiên nói, hắn sẽ không làm kế hoạch được thực thi.
Này không phải do ngươi quyết định!
"Đại nhân, không biết Dương Đới đại nhân tới tìm ngài, là có chuyện quan trọng gì?" Dung Văn Thanh chuyển đề tài qua người Dương tư tông.
Sắc mặt Dương tri phủ lạnh đi, ngữ khí cũng trở nên không quá tự nhiên. "Đó là Tư tông nội vụ, Dung đại nhân là Tư công giam đốc, không có quyền can thiệp chuyện riêng của hắn."
"Ai, Tri phủ đại nhân đừng hiểu lầm, hạ quan chỉ là có chút tò mò." Dung Văn Thanh suy đoán, "Khi hạ quan còn ở hoàng đô, từng nghe nói Tần gia có một cáp xá*, bồ câu nuôi ở đó đều có thể một ngày bay hai ngàn dặm. Chỉ tiếc, dưỡng được một con bồ câu đưa tin không dễ, Tần gia rất ít dùng đến. Tri phủ đại nhân và Tần gia là quan hệ thông gia, có từng nghe nói việc này?"
*chuồng bồ câu
Dương tri phủ cắn chặt răng, phí thật lớn sức lực mới có thể áp xuống lửa giận, cứng nhắc phun hai chữ, "Chưa từng."
"Hửm? Phải không?" Dung Văn Thanh cười, ý vị thâm trường, xác nhận suy đoán trong lòng, thật không thể không nói, đồng đội thần chính là buff sức mạnh! "Đường sông ở phía Đông, hạ quan nhất định phải rửa sạch, hi vọng ngày mai có thể nhìn đến Tri phủ đại nhân tự thân phê chuẩn, hạ quan cáo từ trước."
Dung Văn Thanh nói xong liền đi, không hề lưu luyến,
Dương tri phủ nhìn theo bóng dáng Dung Văn Thanh, lại một lần điên tiết nghiến răng.
Nhãi ranh càn rỡ! Nhãi ranh càn rỡ! Dung Văn Thanh, ta nhất định không tha cho ngươi!
"Đại nhân ngài đã trở lại? Tri phủ đại nhân phê chuẩn?" Lưu Tử Nhiên nhìn đến Dung Văn Thanh vẻ mặt tươi cười trở về, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, hôm nay Dương tri phủ không uống thuốc sao? Lại dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của Dung Văn Thanh!
Dung Văn Thanh gật đầu, "Hắn không nghĩ phê chuẩn, nhưng hắn không thể không phê." Không chỉ muốn phê chuẩn, còn phải tận lực phối hợp mọi hoạt động của Dung Văn Thanh, ai kêu bọn họ một thân sai lầm, chỉ có thể đoái công chuộc tội đâu?
Dung Văn Thanh không nghĩ tới, Mục Hồng Giác và Tần Cầm sẽ hành động nhanh như vậy! Lần này Hoàng đế cũng cứng rắn ngoài dự đoán, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đứng về phía con cái, đối kháng sĩ tộc.
Thái độ lúc đầu của Dương tri phủ xác thực mê hoặc Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh vốn cho rằng phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ hơn. Chỉ là lúc sau hắn nói chuyện, tỏ vẻ hắn chột dạ.
Dương tri phủ không có quyết đoán cự tuyệt Dung Văn Thanh, mà là thái độ mơ hồ muốn lừa gạt qua đi, cũng không nhắc tới hải cảng câu nào, việc này thuyết minh hắn kiêng kị Dung Văn Thanh.
Hôm qua còn xoa tay hầm hè phải dạy Dung Văn Thanh một bài học, hôm nay liền biến thành rùa đen rút đầu, trong đó khẳng định có vấn đề!
Quả thật, Dung Văn Thanh chỉ thử một lần đã trúng.
Đánh giá nếu ở hoàng đô tố giác thành công Đông Mạt tuyết tai, sự kiện Đông Mạt lở tuyết không đơn giản như tục tế sống ở Thái Lâm, nhân số tử vong khác nhau như trời với đất, đối với việc ở Thái Lâm Tần gia có thể không đau không ngứa, nhưng Đông Mạt, hắn nhất định phải bị xé xuống một miếng thịt!
Hiện tại Tần gia còn không lo nổi bản thân, Mục Hồng Giác có công tố giác việc ở Đông Mạt, như mặt trời ban trưa, Dương tri phủ dám đụng đến người của Mục Hồng Giác sao? Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám động thủ!
Hắn chỉ có thể nhẫn, cũng chỉ có thể lui về phía sau.
Dung Văn Thanh lại một lần nữa dựa Mục Hồng Giác sính uy phong*.
*có thể hiểu là Bá Du cậy thế Ngọc Giác mà khoe khoang đắc ý
"Hôm nay trước mặt phụ hoàng, thật sự cảm ơn ngươi, Tần cô nương." Tâm trạng Mục Hồng Giác khá tốt, phụ hoàng lần này không phạm hồ đồ, trực tiếp đứng về phía nàng, điều này làm cho nàng rất vui. Có lẽ, ở hoàng gia, cũng không phải thật sự không có tình nghĩa.
Lại nói tiếp, Mục Hồng Giác thân ở địa vị cao, khiến quan viên bên cạnh lẫn đối thủ đều quên mất, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi. Điểm này nhưng thật ra giống với Dung Văn Thanh, Tần Cầm cười cười, Mục Hồng Giác và Dung Văn Thanh đúng là bạn tốt, trong mắt thế nhân, hai nàng đều trở thành những nhân vật có tiếng.
Hai tiểu cô nương mười bảy tuổi làm được tất cả những điều này, đã hai mươi tuổi Tần Cầm cảm thấy chính mình già rồi?
"Ta là vì bá tánh Văn Học, chỉ hi vọng Dung Văn Thanh không cô phụ nỗ lực lần này của chúng ta." Cộng sự mấy ngày nay, Tần Cầm càng thêm hiểu biết Mục Hồng Giác, kỳ thật trong nội tâm có chút bội phục Mục Hồng Giác, cũng bắt đầu cam tâm tình nguyện nghe Mục Hồng Giác điều khiển.
Đương nhiên, ngạo kiều như Tần Cầm, tuyệt sẽ không để người khác biết nàng suy nghĩ gì.
"Bá Du sẽ không làm ngươi thất vọng, nàng cũng chưa từng làm người khác thất vọng." Mục Hồng Giác rất tin tưởng Dung Văn Thanh, trong mắt nàng, Dung Văn Thanh không gì làm không được.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Chỉ bằng vào bản thân, từ vô danh đến quan viên Lục phẩm, Dung Văn Thanh đúng là rất xịn sò.
Tần Cầm đặc biệt chịu không nổi điểm này! Chỉ cần nói đến Dung Văn Thanh, bầu không khí sẽ trở nên lạ lùng! Mục Hồng Giác ngươi ngày thường bình tĩnh cơ trí, hễ nhắc tới Dung Văn Thanh là dáng vẻ hoàn toàn thay đổi.
Còn Dung Văn Thanh tên kia, không đề cập tới Mục Hồng Giác thì thôi, bình tĩnh a khí phách a. Chỉ cần nhắc tới Mục Hồng Giác, nháy mắt như biến thành một người khác.
Tần Cầm đặc biệt phục hai người này, nên nói các nàng không hổ là bạn tốt sao? Phát bệnh cũng giống nhau như đúc.
"Ngày mai ta trở về Tấn Giang, Hoàng đế ngoài mặt nói muốn tra rõ sự kiện ở Đông Mạt, gây áp lực cho sĩ tộc. Nhưng mục đích chân chính của hắn, là cảnh cáo sĩ tộc, ngày này năm sau có được kết quả đã là không tồi, ngươi không cần ôm hi vọng quá lớn vào phụ hoàng ngươi." Tần Cầm tàn nhẫn giội nước lã Mục Hồng Giác.
"Ừ." Mục Hồng Giác gật đầu, rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ gì, Tần Cầm không quá hiểu, chỉ biết linh hồn nàng không ở đây. "Bây giờ ngươi trở về Tấn Giang quá nguy hiểm, Tần gia rất có thể sẽ nửa đường ra tay."
"Yên tâm, Tần gia và phụ hoàng ngươi giao chiến nhiều năm, bọn họ rất rõ ràng, quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ." Mục Hồng Giác có dáng vẻ của một vị minh quân, nàng cũng có mức độ mẫn cảm mà một quân vương cần có, nhưng nàng vẫn còn quá nhỏ, Tần Cầm thở dài, "Ngươi tin tưởng Dung Văn Thanh, nhưng ta thì không, nếu nàng làm hỏng chuyện, đó chính là bốn mươi vạn người."
"Bá Du sẽ không có vấn đề gì, có lẽ lúc ngươi đến Tấn Giang, nàng đã giải quyết xong mọi khó khăn." Mục Hồng Giác tỏ vẻ, ngươi có thể nói ta, có thể nói phụ hoàng ta, nhưng ngươi không thể nói Dung Văn Thanh.
Tần Cầm không thể nhìn thẳng dáng vẻ này của Mục Hồng Giác, chạy nhanh trở về phòng ngủ.
"Bá Du, khi nào ngươi mới trở về?" Mục Hồng Giác mỗi ngày đều nhớ nhung Dung Văn Thanh, bộ dáng ủy khuất kia, làm kẻ nhìn trộm Dung Văn Thanh luôn bất giác bật cười.
Ba ngày an ổn trôi qua, mạn Đông Văn Học khởi công khí thế ngất trời, mấy vạn công nhân cầm cuốc khiêng đòn gánh bắt đầu rửa sạch đường sông, bọn họ không biết vì sao cấp trên đột nhiên hạ mệnh lệnh này, bọn họ chỉ biết là, có việc làm khi nhàn rỗi sau thu hoạch mùa vụ, có thể kiếm được bút thù lao phong phú.
Thù lao Dung Văn Thanh đưa ra xác thực phong phú, việc cũng không nặng nề. Lưu Tử Nhiên và Tề Hoán chia đường sông thành ba phần, mỗi phần lại tinh tế chia nhỏ ra, cam đoan mau chóng rửa sạch đường sông.
Vì giúp nông dân duy trì sự tích cực, Dung Văn Thanh đầu nhập cả mười vạn kim lục soát từ nhà Dương Kiên vào công trình, nguyên bản nói tốt là rửa sạch, kết quả sau khi bỏ tiền vào, liền biến thành vừa rửa sạch vừa xây dựng thêm, khoách rộng diện tích đường sông.
Bởi vì vụ việc Đông Mạt bị tố giác, Dương gia chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Dung Văn Thanh tiêu xài số tiền nàng moi ra từ miệng hắn, trong lòng hận cực, lại không thể nề hà.
Hết thảy tiến triển thuận lợi, Tần Cầm sớm trở lại Văn Học, mỗi ngày chính là ăn uống chơi đùa, so với Dung Văn Thanh cả ngày vội đến chân hướng lên trời, cuộc sống của nàng quả thật chính là thiên đường.
Chỉ là vào mồng năm tháng năm, Tần Cầm ra cửa đi dạo, bỗng dưng phát hiện trên đường có rất ít người, nàng cố ý đi đến cửa thành, phát hiện cửa thành đã khóa, binh lính phòng thủ, không cho bá tánh ra vào.
Tần Cầm: ta độc thân cẩu, ta mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.