Kiều Linh Nhi mặc kệ thần tình anh ta ra sao, ai bảo anh ta cười nhạo nàng chứ.
Đáng đời!
“Người đâu, đỡ Mai trắc phi dậy.” Kiều Linh Nhi phân phó một hạ nhân, “Sức khỏe Mai trắc phi không tốt, nếu ở tẩm điện của ta xảy ra chuyện gì, ta không đảm đương nổi.
Mai trắc phi xin hãy mau quay về, Vương gia trở lại còn cần muội hầu hạ.”
Hô Phiêu đang quỳ bên cạnh Mai trắc phi vội vàng đứng lên, “Chủ tử, nô tỳ đưa người về phòng.”
Mai trắc phi đẩy Hô Phiêu ra, vẫn quỳ trên mặt đất, “Vương phi, muội xin tỷ, tỷ tha cho Chi Giai đi.
Đều tại muội không tốt, muội không nên đối chọi với tỷ.”
Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, những lời này của Mai trắc phi thật sự khiến người ta buồn bực.
Hôm qua trước mặt Vương gia, cô ta đã đồng ý để Chi Giai đến phòng giặt quần áo, hôm nay lại đến đây vì chuyện này sao?
“Vương phi, muội van cầu tỷ.” Phượng Mai vừa nói vừa khóc, vừa khấu đầu.
Chuyện này làm Hô Phiêu sợ hãi, cô cũng quỳ xuống làm theo chủ tử.
Cố ma ma nhìn người đang quỳ dưới đất, sắc mặt bà không chút thay đổi.
Những người này phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nếu không còn không biết thế nào là nghe lời.
Chỉ là không rõ lần này Vương phi sẽ xử lý ra sao.
Thái hậu nương nương ra tay, nha đầu Chi Giai kia dương nhiên không được yên ổn.
Mai trắc phi này thực sự không biết suy nghĩ sao, mới sáng sớm đã hồ nháo trước mặt Vương phi.
Nếu chuyện này truyền đến tai Thái hậu nương nương, tự nhiên sẽ trở thành cô ta khi dễ Vương phi, khi ấy cô ta khó mà ăn nói.
“Mai trắc phi, nếu có chỗ nào không vừa lòng, muội có thể bẩm rõ với Vương gia.
Rất nhiều chuyện đã quyết định rồi, hơn nữa còn là do Vương gia phê chuẩn, ta vô phương thay đổi.”
Một câu nói đơn giản như vậy thôi đã đem tất thảy trách nhiệm phủi sạch.
Trong lòng Tư Đồ Dật thầm hô hai tiếng ‘được lắm’!
“Vương phi, tỷ đừng quá đáng, chuyện này rõ ràng do tỷ chỉ điểm.” Phượng Mai không còn ngọt ngào, cũng chẳng còn khép nép, thật khiến người ta chê cười.
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt trong veo, khó hiểu nhìn Phượng Mai, “Những lời này của Mai trắc phi.
Kì lạ thật, ta đang ngủ thì bị muội đánh thức, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ để ta trừng phạt muội sao?”
Tư Đồ Dật không nhịn được bèn bật cười.
Một tiếng cười, lần thứ hai bị ghi tội.
Nếu như anh sớm biết một hôm nay lại đánh đổi một tương lai vô cùng thống khổ, anh nhất định sẽ không vì một phút phô trương mà chuốc họa vào thân.
Kiều Linh Nhi thản nhiên liếc nhìn Tư Đồ Dật, rồi quay đầu hỏi Cố ma ma, “Cố ma ma, chuyện này là sao?”
“Hồi Vương phi, Thái hậu nương nương hạ chỉ, Chi Giai phạm tội đại bất kính không thể tha thứ, nể tình cô ta là nha hoàn thân cận của Mai trắc phi, người không ban tội chết, nhưng bị đày tới biên cương.” Cố ma ma cung kính đáp.
Kiều Linh Nhi sững người, sao Hoàng tổ mẫu lại biết chuyện này? Hơn nữa tội của Chi Giai cũng phải do cô ta cố ý phạm phải.
Trục xuất ra biên cương, tội này xử như vậy có hơi nặng tay.
Nhưng Hoàng tổ mẫu trước này làm việc tất có chủ ý, hẳn là có nguyên nhân thì người mới làm vậy.
Tiểu trừng đại giới![1]
“Vẫn mong Vương phi sẽ không từ chối.
Muội chỉ hy vọng có thể biết được một đáp án thôi, vì sao phải làm như vậy?” Phượng Mai kiên quyết cho rằng là do Kiều Linh Nhi xuống tay.
Kiều Linh Nhi chau mày, “Chuyện này muội cũng đã nghe thấy rồi, rõ ràng không liên quan đến ta, là lệnh của Hoàng tổ mẫu.
Nếu như Mai trắc phi có bất mãn gì, có thể tiến cung gặp Hoàng tổ mẫu.
Ta tin chắc Hoàng tổ mẫu sẽ cho muội một câu trả lời thỏa đáng.”
Tư Đồ Dật cũng chêm vào, “Nói đến chuyện này, Bát trắc hoàng tẩu à, Hoàng tổ mẫu cũng triệu tẩu tiến cung.”