Lạc Dương thành, một bầu không khí u ám bao trùm, gần đây luôn có những sự kiện ly kì xuất hiện, vô số người được phát hiện đã chết, mà cách thức chết lại vô cùng đáng sợ, thân mình quắt queo lại giống như bị hút khô cho đến chết.
Dân chúng Lạc Dương thành rất hoảng sợ, lại cũng mời không biết bao nhiêu đạo sĩ đến trừ tà, bắt ma nhưng không có hiệu quả...
Trong con ngõ nhỏ, nữ nhân bạch y khí chất lạnh lẽo, ngũ quan tinh xảo chậm bước ra, nàng là Tiêu Thiên Tuyết, so với khí chất trước đây, dường như tăng thêm sự quyến rũ, cùng thành thục.
Tiêu Thiên Tuyết ngừng bước chân, nhìn người nam nhân trước mặt, hắn cầm một chiếc quạt đen, nhẹ nhàng câu môi hướng phía nàng, lại dùng ánh mắt đánh giá cùng tìm tòi quan sát nàng, toàn thân bao quanh một làn khói đen, nàng cụp mắt xuống, thầm suy tính cách thoát thân, mặc dù nàng năng lực đã hơn trước rất nhiều, nhưng đối với người này, nàng vẫn là không nắm chắc phần thắng nếu phải động thủ với hắn.
Chợt lại thấy nam nhân quanh thân khói đen rút đi, nụ cười ngày một sâu, môi mỏng nhếch lên:"Cuối cùng cũng tìm được ngươi, nguyên thai thánh ma".
- ------------------------
Sau khi bế quan tu luyện bước ra, Hoa Y cảm nhận nguồn yêu lực ngày một dồi dào, trở nên tinh khiết hơn, này cũng xác minh, nàng sắp phi thăng.
Hoa Y lúc sau bước ra cửa liền nhìn thấy Tô Duệ, tiểu đồ đệ của cô~, có lẽ giờ phải gọi hắn là Yêu vương, cô đây đang thầm cảm thán, đúng là nam chủ thế giới, thật trâu bò, hắn chỉ dùng 200 năm vỏn vẹn liền thu phục toàn Yêu giới trở thành Yêu vương, cũng thực sự chứng minh, tiểu đồ đệ của cô đã được nàng dạy dỗ rất tốt, không làm vi sư thất vọng, vi sư vô cùng hãnh diện vì con.
Thu lại tiếng lòng của các bậc cha mẹ, Hoa Y bình thản, nghiêm túc khuôn mặt nhìn hắn.
"Chúc mừng Yêu vương tại vị, ta đây mới vừa hay tin, chưa chuẩn bị được quà"
Tô Duệ có chút bất đắc dĩ, hắn luôn tổng cảm thấy nàng dường như xa cách hơn trước, lại cũng không rõ xa cách ở điểm nào, vừa giống nàng lại cũng không giống nàng trong kí ức của hắn, đây vẫn là màn sương mỏng trong lòng hắn, hắn dường như biết được rằng có gì đó không đúng xảy ra nhưng vẫn mù mịt không thể nắm bắt được.
Khóe miệng miễn cưỡng cười, hắn nói:"Nghe nói người xuất đạo, ta chỉ đến đây nhìn người một chút, nếu người thật sự muốn chúc mừng ta, liệu có thể cùng ta đi dạo?".
Hoa Y thấy yêu cầu của hắn cũng không quá phận, đồng ý.
Hai thân ảnh, một đi trước, một theo sau, cảnh sắc bên đường như vậy xinh đẹp, không hề thay đổi cũng không hề bị ảnh hưởng bởi thời gian, cánh hoa đào lan tỏa trong không khí, cảnh sắc thơ mộng lại bình yên đến lạ...
Tô Duệ một đường bồi nàng, nhìn bóng hình nàng, sự quen thuộc trỗi dậy từ sâu trong đáy lòng, bất giác hắn đã mở miệng tìm kiếm câu trả lời.
"Sư phụ, ta luôn có điều này thắc mắc, lúc trước ta từng không rõ vì sao mình hiểu rõ tâm quyết dung nhập hắc hồ, lại cũng từng khiếm khuyết một đoạn trí nhớ...mà mỗi khi nhìn thấy người, ta luôn cảm thấy một xúc cảm...rất đặc biệt, người nói xem ta đây là làm sao vậy".
Hoa Y hơi chột dạ, này nam chủ thực sự ý thức rất mạnh nha, nàng vốn phong ấn kí ức của hắn, lại không thể phong ấn cảm giác của hắn, nghĩ một chút, bây giờ vẫn chưa đến lúc hắn nhớ lại.
Tô Duệ thấy khuôn mặt nàng trấn tĩnh, đôi mắt lại xen một chút nghi hoặc.
Hoa Y: "Về đoạn kí ức của ngươi, có lẽ do bị người nào đó phong ấn lại, nếu ngươi đủ mạnh sẽ mở được đạo phong ấn ấy, còn cảm giác của ngươi đối với ta, không phải là kính trọng cùng tin cậy sao, cho dù ta sớm không còn gì có thể dạy ngươi, ta vẫn là sư phụ của ngươi"
Tô Duệ ánh mắt mờ mịt, đang phân tích lời nàng nói, lại không kiềm chế được nhắc đến nỗi nghi ngờ trong lòng:"Sư phụ, người làm sao có thể thoát ra khỏi Trấn yêu tháp?"
Chợt hắn thấy, ánh mắt nàng nhuốm màu suy tư lại ẩn sâu chút đau thương khó nói thành lời, trước khi hắn kịp nhận ra điều gì thêm, nàng lại đã quay đi, bước tiếp về phía trước.
Tô Duệ im lặng, theo sát nàng, không ai nói gì không khí trầm lặng.
Cho đến khi hắn tưởng không nghe được câu trả lời của nàng, nàng lại nói:"Là được một thần tiên cứu ra" nói xong cũng liền đẩy cửa, bước vào phòng, mặc hắn đứng đó ngẩn ngơ.