(New York - Mỹ)
Đạo diễn Phùng: "Dư Tuấn, đây là nữ chính của cậu, Dương Hoa Y"
"Chào thầy Dư" Hoa Y xã giao nở nụ cười.
Dư Tuấn liếc nhìn cô khẽ gật đầu: "Phim của cô, diễn rất tốt"
"Cảm ơn anh, phim của thầy Dư tôi cũng xem rất nhiều lần"
Hoa Y có lễ đáp lại.
Dư Tuấn chào hỏi vài câu xã giao với cô rồi nói chính sự với đạo diễn Phùng.
Hoa Y nhàn chán gắp thức ăn, bất giác nở nụ cười.
——————
"Trạch, có người gửi đồ đến cho cậu" zen cầm theo túi lớn túi nhỏ bước vào.
Đồ? Khải Trạch nhận lấy mở ra, bên trong đều là thức ăn tinh xảo, hình như là của khách sạn, đồ ăn đều nóng hổi hương thơm lan toả.
Zen liếm liếm môi, người hơi nghiêng nghiêng có chút hóng hớt: "Trạch đây là khách sạn Michel nha, đồ ở đó đắt lắm đấy, hơn nữa hình như còn dùng hình thức giữ ấm bảo quản, ai lại có lòng thế nhỉ"
Không biết vì sao hắn lại thấy tác phong này trông quen quen, nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ đi suy nghĩ của mình.
"Cho cậu"
Hắn đưa cho zen liền mặc thêm áo khoác, đi ra ngoài.
Khải Trạch đi xuống cầu thang, tầm mắt hướng lên bước chân khựng lại, hắn cứ đứng hình ở đó.
Hoa Y híp mắt cười nhìn hắn, cởi ra khăn trên cổ bước về phía trước.
"Tại sao lại mặc ít như vậy?"
Nói xong cô bước lên bậc thang quàng khăn vào cổ hắn, chỉnh chỉnh đẹp mắt mới hài lòng.
Khải Trạch siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau, đau đến tận trong lòng hắn.
"Cô đến đây làm gì? Tôi nói rõ ràng như thế cô còn không hiểu? Trơ trẽn đến mức độ như vậy!"
Hoa Y cụp xuống đôi mắt, nâng tay nắm lấy tay hắn, thở ra một hơi thật sâu lại ngẩng đầu ánh mắt thành khẩn nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
"Em hiểu, nhưng lại không ngăn được bản thân mình ngừng nhớ anh, ngừng nghĩ đến anh, cho dù anh có ghét bỏ cũng lại coi như không có gì gần bên anh"
Khải Trạch mím môi né tránh tầm mắt cô, hắn hất ra đôi tay cô, bước qua.
Dường như còn quên gì đó, hắn quay đầu lại, kéo rơi chiếc khăn trên cổ ném xuống đất.
Hoa Y thở dài, tính khí kém như vậy, nhưng mà người của mình lại cũng chỉ biết cưng chiều.
Khải Trạch bước nhanh đằng trước, Hoa Y duy trì khoảng cách 2m từ tốn bước theo sau hắn.
Vốn cứ tưởng sẽ sớm cắt đuôi được cô, nhưng cô gái đằng sau lại rất nhanh đuổi kịp hắn, không gần không xa duy trì khoảng cách quy định.
Khải Trạch bước vào quán ăn, chỉ vài món đại khái, hắn thấy cô không vào những tưởng cô đã đi rồi.
Hắn thở ra một hơi, từ từ ăn rồi bước ra ngoài, vừa đi ra lại thấy cô dựa vào tường nghiêng đầu nhìn hắn.
"Ăn xong rồi? Em đưa anh về"
Hắn híp mắt lại, quay người đối diện với cô: "Đừng có đi theo tôi, cho dù cô có nói thế nào, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô"
Nói xong hắn leo lên xe Taxi nhanh chóng đi mất.
Hoa Y thu hồi tầm mắt lững thững bước về khách sạn.
[Nam thần thế hệ mới: Phim hay quá, lâu lắm rồi mới được xem bộ phim hay thế này, diễn viên vừa đẹp, diễn xuất tốt lại có nội dung hay không quá lan man dài dòng]
[Dùng cả thanh xuân để ship couple: ui ui~~ Trang đế với Hoàn Quý phi tình cảm qué, loé mù mắt cẩu độc thân ngao ngao!!!]
[Ngày một yêu TiểuYY: hihi TiểuYY nhà em đẹp quá, đây có phải là nhan sắc cân mọi tạo hình không? Bỏ trốn nhếch nhác còn đẹp như vậy ~.~]
[Thánh phim ảnh: Phim hay thật đấy mọi người ạ, hôm trước có lướt thấy một bài của chuyên gia thẩm định phim ảnh, thấy khen cô Hoàn Quý phi lắm, diễn xuất tốt thực sự không nghĩ là người không có căn bản đi lên đâu]
[Lương Vĩ Thành em đang xây tổ ấm của đôi ta: @thánh phim ảnh, đúng là diễn xuất tốt thật, tôi cũng không ngờ đâu, vốn cứ tưởng anh tôi sẽ bị kéo chân nào ngờ tương tác lại tốt thế, cái gì hay thì phải công nhận đôi khi có vài cảnh tôi còn không nhìn anh tôi mà bất giác tập trung vào Hoàn Quý phi cơ 🌚]
Đọc bình luận cũng không có ý vị, Hoa Y lòng mang phiền não dứt khoát đóng lại máy tính, nhập mộng.
————————————
"Chị!!! Lần đầu em được đi nước ngoài!!! Lại còn là thủ đô New York nữa chứ!!!" Đào Ngột sắp phấn khích phát điên, hai mắt toả sáng hết ngó đông rồi lại ngó tây.
Hoa Y thì lại ỉu xìu, người còn chưa bắt tới tay, cô hiện đang rất phiền não đây này~
"Chị chị bên đó...abaxansbx"
Hoa Y tự động lược bỏ bớt vài tiếng động bên tai, cô thẫn thờ đi vào phim trường.
Đạo diễn Phùng thấy tâm trạng cô có vẻ không tốt hơi nhăn lại lông mày, lên tiếng phủ đầu luôn: "Chỉ cần bước vào phim trường, tất cả các lý do cá nhân hay lý do không hoàn thành được tốt nhiệm vụ tôi đều không chấp nhận, thái độ một khi đã làm việc là phải chỉnh chu, mọi người nghe rõ chưa"
Nhắc nhở tất cả mọi người, cũng như nhắc nhờ riêng mình cô.
Hoa Y lấy ra kịch bản đọc sơ lược.
là bộ phim đề tài tâm lý, Dư Tuấn - Bạch Phong Thần là một cảnh sát mẫu mực, tính tình chính nghĩa, trong lúc làm nhiệm vụ bị người ám hại, sáng hôm sau khi tỉnh dậy anh đã ở trong một nhà máy bỏ hoang, xung quanh anh còn có 9 người bị trói, trong nhà máy bỏ hoang có 10 người bị nhốt lại, cùng 2 kẻ sát nhân, người đứng đằng sau bắt họ chơi một trò chơi đuổi bắt sống còn, và tìm ra được 2 kẻ sát nhân trong số họ, người sống sót sẽ được thả ra.
Thật ra người đứng sau tất cả chính là một tên sát nhân hàng loạt, hắn lấy việc chơi đùa, giết người làm tiêu khiển, hắn muốn loài người nghi ngờ giết hại lẫn nhau.
Bạch Phong Thần trong hoàn cảnh ấy phát huy thực lực cùng trí tuệ, dẫn dắt mọi người đồng thời tìm ra được 2 kẻ sát nhân.
Hoa Y vào vai nữ chính Mạc Dao, chuyên gia phân tích tâm lý học tội phạm, cô cùng Bạch Phong Thần vượt qua cửa ải sinh tử.
Hoa Y ngẩng đầu, Dư Tuấn đang quay cảnh đầu tiên, hắn toàn thân khí chất biến đổi, thực sự giống như một cảnh sát đặc vụ, ánh mắt sắc lạnh, nghiêm nghị.