Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh




Lưu Dục giờ đây thông suốt và kiên định với châm ngôn sống kiếp trước: "Vô địch hữu ngã, hữu địch tinh ngã, tinh địch tiện ngã, tiến địch tiện tắc vô địch (Đoạn này mình chả biết dịch như thế nào cho đúng nên để nguyên ở đây, bạn nào biết dịch comment giúp mình nhé)." Lưu Dục lý giải nó như thế này, Đại Tề người dân thoáng như vậy, công tử thế gia bao dưỡng vài nam nhân thanh tú, công chúa quận chúa trong hoàng thân quốc thích cũng bao dưỡng vài cô nương xinh đẹp, đó cũng không phải điều gì kỳ lạ. Tuy rằng sự tình không được công khai, nhưng có lẽ đây đều là tâm lý chung của người trong hoàng tộc, họ ở trong lòng cam chịu chuyện đó. Bọn họ dĩ nhiên có chung ý nghĩ, người sống ở Đại Tề, mặc kệ nam hay nữ, bọn họ nếu muốn liền có, không có gì là không thể, chỉ có bọn họ nguyện ý hay không.
Lưu Dục là người xuyên không đến đây, nàng tự nhiên cảm giác sự tình kinh hãi thế tục như vậy chẳng có gì đáng trách. Huống hồ bây giờ nàng cùng Cố Cẩm Lan đã thành thân với nhau, ván đã đóng thuyền, chỉ cần theo đuổi được công chúa điện hạ, tư thủ cả đời ở bên nhau cũng không phải là không được. Tốt xấu gì tính từ hiện đại đến nay ta cũng lớn hơn ngươi vài chục tuổi, cô nương tốt luôn sợ người xấu đến làm phiền quấy nhiễu, ta da mặt dày sẽ kiên trì không ngừng, công chúa đại nhân còn có thể không là của ta hay sao? Nhất là mấy ngày nay Cố Cẩm Lan thái độ đối Lưu Dục chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng không phải hình thức người yêu ở chung với nhau, nhưng tốt xấu cũng thân cận nhiều hơn. Lưu Dục quyết tâm nắm chặt bàn tay, nhất định phải đẩy ngã được điện hạ.
Nhưng mà Lưu Dục quên mất một chuyện, nếu không ngủ trên ghế nữa, nàng sẽ ngủ nơi nào? Tất nhiên là cùng công chúa điện hạ của chúng ta đồng sàng cộng chẩm(Ngủ chung giường, chung chăn, chung gối). Như vậy vấn đề lớn lại xuất hiện, nếu nữ nhân ngươi có cảm tình nằm cạnh ngươi, ngươi sẽ chịu đựng được sao?
Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục chậm rãi quay về tẩm cung, cung nữ đã chuẩn bị giường xong, thái giám quét tước cũng đã vệ sinh sạch sẽ. Thời gian lúc này mới là canh Tuất nhị khắc(7h30 tối), hiển nhiên bây giờ vẫn còn rất sớm. Lưu Dục khẩn trương nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, cái kia, ta đi lấy, đi lấy quần áo."
Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục đứng ngồi không yên, trong lòng bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa người kia: "Lấy quần áo là việc nhỏ, không cần phò mã tự mình làm, khiến hạ nhân đi là được. Phò mã giúp bổn cung cởi áo đi."
Cởi áo. Cởi áo. Lưu Dục trong đầu chỉ còn lại hai từ này. Máu xông lên tận ót, không phải vì sung sướng mà vì sợ hãi. Chớ không phải công chúa điện hạ muốn làm gì đi, nghe nói ở cổ đại đều là công chúa triệu tập phò mã đến. Điện hạ hiện tại nói như vậy, chẳng lẽ muốn động phòng hoa chúc? Hiện tại động phòng, liền thật sự muốn mạng nhỏ của nàng rồi. Nàng còn chưa cùng điện hạ trải qua sinh tử hứa hẹn, bất ly bất khí đâu a. Nếu như bị phát hiện chân tướng, chính mình chẳng phải là muốn chết lúc còn trẻ sao.
Lưu Dục gương mặt cau thành một đóa hoa cúc, đi một bước lùi ba bước chậm rãi hướng đến Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan híp lại con mắt, nhìn về phía Lưu Dục, ánh mắt tràn nhập nghiên cứu cùng tìm tòi. Tiểu phò mã là thích nàng, trong lòng nàng dĩ nhiên rõ điều đó. Nhưng xem biểu hiện hiện tại của Lưu Dục lại giống như đang đi lên pháp trường, chẳng lẽ việc Lưu Dục đang làm chỉ vì Trấn Nam vương phủ?
Cố Cẩm Lan trên mặt bất động thanh sắc: "Phò mã làm sao, không thoải mái?"
"A a, điện hạ, không không, không có, ta không có không thoải mái. Chỉ là ta có chút khẩn trương, đúng, là khẩn trương." Lưu Dục cười bộ dạng như đang bị đau răng.
"Phò mã thật sự không có việc gì? Muốn hay không bổn cung truyền ngự y?" Cố Cẩm Lan đầy mặt quan tâm, hiển nhân không tính toán buông tha Lưu Dục nhanh như vậy.
Còn không phải do ngươi sao? Truyền ngự y cái gì chứ, nếu vậy còn khiến nàng chết nhanh hơn. Lưu Dục lại xoa xoa tay, trong lòng mắng bản thân, chính mình bày ra chuyện này, đâm lao phải theo lao, không có việc gì lại nói với công chúa mình không muốn ngủ trên ghế a. Trên mặt nàng xuất hiện một tia cười: "Điện hạ, ta thật sự không có việc gì, chắc là buổi tối uống hơi nhiều rượu."
"Phò mã không có việc gì liền tốt."
Lưu Dục đứng ở một bên Cố Cẩm Lan, chậm rãi đưa tay qua, nhổ xuống cây trâm Bạch Vũ trên đầu công chúa. Cố Cẩm Lan luôn luôn không thích trên đầu đầy hoàng kim(vàng), cho nên bất cứ lúc nào nàng vẫn dùng một cây ngọc trâm đồng nhất. Ba ngàn thanh ti trượt xuống, Lưu Dục nhất thời quên sự kinh hách mà Cố Cẩm Lan mang lại cho nàng, ngây ngốc nhìn người trướt mắt, nàng đối với tóc dài của mỹ nhân thật sự là không có sức chống đỡ.
"Điện hay, có người nào từng nói với ngươi, ngươi là người xinh đẹp nhất cao quý nhất Đại Tề chúng ta?"
Cố Cẩm Lan trên mặt hơi hơi mang theo biểu tình giận dữ, vốn là muốn trêu chọc Lưu Dục, hiện tại lại bị nàng nhìn chằm chằm không buông. Vừa nãy rõ ràng còn một bộ dáng sợ chết, hiện tại lại giống như ngốc tử.
Lưu Dục thu hồi tâm tư, nàng biết hiện tại không phải thời điểm tốt, nàng tin tưởng vững chắc một ngày nào đó, Cố Cẩm Lan sẽ là người của nàng. Đưa tay cởi bỏ ngoại bào Cố Cẩm Lan, khoác lên giá áo: "Điện hạ, hiện tại đi ngủ sao?"
"Bổn cung vẫn chưa buồn ngủ, dựa vào giường xem sách, phò mã muốn làm cùng không?"
"A, được được. Điện hạ làm gì ta liền làm cái đó." Lưu Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không phải là thị tẩm. Làm phò mã, đến cả thị tẩm cũng không phải dễ dàng, công chúa dù gả cho ngươi thì ngươi cũng chỉ là thần, mà nàng là quân.
"Phò mã đối với sách này cảm thấy hứng thú?" Cố Cẩm Lan giơ giơ lên quyển sách luận trong tay. Lưu Dục cau mày, gương mặt biểu tình thật khổ: "Điện hạ, có hay không loại sách du kí, ta nhìn mấy loại này thao thao bất tuyệt liền nhức đầu."
"Đây đều là trị quốc chi đạo mà rường cột nước nhà Đại Tề ta viết ra, phò mã cũng nên học hỏi mới được."
Cố Cẩm Lan từ nhỏ nhận định mình không hề thua kém bất cứ vị hoàng tử nào, thậm chí có thể so với phụ hoàng Cảnh đế của nàng. Trong lòng tự nhiên cũng hi vọng phò mã nàng mọi thứ đều vĩ đại, tuy rằng hiện tại chỉ là phò mã trên danh nghĩa. Lưu Dục ngáp một cái, đưa tay lấy quyển văn chương kia, mắt quét qua vài lần, đưa mặt kề sát qua: "Điện hạ, văn chương như này cũng chẳng có gì hơn. Ta cho rằng Đại Tề trước mắt, trọng yếu là phá vỡ vị thế của các gia đình đại thần. Chức vị trong triều đình, nếu không phải xuất thân từ hoàng gia thì sẽ là nhân tài do quan lại đề cử, như vậy những người đó sẽ cảm kích vì được đề bạt, tự xưng mình là học sinh với các lão nhân gia. Thiên hạ nhân tài có rất nhiều, người tài giỏi xuất thân bần hàn lại không thiếu, nhưng cũng không thể xuất đầu lộ diện. Họ chỉ là vì gia thế không tốt, không có ai đề cử, mất đi cơ hội giúp đỡ nước nhà. Hơn nữa, gia thế quá lớn cũng sẽ có nguy cơ uy hiếp hoàng quyền, sách luận như vậy, không xem cũng có thể hình dung."
Lưu Dục chỉ lo phát biểu cao kiến của mình, lại không phát hiện bản thân đang dựa sát vào lỗ tai Cố Cẩm Lan mà nói chuyện, giờ phút này tư thế quả thật có chút mập mờ. Cố Cẩm Lan vừa khiếp sợ ngôn luận của Lưu Dục, đồng thời lại cảm nhận được khí tức từ người bên cạnh, thổ khí như lan. Nàng quay đầu chuẩn bị đáp trả, lại không cẩn thận chạm qua môi của Lưu Dục, Lưu Dục ngây ngốc, Cố Cẩm Lan cũng ngây ngốc, thời gian như ngừng hẳn.
Cố Cẩm Lan là người đầu tiên phản ứng lại sự việc, vẻ mặt đỏ bừng ho khan một tiếng, cầm trong tay sách luận ném cho Linh Lung, Linh Lung giờ đây đang cúi đầu không dám nhìn hai vị chủ tử nhà mình.
"Thổi đèn."
Linh Lung cúi đầu ứng thanh, nhanh chóng thổi đèn rồi chạy chậm lui xuống, nàng cũng không dám ở lại đây ngốc thêm một phút nào. Hoa Bác một bên khẽ cười, cũng chậm rãi lui xuống.
Lưu Dục lập tức chui vào chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu: "Điện hạ, ta, ta ngủ trước."
Cố Cẩm Lan đầy mặt buồn bực, là ngươi chiếm tiện nghi, như thế nào lại giống bổn cung đang bắt ép ngươi. Lát sau nàng cũng nghiêng mình nằm xuống, Lưu Dục ưỡn thẳng lưng không dám động đậy. Nàng mở to hai mắt, sủi cảo đã đếm tới chín trăm chín mươi chín vẫn chưa ngủ được. Như này không phải đang khảo nghiệm định lực cùng sự nhẫn nại của người khác sao, Liễu Hạ Huệ đã phải làm gì, ôm mỹ nhân vào trong ngực còn có thể không phản ứng? Cố Cẩm Lan nằm bên cạnh, nàng liền ngủ không được, những ngày sau làm thế nào? Cố Cẩm Lan trên người tỏa ra hương khí nhẹ nhàng, không ngừng bay vào mũi của nàng.
Thật sự là dày vò a! Phò mã gia chúng ta ở trong lòng không ngừng kêu khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.