Cận Thiệu Khang cho bọn a hoàn người dưới, bao gồm cả Liễu Nguyệt cùng Thanh Đại lui ra, chỉ giữ lại mẹ con Vu Thu Nguyệt, Tưởng Nhược Nam và Thái phu nhân ở lại.
Vu Thu Nguyệt vốn đang lâm vào trạng thái tuyệt vọng, thấy Cận Thiệu Khang đột nhiên giữ mình lại, trong lòng bỗng nảy sinh hi vọng. Cô ta giằng khỏi sự khống chế của người hầu, quỳ dưới đất, nhìn Cận Thiệu Khang mà khóc lóc: “Hầu gia... Hầu gia, người đừng đuổi thiếp đi, xin hãy thương xót con của chúng ta...”
Lời còn chưa dứt, Cận Thiệu Khang đã lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Vu Thu Nguyệt, một đêm phu thê trăm ngày ân ái, huống hồ cô còn mang trong mình cốt nhục của ta, nếu chỉ vì chuyện này ta quyết không quá tuyệt tình như thế, nhưng...” Hắn đi đến bên Vu Thu Nguyệt, cúi xuống nhìn cô ta, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Nhưng cô lại độc ác tới mức cấu kết với cậu mình là Vương Quang để nghĩ cách hãm hại Nhược Lan trong lần đi săn vừa rồi, cô bảo ta phải tha thứ cho cô thế nào đây?”
“Hầu gia nói vậy là có ý gì?” Thái phu nhân đứng phắt dậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Tưởng Nhược Nam nghe Cận Thiệu Khang nói xong, hoàn toàn chẳng bất ngờ. Có lẽ vì lần kinh hồn bạt vía đó đã qua rồi, cũng có thể vì bộ dạng lúc này của Vu Thu Nguyệt quá thê thảm, Tưởng Nhược Nam bỗng nhận ra mình chẳng có cảm giác căm hận gì cô ta.
Về phần mẹ con Vu Thu Nguyệt, tối nay những gì họ phải chịu đựng đã là quá sức rồi, lời của Cận Thiệu Khang không khác gì sấm giữa trời quang, phá hủy hoàn toàn những dây thần kinh vốn đã vô cùng mong manh của họ. Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng tới thê thảm, toàn thân bất giác run lên bần bật, còn Vu phu nhân mặc dù vẫn miễn cưỡng giữ được sự bình tĩnh, nhưng sự kinh hoàng trong đôi mắt đã bộc lộ hoàn toàn tâm trạng của bà ta lúc này.
Cận Thiệu Khang thấy Thái phu nhân hỏi, bèn đem chuyện Tưởng Nhược Nam suýt bị Vương Quang hại chết ở bãi săn ra kể lại với bà.
Thái phu nhân bước nhanh đến bên Vu Thu Nguyệt, chỉ vào cô ta mà giận dữ hét lên: “Vu Thu Nguyệt, không ngờ ngươi lại độc ác tới như thế!”
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, mẹ con Vu Thu Nguyệt đương nhiên không dám nhận. Bọn họ hoảng loạn đồng thanh lên tiếng phản bác, chỉ còn thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề nữa thôi.
Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ một tiếng: “Vu Thu Nguyệt, cô nên biết, nếu không có chứng cứ ta sẽ không nói chuyện này ra. Vu phu nhân, huynh trưởng của bà vì muốn thoát tội đã nói chuyện này đều do bà và Vu Thu Nguyệt là chủ mưu, còn nói chỉ cần hại chết Tưởng Nhược Lan, Vu Thu Nguyệt có thể dựa vào đứa con trong bụng cùng thân phận quý thiếp mà được nhấc lên làm chính thất, sau này đương nhiên ông ta cũng sẽ được nhờ. Vì vậy ông ta nhất thời hồ đồ, nhận lời hai người làm việc sai trái ấy.”
Vu phu nhân và Vu Thu Nguyệt thấy Cận Thiệu Khang nói chẳng sai một từ, Vu phu nhân còn nhớ tới thời gian gần đây huynh trưởng thường xuyên tránh mặt không gặp, lại thêm sự việc lần này khiến tâm trạng bà ta rối loạn, không còn phân biệt được thật giả, tưởng rằng Vương Quang đã khai hết với Cận Thiệu Khang. Vu Thu Nguyệt ngất xỉu, còn Vu phu nhân thì loạng choạng xiêu vẹo như lá chao trong gió.
Cận Thiệu Khang nói tiếp: “Vu phu nhân, bà nên biết rằng, mẹ con bà đã phạm trọng tội như thế nào, chỉ cần ta giao vụ án này cho quan phủ, hai mẹ con bà cùng Vương Quang cho dù có giữ được tính mạng cũng không tránh được kiếp lưu đày. Vu đại nhân và mấy vị công tử nhà bà, sau này đừng nghĩ tới ngày ngóc đầu lên. Nếu hai người tới chết mà vẫn không chịu hối cải, kiên trì phủ nhận thì đừng trách ta vô tình. Ta đành phải giao án này cho Đại Lí tự, để họ trả lại sự công bằng cho thê tử của ta.”
Vu phu nhân nghe tới đây lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Cận Thiệu Khang, khóc lóc cầu xin: “Đừng mà Hầu gia, đừng kinh động đến Đại Lí tự, chúng tôi nhận, chúng tôi nhận.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn bà ta, hỏi từng câu từng chữ: “Ý bà muốn nói, đúng là bà và Vu Thu Nguyệt cùng huynh trưởng Vương Quang, ba người cấu kết mưu hại phu nhân của ta?”
Vu phu nhân chẳng còn cách nào, nước mắt giàn giụa gật gật đầu: “Hầu gia, chúng tôi chỉ nhất thời hồ đồ. Thu Nguyệt nhà chúng tôi vốn danh ngôn chính thuận là Hầu phu nhân, nhưng bị cô ta ngang ngược ngáng chân, sau đó Hầu gia lại chẳng màng quan tâm tới Thu Nguyệt. Nó cũng chỉ là trong lúc tức giận nghĩ không thông mà thôi. Hầu gia, ngài hãy tha cho chúng tôi lần này, Hầu phu nhân cũng không hề bị tổn thương. Giờ Hầu phu nhân vẫn đang sống khỏe mạnh, vẫn đang ngồi ở ngay kia, xin Hầu gia hãy nể tình chúng tôi chưa làm hại tới Hầu phu nhân mà tha cho chúng tôi lần này. Thu Nguyệt nhà chúng tôi tốt xấu gì cũng đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia.” Nói xong gào khóc nức nở.
Lửa giận trong lòng Cận Thiệu Khang bốc lên, hắn giơ chân đá bà ta ra, tức giận quát: “Nhược Lan sở dĩ vẫn còn có thể ngồi ở đây là bởi mệnh nàng lớn. Bà phải biết khi ấy nàng đã gặp nguy hiểm tới mức nào, phải chịu bao nhiêu nỗi kinh sợ. Mỗi lần nghĩ lại những chuyện ấy, ta thật hận tới mức chỉ muốn chặt hết đầu các ngươi đi.”
Nói rồi, hắn đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hét lên: “Đưa vào đây.”
Lúc này, ba bốn đại hán áp giải Vương Quang tay bị trói chặt, miệng nhét giẻ đi vào.
Vương Quang mặt đỏ phừng phừng, hai mắt trợn tròn, nhìn như dính chặt lấy Vu phu nhân, vừa phẫn nộ, vừa tuyệt vọng.
Vu phu nhân cũng hận hắn vì hắn đã bán đứng mẹ con bà ta, nên trừng mắt lườm lại.
Cận Thiệu Khang sai người giật miếng giẻ nhét trong miệng Vương Quang ra. Miếng giẻ vừa bị giật đi, Vương Quang lập tức gào lên: “Muội, sao muội lại có thể hồ đồ như thế? Muội không nghĩ xem, chuyện liên quan tới tính mạng cả nhà như vậy sao ta có thể dễ dàng thừa nhận. Muội, muội bị Hầu gia gạt rồi.” Nói xong lại giãy giụa, tung chân đá, vừa tức giận vừa lo lắng hối hận.
Vu phu nhân “á” lên một tiếng, sau đó lập tức ngã sụp xuống đất. đam mỹ hài
Sau khi chuyện này qua đi, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang quay về viện tử của mình. Thái phu nhân vào phòng, bà cho gọi Trương ma ma vào.
“Ngày mai, ngươi sai mấy người đưa Vu Thu Nguyệt tới biệt trang. Dù sao giờ cô ta cũng đang mang thai con cháu của Cận gia, vẫn nên chăm sóc cho cô ta tử tế.”
Trương ma ma đáp: “Thái phu nhân, người yên tâm, lão nô nhất định sẽ dặn bọn người dưới chăm sóc cô ta.”
Thái phu nhân gật đầu rồi trầm ngâm hồi lâu, giọng điệu bỗng dưng lạnh hẳn: “Khi đứa bé sinh ra, nếu khỏe mạnh hãy bế nó về đây, nếu có vấn đề gì... ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy, ta không muốn mấy thứ tà thuật đó vào Cận gia.”
Trương ma ma trầm mặc, đáp: “Lão nô biết nên làm thế nào.”
***
Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang cùng ra khỏi Tùng Hương viện.
Bên ngoài trời tối đen như mực, gió Bắc thổi điên cuồng, vô cùng lạnh. Ninh An cầm đèn lồng đi trước, ánh đèn vàng vọt hắt một quầng sáng lên con đường nhỏ.
Tưởng Nhược Nam khép chặt áo khoác, thấy sắc mặt Cận Thiệu Khang nặng nề, rõ ràng để xảy ra chuyện như thế, trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
“Hầu gia, màn biểu diễn vừa rồi của chàng thật xuất sắc, đến thiếp cũng bị chàng gạt, tưởng rằng Vương Quang khai ra Vu Thu Nguyệt và Vu phu nhân thật.” Tưởng Nhược Nam dùng giọng điệu hết sức thoải mái để nói với hắn.
Cận Thiệu Khang cười cười, vẻ mặt dịu đi nhiều, “Vương Quang khai họ ra thì hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Hắn biết rất rõ điềm này nên đương nhiên sẽ không làm như thế. Nếu là bình thường, mẹ con Vu thị có lẽ sẽ nghĩ ra, ta cố ý chọn thời cơ thích hợp mới mang chuyện này ra nói. Khi ấy, tâm trạng họ đã hỗn loạn rối bời, tư duy không còn kín kẽ được như thường ngày nữa.”
“Hầu gia đã nghi ngờ Vu Thu Nguyệt từ lâu rồi ư? Sao không nghe chàng nói? Còn cả những lời mà chàng dùng để lừa Vu phu nhân nữa, nói nghe y như thật, cũng không trách được Vu phu nhân đã mắc lừa.”
“Trước kia ta chẳng đã từng nói với nàng về việc điều tra danh sách của cận vệ đấy ư? Trong bản danh sách này, ta phát hiện ra tên của cậu Vu Thu Nguyệt. Khi ấy ta đã nghi ngờ rồi, chỉ là không có chứng cứ nên không thể làm gì. Vì vậy ta cố ý đánh ránh động cỏ, để Vương Quang biết ta đang điều tra việc này, sau đó theo dõi hắn sát sao, xem hắn có hành động gì. Mặc dù hắn có tật giật mình, nhưng rốt cuộc vẫn là người nhà binh bao năm nên vô cùng thận trọng, không tới tìm mẹ con Vu thị. Do lo lắng, thậm chí còn đoạn tuyệt không đi lại với mẹ con họ. Những lời ta nói với bà ta thật ra cũng rất dễ suy đoán, tại sao mẹ con Vu thị lại để hắn làm như thế? Còn Vương Quang khó khăn lắm mới được điều về kinh thành, nên đương nhiên cũng phải giữ vững mối quan hệ với Vu Thu Nguyệt. Nói như vậy, thêm sự uy hiếp của ta, bà ta đương nhiên sẽ khai hết, mà bà ta đã khai rồi, Vương Quang không nhận cũng không được. Còn về việc tại sao ta không nói cho nàng biết...”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười cười, dịu dàng nói tiếp: “Nàng ấy, tính thẳng quá, trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt thể hiện ra hết. Nếu để Vu Thu Nguyệt nhận ra điều gì đó thì chẳng phải kế hoạch của ta sẽ đổ bể hay sao?”
Mặc dù Cận Thiệu Khang chỉ kể lại hết sức ngắn gọn, nhưng Tưởng Nhược Nam biết, hắn đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư công sức, phải dùng rất nhiều mưu kế, trước khi có được chứng cứ, hắn luôn án binh bất động. Đứng trong bóng tối tìm cách ép người ta phải lộ đuôi hồ ly, sau đó nắm bắt cơ hội, đánh một trận toàn thắng.
Sư kiên nhẫn ấy, kế sách ấy, chẳng trách năm xưa chỉ có một mình hắn thoát khỏi được sa mạc.
“Vậy chàng định trừng phạt họ thế nào?” Tưởng Nhược Nam hỏi. Vừa rồi hắn chỉ cho người đưa Vương Quang và Vu Thu Nguyệt đi, còn Vu phu nhân vẫn cho người đưa về Vu phủ.
Nghe tới đây, Cận Thiệu Khang dừng bước, quay người sang nhìn nàng, giống như bối rối khó mở lời. Tưởng Nhược Nam thấy bộ dạng của hắn, cũng dừng lại.
Ninh An cầm đèn lồng, biết ý đứng cách họ khá xa.
Cận Thiệu Khang giơ tay ra nắm chặt vai nàng, nói với vẻ rất khó khăn: “Nhược Lan, ta không trừng phạt họ ngay ở đây bởi vì ta muốn thương lượng với nàng chuyện này. Ta biết, Vu Thu Nguyệt ra tay độc ác như thế, cho dù có lấy mạng cô ta cũng không quá đáng, nhưng...” Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi, “Thu Nguyệt dù xuất phát từ mục đích gì, thì cô ta cũng đã hạ thấp thân phận đích nữ của mình để về làm thiếp cho ta, nay lại mang thai con của ta, ta không muốn làm lớn chuyện. Ta muốn đợi cô ta sinh đứa bé ra, sẽ cho người đưa cô ta đến Tĩnh Thủy am, sống nốt quãng đời còn lại ở đó. Vương Quang ta cũng sẽ tìm lý do cách chức hắn, cả đời này đừng mong được làm công sai nữa, coi như đấy cũng là sự trừng phạt dành cho hắn. Nếu ta xử lý như vậy, nàng có giận ta không? Nàng có cách gì khác thì cứ nói cho ta nghe.”
Tưởng Nhược Nam nghe hắn nói xong, trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm. Đàn ông ở thế giới này xử lý công việc độc đoán độc hành, làm gì có chuyện đem ra thương lượng với người phụ nữ của mình, chỉ cần thông báo một tiếng cũng đã là quá tốt rồi. Còn Cận Thiệu Khang, hắn lại giải thích rõ suy nghĩ của hắn cho nàng hiểu, nghiêm túc hỏi ý kiến nàng, khiến nàng cảm thấy mình được tôn trọng.
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, “Thiếp hà tất phải lấy mạng của cô ta, cô ta chết rồi thiếp cũng có thêm được miếng thịt nào đâu. Hầu gia muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Nay bụng Vu Thu Nguyệt to như thế, bảo nàng nhẫn tâm báo thù cô ta, nàng thật sự không làm nổi. Sau này, cô ta ở Tĩnh Thủy am, xa lánh trần tục, đối với cô ta mà nói cũng là sự trừng phạt rất lớn rồi.
Cận Thiệu Khang cười, nắm chặt tay nàng cùng đi về phía Thu Đường viện.
Một cơn gió lạnh thổi lướt qua người họ, nhưng trái tim họ lại nóng hổi, hoàn toàn không cảm nhận được khí lạnh của cơn gió.
Sáng sớm hôm sau, Vu Thu Nguyệt bị giải đi. Cô ta đi rồi, mọi việc trong phủ lại diễn ra bình thường như chưa từng có chuyện gì. Chỉ có Thanh Đại dần dần cảm nhận được thái độ của Thái phu nhân và Hầu gia đối với cô ta có chút biến đổi.
Buổi tối hôm đó, tình hình hỗn loạn, sau khi Vu Thu Nguyệt thừa nhận tà vật là của cô ta, Thái phu nhân nhất thời đã tin Thanh Đại. Nhưng chuyện qua đi, Thái phu nhân bắt đầu suy đi nghĩ lại đoạn đối thoại giữa Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt hôm ấy, bà cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nghĩ lại Vu Thu Nguyệt cho tới tận phút cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thanh Đại, mắng nàng ta là làm bộ làm tịch, bụng đầy nước bẩn. Theo lý mà nói, người Vu Thu Nguyệt hận nhất phải là Tưởng Nhược Lan mới đúng, nhưng Vu Thu Nguyệt lại chưa từng mắng chửi Nhược Lan bằng những lời khó nghe như thế.
Thanh Đại bị Vu Thu Nguyệt căm hận như vậy, lẽ nào thật sự trong sạch vô tội?
Nhưng nếu suy xét lại mọi hành vi lời nói của Thanh Đại từ sau khi về phủ cho tới nay, lại chẳng tìm ra điểm nào đáng nghi. Nàng ta rất nhã nhặn, dịu dàng, biết hoàn cảnh của bản thân nên cũng chưa từng làm việc gì quá bổn phận, cho dù thích Hầu gia cũng vô cùng thận trọng, chỉ sợ khiến Nhược Lan không vui.
Một cô nương luôn thận trọng như vậy, sao có thể gây thù chuốc oán gì với một thiếp thất không được sủng đây?
Lẽ nào chuyện trong vạt rừng nhỏ ngày hôm ấy khiến Vu Thu Nguyệt ghi hận, nên mới một mực nhằm vào Thanh Đại như thế? Mặc dù nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra được manh mối gì, nhưng trong lòng Thái phu nhân đã nảy sinh nghi ngờ đối với Thanh Đại.
Khi Thái phu nhân còn trẻ đã từng phải chịu khổ sở từ những chiêu trò của đủ loại thiếp thất tàn độc gây ra, nên vẫn biết đám người ấy chính là căn nguyên khiến nhà cửa không yên. Giờ ở cái tuổi này, bà chỉ muốn hậu viện của con trai yên ả, thê rộng lượng, thiếp ngoan ngoãn biết điều, đồng tâm hiệp lực hầu hạ chăm sóc con trai bà, thêm cành thêm nhánh cho Cận gia. Bà không muốn giữ một thiếp thất tâm địa độc ác trong hậu viện của con trai mình.
Trong lòng đã ngờ nên thái độ của bà đối với Thanh Đại không còn được nhiệt tình như trước, bình thường khi nói chuyện cũng có ý thăm dò.
Còn Cận Thiệu Khang lại sai người đi điều tra gốc gác của Thanh Đại. Không phải hắn nghi ngờ lai lịch của nàng ta, dù sao đây cũng là ca kĩ do chính Hoàng thượng ngự ban cho. Hắn chỉ biết khi ở Việt quốc, Thanh Đại là người thế nào, ví dụ như tính cách, ví dụ như có học võ hay không.
Hắn không muốn có một Vu Thu Nguyệt thứ hai ở bên cạnh Tưởng Nhược Lan.
Nhưng, bộ phận tình báo thường làm việc vô cùng kín kẽ. Thanh Đại đến bên hắn trong thân phận con gái Việt quốc thì đương nhiên đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Ở Việt quốc đúng là có người này, chỉ là đã chết không lâu tại Lương quốc, sau đấy Thanh Đại bèn lấy luôn thân phận của người đã chết. Việt nữ đã chết giống như những gì Thanh Đại thể hiện, là thứ nữ trong tông thất, yếu ớt, ngoan ngoãn.
Thái độ của Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang thay đổi, Thanh Đại sao lại không nhận ra? Trong lòng vô cùng căm hận Vu Thu Nguyệt đã khiến nàng ta phải gặp phiền phức, đồng thời cũng nghĩ cách làm thế nào để lấy lại sự tin tưởng của hai người này.
Tối nay, nàng ta buồn bã không vui ngồi bên cửa sổ, cửa sổ mở to, gió lạnh từng cơn từng cơn táp vào người. Liễu Hồng nhìn thấy, vội vàng đi đến đóng cửa sổ, quay đầu khẽ trách: “Di nương, người còn chưa khỏe, sao còn ngồi đây hứng gió, ngộ nhỡ vết thương lại đau thì phải biết làm thế nào?”
Thanh Đại nước mắt lăn dài, “Chết là xong, chết là hết.”
Liễu Hồng vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng ta, “Di nương đang nói gì thế?”
Thanh Đại kéo tay Liễu Hồng, nước mắt rơi không ngừng, “Liễu Hồng, ngươi có nhận thấy thái độ của Thái phu nhân đối với ta mấy ngày gần đây không còn như trước kia? Ta nghĩ, nhất định những lời của Vu Thu Nguyệt khiến người nảy sinh nghi ngờ với ta. Liễu Hồng, ta nên làm thế nào? Ở đây ta chẳng có người thân, ta coi Thái phu nhân như mẫu thân mình, nếu đến Thái phu nhân cũng không tin ta nữa, ngươi nói xem, ta sống ở đây còn ý nghĩa gì...” Nói xong lại nghẹn ngào khóc, hai vai không ngừng run lên.
Liễu Hồng đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của Thái phu nhân, nhìn Thanh Đại đang khóc lóc đau thương, trong lòng bỗng thấy xót xa. Liễu Hồng ngày ngày hầu hạ bên Thanh Đại, Thanh Đại là người thế nào, còn ai rõ hơn cô ta chứ, “Di nương, người đừng lo, cây ngay không sợ chết đứng. Thái phu nhân hiểu ra rồi chẳng phải sẽ lại như trước sao?” Liễu Hồng vỗ vỗ lưng Thanh Đại, khẽ khàng an ủi.
Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng nhợt, trán rịn mồ hôi: “Liễu Hồng, ngực ta đau quá.”
Liễu Hồng vội vàng đỡ nàng ta lên sập, lo lắng hỏi: “Nhất định là do trúng gió, vừa mới khỏe được một chút, di nương thật chẳng biết thương xót bản thân mình. Giờ nô tỳ sẽ đi tìm đại phu.”
Thanh Đại kéo tay Liễu Hồng lại, khẩn cầu: “Liễu Hồng, ngươi giúp ta mời Hầu gia tới được không?”
Liễu Hồng có chút bối rối, “Giờ muộn thế này, chỉ sợ Hầu gia đã ngủ rồi.”
“Nhưng ta thật sự rất muốn gặp Hầu gia, Liễu Hồng, ngươi giúp ta đi.”
Liễu Hồng nhìn sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt khẩn cầu của Thanh Đại thì mềm lòng, “Được, để nô tỳ đi.”
Một lúc sau, Liễu Hồng quay lại, khẽ lên tiếng: “Hầu gia nói... hôm nay đã muộn rồi... nhưng Hầu gia sai nô tỳ lập tức đi mời đại phu.”
Sắc mặt Thanh Đại càng trắng hơn, nàng ta quệt nước mắt rồi nói như người mất hồn: “Hầu gia cũng không tin ta nữa... Thôi, Liễu Hồng, không cần mời đại phu, ta nằm một lát sẽ khỏi, ngươi cũng ra ngoài đi.”
“Vậy nô tỳ ở phòng mé bên cạnh, di nương có chuyện cứ gọi nô tỳ.”
Thanh Đại gật gật đầu.
Trong Thu Đường viện, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam đang ngủ rất say, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.
Tưởng Nhược Nam ngồi dậy, khoác áo, cất tiếng hỏi a hoàn trực đêm bên ngoài: “Chuyện gì thế? Muộn thế này còn ồn ào?”
Liên Kiều đứng ngoài cửa báo: “Phu nhân, là Liễu Hồng của Ngênh Hương viện tới báo, Thanh di nương... Thanh di nương treo cổ tự vẫn rồi.”
“Cái gì?” Cận Thiệu Khang lập tức ngồi bật dậy.
Tưởng Nhược Nam vội vàng hỏi. “Bây giờ Thanh di nương thế nào?”